Hai người nhìn nhau một thoáng, rồi chạy nhanh về phía phát ra tiếng kêu. Xem ra nhóm tiến sĩ Lương không đi quá xa.
Rất nhanh, bọn họ đã chạy tới nơi xảy ra sự cố.
Lại nói tiếp, Phùng cục trưởng cũng thật can đảm. Liên tiếp xảy ra nhiều chuyện quỷ dị như vậy, nếu là người khác thì đã sợ mất mật rồi.
Nhưng anh bạn này vẫn dốc toàn lực của một chú cảnh sát gương mẫu, đi kiểm tra từng nhà, không bỏ qua một ngõ ngách nào trong quỷ thôn này.
Rốt cuộc lại xảy ra chuyện.
Mật độ dân cư trong thôn khá cao, nhà cửa san sát lô nhô. Nhưng tại phía tây bắc thôn xuất hiện một viện lạc trơ trọi. Tiếng kêu của tiến sĩ Lương truyền ra từ chính gian phòng này.
Thuỷ Căn vừa định xông vào, đã bị Thiệu kéo lại.
Hắn chăm chú quan sát tường bao quanh viện tử, Thuỷ Căn cũng nhìn theo ánh mắt hắn, bức tường này xây bằng gạch xanh(1), khác gạch mộc xây tường bình thường. Nếu nhìn kỹ hơn, sẽ thấy trên mỗi khối gạch đều có hoa văn tinh xảo.
Thác Bạt Thiệu cẩn thận chạm vào hoa văn trên gạch, nói: “Chữ khắc trên gạch xanh này là dịch kinh triện thể (một kiểu chữ Hán cổ).”
“Vậy… Nơi đây chính là tế đàn?”
Thiệu lắc đầu nói: “Chắc là không phải, có điều nơi này oán khí rất nặng.”
Dứt lời liền lôi Thuỷ Căn bước vào trong viện tử.
Sau khi vào viện tử, bọn họ mới phát hiện nơi này là từ đường thờ cúng người chết của thôn.
Cửa căn phòng ở chính giữa viện tử đang để ngỏ. Đứng trong viện tử, có thể thấy rất nhiều bài vị được bày kín bàn thờ. Mười cây đèn cầy đang cháy, không phải nến trắng dùng trong lễ tế, mà là nến đỏ chói mắt. Từng giọt sáp chảy xuống giống như từng giọt huyết lệ không ngừng rơi, đọng lại trên mép bàn những tầng sáp dài ngắn khác nhau.
Thiệu lại càng thêm cau mày. Hắn cùng Vạn Nhân đã học qua một chút kiến thức về phong thuỷ học. Kiến trúc phòng ốc rất coi trọng phong thuỷ, đặc biệt là từ đường thờ cúng người đã khuất, lại càng phải chú trọng phương hướng. Theo lý thuyết, phương hướng tốt nhất là “Toạ bắc triêu nam, tử sơn ngọ hướng.”(quay lưng về hướng bắc, hướng mặt về phía nam). Trên thực tế, các nhà dân khác trong thôn đều theo hướng đó. Nhưng nơi này lại làm ngược lại, hoàn toàn không giống những ngôi nhà khác.
Thêm vào đó, cây cối trong sân cũng rất quan trọng, cách bố trí chúng có thể thay đổi phong thuỷ của cả căn nhà. Để cầu gia đình bình an, nên “Đông trồng đào liễu, tây trồng thanh du, nam trồng mai tảo, bắc trồng nại hạnh”(2).
Nhưng viện lạc này, ngay phía trước lại trồng hai cây hòe(3) ngay trước nhà.
Hoè sống khá lâu, hơn nữa lại là giống cây thân gỗ cao lớn. Vậy nên, toàn bộ viện tử kể cả căn nhà đều bị che ở dưới tán cây, không thấy mặt trời.
Xem cách bố trí này, từ đường này thực sự là hung trạch không hơn không kém.
Đúng lúc này, tiến sĩ Lương từ trong phòng nhào ra, thấy hai người bọn họ, lập tức bắt lấy tay Thuỷ Căn: “Mau… Mau đi xem Phùng cục trưởng!”
Thác Bạt Thiệu cẩn thận bước vào từ đường, hai bên đại sảnh bày bốn cỗ quan tài. Thế nhưng không nhìn thấy bóng dáng Phùng cục trưởng. Tiến sĩ Lương đi sau hắn căng thẳng chỉ vào một cỗ quan tài bên trái.
Thiệu đi đến gần cái quan tài nọ, phát hiện Phùng cục trưởng đang nằm ngay ngắn trong đó, nếu như không phải còn một hơi thở yếu ớt, thì không khác nào người chết.
Thuỷ Căn hiếu kỳ hỏi: “Sao hắn lại chạy vào quan tài nghỉ ngơi chứ?”
Tiến sĩ Lương run rẩy chỉ vào bài vị trên bàn thờ, cuối cùng nhịn không được sợ hãi, òa lên khóc.
Thuỷ Căn nhìn bài vị hỗn độn trên ban thờ; những bài vị ở hàng trong cùng có hình dáng khác nhau, màu sắc cái đậm cái nhạt, chứng tỏ rằng thời gian qua đời khác nhau. Nhưng ở phía trước, mấy chục hàng bài vị giống hệt nhau, chứng tỏ người chết cùng gặp nạn. Những người này hẳn là người trong thôn bị Thác Bạt Khuê giết hại năm đó.
Và ở ngoài cùng, lại có bốn cái bài vị mới tinh, dường như chỉ vừa phủi đi bụi gỗ, vừa quét sơn, ngay cả nét chữ trên bài tử dường như còn chưa khô mực.
Trong đó cái tên viết trên bài tử đặc biệt quen mắt – “Ngô Thuỷ Căn…” Thuỷ Căn không tự chủ được đọc lên, toàn thân nổi da gà.
Về phần ba cái còn lại, hiển nhiên là khắc tên ba người kia.
Tiểu mộc bài này còn độc ác hơn cả mai rùa, trắng trợn nguyền rủa người ta!
Tiến sĩ Lương tiếp tục nói: “Phùng cục trưởng sau khi thấy tên hắn có khắc trên mộc bài, đầu tiên là cười lạnh một tiếng, sau đó bỗng nhiên chẳng nói chẳng rằng, trèo vào nằm trong quan tài, mặc cho ta gọi hắn như thế nào, hắn cũng không nhúc nhích.”
Thác Bạt Thiệu cũng không để ý Phùng cục trưởng ở trong quan tài không rõ sống chết, ngược lại ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa phòng, khẽ mắng: “Cáo già!” Sau đó nói với đám Thuỷ Căn: “Mau, tìm một cái quan tài, sau khi nằm trong đó, đừng nói tiếng nào. Mặc kệ nghe được cái gì cũng không được nói, cũng không được cử động.”
Nói xong Thiệu trước tiên ôm lấy Thuỷ Căn, đặt cậu vào trong một cái quan tài, lấy tay vỗ má Thuỷ Căn, nói: “Đứng sợ, có ta ở đây!”
Nói xong, liền nghiêng người chui vào quan tài bên cạnh. Tiến sĩ Lương ngây người, rồi cũng run lẩy bẩy mà bò vào quan tài.
Rất nhanh, đã đến nửa đêm.
Thuỷ Căn nằm trong quan tài, nghe được tiếng động do phong linh làm từ mai rùa phát ra càng lúc càng dồn dập, và đột ngột xuất hiện tiếng giầy bước trên đá tảng lát đường, hòa vào tiếng phong linh.
Không phải tiếng bước chân của chỉ một người. Dường như có rất nhiều người đang cùng đi, tiếng bước chân nặng nề hỗn độn.
Thuỷ Căn nghe tiếng bước chân tiến vào viện tử, đi đến chỗ mình, vô thức nín thở, nhắm chặt hai mắt.
Trong từ đường đột nhiên truyền đến tiếng ngâm xướng của rất nhiều nam nữ: “Siêu phàm bất thành khốn vu thử, độ giang vô thuyền trệ ngạn biên, ngô trì phù quan bi vô thanh, đẳng hồn tiêu tán giải oan oán. . .” (Siêu thoát không được khốn khổ ở nơi này, qua sông không thuyền đứng lại bên bờ, ta nâng áo quan bi thương trong im lặng, chờ đợi hồn tiêu tán giải trừ oan khuất oán hận…)
Cùng với lời ngâm xướng lặp đi lặp lại này, Thuỷ Căn cảm thấy quan tài bị người nâng lên.
Không biết sắp đưa đến nơi nào.
Bên tai là tiếng ngâm xướng trầm thấp bi thương, không ngừng văng vẳng, giống như ma chú, cuối cùng, thanh âm như dính liền lại. Chỉ còn lại bốn chữ đầu câu:
“Siêu… Độ… Ngô… Đẳng…”
Thanh âm đơn điệu cứ lặp đi lặp lại như tiếng cầu cứu bi thương của vô số oán linh bị vây hãm trong thôn, tụ lại thành một lưỡi dao sắc bén đâm sâu vào não.
Thuỷ Căn đã thấu hiểu nỗi đau đớn của Tôn Ngộ Không. Bị một hoà thượng niệm ‘khẩn cô chú’ thôi mà đã lăn lộn trên đất rồi, cả một thôn dĩ nhiên còn hơn Đường Tăng, người nào có thể chịu được ?!
Dần dần, cậu cảm thấy ngực bị siết chặt, giống như có người đang dùng tay bóp mạnh trái tim, máu như ngừng chảy, đông lại rồi phình ra, rồi mạch máu nổ tung, cho đến khi nghẹt thở mà chết!
Cậu không thể chịu nổi cảm giác mạch máu căng phồng, bật dậy bịt tai, hét lớn: “Đừng xướng nữa!”
Rất nhanh, tạp âm bên tai thoáng chốc biến mất, cả người cũng lập tức thoải mái hơn.
Nhưng lúc mở mắt ra, Thuỷ Căn liền nghĩ: nếu như trên đời có thuốc hối hận thật, cậu muốn uống trước vài ba viên.
Sau khi nghe thấy Thuỷ Căn hét lớn, ngoại trừ Phùng cục trưởng không nhúc nhích tí nào, Thiệu và tiến sĩ Lương đều nhỏm dậy.
Thuỷ Căn trước tiên chột dạ nhìn Thiệu lúc này đang hận không thể móc mắt cậu ra, rồi bằng vẻ mặt xấu hổ, hướng về phía con đường đang chật như nêm cối, nói: “Nếu không thì… Các người tiếp tục xướng vậy?”
—————————————————-
(1) gạch xanh: khi nung quá trình oxy hoá xảy ra ko hoàn toàn tạo ra FeO nên có màu xanh, độ cứng tương tự gạch đỏ nhưng lại bị ăn mòn ít hơn gạch đỏ
(2) đào liễu (3) cây hòe