Ngựa Non Háu Đá

Chương 42: Bỏ được hay không?




Edit: Tôi

Beta: Bạn

"Thiệu Thành, mẹ vốn không nên nhúng tay vào chuyện tình cảm của mày, dù sao đây cũng là chuyện riêng tư."

Thiệu Thành nhíu mày, anh linh cảm chuyện này có liên quan đến Lục Phỉ Nhiên, tâm ý anh đã quyết, không kiên nhẫn nói: "Em ấy đã nói gì với mẹ sao? Đây là chuyện riêng của con. Để con tự mình giải quyết đi."

Lưu Vân Chi nhìn đến thái độ của hỗn đản này, giận run cả người, trong lòng bất chợt sinh ra một cảm giác tồi tệ, "Mẹ vốn tưởng mày giống mẹ mấy phần, hiện tại xem ra, mày đúng là con trai ruột của Thiệu Phong Ích. Công phu "phủi mông bỏ đi" giống y hệt ông ta, đều đê tiên bỉ ổi."

Thiệu Thành không rõ: "Con làm sao?"

"Tiểu Lục đã nói... Nó quen mày hồi cao nhị. Sao mày... Sao mày có thể làm như vậy?"

Thiệu Thành: "..." Bất đắc dĩ nói: "Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi. Con không chạm vào em ấy."

Lưu Vân Chi tức giận, "Mẹ còn nhớ lúc trước mày bị chó cắn, vẫn luôn không chịu nói ra nguyên do, thì ra là vì Tiểu Lục. Rõ ràng lúc đó mày đã có tâm tư khó lường với thằng bé." Bà rút tay khỏi nắm cửa, áy náy bước tới, "Lúc đó mẹ nên tra hỏi rõ ràng mới phải, không nghĩ tới mày thế mà lại coi trọng một thằng nhóc. Nó bây giờ là sinh viên, vốn mẹ còn cảm thấy nó quá nhỏ, lại không ngờ tụi mày đã quen nhau sớm như vậy!"

"Khi đó con thích em ấy... Nhưng con thật sự cái gì cũng không có làm. Ngược lại, lúc em ấy tỏ tình liền bị con cự tuyệt. Bởi vì con biết em ấy còn nhỏ, suy nghĩ chưa chín chắn, cho nên con cũng không có chấp nhận."

"Thật chứ?" Lưu Vân Chi không tin tưởng. Từ sơ trung đã bắt đầu thay gái như thay áo như mày thì làm gì có tiết tháo!

"Con nhất thiết phải lừa mẹ à? Mẹ không tin có thể tìm chỗ Lục Phỉ Nhiên chứng thực."

Thiệu Thành cũng thực đau đầu, đời trước anh chiếm được thân nhưng chạm được đến tâm, đời này anh một cái cũng chưa chạm, lại làm Lục Phỉ Nhiên chủ động dâng chân tình. Cậu hiện tại theo đuổi cũng hệt như lúc cậu từ chối, đều là vừa thẳng thắn vừa tĩnh lặng. Đã bao nhiêu lần nhìn vào đôi mắt kia, cần biết bao nhiêu nghị lực mới không nói ra lời thật tâm mà đành quyết liệt từ chối.

Có điều nếu không có động tay động chân với đứa nhỏ, bà yên tâm rồi. Lưu Vân Chi lại phỏng đoán: "Mẹ còn không rõ mày muốn làm gì hả? Mẹ vốn đã thắc mắc sao mày cứ quyên góp cho trấn đó, nhưng đối chiếu thời gian, cũng không đúng lắm. Mày đã làm từ thiện từ trước lúc quen Tiểu Lục rồi."

Cái này rốt cuộc khiến Thiệu Thành có chút khẩn trương, quả nhiên là mẹ ruột anh, vẫn nhạy bén như vậy. Anh nghĩ nghĩ, ậm ờ: "Khi đó tâm tình con không tốt lắm. Chính là ở chỗ đó gặp được Lục Phỉ Nhiên. Sau bởi vì em ấy nên mới tiếp tục quyên tiền." Còn nói, "Em ấy không biết, mẹ đừng nói ra. Đừng khiến cho em ấy có gánh nặng tâm lý."

Lưu Vân Chi vẫn không tin tưởng lắm. Nhưng ngoại trừ như vậy còn có thể giải thích thế nào đây? Hỗn thế ma vương bà trị nhiều năm như vậy mà lại bị một thằng nhóc luyện thành nhiễu chỉ nhu, một lòng cho đi không cầu hồi báo, còn vô oán vô hối, khó hiểu nhất là rõ ràng thích lại không chịu nhận! "Bây giờ mày vẫn cảm thấy cậu ấy chưa trưởng thành hay còn nguyên nhân gì khác? Hoặc sợ đến lúc đó phải chịu miệng lưỡi người đời? Ít nhất thì mẹ sẽ không gây áp lực cho mày..."

"Mẹ đừng lo nữa." Thiệu Thành thở dài, "Dù sao đây cũng là chuyện của con."

"Tóm lại thế nào đi nữa mày vẫn sẽ không chấp nhận Tiểu Lục hả?" Lưu Vân Chi muốn xác nhận lại lần cuối.

"Đúng vậy, sẽ không." Thiệu Thành kiên định nói.

"Ừ... Một thanh niên tốt như vậy không bị mày làm hư cũng là chuyện tốt."

Thiệu Thành: "..."

Bạn bè Lục Phỉ Nhiên cũng khuyên can.

Viên Sở Sở nói: "Hắn càng lúc càng quá đáng, không chỉ có là đối với cậu, đối với con gái nhà người ta cũng vậy. Cậu tội gì hạ thấp mình như thế?"

Lục Phỉ Nhiên buồn rầu: "Có đôi khi tớ cũng nghĩ vậy, nhưng lúc ấy chính là không thể khống chế được."

"Tớ thấy hắn ta không hợp với cậu." Viên Sở Sở nói, "Cậu xem, ví như Tiểu Tạ, tuy rằng vị kia nhà cậu ấy rất hay ghen, nhưng so với Tiểu Tạ trước kia thì có phải cậu ấy càng ngày càng tốt hơn không? Đáng ra phải làm cho cậu thêm tin tưởng chứ không phải khiến cậu hoài nghi bản thân! Nếu như thế này, cho dù ở cùng một chỗ, cũng không có ý nghĩa gì!"

Lục Phỉ Nhiên không biết nên phản bác như thế nào, cậu cảm thấy bản thân tựa như đang cầm một đống cổ phiếu không lời lãi, nhưng bởi vì đã chi rất nhiều tiền, luyến tiếc bứt ra, ôm một chút hi vọng, ảo tưởng nói không chừng sẽ có kỳ tích phát sinh. "Cậu để tớ nghĩ, để tớ nghĩ đã..."

"Cậu làm sao vậy, muốn khóc hả? Giọng cậu sao vậy?" Viên Sở Sở lo lắng nói.

"Không phải. Gần đây cổ họng tớ có chút sưng." Lục Phỉ Nhiên trả lời, "Chắc bị cảm."

...

Vào thu, thời tiết dần dần chuyển lạnh.

Lục Phỉ Nhiên thu dọn quần áo, lấy đồ thu đông từ dưới đáy tủ ra, nên giặt thì giặt, nên phơi thì phơi.

Cậu lôi ra cái khăn quàng màu trắng sữa, ngẩn người. Bà nội làm một đôi y hệt nhau, cho cậu một cái, Thiệu Thành một cái. Cậu còn nhớ rõ năm đó nhìn thấy Thiệu Thành quàng khăn, cậu đỏ mặt rồi quàng lên cổ mình. Khi đó mình còn thấp, nhìn bóng dáng Thiệu Thành, cảm thấy anh thật cao lớn thần bí. Trôi qua nhiều năm như vậy, cậu vẫn chỉ có thể nhìn bóng dáng anh, không thể với tới.

Lục Phỉ Nhiên quàng khăn lên soi gương, vừa khó chịu vừa nóng, kiểu dáng quá lỗi thời, màu sắc cũng đã phai.

"Bà nội, cháu nhớ bà..." Lục Phỉ Nhiên hít hít mũi, vùi mặt vào trong khăn quàng cổ.

...

Công ty tổ chức kiểm tra sức khỏe.

Lục Phỉ Nhiên tham gia.

Tổ trưởng nói cho cậu biết: "Vẫn phải định kỳ làm kiểm tra nha, bình thường nên chú ý cơ thể mình một chút, có gì không thoải mái thì sớm đến bệnh viện đi. Đừng cảm thấy bản thân còn trẻ thì có thể sinh hoạt tùy tiện. Lúc trẻ không chú ý, dù có kiếm nhiều tiền hơn nữa, già rồi cũng bù đắp không nổi. Công ty chúng ta làm kiểm tra hàng năm, đều có vài người sinh bệnh."

Lục Phỉ Nhiên nói: "Tôi vẫn luôn có rèn luyện thân thể."

Cũng không để bụng.

Sau khi nhận được báo cáo kiểm tra sức khỏe, bác sĩ bảo cậu đi kiểm tra lại tỉ mỉ, xác nhận bệnh tình, cậu có khả năng bị ung thư vòm họng.

Lục Phỉ Nhiên thật sự không nghĩ ra, cậu không hút thuốc cũng không uống rượu, vì cái gì bệnh tật lại đổ vào cậu chứ? Vì cái gì xui xẻo như vậy?

Lục Phỉ Nhiên nghĩ đến tiền tiết kiệm của mình đã thấy uể oải. Mà bây giờ cậu vẫn còn là một thực tập sinh, phẫu thuật mất bao lâu đây, chờ cậu chữa trị xong, công ty có còn muốn nhận một nhân viên ốm yếu phiền phức như này không?

Cậu không biết.

Suy nghĩ từ chức lại một lần nữa xuất hiện trong đầu cậu.

Lục Phỉ Nhiên ở bệnh viện xếp hàng chờ kiểm tra.

Cậu nhận điện thoại từ Thiện Nhu: "Anh Nhiên Nhiên, anh không đến thăm em sao? Em với Tiểu Công Chúa đều rất nhớ anh."

"Xin lỗi, anh có việc, hôm nay không thể đến thăm em được."

Thiệu Nhu mất mát nói: "Dạ vâng... Giọng nói của anh kì lạ quá, đau cổ họng ạ? Của em cũng đau lắm, bà nội liền không cho em ăn kẹo. Anh Nhiên Nhiên cũng cố nhịn nhé?"

"Ừm. Anh không có ăn kẹo." Lục Phỉ Nhiên nói, cảm giác miệng có chút đắng.

Độc thân, tha hương, bệnh nặng.

Mặc dù là lạc quan sáng sủa như Lục Phỉ Nhiên, cũng khó tránh khỏi mịt mù.

Cậu từ bệnh viện trở về, ngồi trên xe bus.

Ngoài cửa sổ, một mảnh đèn sáng chói.

Lục Phỉ Nhiên vội vàng lách trong đám người, xuống xe, vẻ mặt như muốn ói vì hít khói xe.

Đi bộ một lát rồi mới về nhà.

Dưới lầu, cậu cúi đầu tìm chìa khoá trong túi xách.

"Lục Phỉ Nhiên."

Cậu nghe thấy một âm thanh nghẹn ngào, trước mặt bỗng xuất hiện đôi giày sáng loáng mới tinh cùng với ống quần tây thẳng tắp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.