Ngự Tỷ Quyết Đấu

Chương 8




Ngày hôm sau, ánh nắng mặt trời rọi xuống chói chang, Lương Tiểu Nhu lại đứng trên sân đánh trận.
Buổi sáng, Phòng pháp chứng cho cô Lưu làm một thí nghiệm về âm thanh, phát hiện cô ấy lúc đó nghe được âm thanh có tần số lên tới 17000Hz, phù hợp với tần số này là còi chó. Còi chó? Nói như vậy là có chó ở đó? Lương Tiểu Nhu mang máng nhớ lại, lúc phát hiện thi thể Trần Tử Thành, cô đã đi xem qua những nơi xung quanh hiện trường, hình như có nhìn thấy bóng dáng hai con chó Labrador. Nhưng lúc ấy cô cho rằng không có liên quan đến vụ án, nên không có chú ý. Hiện tại dựa theo tình huồng này thì thấy có quan hệ rất lớn.
Cho nên, hôm nay cô đem theo cái còi chó đến, là muốn xem có thể tìm được hai con chó kia không. Nếu như có thể tìm được, nói không chừng vụ án sẽ bướt đột phá mới. Vốn là cô mang theo vô vàn tự tin tới, chỉ là...
"Tại sao cô lại xuất hiện ở đây? Chuyện này cùng MBA các người không có liên quan." Lương Tiểu Nhu nhíu mày, hỏi người con gái đang đứng kế bên cô.
Mã Lạc Xuyên vẫn như thường lệ trưng ra bộ mặt đơ như đá, giọng nói cứ đều đều, "Vẫn chưa có xác định được, cô cũng không thể phủ nhận vụ án của Trần Tử Thành không có liên quan đến cái chết của Vương Chính Hồng."
"Thì sao?" Lương Tiểu Nhu phát hiện mình thật khó để duy trì thái độ mỉm cười bình thường với cô ấy.
"Cho nên, tôi cũng cần tham gia vào điều tra ở hiện trường." Mã Lạc Xuyên dùng đôi mắt đặc biệt lãnh đạm của cô ấy nhìn cô, giống như cảm thấy kỳ lạ vì sao cô lại hỏi như vậy.
"Được rồi, cô tham gia đi." Cô thật sự hết cách với cô ấy, "Đừng làm phiền tôi là được."
Bỏ mặc cô ấy, Lương Tiểu Nhu tự mình đi đến gần nơi lần trước phát hiện thi thể Trần Tử Thành, thổi còi chó lên. Trong chốc lát, có một Labrador chạy đến, như thể rất quen thuộc với âm thanh này. Nó ngồi xổm trước mặt Lương Tiểu Nhu, mở đôi mắt to đen láy nhìn cô, giống như đang chờ đợi gì đó. Quả nhiên, so với cô nghĩ không sai. Lương Tiểu Nhu sớm có chuẩn bị lấy ra một cái mũ ném xuống đất, con Labrador liền lập tức ngặm lấy chạy đi.
"Đuổi theo nó." Bên cạnh một chất giọng dễ nghe lạnh lùng nhắc nhở.
Thừa hơi! Tôi đương nhiên biết rồi, còn chờ cô nói sao. Khó chịu mà cằn nhằn một chút, Lương Tiểu Nhu vẫn bật người dậy đi theo.
Hai người đi theo con Labrador, xuyên qua bụi cỏ ghồ ghề, đến trước một cái lỗ nhỏ. Labrador tha cái mũ đi vào trong một cái hang, rất nhanh lại đi ra, nhưng lại không còn thấy cái mũ nữa.
"Xem ra, ở trong cái hang này nhất định có cái gì đó." Lương Tiểu Nhu vuốt cằm, lại ngó nghiêng nhìn Mã Lạc Xuyên, giọng điệu cười nhạo: "Cô không phải muốn tham gia điều tra sao, thế nào, có muốn cùng vào xem hay không?"
Cảm giác được cái nhìn của người con gái đối diện không có ý tốt, Mã Lạc Xuyên bất động, bình tĩnh nói: "Cái hang này quá nhỏ, không chứa đủ hai người chúng ta. Một mình cô đi là đủ rồi."
Hừ, vốn là một mình cô thì đủ rồi, là người kia không phải muốn tự mình theo hay sao. Lương Tiểu Nhu quay đầu, tóc dài vén qua lộ ra đường cong xinh đẹp, vào thì vào!
Trong hang rất hẹp, trên mặt đất còn có chút cỏ khô, trông như nơi nghỉ ngơi của chó. Lương Tiểu Nhu có chút khó khăn tiến vào cái "ổ chó" này. Cô đã thấy cái mũ an toàn nằm đó, bên cạnh có một túi nhựa chứa đồ.
"Ê, tôi tìm được cái này..." Lại khó khăn mà chui ra khỏi đó, Lương Tiểu Nhu muốn gọi người con gái kia lại xem cái túi nhựa này, lại phát hiện cô ấy đang... chơi đùa với chó ?
Mã Lạc Xuyên ngồi chồm hổm trên mặt đất, dùng tay vuốt ve lông tơ trên đầu con Labrador, động tác chậm rãi lại dịu dàng. Nét mặt không giống như tảng băng kiêu ngạo thường ngày, cũng không phải thái độ cười mỉa mai kiêu ngạo hàm chứa châm chọc sắc bén mỗi khi cùng cô tranh cãi, mà mang theo nụ cười mỉm, ánh mắt ôn hòa, giống như đang nhớ lại cái gì đó, có một loại... cảm giác rất dịu dàng. Ánh mặt trời vàng óng chiếu rọi trên người cô ấy, trong lúc này, giống như một bức tranh sơn dầu hài hòa sắc thái .
Cô có chút ngẩn người, đột nhiên quên đi sau đó muốn nói những gì, cũng quên mất đi tới.
Giống như cảm giác được điều gì, Mã Lạc Xuyên quay đầu, đã thấy cô đứng trước cửa hang, một bộ dáng ngẩn người. Mã Lạc Xuyên chớp chớp mi, đứng dậy, "Tìm được gì không?"
Lại gặp lại dáng vẻ lạnh lùng của cô ấy, Lương Tiểu Nhu hồi phục lại tinh thần, hoàn toàn không thể hiểu được hành động vừa rồi của mình. Cô làm sao lại ngây người vì người con gái lạnh lùng này? Là đầu bị choáng rồi! Đáng ghét, cô ấy nhất định đang cười nhạo ở trong lòng! Để che giấu xấu hổ, cô giơ túi nhựa trên tay lên, "À, tôi tìm được cái này."
Lấy găng tay cao su đem theo trong người mang vào, Lương Tiểu Nhu mở túi nhựa ra, bên trong là một khẩu súng. Mở hộp đạn xuống, viên đạn là đạn chì màu xám.
Hai người cùng lúc ngẩng đầu lên nhìn nhau, Lương Tiểu Nhu nhìn thấy được trong đôi mắt màu hổ phách kia lóe sáng lên giống mình.
**********
Cách sân tập trận không xa có một dãy nhà dân bình thương, một người con trai đeo kính cận đang tắm cho một con Labrador. Sau khi tắm, con Labrador đi ra khỏi bồn tắm, dũ mạnh nước trên lông. Người con trai nhìn, trên mặt nở nụ cười dịu dàng, "Đậu đỏ, ngoan." Anh ta đi qua, khom người xuống, vuốt ve con Labrador, con Labrador thân thiết cọ cọ, còn liếm lòng bàn tay của người con trai này.
Đúng vậy, chỉ có bọn chúng mới là tốt nhất. Chỉ có chúng mới không chê anh.
Đột nhiên, một nhóm người xông vào cửa đang đóng, dẫn đầu là một người con gái tràn đầy tự tin khí thế đi đến trước mặt anh ta. Bọn họ là ai? A, là đám cảnh sát điều tra cái chết của tên khốn khiếp kia! Người con trai đứng thẳng dậy, âm thầm lùi ra phía sau hai bước.
"Anh Lý Trung Tín, tôi là Thanh tra cao cấp Tổ trọng án Tây Cửu Long – Lương Tiểu Nhu. Đây là lệnh khám xét." Cô chỉ vào tờ giấy mà người bên cạnh đanh cầm trong tay. "Chúng tôi có đầy đủ chứng cứ để nghi ngờ anh có liên quan đến vụ án mưu sát Trần Tử Thành, mời anh theo chúng tôi về Sở cảnh sát để hỗ trợ điều tra."
Trong lúc cô vừa nói xong, có một viên cảnh sát đi đến trước bàn, cầm lấy một chai chứa đầy đạn chì quơ quơ trước mặt anh ta.
"Không lẽ bởi vì các người thấy tôi có đạn chì thì nói tôi giết người sao?" Lý Trung Tín nhìn cô, vẫn có vẻ rất bình tĩnh.
"Đương nhiên không chỉ có đạn chì." Lương Tiểu Nhu thụt tay vào trong túi quần, lông mày nhướng lên cao, "Còn có khẩu súng hơi mà anh đã chuyển đổi thành 20 Jun. Ngày hôm đó anh đã cầm khẩu súng hơi này, trốn trong căn chòi ở sân đánh trận, chuẩn bị bắn chết Trần Tử Thành. Nhưng phát thứ nhất anh đã bắn hụt, bắn bị thương nhầm Diệp Chí Văn, cho nên anh bắn phát thứ hai, mới có thể trúng Trần Tử Thành."
Lý Trung Tín có chút kích động, "Cô nói bậy! Các người chỉ tìm được khẩu súng, không thể khẳng định đó là của tôi."
Dường như sớm đoán được anh ta sẽ nói như vậy, Lương Tiểu Nhu nhếch môi. "Chúng tôi tìm được đạn chì trên người của Trần Tử Thành và trên khẩu súng hơi, hóa nghiệm cho thấy có thành phần Rotenon*." Thành công nhìn người con trai trước mặt biến sắc, cô tiếp tục nói: "Chắc anh cũng biết thuốc trừ sâu ngoại trừ có tác dụng trừ sâu, bắt cá, còn có một tác dụng khác đó là diệt rận chó. Anh thích chó như vậy, có lẽ cũng biết thói quen của chó, mỗi lần chúng tắm xong sẽ dũ sạch nước ở trên người. Xem, anh vừa mới tắm cho nó xong, nếu anh dùng thuốc trừ sâu để tắm cho nó, vậy ở nơi này của anh sẽ chứa đầy thuốc trừ sâu. Tôi nghĩ đạn chì ở trong chai cũng sẽ bị nhiễm thành phần Rotenon tương tự."
*Rotenon là thành phần phần hóa học có trong thuốc trừ sâu.
"Tôi không có giết người!" Lý Trung Tín đẩy mắt kiếng dày còn hơn nắp chai lên, rõ ràng có chút nôn nao thiếu kiên nhẫn. "Hôm đó đồng nghiệp của các người đã tìm được tôi trong toilet, còn khẩu súng thì tìm được ở cái hang bên sườn đồi, khoảng cách xa như vậy, tôi làm sao có thời gian bỏ khẩu súng rồi quay lại đây chứ."
"A, thật lạ nha. Tôi cũng đâu có nói là chúng tôi tìm được cây súng này ở đâu, làm sao anh biết là tìm được ở cái hang bên sườn đồi gần khu đánh trận?" Lương Tiểu Nhu làm ra vẻ ngạc nhiên.
Lý Trung Tín nghẹn lời.
"Còn về vấn đề mà khi nãy anh vừa nói......" Cô vừa định cố gắng nói tiếp không ngừng.
"Chuyện này rất đơn giản." Một giọng nói lạnh lùng ngắt lời cô.
Hết Chương 8
Thật ngại quá, cũng lâu rồi nhĩ, chắc mọi người quên hết mấy chương đầu rồi ^^


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.