Ngự Tỷ Quyết Đấu

Chương 20




Lái xe đến nơi gọi là phố Stanley ở khu Trung Hoàn theo như lời Mã Lạc Xuyên. Lương Tiểu Nhu mở to hai mắt không dám tin. Ở phái trớc một con phố, ánh đèn chỉ vừa mới lên, có rất nhiều quầy hàng được đặt ở bên ngoài, đủ mọi mùi hương tràn ngập trong không khí, rất nhiều người bao quanh một chỗ, vui vẻ hăng hái bàn tán với nhau, toát ra một loại mùi vị tự to tại không gò bó.
Nơi này là. . . phố ăn uống?!
Phải rồi, có vẻ như là ở đây. Trước đây cũng từng nghe siêu ăn hàng Nhiễm Nhiễm khen phố ăn uống này rất nổi tiếng. Chỉ là, Mã Lạc như thế mà lại thích kiểu này? Cũng không phải cô bài xích phố ăn uống này, bản thân cô cũng thường xuyên ăn. Nhưng mà, một người cao ngạo như Mã Lạc Xuyên, không phải nên mặc quần áo lịch sự ngồi trong một nhà hàng cao sang có bầu không khí yên tĩnh duyên dáng cắt bít tết sao, hoặc là ngồi ở một quán café mà mùi cafe mới tỏa ra hương vị đậm đà quanh quẩn khắp quán mới phù hợp với cô ấy hơn sao?
Lương Tiểu Nhu tưởng tượng cảnh Mã Lạc Xuyên mặc âu phục nghiêm túc ngồi ở đây uống rượu ăn thịt dê... Đột nhiên, trong lòng run rẩy.
Không nghĩ tới, thật sự không ngờ luôn, đại băng sơn Mã Lạc Xuyên này thật đúng là... khẩu vị nặng nha!
Gương mặt Lương Tiểu Nhu cứng đờ, sau đó theo Mã Lạc Xuyên xuống xe.
Mã Lạc Xuyên dường như rất quen thuộc đối với nơi này, cô quen đường mà dắt Lương Tiểu Nhu đi qua phố lớn ngõ nhỏ, đi vào một quán ăn nhỏ có vẻ rất phổ biến.
"Í, cô Mã, cô đến đây." Một chú có râu vừa thấy Mã Lạc Xuyên đã vui vẻ chạy tới, cười không ngớt. "Vẫn như cũ à?"
"Vâng." Mã Lạc Xuyên ngồi ở ghế bên ngoài, liếc mắt nhìn Lương Tiểu Nhu vẫn còn đang trong trạng thái bỡ ngỡ, lại thòng thêm một câu, "Hai phần."
"Ok, không thành vấn đề! Xin vui lòng chờ trong giây lát."
Gió đầu đường nhẹ thổi qua, Lương Tiểu Nhu tỉnh táo, tìm lại được tiếng nói của mình. "Cô rất quen thuộc chỗ này?"
"Ừ." Mã Lạc Xuyên không chút bận tâm mà trả lời. "Tôi thường xuyên đến, mấy món đó ăn rất ngon, cô nên ăn nhiều một chút."
"Cứ yên tâm, tôi cũng rất thích ăn mấy món ngon." Lương Tiểu Nhu ngoe nguẩy đầu, "Tôi chắc chắc có thể ăn cả một thố lớn!"
Một thố lốn? Cô ấy cho mình là chó Ngao Tây Tạng à? Còn dùng giọng điệu tự hào vậy để nói...
Khóe miệng Mã Lạc Xuyên hơi giật giật, giống như muốn cười.
Cùng cô ấy ở chung một chỗ, giống như đã đặt chân đến một nơi mơ hồ vô tận mà không còn cảm giác được dù chỉ một chút đau đớn.
Trong chốc lát, đồ ăn liên tục được đưa lên bàn của hai người, cánh gà nướng, cá cơm chiên giòn, mao huyết vượng*, phở bò, bánh bao kẹp thịt heo, sườn xào chua ngọt, mì xe kéo, bánh bao xá xíu, cháo trắng đậu phộng, còn có mấy phần lớn của đùi dê nướng, Lương Tiểu Nhu trợn mắt há hốc miệng mà nhìn một bàn đã sắp đầy đồ ăn, lại ngây người nhìn Mã Lạc Xuyên mặt không biến sắc gọi một tá bia... 'bốc' một tiếng khui ra hai chai, một lúc sau, Lương Tiểu Nhu có chút khó khăn để nói: "Chân cô còn chưa có lành hẳn, hình như không thể uống bia..."
*Mao huyết vượng: Là một món súp cay nổi tiếng của Tứ Xuyên và Trùng Khánh, có nguyên liệu chính là vịt.
Mã Lạc Xuyên ngửa đầu uống một hơi hết cả cốc bia thay cho câu trả lời, còn hài lòng mà chép chép miệng, nhàn nhã mà nói: "Quan tâm nhiều như vậy để làm gì." Cô đẩy cái chén qua, "Mau ăn đi, có vài món để nguội là ăn mất ngon."
Lương Tiểu Nhu thật đúng là hoàn toàn đầu hàng trước Mã Lạc Xuyên. Đương sự cũng không ngại, cô còn lo chuyện bao đồng nhiều như vậy để làm gì. Bắt chước dáng vẻ của Mã Lạc Xuyên, Lương Tiểu Nhu cũng rất dũng cảm ngửa đầu uống cạn một hơi, uống xong bỗng nhiên sực nhớ, không ổn, cô uống sượu, sẽ không thể lái xe được.
Mã Lạc Xuyên ở bên cạnh đang bận ăn chân gà chậm rãi thốt lên một câu, "Gọi em trai cô lại đây lái xe cô về."
Ừ ha, Lương Tiểu Nhu đập tay vang một tiếng, đơn giản như vậy, sao cô lại không nghĩ tới? Mà, cô ấy làm sao biết cô đang suy nghĩ gì? Cô làm ra vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía Mã Lạc Xuyên.
"Bởi vì cô rất ngốc." Giọng điệu đều đều bình thản, lại như che dấu muốn cười mà không được.
Xì, không nói thì không nói đi, lại còn nói cô ngốc. Lương Tiểu Nhu quay đầu sang một bên..., cầm cái đùi dê nướng trên tay mà coi là mặt than đáng chết ở trước mặt, sau đó, há to miệng hung hăng cắn xuống...
"A a a! Cay! Cay muốn chết!" Lương Tiểu Nhu há hốc miệng, lấy tay quạt quạt, vừa đi tìm nước uống.
Cay quá cay quá, thật sự quá cay, miệng toàn là vị cay, đầu lưỡi tê rần luôn rồi.
Mã Lạc Xuyên nhìn gương mặt ngốc nghếch đỏ bừng của Lương Tiểu Nhu, thật sự không nhịn được nữa, mà bật cười "xì" ra tiếng.
"Đúng là đồ ngốc, chẳng lẽ cô không biết nó có độ cay BT*? Còn há miệng lớn như vậy cắn xuống." Đưa một ly nước ấm cho Lương Tiểu Nhu, tay Mã Lạc Xuyên vuốt chóp mũi, buồn cười lại bất đắc dĩ nói.
*Độ cay BT: Món ăn có độ cay BT có nghĩa là cay gấp ngàn lần so với món thông thường, được làm từ loại ớt cay và nóng nhất của Trùng Khánh.
"Cái gì? Độ cay BT? Lương Tiểu Nhu nhìn thoáng qua cái đùi dê khi nãy liều mạng đang ở trên tay vẫn còn tỏa ra "hương cay nồng", sửng sốt một lúc vội vàng đẩy nó ra xa. Thì ra là độ cay BT, hèn gì lại cay như vậy. Lại uống một hớp nước lớn, cố gắng nuốt xuống cảm giác cay khó chịu ngẹt trong cổ họng.
"Haha" Mã Lạc Xuyên lại đang cười, nhịn không nỗi, thật sự là nhịn không nỗi mà, thấy dáng vẻ đó của cô ấy, đã muốn cười; ở chung một chỗ với cô ấy, rất vui vẻ.
Còn cười còn cười, cười cái P* cái! Coi chừng sặc chết cô đi. Lương Tiểu Nhu dữ dằn trừng mắt với Mã Lạc Xuyên, lại đột nhiên nhớ lại hình như chưa từng thấy qua băng sơn, mặt quan tài, mặt than này cười thoải mái một lần nào, trong mắt cũng không phải bỡn cợt và kiêu ngạo, ánh sáng ngọn đèn rọi ngược vào trong con đôi mắt màu hổ phách sâu hút, toát ra sắc thái lóa mắt, khóe mắt, đuôi lông màu toàn bộ đều như đang cười, thật sự là, nhìn rất được.
*Cái P: chắc là cái Peep =))
Mã Lạc Xuyên như vậy, dường như là lần đầu tiên được nhìn thấy......
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng từ cái nhìn đầu tiên đã biết, cô ấy có vẻ ngoài rất xinh đẹp, hình như cũng là mỹ nữ có tiếng trong Sở cảnh sát.
Nhưng bây giờ, tại sao lại cảm thấy cô ấy xinh đẹp đến thế, thật sự toát lên một vẻ đẹp khiến người ta cảm thấy khó thở, sinh sôi dâng trào cướp đi toàn bộ sự chú ý của cô, không thể nào thoát ra được.
Lương Tiểu Nhu ngơ ngác nhìn chằm chằm Mã Lạc Xuyên, vừa lúc đụng phải ánh mắt của Mã Lạc Xuyên đang nhìn qua, lại nghe thấy Mã Lạc Xuyên hỏi: "Cô đang nhìn cái gì?"
Vẫn là giọng nói thản nhiên lạnh lùng như vậy, nhưng dường như lại có nhiều cảm xúc hơn.
Mặt Lương Tiểu Nhu liền đỏ lên.
"Không, không có gì..." Ngay cả một câu nói đơn giàn như vậy cũng bị cà lăm,Lương Tiểu Nhu có chút buồn bực xấu hổ, nhìn thấy biểu hiện trên mặt của Mã Lạc Xuyên càng ngày càng không nén được cười, còn hàm chứ ý đã hiểu, Lương Tiểu Nhu liền tự rót cho mình một cốc bia lớn, nhưng vẫn luyến tiếc dời đi tầm mắt, lại không muốn bị cô ấy phát hiện, đành phải giả bộ như lơ đãng âm thầm ngắm Mã Lạc Xuyên.
Ai khiến cho ấy cười. . . Nhìn xinh đẹp như vậy.
Tối hôm đó, hai người giống như bạn bè thật sự, tâm sự rất nhiều. Có thể là do uống rượu, thái độ của Mã Lạc Xuyên cũng có vẻ rất mềm mỏng, vốn cũng chỉ có cười khẽ. Mà Lương Tiểu Nhu cũng hoàn toàn vứt bỏ phong cách Boss mạnh mẽ của mình, vô cùng mất hình tượng mà cười ha ha.
Qua lần trao đổi này, hai người mới biết rằng họ có nhiều sở thích giống nhau. Cả hai đều thích xem tiểu thuyết trinh thám của Conan Doyle và Edogawa Ranpo, đều ưa thích uống loại cafe đen đậm đà, đều thích đi tản bộ sau bữa ăn tối...
Gió thổi nhẹ, xung quanh đều là tiếng nói chuyện vui vẻ sảng khoái của mọi người, Lương Tiểu Nhu uống bia, cùng Mã Lạc Xuyên ăn một bàn đầy đồ ăn phong phú, thật sự là vui vẻ tốt đẹp trước này chưa từng có.
Hết Chương 20


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.