Ngự Tỷ Giang Hồ - Trữ Viễn

Chương 17: C17: Chương 17




Cảnh này quay phim ngay cả nhân viên công tác cùng quần chúng vây xem đều nhập tâm vào phim, đến khi đạo diễn hô Cut thì truyền đến vài thanh âm thổn thức. Mạc Tịnh Ngôn buông Vương Tử Hựu ra, trông thấy mặt nàng cũng ướt đẫm nước mắt, thoáng có chút xấu hổ, lau nước mắt trên mặt mình rồi đối Vương Tử Hựu cười cười.

"Đều là ảo giác..." Vương Tử Hựu đột nhiên nói. "Huh?"

"Cái ôm vừa rồi kia, tôi cảm thấy rất chân thật, không giống như đang quay phim, giống như là chị phát ra tình cảm trong nội tâm cảm hóa đến tôi." Vương Tử Hựu chân thành nói, u buồn lại xuất hiện trong mắt nàng, Mạc Tịnh Ngôn có chút sợ hãi trước bộ dạng này của nàng, quay đầu tránh né ánh mắt nói:

"Cũng có khả năng tôi bị cô ảnh hưởng, bị ánh mắt của cô ảnh hưởng..."

"Mạc tỷ..."

Mạc Tịnh Ngôn cười cười: "Cô là diễn viên giỏi, có thể cùng cô đóng chung tôi cảm thấy rất vui vẻ, chúng ta trong lúc quay phim sẽ ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại lẫn nhau."

"Chỉ trong lúc quay phim thôi sao?" Vương Tử Hựu nhíu mày, trong lòng sinh sôi một dự cảm không tốt: "Quả nhiên Mạc tỷ vẫn là... Không thích tôi sao?"

Mạc Tịnh Ngôn dở khóc dở cười, không phải đã sớm nói rõ, những cố gắng bồi dưỡng tình cảm kia cũng chỉ vì muốn quay tốt bộ phim này hay sao?

Mạc Tịnh Ngôn là người thẳng thắng nói: "Thế cô muốn sao? Quay phim đồng tính, bị đồn đãi cũng không có nghĩa nhất định biến thành đồng tính? Hơn nữa cô..." Nàng thở sâu: "Biết rõ tôi sẽ không thích nữ nhân, cô còn đối với tôi làm ra những chuyện như vậy..." Ghê tởm hơn là một bên hôn tôi, một bên kêu tên "Bạch Khiết! Chi có điều nửa câu sau Mạc Tịnh Ngôn không nói ra. Thật muốn đem cái đầu lỗ mãng của Vương Tử Hựu nay bổ ra xem bên trong chứa cái gì trong đó mà.

"Làm chuyện như vậy?" Vương Tử Hựu không hiểu.


Tên này, thật sự là không nhớ gì hết ư? Mạc Tịnh Ngôn hung hăng dò xét nàng, làm sao có thể uống rượu xong hoàn toàn quên mất mình đã làm chuyện gì chứ? Mạc Tịnh Ngôn tuyệt đối không tin ở trong đầm rồng hang hổ lại hoàn toàn mất trí nhớ, nàng không phải chưa từng uống say, cho dù uống say đến đứng không vững nhưng lý trí vẫn tỉnh táo, ngày hôm sao vẫn có thể nhớ rõ một chút.

Vì vậy, trong lòng Mạc Tịnh Ngôn càng thêm khẳng định Vương Tử Hựu là ăn xong không nhận nợ, giả bộ hồ đồ.

Vương Tử Hựu đáng thương hoàn toàn mơ mơ hồ hồ, thấy Mạc Tịnh Ngôn không cho mình câu trả lời còn lộ ra vẻ mặt khinh bỉ, thực cảm thấy người này vừa mới khóc sao giờ lại nhanh biểu lộ vẻ bạo lực rồi? Thật sự khó có thể nắm bắt vô cùng...

Thế nhưng ánh mắt Mạc Tịnh Ngôn nhìn mình rồi ôm mình không thể là giả dối. Tuy Mạc Tịnh Ngôn có thói quen che dấu cảm xúc, lòng của nàng khó ai đọc được, nhưng cái ôm kia càng cho Vương Tử Hựu dũng khí thật lớn. Tuy chưa thật xâm nhập vào trong cuộc sống hằng ngày của Mạc Tịnh Ngôn nhưng Vương Tử Hựu lại có dũng khí. Nàng không tin Mạc Tịnh Ngôn một chút cảm giác cũng không có.

Vương Tử Hựu là người tự tin, có đôi khi, tự tin là một chuyện tốt.

Đêm nay đoàn quay phim ở trong thành phố tại một quán bar, quay xong phim, tất cả những người của đoàn làm phim đều leo lên xe về khách sạn.

Vương Tử Hựu vẫn không chịu đi bệnh viện băng bó vết thương, nói mình học Taekwondo thường xuyên bị thương, tổn thương nhỏ như vậy không đáng kể. 80 tức giận gọi điện thoại cho Đại Nguyên, hiện tại tiểu hài tử này lại không nghe lời? Đại Nguyên gần đây bận rộn với nhóm nhạc mới công ty vừa ký hợp đồng tên là "Lợi khí", nàng cùng 80 lén thỏa thuận, để cho 80 thay nàng chiếu cố Vương Tử Hựu một chút. Nhưng dù sao 80 cũng không phải là quản lý thật sự của Vương Tử Hựu, có mấy lời nàng không nên nói.

Ai! lần sau nhất định sẽ không làm người tốt nữa, 80 trong lòng thề thốt.

80 ghé bên tai Mạc Tịnh Ngôn nói nhỏ: "Monica, cậu đến nói chuyện với Zoe đi, đứa nhỏ này luôn cậy mạnh, vạn nhất miệng vết thương nhiễm trùng để lại di chứng, thì giá trị con người của nàng hiện tại thật không nhỏ đâu."


Mạc Tịnh Ngôn nhíu mày: "Tại sao tôi phải nói?"

"Nàng chắc chắn sẽ nghe lời cậu a."

Mạc Tịnh Ngôn mặt đen chọt vào trán 80: "Cậu đó, cứ dạo qua mấy cái diễn đàn vớ vẩn nên bị tẩy não rồi..."

80 bị Mạc Tịnh Ngôn nói trúng chột dạ, nàng đích thật là khách quen của diễn đàn ZM. Nói thẳng ra nàng hoàn toàn bị tỷ muội bách hợp NaNa tẩy não rồi, cả ngày nhốn nháo muốn nàng cho biết hôm nay Mạc Tịnh Ngôn cùng Vương Tử Hựu xảy ra chụyên mập mờ gì đó, sau đó NaNa đem tất cả những chuyện ấy post lên trên diễn đàn, dẫn đến hàng loạt comment nhiệt liệt ủng hộ cùng thảo luận. 80 sau lần đó đều là do NaNa đồng lõa.

Đương nhiên những chuyện này không thể để Mạc Tịnh Ngôn biết, nếu không...

Vương Tử Hựu cùng phụ tá ngồi ở hàng trước xe bus. Mạc Tịnh Ngôn nhìn bóng lưng của Vương Tử Hựu, thấy nàng vô lực tựa lên ghế dựa, tựa hồ rất mệt mỏi. Mạc Tịnh Ngôn do dự cả buổi, cuối cùng đứng lên, đi đến bên cạnh Vương Tử Hựu, vỗ vỗ phụ tá của nàng. Trợ lý ngẩng đầu, thấy là Mạc Tỷ, phi thường thức thời đứng lên thay đổi chỗ với nàng.

"Cô vì sao không muốn đi bệnh viện?"

Mạc Tịnh Ngôn đột nhiên nói chuyện bên tai, Vương Tử Hựu bối rối run lên, nhìn qua


"Tôi rất sợ đi bệnh viện..."

Mạc Tịnh Ngôn che miệng cười: "Đúng là một hài tử chưa kịp lớn."

Vương Tử Hựu tức giận: "Không phải như thế, đừng xem tôi như là tiểu hài tử. Năm trước tôi bị sốt, mẹ đưa đi bệnh viện. Tôi cố tình đội mũ đeo khẩu trang cùng kính râm, cho rằng hóa trang như vậy sẽ không bị phát hiện, rốt cục bị y tá nhận ra, khiến một đám người vây xem, nhưng đáng thương nhất cho tôi chính là người đã phát sốt mà còn phải ký tên cho một hàng dài người."

Mạc Tịnh Ngôn nói: "Điều đó chứng minh cô nổi tiếng, đi đến đâu cũng có người nhận ra, cô nên cao hứng mới phải."

Vương Tử Hựu khinh thường nói: "Tôi không quan tâm đến danh vọng hão huyền."

"Vậy cô quan tâm cái gì ?"

Vương Tử Hựu nhìn Mạc Tịnh Ngôn, không tự nhiên ném ra một câu: "Không có gì..."

Mạc Tịnh Ngôn một lần nữa đối với nàng hoàn toàn bó tay.

"Ah?" Vương Tử Hựu đột nhiên như hiểu cái gì đó, cười mà như không cười hỏi Mạc Tịnh Ngôn: "Hay là chị đã nhận ra sự hấp dẫn của tôi?"

"..." Đối với những người da mặt dày hơn tấm thớt, ngoại trừ im lặng còn có thể làm gì đây?

Vương Tử Hựu cảm thấy rất mệt, một ngày quay phim hao tốn bao nhiêu là thể lực, nàng xê dịch thân mình tựa vào vai Mạc Tịnh Ngôn. Mạc Tịnh Ngôn bị hành động thân mật đột ngột của nàng kích thích liền xích ra một chút, Vương Tử Hựu vẻ mặt ủy khuất: "Mạc Tỷ, tôi mệt quá, cho tôi dựa một chút đi."


"Như vậy kỳ lắm?"

"Có gì kỳ, chẳng lẽ chị cùng bạn thân của chị chưa từng như thế sao?"

Mạc Tịnh Ngôn vốn muốn trả lời: "Tôi với cô không phải bạn tốt." Nhưng thấy đôi mắt Vương Tử Hựu sáng lấp lánh nhìn mình chằm chằm, bộ dạng ủy khuất đành nhỏ giọng nói:

"Dựa cũng không sao..."

Mạc Tịnh Ngôn thở dài thật sâu, thẳng lưng lên chút ít thuận tiện cho tiểu hài tử giả bộ là người đáng thương ngủ thoải mái.

Vương Tử Hựu đạt được mục đích trong lòng cười trộm, Mạc Tỷ đúng là một người mền lòng.

Xe bus một đường hướng khách sạn mà chạy, Mạc Tịnh Ngôn cảm giác hơi thở của Vương Tử Hựu dần ổn định, tựa hồ thật sự đã ngủ rồi. Nàng nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một chiếc xe màu trắng đi bên cạnh xe bus, chạy phi thường gần.

Đi? Xe này sao lại quỷ dị như vậy? Kè sát quá không sợ bị chèn sao?

Ngay lúc Mạc Tịnh Ngôn cảm thấy kỳ quái, cửa kính xe đột nhiên kéo xuống, một cô gái từ trong xe thò đầu ra, giơ máy ảnh lên nhắm ngay Vương Tử Hựu cùng Mạc Tịnh Ngôn "tách tách" vài tiếng, chụp xong ở sau xe nghe thấy thanh âm vui mừng, cửa sổ xe đóng lại, chiếc xe biến mất không còn thấy tung tích.

Mạc Tịnh Ngôn khóe miệng co lại, fan hâm mộ bây giờ càng lúc càng bạo...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.