Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 3: Bắt thú




Nàng đang bị thương cũng không còn cách nào chống lại được, nữ nhân kia cư nhiên mượn chuyện thoa thuốc, đè nàng xuống giường xoa xoa, lại xoa xoa, lật qua lật lại như chiên bánh một hồi, đúng là cầm thú ah~

Chờ nàng mở mắt ra lần nữa, trong phòng ngoại trừ tiểu bất điểm đang vùi đầu chơi cầu kia thì còn thân ảnh nữ nhân nào đó.

Đối với một nhân sĩ bị thương tàn phế mà còn dám làm như vậy.

MD, gia súc.

Nghệ Nhàn thích nhất cảm xúc mềm mại từ nữ nhân, vì tính chất công việc cho nên kiếp trước vẫn chưa được nắm tay nữ nhân đường hoàng, kiếp này còn không kịp chọn kết quả.... đã bị một tên gia súc chèn ép.

Nghệ Nhàn tức đến mức muốn dùng dao đâm Lam Đồng, vừa ngồi dậy xương sống đau muốn chết đang nhắc nàng tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nàng buồn chán nằm xuống giường.

Tiểu bất điểm bị kinh sợ, ôm quả cầu lo lắng nhìn nàng.

Nghệ Nhàn vội lau mặt, nén xuống 100 kiểu tưởng tượng muốn đánh chết Lam Đồng, đáp án vẫn là không.

***

Ở riêng một thời gian mỗi ngày Lam Đồng lại mang về một phần lương thực, nói là mỗi ngày kỳ thực chính là một bữa ăn, thỉnh thoảng còn có thêm đồ ăn, cũng không khác nhau cái gì tất cả đều là thịt. Bất đắc dĩ bị ép ăn thịt sống vài ngày, Nghệ Nhàn cảm giác mình sắp không tiêu hóa nổi nữa, một tay níu lại Lam Đồng đang chuẩn bị đi săn, kiên định biểu thị, "mang ta đi cùng."

Lam Đồng vô cùng kinh ngạc, biểu tình đều là "ngươi không muốn chết cũng đâu cần dùng cách này".

Nghệ Nhàn không để ý đến mấy thứ này, nàng vốn định chờ thương thế tốt lên thì sẽ có dự định khác, hiện tại mình đang là người bị cường x, nàng kiên định bày tỏ chính ý nguyện của mình," ta không có nháo."

Lam Đồng do dự một hồi, đáp ứng.

Túm lấy tiểu gia hỏa đem đến trại huấn luyện ấu tể Khố Tư thành, Tiểu Lam là hài tử sạch sẽ nhất trong các hài tử, đại khái lần đầu ở chung với các ấu tể khác chờ đợi, nàng liền tội nghiệp níu vạt áo Lam Đồng, tay còn lại ôm quả cầu, bộ dạng sắp khóc.

Lam Đồng cúi đầu, "không cho khóc."

Nghệ Nhàn, "..."

Thật là một gia hỏa dã man vô lý, không chút ôn nhu gì hết.

Nghệ Nhàn liếc Lam Đồng ngồi xuống cười mắt vuốt đầu tóc tiểu gia hỏa, "bảo bối, chờ chút nữa mang đồ ăn ngon cùng đồ chơi mới cho con a, ngoan ngoãn chơi cầu đi, chúng ta sẽ nhanh quay về."

Tiểu bất điểm sợ đến cúi rụt đầu, đại khí cũng không dám nói một tiếng, có chút tiến bộ là lần này bị Nghệ Nhàn sờ cũng không còn khóc, đại khái là ỷ vào Lam Đồng a.

Nghệ Nhàn cảm thấy khởi đầu hài lòng hơn phân nửa, không lâu nữa nàng có thể đem tiểu gia hỏa ôm hôn rồi a.

Lam Đồng cổ quái nhìn nét mặt cười tươi như hoa của Nghệ Nhàn, trong trí nhớ của nàng nữ nhân này chưa bao giờ cười vui vẻ như hôm nay, nếu lần sau nữ nhân này có yêu cầu hẳn là đem nàng đi theo nhiều một chút.

Nghệ Nhàn theo sau Lam Đồng, hấp dẫn chú ý của một đám người, rất nhiều người xì xào bàn tán, còn có người chỉ trỏ nàng không cần nghĩ nhiều Nghệ Nhàn cũng biết đám người kia sau lưng đang nói cái gì.

Qủa nhiên, chờ các nàng vừa đến nơi tập hợp đã có người kêu. "Lam Đồng, sao ngươi lại đem nàng đến?"

Nghệ Nhàn nhìn thấy Tần Dung trong đám thú nhân, xung quanh Tần Dung có rất nhiều người, rất náo nhiệt. Nghệ Nhàn cũng nhận ra được vài cái, một số trong đó là thủ hạ đánh người của Tần Dung, tự xưng là "học đồ y sư", còn có đám người bị bán đến cùng nàng, đa phần các nàng bị bán cho thú nhân làm nô ɭệ để sai khiến, bất quá đám người kia lại ủng hộ Tần Dung, nên đãi ngộ "học đồ" cũng theo đó mà lên nước, nhìn người cũng theo kiểu từ trên nhìn xuống.

Thú nhân đối đãi với y sư cùng học đồ y sư luôn dành chút mặt mũi, khi mạng sống thú nhân bị nguy hiểm nếu không có vu y chữa, thì cũng chỉ có thể nhờ đến y sư của nhân tộc đến chữa trị giúp đỡ. Cho nên bọn họ biết chọn lựa ra nhân tộc hài lòng cùng họ sinh sôi hậu đại.

Nguyên thân trước kia cũng từng nghĩ đến học y để giúp thân, chí ít không cần phải làm nô ɭệ bị sai bảo, không có quyền con người đến tư cách được nói không cũng không có. Đáng tiếc nguyên nhân ăn khổ không hết, cộng thêm bị Tần Dung làm khó dễ, học vài ngày liền chủ động từ bỏ.

Đương nhiên kẻ so với nàng đáng thương hơn cũng có, tướng mạo bình thường bị chọn còn dư lại thì bị các thú nhân không địa vị dùng chung. Nghệ Nhàn cảm giác mình sở dĩ không bị nữ thú nhân dã man kia ném cho người khác là vì nàng ta còn ôm tâm tư muốn mình tiếp tục sinh cho nàng thêm hai ba cái tiểu gia hỏa nữa a.

Nếu bị dùng chung cũng không biết được đó là máu mủ của ai, thú nhân đối với ấu tể nối dõi rất coi trọng, nhìn cái lồng năng lượng của Khố Tư thành thì cũng hiểu được, một cái lồng năng lượng xám đại khái cũng cần hơn mười miếng ngọc cam mới luyện chế được, còn có một việc khác nữa là thú nhân đối với đồ riêng luôn có sự chiếm giữ đầy biếи ŧɦái như là gán nợ.

Nghệ Nhàn cũng hy vọng là khả năng thứ nhất.

"Ta sẽ trông chừng nàng." Lam Đồng nói.

"Đúng vậy, ta thấy Nghệ Nhàn gần đây rất thành thật, không còn khi dễ Lam nữa." Tần Dung ở một bên nịnh hót, "mọi người không cần tiếp tục trách nàng, mong là sau lần Nghệ Nhàn sống chết vừa rồi, sẽ không nghĩ bậy nữa, cho dù mọi người không tin Nghệ Nhàn thì cũng nên tin Lam Đồng đúng không?"

Cái này nói ra ánh mắt khinh bỉ Nghệ Nhàn càng nhiều hơn, người kêu oan vì Lam Đồng cũng không ít.

Sắc mặt Lam Đồng không đổi, tựa như điều bọn họ thảo luận cũng không phải nữ nhân bên cạnh mình, Nghệ Nhàn cười như không cười nhìn Tần Dung thỉnh thoảng liếc Lam Đồng, đệch, không ngờ lại ngửi thấy mùi JQ (gian tình) a.

Ban ngày vào trong rừng Khoa Mạc Sâm bình thường, tiếng chim hót ríu rít rất sống động, khiến người ta có cảm giác thoải mái đặc biệt, nhưng khi trời vừa tối, nhiệt độ giảm xuống làm cho các thú nhân phải ngồi ngốc tại một chỗ. Đã từng có người vào Khoa Mạc Sâm mà chết, thật ra đó là nộ lệ bỏ trốn bị chèn ép không chịu nổi nhân lúc thú nhân phòng bị lơ là, ban đêm bỏ chạy kết quả hôm sau bị phát hiện chết cóng trong rừng, tử trạng vô cùng kỳ quái.

"Theo sát ta."

"Ah."

Nghệ Nhàn hết nhìn đông lại đến nhìn tây, ngược lại tìm được rất nhiều dược liệu tốt, năm đó vì lừa mục tiêu nên giả làm bác sĩ, nàng phải cực khổ học thuộc lòng BẢN THẢO CƯƠNG MỤC, THIÊN KIM PHƯƠNG, những cuốn y học nổi danh kinh điển, đem mọi loại thuốc cùng ca bệnh nhận biết toàn bộ. Đương nhiên chân chính so với bác sĩ thực thụ thì nàng đến chút da lông cũng mò không đến, nhưng dù sao thì chút da lông đến lúc quan trọng nhất cũng có thể cứu mạng được.

Lam Đồng kiểm tra không thiếu người lại phát hiện nữ nhân bên cạnh đã thoát khỏi nhóm.

"Làm gì vậy?"

"Thứ này dùng được, buông tay."

Hôm qua Nghệ Nhàn tiếp xúc xong cũng biết lực lượng của hai người cách xa nhau, có thể là do cổ thân thể này quá mức suy nhược, nàng cũng không thừa nhận cho dù mình khôi phục thực lực cao nhất cũng không có khả năng đánh không lại tên gia súc này.

Lam Đồng không động tay kia nắm chặt cổ tay đối phương, cổ tay nàng mịn màng gập lại rất nhỏ, nói không chính xác có thể bẻ gãy. Ngón tay Lam Đồng hơi hơi dùng sức, nghe được tiếng hít thở thấy Nghệ Nhàn sắc mặt trắng bệch mà thở, nàng cũng không biết vì sao mình lại nghĩ như vậy, "cánh rừng này rất nguy hiểm."

Nghệ Nhàn vẫy vẫy cổ tay, lười cùng thú nhân lỗ mãng này tính toán, nàng đem áo khoác cởi ra, nắm lấy hai cây khương hỏa nhổ lên, đem y phục lại, làm như bảo bối phủng trong tay.

Đi theo nhóm một hồi Nghệ Nhàn mới phát hiện đám người Tần Dung mỗi người trên tay đã ngắt được một rổ thảo dược, trong giỏ cũng chứa đầy hoa quả thảo dược, đều đã sắp nhanh đầy, nàng buồn bực sớm biết nàng cũng sẽ chuẩn bị một cái.

Nghệ Nhàn cũng biết mình không thể vội vàng chợt nhớ bản thân đã hứa với tiểu bất điểm đem về cho nàng chút đồ ăn cùng đồ chơi, nàng còn đang chuẩn bị hỏi Lam Đồng trong rừng có thú nhỏ cho tiểu gia hỏa chơi không thì kết quả vừa quay người lại Lam Đồng đã đứng trước mặt.

Nghệ Nhàn vui vẻ nhàn hạ, lại vùi đầu bắt đầu tìm kiếm các loại rau dại đến.

"Cầm."

"Hả?"

Không biết từ đâu Lam Đồng tìm đến một cái rổ, Nghệ Nhàn nhìn phía trước đám người còn đang chờ các nàng, biết đại khái vừa rồi Lam Đồng chạy ra trước làm gì, nàng tiện tay đem dược liệu trong quần áo đổ vô rổ, "bảo bối nàng thích gì?"

Nói ra sợ bị người cười, làm nương thân nguyên thân ngoại trừ đánh chửi tiểu gia hỏa kia, cho nên bình thường tiểu gia hỏa kia thích cái gì cũng không biết được.

Lam Đồng lắc đầu.

Nghệ Nhàn nhìn nàng, rồi khoa tay múa chân một cái, "có loại động vật nhỏ nào ôn thuận không tấn công hài tử không?"

Lam Đồng suy nghĩ một hồi liền nghĩ đến một loại động vật, cùng người trước mắt nói chuyện một hồi, nàng đem theo Nghệ Nhàn đi đường khác. Nghệ Nhàn cũng rất hiếu kỳ, dù sao đây là lần đầu nàng được mở mang kiến thức a.

Tần Dung đứng tại chỗ khuấy ngón tay nhìn Lam Đồng cùng Nghệ Nhàn hai người đi xa, "nàng sẽ không đem Lam Đồng đến chỗ nguy hiểm chứ?"

Hứa Bình nói, "kỹ nữ lòng dạ hiểm độc này không chừng đang có ý xấu gì a, nhìn nàng bình thường không than một tiếng, thật không ngờ nàng lại là người trong ngoài không đàng hoàng."

Lâm Lan, "lần trước còn vu cho Lộ Nam trộm đồ người ta."

Lộ Nam yếu ớt nói, "e là, e là Nghệ Nhàn nàng không có cố ý."

Tiếng nói chuyện tuy nhỏ nhưng mọi người gần nhau, Lộ Nam nói như vậy lập tức bị đám người Tần Dung hung thần ác sát bao vây, thi thoảng còn quở trách, nhưng Nghệ Nhàn bên này lại như đi du ngoạn ngoại ô, hứng thú cao đến mức quên mất trên người đang bị thương mà còn leo lên cây.

"Trái cây này không thể ăn."

"Có thể ăn thì hái xuống đi."

Nghệ Nhàn hoàn toàn không có ý thức mình là nô ɭệ, nàng ở bên dưới ôm thắt lưng chỉ huy Lam Đồng leo lên cây hái quả, quả ô-liu rơi đầy đất, nàng liền nhanh hốt vô rổ, không lâu liền đẩy rổ, sau cùng còn oán giận một tiếng. "cái rổ này nhỏ quá."

Nghệ Nhàn đang rất muốn cải thiện vị giác trong miệng mình, đánh tiếc rổ quá nhỏ chỉ chứa được chút rau dại cùng vài cây dược liệu với hơn 10 quả ô-liu.

"Chúng ta phải nhanh lên, nếu không trời tối sẽ không kịp về."

"Được rồi."

Nói thì là như vậy nhưng thể lực nhân tộc và nhân thú tộc căn bản không giống nhau, hơn nữa cổ thân thể này bệnh nặng chưa lành, vừa đi nhảy trên nhảy dưới một hồi lâu đã cảm giác rất nhanh mệt mỏi.

Nghệ Nhàn cầm cái rổ hết đổi tay trái lại qua tay phải, tay phải lại đổi tay trái, một hồi cũng mệt quá phải ngồi bẹp xuống đất thở dốc.

Lam Đồng đi được vài mét nhìn lại phát hiện Nghệ Nhàn tựa như ấu tể, còn thiếu cái thè lưỡi mà thở. Nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời, vội bước quay lại.

Nghệ Nhàn biết nàng lại muốn thúc giục, vội xua tay nói "để ta nghỉ -- ah ah--"

Trời đất xoay chuyển Nghệ Nhàn cảm giác mình sắp hôn mê, chờ nàng phục hồi tinh thần, người đã treo lủng lẳng sau lưng Lam Đồng, mọi thứ xung quang đanh lao nhanh xoẹt qua, không đúng không đúng là Lam Đồng xách nàng chạy như bay, cây cối hai bên trong mắt nàng như đang lùi lại.

Trời ơi, đây là lần đầu tiên Nghệ Nhàn nhận thức tốc độ của thú nhân.

Nàng gian nan nuốt xuống, so với Lam Đồng mặt không đỏ thở không dốc cõng nàng còn đem theo rổ, đối lập với nàng vừa thở dốc tim lại đập nhanh, cuộc đọ sức này các nàng còn chưa bắt đầu cũng đã thấy rõ nàng thất bại thảm hại.

Hai người rất nhanh đến một nơi có hồ nước, mặt hồ đã phản chiếu ra ánh trăng.

Lam Đồng đem người thả xuống Nghệ Nhàn liền oa một tiếng, nàng thấy qua nhiều kỳ quan, nhưng chưa từng thấy cảnh đẹp kỳ lạ trước mắt này, hồ nước đủ màu sắc, thỉnh thoảng còn có màu sắc ảo diệu, rất dễ khiến người ta nghĩ đến sau cơn mưa trời lại sáng, sau đó lại phủ đầy một màu hồng lung linh.

"Đẹp quá."

"Suỵt!"

Lam Đồng một tay bịt miệng nàng, nhanh chóng đem nàng đến một gốc cây căn dặn, "đừng lên tiếng."

Nghệ Nhàn mơ màng bất quá cũng đoán được đối phương đang muốn bắt một con vật nhỏ về nuôi, cho nên phối hợp bịt miệng mình, hai mắt linh động chớp chớp nhìn Lam Đồng.

Lam Đồng leo lên cây tốc độ thật nhanh, Nghệ Nhàn có cảm giác nữ thú nhân dã man này nếu biến về hình thú có thể là một con khỉ a. Bất quá rất nhanh nàng cũng không nghĩ miên man nữa.

Cho đến khi mặt trời chiếu thẳng vào mặt hồ, cả hồ nước liền sôi lên.

Màu đỏ, màu lam, màu lục, màu tím...

Từng cái ánh sáng êm dịu khác nhau nhô cái đầu nhỏ từ trên mặt hồ trào ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.