Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 28: Đi săn




Cánh rừng nằm ngoài thành, khi các nàng qua cửa thành, các thú nhân còn nhìn các nàng chằm chằm, "hai tên nhân tộc các ngươi đi đâu a?"

Tần Dung bị Nghệ Nhàn uy hiếp không dám nói lung tung, chỉ dùng đôi mắt khóc đỏ lên khẩn cầu nhìn thú nhân, hy vọng đối phương thấy nàng điềm đạm đáng yêu cho không phép nàng ra khỏi thành. Nghệ Nhàn thay Tần Dung làm vẻ ngang ngược, hệt như trước đó Tần Dung đến nhà nàng gây sự, "khi nãy thành chủ đại nhân thông báo, cho nhân tộc này ra ngoài, còn nói nhảm nhiều như vậy làm gì?"

Vừa nghe là lệnh thành chủ đại nhân giao phó, thái độ khinh thị của thú nhân chuyển 360 độ, "hai vị tốt nhất đừng đi chỗ xa, nguy hiểm."

Nghệ Nhàn liếc mắt nhìn nàng, tiếp tục thúc dục Tần Dung đi nhanh một chút.

Chân Tần Dung run run lập cập bị Nghệ Nhàn đẩy đi, sắp đến rừng lại nhịn không được khóc năn nỉ Nghệ Nhàn, một mặt nước mũi nước mắt, "Nghệ Nhàn, ta đã nói hết những gì ta biết cho ngươi rồi, ngươi nể tình chúng ta đều là nhân tộc mà tha mạng cho ta a."

Nghệ Nhàn lạnh lùng nhìn nàng, hừ cười "trước đó ta nói việc ai nấy lo thì sao ngươi không đáp ứng? hiện tại sao lại muốn ta tha mạng cho ngươi? khoan đã!" Nghệ Nhàn ghét nhất nữ nhân sợ chết, nàng dùng lưỡi dao vuốt mặt Tần Dung, "đừng có mà kiếm chuyện, đi tiếp đi, khi nào ta kêu ngừng thì mới ngừng, nếu không... thấy chủy thủ chém sắt như chém bùn này không, mà ta làm thì có bao nhiêu chuẩn, ngươi thử nghĩ kỹ một chút đi? hửm?"

Tần Dung nhìn thấy chủy thủ, như thấy lưỡi hái tử thần, sợ đến lắc đầu.

Nghệ Nhàn dùng mũi dao chỉ vào hông nàng, "đi mau, không được quay đầu, nếu không.... cẩn thận chủy thủ của ta bay qua cổ ngươi, không được đi chậm chủy thủ này của ta không cọ sát người."

Tần Dung ôm đầu, nào dám quay đầu lại.

Chờ Tần Dung đi vài bước, Nghệ Nhàn nhìn xung quanh không thấy ai, đầu ngón chân nhẹ nhàng chạy theo hướng ngược lại trốn đi, thân ảnh rất nhanh biến mất vào cánh rừng, "đi hướng bắc, bọn họ sẽ không ngờ được chúng ta chạy đến chỗ thành chủ thú nhân."

Nữ nhân điên, "đến thành chủ thú nhân quá nguy hiểm, ngươi nghĩ kỹ rồi chứ?"

Có đôi khi chỗ nguy hiểm nhất là chỗ an toàn nhất, huống chi Nghệ Nhàn muốn nhờ thương đôi lần nữa quay trở lại nhân tộc, dù sao trong trí nhớ nguyên thân thì nàng bị một đám lừa đảo bán cho thương đội nằm ở một ngọn núi chim cũng không thả phân xuống được, nếu có thể có thể tìm được thương đội nhân tộc thì sẽ bớt được rất nhiều việc.

Nghệ Nhàn, "nghĩ rồi, đây là cách nhanh nhất để quay về nhân tộc."

Nữ nhân điên tựa hồ so với trước kia thông minh hơn, nhưng chỉ cần Nghệ Nhàn quyết định tốt nàng sẽ không phải đối, thậm chí còn hảo hữu nhắc nhở, so với lúc đầu dùng những điều mê hoặc nàng thì hiện tại lại vui hơn.

Nhưng mà, Nghệ Nhàn vẫn không ưa nổi, ai mà thích một kẻ khác cứ ở trong đầu mình lúc di chuyển cứ lầm bầm chứ? nếu không phải hiện tại hai người bị cột chung một chỗ, thì nàng cũng lười nói nhảm với người này.

Nữ nhân điên, "mũi thú nhân rất nhạy bén, nếu biết ngươi chạy trốn, bọn họ sẽ nhanh ngửi được mùi của ngươi mà đuổi theo."

Nghệ Nhàn ở phương diện này lĩnh giáo nhiều lần, " thành chủ đại nhân cố ý đào bẫy cho ta, chắc hẳn trước đó nàng đã tách Lam Đồng đi, ta phải chạy nhanh một chút."

Nữ nhân điên, "hai cái chân của ngươi có chạy nhanh hơn, tuyệt đối không thể chạy lại bốn chân, không bằng để ta cho ngươi khẩu quyết tập luyện, e là ngươi có thiên phú ở phương diện này, trong thời gian ngắn nhất biến thành một con.... một con tiểu động vật mà bọn họ khó tìm được."

Nghệ Nhàn nháy mắt hoài nghi nữ nhân điên này muốn lừa nàng, nhưng nghĩ lại, các nàng đang là châu chấu đứng chung một thuyền, nếu nàng chết thì ba điều kiện của nữ nhân điên đời này cũng không hoàn thành được.

"Ta vừa chạy vừa thử."

"Ừ."

Nghệ Nhàn cảm thấy thế giới này thật thần kỳ, còn có món đồ chơi bí quyết huyễn thú này a, nếu ngươi có thể biến thành động vật, động vật có thể biến thành người... không phải cả thế giới này đều loạn hết rồi sao?

Bất quá thú nhân tồn tại cũng khiến Nghệ Nhàn mở rộng tầm mắt, cho nên cái này đổi thành cái kia, vậy thì cũng có thể ở trong phạm vi tiếp nhận.

Lời đầu tiên của Nghệ Nhàn là ta trấn an ta, môi miệng lẩm bẩm khẩu quyết nữ nhân điên cho nàng, kỳ thực đầu nàng cũng đầy nghi ngờ, tỷ như con hồ ly trắng biến ảo trong rừng Khoa Mạc, không lẽ đó chính là nữ nhân điên? không phải nói bị cừu hận hủy hết tu vi rồi sao? không thể nào còn lực chiến đấu mạnh như vậy chứ? còn có --

"Lúc luyện tập, cần tập trung tinh thần, ngưng thần minh tưởng."

"... được rồi."

Đột nhiên có cảm giác như tiểu cô nương đi học đọc truyện lén bị lão sư bắt được, tiếp đó Nghệ Nhàn ra sức chạy nhanh hơn dùng lực nhiều hơn cũng chạy được hai ba mươi km, nhưng nàng cũng biết rõ tốc độ của Lam Đồng rất nhanh chỉ vài chục phút thì có thể đến đây được.

Nàng cũng sợ là dùng thời gian hai ba tiếng nhưng người khác chỉ cần hai mươi phút đã làm xong, như vậy tính ra cho dù nàng không ngủ không nghỉ, không ăn không uống chạy trước ba ngày, đám người kia chỉ cần tìm đúng hướng thì trong một ngày có thể đuổi theo nàng.

Nhưng mà, bọn họ sẽ cho nàng chạy trước ba ngày sao?

Đột nhiên nàng tỉnh ngộ lại, nhân lực không thể so với thú lực, cố chống thì chỉ như cầm trứng gà ném vào tảng đá, nàng chợt dừng bước lại, "chạy trốn nhanh nhất trong rừng... khỉ? đại tinh tinh?"

Nghệ Nhàn nhân lúc nghỉ ngơi, tĩnh tâm lại, nghiêm túc đem mấy câu khẩu quyết lặp lại nhiều lần, hận không thể khắc nó trên trán, ở đây khẩu quyết quan trọng, nhiều kỹ năng cũng phải cẩn thận cái mạng.

Kết quả, càng nhanh càng không hữu hiệu.

Nghệ Nhàn không thể không chuẩn bị bắt đầu chạy lần nữa, không chạy nổi thì cũng không thể ở tại chỗ ngồi chờ chết. Kết quả vừa bước chân, cả người liền ngã về phía trước, thân thể mất cân bằng, mặt nàng dán đất cái mũi đau xót, trào nước mắt.

Vừa định bò dậy, liền thấy tay mình lông mao dài ra, vì sao lông lại là màu đen a?

Không lẽ nàng vừa niệm khẩu quyết không phải nghĩ đến khỉ lông vàng mà là cái đại tinh tinh sao a!!!

"Ngươi quả thực là thiên phú dị bẩm."

"Biến thành... đại tinh tinh là thiên phú sao?"

Cái này đúng là khiến người ta tuyệt vọng a, may là không có gương nếu không nàng sẽ có bóng ma tâm lý a. Nghệ Nhàn nỗ lực chạy, học theo phim trước đây xem dùng lực kéo một cái, rồi ung dung nhảy, túm một sợi dây leo có thể bay nhảy một đoạn đường, rầm!

Nghệ Nhàn bị ngã mặt mũi bầm dập, toàn thân đau nhức, nhưng không chịu thua nhanh chóng bò dậy, thử thêm vài lần nữa, cũng không khác gì, ngã vô cùng thê thảm.

Nàng không tin sẽ cứ vậy mãi, liền nỗ lực tập trung tìm bí quyết, lần này thân thủ cũng sinh ra linh mẫn, một lần có thể nhảy qua hai cái cây, cả người bay lên theo gió, nàng thử lại vài lần tự tin tăng gấp đôi, càng thêm thuần thục hơn dường như trời sinh chính là một con hắc tinh tinh... oh, đúng là một suy nghĩ đáng sợ.

"Bọn họ đuổi theo tới."

"!!!"

"Tiếp tục chạy đi, đừng dừng lại."

Nghệ Nhàn tê da đầu một hồi, hiện tại là bao lâu rồi, "bọn họ có thể ngửi được mùi của ta sao?"

Nữ nhân điên trầm mặc, bí quyết huyễn thú tu luyện đến cảnh giới cao nhất có thể sở hữu sinh vật huyễn hóa có năng lượng, nhưng đây là cảnh giới cực hạn, vẫn chưa có ai tu luyện được, còn nàng từ sau khi linh lực bị phế, cũng chưa từng dùng qua bí quyết huyễn thú.

"Trốn không thoát chỉ có chết."

Nghệ Nhàn cũng không để ý chuyện mùi vị, ngay cả đầu cũng không quay lại, chân vắt lên cổ mà chạy như điên vài chục km. Tự nhiên cũng cách xa đám xà thú đang dừng lại nơi cuối cùng nàng biến thành đại tinh tinh.

"Mùi vị biến mất ở đây."

"Sao lại như vậy?"

"Một nô ɭệ nhân tộc, sao có thể chạy nhanh như vậy?"

"Có khác thường, chia nhau ra đuổi theo."

...

Nghệ Nhàn không biết mình chạy bao lâu, ầm, ngã sml, cúi đầu nhìn thì đã thấy đổi về hình người. Nàng sờ khuôn mặt bóng loáng của mình, cổ, xác định mình không biến thành nửa người nửa thú dáng vẻ quỷ quái kia thì mới yên tâm.

"Ngươi thoát lực rồi, cần nghỉ ngơi một chút."

Nghệ Nhàn nằm bẹt một chỗ ngửa người lên, mặc kệ chỗ này có bao nhiêu dơ, cũng không nghĩ tới có rắn, côn trùng, chuột, kiến hay không. Cho dù Lam Đồng có xuất hiện trước mặt nàng, thì nàng cũng không thể cử động được, rất mệt mỏi, rất muốn như vậy mà ngủ một hồi.

Nhưng mà giấc ngủ này, chỉ sợ sẽ bị thần chết gọi đi.

Nghệ Nhàn không thể làm gì khác hơn là nỗ lực dời đi sự chú ý, "vì sao ngươi có thể biến thành hồ ly trắng, ta lại chỉ có thể biến thành hắc tinh tinh?"

"Đó cũng không phải do dùng bí quyết huyễn thú mà huyễn hóa ra."

"... hả?"

Thành công thử hóa thú một lần, Nghệ Nhàn đột nhiên có hứng thú với đề tài này, "không lẽ bí quyết huyễn thú chia thành nhiều loại sao? nếu muốn ngươi có thể nói, không thì thôi."

Nữ nhân điên, "ngươi thực sự là người kỳ quái ta thấy, nếu là người khác sợ là sẽ giống như thú nhân ép ta giao bí quyết huyễn thú ra, rất ít ai có thể chống lại được sự mê hoặc của huyễn thú quyết."

Nghệ Nhàn lại không nghĩ như vậy, nếu không phải vì gấp gáp giữ mạng nàng sẽ không nghe lời nữ nhân điên thử công pháp này, nàng cảm thấy luyện cái này như bước lên một con thuyền đen, "tốt quá, ta cũng không yêu cầu gì cao, chỉ cần có thể sống bình an là được."

Nữ nhân điên cười ta, "ngươi cũng biết, ở chỗ này khó khăn nhất chính là sống bình yên."

Nghệ Nhàn cũng đã lĩnh giáo rồi.

Sau đó nữ nhân điêu giải thích, "huyễn thú này không phải là loại huyễn thú kia, trước đây ta cũng hỏi ngươi biết huyễn thú là gì không? nói đến thì nó không phải ảo thú quyết, ở nhân tộc, có một loại người luôn được hoan nghênh, đó chính là ngự thú sư."

Trong đầu nguyên thân đều là những ký ức ngắn đoạn, có khi có linh quang có khi cái gì cũng không nghĩ ra được, ký ức về nhân tộc lại càng ít. Nếu lời Tần Dung nói là thật thì có người cố ý bắt nguyên thân lừa bán cho thú nhân tộc đồng thời còn bay mưu kế cho nàng nửa đường gϊếŧ chết nguyên thân, nguyên thân chỉ là một hài tử đáng thương, chết cũng không biết vì sao mà chết.

Nghệ Nhàn chợt nói, "cho nên, bạch hồ là huyễn thú của ngươi, ngươi là ngự thú sư nhân tộc sao?"

Nữ nhân điên, "có thể hiểu là như vậy."

Nghệ Nhàn cũng không hỏi nhiều, chỉ để cho nữ nhân điên nói nhiều chuyện về nhân tộc, nguyên thân ký ức trong đầu mông lung, khiến lòng người sinh tuyệt vọng. Còn trong miệng nữ nhân điên chức nghiệp ở nhân tộc có nhiều chủng loại, vô cùng thần bí, khiến cho nàng muốn tìm hiểu.

"Không xong, mau đứng đậy, đuổi tới rồi."

"..."

Nghệ Nhàn như cá chép đánh đỉnh, nhanh chóng đứng dậy, nhưng vừa nghiêng đầu liền thấy một xà thú xuất hiện trước mặt nàng, thân rắn to cao, nhìn quang cũng dài hơn hai thước, đầu rắn từ trên cao nhìn xuống nàng miệt thị.

Nghệ Nhàn không thích cái chiều cao này, nguyên thân cũng không thấp, cũng 1m78 lận a, ở cùng đám thú nhân này, quả thực như là chim nhỏ nép người, quá đáng ghét.

"Tiện nô ngươi chạy ngược lại a, suýt chút nữa ta tưởng mình tìm lộn phương vị."

Xà thú biến thành hình người, nhìn qua có vài phần quen mắt, Nghệ Nhàn nhớ được liếc qua thì biết đây là một trong 20 tên lính gác trong phủ thành chủ đại nhân.

Trong lòng nàng nhanh chóng hiện một cái ý niệm trong đầu, xong rồi.

Thú nhân da khô thịt dày, phòng ngự lại rất mạnh, chỉ cần nghĩ lại chuyện Lam Đồng bị thương cũng đủ thấy khác biệt, nàng bị thú nhân cào một cái trọng thương nằm cũng nửa tháng, trong này còn không thiếu nước bọt Lam Đồng mỗi ngày làm dịu, cùng quả hồng hầu hạ. Còn Lam Đồng gϊếŧ chết hai bán thú, vết thương trên người không ít, nhưng mà sau khi nàng hôn mê tỉnh lại gia súc kia lại chạy đi săn bắn như bình thường, nên cần làm chi a.

Nói chung bán thú nhân tạo ra vết thương đối với Lam Đồng mà nói, chỉ là chọc ngứa, đối với nàng mà nói một cái cào cũng đi nửa cái mạng của nàng.

Nhưng vị trước mắt này so với thú nhân bình thường lại khác rất nhiều, hắn tựa như đã trải qua chém gϊếŧ máu me. Không nói đến phòng ngự, sợ là tấn công cũng sẽ là những chiêu trí mạng.

Đối mặt với một thú nhân như vậy, nàng phải tìm cách sống như thế nào?

"Chỉ một mình ngươi đuổi theo sao?"

"Đuổi theo một tiện nô chạy trốn như ngươi, chẳng lẽ còn cần phải đem hết thủ vệ trong phủ thành chủ?"

"Vậy thì tốt rồi."

********

Thân thể thú nhân to lớn, nhưng xà thú không bị điểm đó, Nghệ Nhàn chỉ nghĩ đến điều duy nhất đánh rắn thì phái đánh dập đầu rắn, nhưng con rắn này quá dài, cho dù nàng tìm được bảy tấc* thì cũng khó mà tiếp cận.

(*)Đánh rắn phải đánh cho chết nếu không sẽ bị hại. Tục ngữ Trung Quốc có câu: "đánh rắn đánh bảy tấc", tuy nhiên cũng có người nói: "đánh rắn đánh ba tấc". Cho dù cách nói khác nhau, nhưng ở đây lại có một điểm chung là đánh rắn phải đánh đúng chỗ cho chết mới thôi.

Khi xương sống của động vật bị thương nặng, tuỷ sống mà được xương sống bảo vệ cũng sẽ bị tổn thương nghiêm trọng, trung khu thần kinh và con đường dẫn đến các bộ phận khác của cơ thể bị gián đoạn. Vết thương càng gần đầu thì ảnh hưởng cũng càng lớn. Nếu bạn đánh vào đuôi của nó thì không gây ảnh hưởng gì đến tính mạng của nó.

Có thể có người sẽ hỏi: "vậy thì cứ dứt khoát đánh vào cột sống là được chứ gì! Tại sao lại phải nói "3 tấc", "7 tấc" nhỉ?" 

Hoá ra "3 tấc" là vị trí cột sống ở chỗ "3 tấc" đánh bị thương hoặc gẫy thì rắn không thể ngóc được đầu dậy cắn bạn nữa; còn "7 tấc" lại là vị trí của tim rắn, một khi bị trọng thương thì tự nhiên sẽ chết.

Đương nhiên, không phải con rắn nào cũng đánh "3 tấc", "7 tấc", mà còn phải tuỳ thuộc vào sự khác biệt giữa chủng loài và kích cỡ.

Nhìn thấy rắn thì đánh dường như đã là thói quen của con người. Trong các loài rắn thực sự có không ít rắn độc, gây chết người nổi tiếng có rắn 5 bước, rắn lao, rắn hổ mang, rắn cạp nia, v.v.. 

Nhưng cũng có một số loài rắn như hoả xích liên, rắn phượng hoàng, rắn hắc mày cẩm..., chúng không có hại, mà còn giúp người bắt chuột, giúp chúng ta trừ hại nữa kia! Cho dù là rắn độc, nó cũng tuân theo nguyên tắc "người không hại ta thì ta cũng không hại người", chúng sẽ không chủ động tấn công người đâu.

Nguồn: https://education.microsoft.com/Story/Lesson?token=wbSRb

"Theo ta quay về."

"Trốn nô sau khi quay về sẽ thế nào?"

"Chém hai chân hai tay, ném vào hậu viện."

Trong hậu viên còn nhiều xà thú chờ gặm nhắm thân thể nàng, để nàng sống không bằng chết, Nghệ Nhàn từng bước đi về phía hắn, hừ một tiếng, "vậy ta còn trở về làm gì, muốn chết sao?"

Xà thú sửng sốt, bàn tay to thuận thế chụp về hướng Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn cúi đầu tránh né, xoay người lướt đi, chủy thủ dấu kín trong tay áo lóe lên, phần bụng thú nhân bị rạch một đường hơn 10cm.

Chiêu này trước phát chế người, đánh úp xuất kỳ bất ý.

"Tiện nô ngươi dám đả thương ta."

"Thì sao?"Cuộc chiến hôm nay, là xà thú này bị nàng gϊếŧ chết, còn không thì nàng chết tại nơi hoang dã này. Còn tốt hơn bị chặt đứt tay chân, bên trái một cái tiện nô, bên phải một cái tiện nô.

"Muốn chết!"

"Chưa chắc."Nghệ Nhàn ỷ thân mình mềm dẻo, động tác nhanh nhẹn, chủy thủ trên hai tay lướt qua nhiều đường, thú nhân cũng bị thương thêm vài chỗ, chém trúng liền lui về, khác với thú nhân giao chiến chính diện.

Xà thú bị khinh thị nhiều lần ăn đau từ tay Nghệ Nhàn, tức giận rống lên, "tiện nô chết tiệt ngươi."

Nữ nhân điên nhắc nhở nàng, "muốn biến thú hình."

Nghệ Nhàn nhanh chóng lui vài mét, chỉ thấy thú nhân biến thành cự xà dài hơn ba mét, đôi mắt xanh trên đầu rắn lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm.

Khoảng cách giữa hai người cũng được rút ngắn, Nghệ Nhàn chạy vòng quanh cây, xà thú theo sát phía sau, bò rất nhanh so với hình người thì linh hoạt nhiều hơn, kết thúc đánh một phát Nghệ Nhàn bay ra ngoài.

Chủy thủ trong tay Nghệ Nhàn suýt chút thì rớt, khí huyết sôi trào không ngừng, liền đem ngụm máu muốn phun nuốt trở lại, "mau giúp ta tìm 7 tấc của hắn."

Nữ nhân điên, "tìm được, ngươi cũng rất khó tiếp cận."

Nghệ Nhàn chợt phun ra một ngụm máu, đuôi rắn lại phóng đến, kình phong hỗn loạn một hồi. Khó khăn lắm nàng mới tách ra đại thụ che sau lưng nàng gãy đổ ầm ầm, khác biệt chủng tộc liền hiện ra, nàng liều mạng rạch thêm nhiều đường trên thân xà thú, xà thú như bị gãi ngứa, bị đuôi thú quất vào nàng cũng đi nửa cái mạng, động tác phản ứng cũng đổi thành chậm chạp hơn, "tìm."

7 tấc là tử huyệt của xà, tìm được thì có thể liều mạng một lần.

Ngân Bảo đại nhân, "tìm được rồi, nhìn ta nhìn ta, mau nhìn ta."

Trước đó Nghệ Nhàn kêu Ngân Bảo đại nhân đi chiếu cố tiểu gia hỏa, không để cho đám người kia hạ thủ với ấu tể. Không ngờ con chuột này chạy cũng nhanh thật, lúc khẩn cấp quan trọng lại đuổi theo các nàng.

Nghệ Nhàn mang chút quyết tâm thân rắn lạnh như băng quấn lấy hai chân nàng, sau đó thì lên hông, từng vòng từng vòng siết chặt nàng, Nghệ Nhàn đem chủy thủ đâm vào thân rắn, liền nghe tiếng rống giận dữ ngập trời, tai nàng như nổ tung. Sau đó siết mạnh đè ép xương của nàng, âm thanh rắc rắc rung động, cổ bị siết thở không thông, trước ngực truyền đến từng cơn đau nhức, vừa rồi còn không nhận thấy kỳ hiện tại thì như có người che miệng che mũi không thở, còn không ngừng đánh vào nơi bị thương của mình.

Lần này, suýt chút thì hôn mê.

"Không được ngủ."

"Đâm hắn! mau đâm hắn!!!"

Hai âm thanh trong đầu tranh cãi ầm ĩ Nghệ Nhàn cảm giác ngón tay đau xót, thần kinh đang phát run, cảm giác chua xót đau đớn khiến nàng suy nghĩ, nhất định là Ngân Bảo đại nhân nhắm vào ngón tay cái nàng cắn.

Ngân Bảo đại nhân nhân cơ hội rơi xuống đất, nhanh chóng tìm một gốc cây yểm hộ.Nàng cố gắng mở mắt thì thấy xà thú ánh mắt hung ác nhìn nàng, lưỡi rắn tanh hôi không ngừng dao động trên mặt nàng, cách nàng càng thêm gần tựa như đang tìm chỗ bắt đầu hạ miệng chỗ nào.

Nghệ Nhàn chịu đựng mùi thối trên thân rắn, theo chủy thủ cắm vào thân xà thú không ngừng quấn thân thể di chuyển, cách nàng càng lúc càng gần. Nhưng nàng không thể động đậy được, khẽ động thì độ siết trên người nàng càng chặt, như muốn cắt đứt xương cốt của nàng.

Sau đó nàng nhìn thấy ký hiệu Ngân Bảo đại nhân đã làm, một cái ấn ký quả tím, hiện rõ trên da rắn, nhìn thấy nàng liền nghĩ cách làm sao lấy được chủy thủ?

Nữ nhân điên nhắc nhở, "biến, mau biến."

Nghệ Nhàn liền niệm huyễn thú quyết, cái chết trước mắt không gì so được với thành kính, tựa như tín đồ cầu nguyện với thượng đế. Đại khái vì vận khí tốt, thân thể nàng liền nhẹ bẫng, thị giác cũng thay đổi, chỉ thấy da rắn dưới cái nhìn của nàng đang chuyển động, nàng từ trên cao nhìn xuống bao quát tất cả.

Hơn nửa ngày Nghệ Nhàn mới có phản ứng, nàng biến thành một con côn trùng lớn chừng ngón tay cái.

Được rồi, so với biến thành hắc tinh tinh cũng có tiến bộ nhiều hơn.Xà thú thấy con vịt nấu chín trước mắt đột nhiên bay mất, không hề được báo trước vẻ mặt hắn ngỡ ngàng, thân rắn từng vòng dãn ra, tìm kiếm khắp nơi.

Nghệ Nhàn nhìn thấy rõ vị trí 7 tấc, cách thanh chủy thủ đại khái khoảng nửa mét, hiện nhiên với thân một con côn trùng thì không thể nào rút chủy thủ, rồi đâm vào vị trí bảy tấc của đối phương được.

Đột nhiên, xà thú dùng ánh mắt lạnh như băng không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng.

Bị phát hiện?

Nghệ Nhàn sợ đến suýt quên vỗ cánh, tùy ý thân thể rơi xuống, chờ nàng kịp phản ứng phạch phạch hai cái liền rơi trúng thanh chủy thủ.

Cơ hội a.

Nàng liền niệm khẩu quyết, biến thành người ngay lúc xà thú không kịp phản ứng liền rút chủy thủ, lộn một vòng đâm thẳng vào vào ký hiệu Ngân Bảo đại nhân đã làm.

Sau đó, người nàng như lá thu rụng bị cái đuôi rắn như cây sắt đánh bay, kèm theo là tiếng gầm rung trời, Nghệ Nhàn bị nhiều lần tiếng gào thét làm chấn thương màng nhĩ, bên tai ngoại trừ tiếng ong ong thì vẫn nghe thấy tiếng xà thú thống khổ gào thét.

Nàng bị đánh vào một gốc cây, cũng may cây này có cành cây chắc khỏe y phục của nàng bị cành cây giữ lại, tựa như bị quỷ thắt cổ, xà thú nổi điên hủy diệt mọi thứ xung quanh.

Hơn nửa ngày, tức giận tiêu tán, xà thú nổi điên nằm yên trên đất không nhúc nhích, tựa như đã chết. Nghệ Nhàn hôn mê tỉnh lại, tỉnh lại rồi hôn mê. Cứ như vậy không biết qua bao lâu, nàng liền phun một ngụm máu, hư nhược hỏi, "hắn chưa chết?"

Nửa ngày không ai trả lời.

Ngân Bảo đại nhân, "xà thú thúi hoắc này mạng dai thiệt a, còn thở a."

Nghệ Nhàn nghĩ thầm so với nàng thì còn tệ hại hơn, nàng cũng chỉ sót lại một hơi thở. Thêm một kích nửa sợ là nàng đi gặp thượng đế trước xà thú này, không lẽ hôm nay nàng phải cùng xà thú này đồng quy vu tận?

Đúng lúc này, đỉnh đầu truyền đến tiếng rắc rắc, thân thể Nghệ Nhàn rũ xuống, nàng tê da đầu cả người cứng ngắc, "tình huống sao rồi?"

Nữ nhân điên, "cành cây này sắp gãy."

Vừa dứt lời, Nghệ Nhàn liền rớt xuống.

Ngân Bảo đại nhân không dám nhìn liền che mắt, đôi mắt đỏ nhìn trộm qua kẽ ngón tay, "oh, thật thảm."

Nghệ Nhàn cũng không còn sức tức giận với cái đám ngồi xem kịch hả hê này, nàng trở mình nằm ngửa, máu mũi cứ vậy tuôn ra, thưởng thức một màn trời xanh mây trắng thở hổn hển, chợt nghe bên cạnh trong bụi cây có âm thanh nhỏ nhẹ xột xoạt, phảng phất như có vật gì đó muốn chui ra.

Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau?

Nghệ Nhàn sinh lòng tuyệt vọng, hiện tại cho dù là người hay thú nhân đâm một dao thì nàng cũng không còn sức phản kháng, "ta dù có chết cũng không quay về, cho nên... ngươi chuẩn bị xong chưa?"

Nàng đang hỏi nữ nhân điên, kết quả lại nghe tiếng nãi âm tiểu gia hỏa ngao ngao.

Nàng cúi đầu, trong tầm mắt là một con vật dơ hề hề lảo đảo nghiêng ngả bò đến, vốn bộ lông vàng óng không biết chạy từ đâu đến, cả bộ lông chỗ đen chỗ xanh, hoa thành một cục, Nghệ Nhàn thiếu chút là không nhận ra.

Tiểu gia hỏa tiến bên cổ nàng ngửi một cái, toàn thân bẩn hề hề còn cọ nàng một cái, đôi mắt xanh không hề chớp nhìn nàng chằm chằm, sau đó không nghe được động tĩnh gì, bộ dạng vui vẻ chạy theo âm thanh.

Nghệ Nhàn vui vẻ bất qua 3 giây, thậm chí còn không nghĩ đến tiểu gia hỏa tham ăn tham uống đang ở chỗ thành chủ đại nhân sao lại chạy ra được ngoài này, vừa thấy hướng tiểu gia hỏa chạy, nàng suýt không thở được, "Tiểu Lam, quay về, nguy hiểm."

Xà thú vốn không nhúc nhích nhìn thấy tiểu gia hỏa, thân rắn yếu ớt di chuyển, muốn lấn đến, Ngân Bảo đại nhân nhìn thấy như vậy, vèo một cái lui về, vừa rồi làm ký hiệu, suýt chút bị con rắn thúi này nuốt sống.

Nghệ Nhàn đỡ thân cây chật vật bò dậy, thấy tiểu gia hỏa không sợ chết chạy lại chỗ xà thú trêu chọc, móng vuốt nhỏ không ngừng tìm kiếm trên người xà thú, căn bản không biết mình đang nguy hiểm như thế nào.

Xà thú cách nàng chỉ vài mét, chậm rãi đi đến như vậy sợ là không kịp.

"Đưa cung tiễn cho ta."

"Mau lên đi."

Nghệ Nhàn hít sâu một hơi, ngực tê rần suýt thì toi luôn, nàng nhắm vào đằng sau chuẩn bị bắn đi, xà thú đột nhiên dựng dậy, thân rắn rung động kịch liệt, đuôi rắn quét loạn một hồi sau đó ầm ầm ngã xuống.

"Tiểu Lam! Tiểu Lam!"

"Ngao ngao ngao ngao."

Cái đầu mao nhung từ dưới thân rắn chui ra, trong miệng còn ngậm một thanh chủy thủ, không phải là thứ khi nãy Nghệ Nhàn đã đâm vào 7 tấc sao?

Nghệ Nhàn sợ đến suýt chút tim ngừng đập, phù một tiếng ngã ngồi xuống đất.

Ngân Bảo đại nhân đi lên trước kiểm tra xà thú một hồi, sau đó lấy phong thái người chiến thắng đầu xà thú chi chi kêu, "tiểu gia hỏa này thật lợi hại, còn biết giúp ngươi đâm lại một dao a."

Nghệ Nhàn đen mặt, thật muốn đánh đòn tiểu gia hỏa ngốc ngếch này, nhưng cũng không còn chút sức nào, nhận được chủy thủ ngón tay khẽ búng đầu tiểu gia hỏa.

Tiểu gia hỏa tưởng rằng đang chơi cùng nàng, ngao ngao ngao ngao đuổi theo ngón tay của nàng, tựa như tiểu miêu khiến Nghệ Nhàn không thể giận nổi.

Nữ nhân điên, "chúng ta không thể đi theo con đường này, phải đổi đường khác thôi."

Nghệ Nhàn cũng biết khi phủ thành chủ đại nhân phát hiện thiếu một thú nhân, nhất định sẽ tìm đến đây, sau đó men theo tung tích của nàng đuổi theo bắt lại, đến khi đó sẽ không còn may mắn như hôm nay nữa.

Một con xà thú đã khó đối phó, nếu là ba bốn con thì phải làm sao a?

Tiền đồ còn không biết, hung hiểm lại vạn phần.

Đây cũng là nguyên nhân Nghệ Nhàn không muốn đem theo tiểu gia hỏa, theo Lam Đồng tiểu gia hỏa còn có bạn chơi, còn có quả tím, có chỗ ở, có lẽ sẽ biến thành thú nhân căm thù nhân tộc, nhưng ít ra có thể giữ mạng. Nếu theo nàng không biết khi nào sẽ mất mạng.

Ánh mắt Nghệ nhàn đảo qua, "ta kêu ngươi đi trông Tiểu Lam ở phủ thành chủ không cho ai khi dễ nàng mà, ai kêu ngươi đem nàng đến chỗ ta? không biết là rất nguy hiểm sao?"

Ngân Bảo đại nhân vèo một cái nhảy lên đầu tiểu gia hỏa, "nó tự mình đuổi theo, thú nhân trong phủ thành chủ không để ý đến, nàng chạy đến đây cũng không ai quan tâm tới."

Nghệ Nhàn tức muốn hộc máu, chỉ có thể nghĩ đến điều duy nhất là dẫn theo tiểu gia hỏa này, gia súc Lam Đồng nhất định sẽ đuổi theo, vì Lam Đồng có thể dựa theo khí tức mà tìm được chỗ tiểu gia hỏa ẩn thân, đây có lẽ là thiên phú của thú nhân. "phiền phức a."

Nữ nhân điên, "vậy đem nàng về đi, một mình người là nhân tộc đem theo ấu tể thú nhân sẽ bị chú ý, nói đến thú nhân lại rất coi trọng ấu tể của mình, nếu để thú nhân biết ngươi cùng ấu tể chạy mất nhất định sẽ rất giận dữ."

Ngân Bảo đại nhân giơ chân, "độc phụ nhà ngươi, sợ là lúc không có ta ở đây ngươi muốn làm bậy a?"

Nghệ nhàn nhức đầu, đúng lúc nữ nhân điên bị nói trúng tim đen, mang theo Tiểu Lam chạy trốn đúng là rất phiền, nhưng ở phương diện khác, đem tiểu gia hỏa về sẽ gặp phải Lam Đồng nàng sợ là khó trốn được lần nữa.

Trong lúc mọi người bàn luận, tiểu gia hỏa ra bộ dạng mọi chuyện không liên quan đến mình, cái đầu nhỏ dựa trên mặt đấu, đôi mắt xanh xoay tròn nhìn nàng, tựa như đang chờ uy đồ ăn.

*****

Nghệ Nhàn tự mình còn lo không xong, đừng nói là thức ăn, gia sản nàng mang theo cũng chỉ có một thanh chủy thủ, cái túi khâu trên áo cũng chỉ dấu được 10 tiền đồng, không còn gì khác.

Tiểu gia hỏa đưa mắt nhìn nàng, thỉnh thoảng còn vươn cái lưỡi hồng liếm tới liếm lui, thoạt nhìn bộ dạng đói không chịu nổi, ngày thường nàng muốn ăn gì cũng đều có.

Nghệ Nhàn không hiểu vì sao sinh ra cảm giác có lỗi, bản thân nghèo đến mức đến cả con mình muốn ăn cũng không thể thỏa mãn cho nó, nàng thuận tay túm chuột trắng đến, nắm chặt, "tiểu gia hỏa là do ngươi đem đến, khi ta còn chưa tìm được chỗ an toàn, thức ăn của nàng đều do ngươi phụ trách, nàng mà thiếu một cọng lông, ta sẽ lột một lớp da của ngươi."

Ngân Bảo đại nhân nịnh nọt thở dài, "vậy mau chấp nhận Ngân Bảo đại nhân làm bằng hữu với ngươi đi, đừng nói chút đồ ăn, chiếu cố tiểu gia hỏa này dù ngươi muốn bảo bối gì, ta cũng đều có cách tìm đến cho ngươi. Ta còn có thể hiệu lệnh cho hơn vạn đồng hữu nữa, ngươi xem, suy nghĩ khoản lời này đi a."

Nữ nhân điên liền đổi chủ đề liền, "đừng tưởng hiện tại an toàn, tùy lúc sẽ có thú nhân tìm đến chỗ xà thú này, e là đang trên đường đến."

Ngân Bảo tức đến giơ chân, liên tiếp chửi bới nữ nhân điên cản trở chuyện tốt của nó, sau đó mắng mắng một hồi vẫn không quên ném cho tiểu gia hỏa một quả tím dinh dưỡng, hiển nhiên là nuôi đến vài phần tâm đắc.

Nghệ Nhàn trong không khí chửi bới um sùm lại tiếp tục lên đường, kỳ thực trong lòng nàng cũng có nghi ngờ liền nói thẳng ra, "đám người trong phủ thành chủ có đang nghĩ đến ta cũng sẽ chọn con đường này không?"

Ngân Bảo đại nhân tranh thủ lúc rảnh rỗi lại mắng, "đám to con đần độn đó ngoại trừ biết cậy mạnh ra thì đầu óc cũng không xài được, tuyệt đối sẽ không nghĩ đến chúng ta chọn đường này, yên tâm yên tâm."

Nữ nhân điên liền mắng Ngân Bảo đại nhân, còn nhiệt tình giải thích nghi hoặc cho nàng, "đa phần thú nhân trời sinh là chiến sĩ, chỉ biết đánh nhau lại lười động não. Nói khó nghe chính là ngu xuẩn."

Nghệ Nhàn bán tính bán nghi, "cài bẫy ta, còn dùng mị thuật với ta nói chuyện khách sáo, cái này không phải là có đầu óc sao?"

Nữ nhân điên, "đặt bẫy ngươi cùng mị thuật là của xà tộc, bọn họ không phải chiến sĩ thực sự, tối đa cũng chỉ được coi là bổ sung, trước đâu thú nhân tộc không thích xà tộc, không thừa nhận thân phận thú nhân của bọn họ, bình thường luôn để bọn họ làm dân đen phía dưới đất sống, nhưng hiện tại không còn như trước, cho nên ngươi phải cẩn thận, e là sẽ có xà thú đuôi theo con đường này."

Nghệ Nhàn nghẹn lời, bước nhanh.

Tiểu gia hỏa có quả tím cũng rất yên tĩnh, ngoan ngoãn đi theo, Ngân Bảo đại nhân ngồi trên đầu tiểu gia hỏa chỉ huy nàng không cho nàng chạy loạn khắp nơi, có cảm giác như cáo mượn oai hùm.

Đến đêm trong rừng vô cùng nguy hiểm, Nghệ Nhàn như cũ chọn cách chạy đi, khó mà tưởng được tiểu gia hỏa cũng không kêu khổ, chỉ cần có quả tím, mọi chuyện tất cả đều dễ nói."Ngân Bảo đại nhân, có thứ nào che đậy được khí tức không?"

"Khoan đã."

Ngân Bảo đại nhân tìm trong cái túi của mình nửa ngày, cuối cùng móc ra một viên dược hoàn màu đen, mấu chốt viên thuốc này còn tản một mùi tanh, "ăn đi sau này có thể che đậy khí tức được một hồi."

Nghệ nhàn hồ nghi nhìn chằm chằm viên thuốc, "đồ chơi này không phải là độc dược chứ?!"

Ngân Bảo đại nhân tức đến hai chòm râu run run, chống nạnh mắng, "bảo bối dĩ nhiên là độc nhất vô nhị, ngươi không muốn thì trả lại cho ta."

Nghệ Nhàn cười, "còn rất keo kiệt a."Nàng sợ là có tác dụng phụ liền hỏi nhiều lần, "ta định che dấu khí tức trên người tiểu gia hỏa, sẽ không sinh hậu quả xấu chứ?"

Khó có được một lần nữ nhân điên cùng Ngân Bảo đại nhân cản nàng lại, "tiểu gia hỏa một khí tiến vào địa giới Ngân Bảo đại nhân ta, thì mũi thú nhân có nhạy đến mấy cũng không tìm đến được, cho nên viên thuốc này ngươi mới cần dùng nhất."

Nghệ Nhàn hỏi kỹ mới biết được, sở sĩ trên người tiểu gia hỏa bẩn như vậy đều là cùng Ngân Bảo đại nhân đi đường tắc, từ dưới lòng đất chui qua hốc cây.

Thảo nào nàng chạy nửa ngày, so ra còn kém tiểu gia hỏa này khoan động chạy.

Nghệ Nhàn buồn bực một hồi, vẫn như cũ thấy viên thuốc này tanh không chịu nổi, nghe hai tên kia cãi nhau một hồi, trong đêm khuya an tĩnh lại có bộ lông xù ấm áp của tiểu gia hỏa bên cạnh, Nghệ Nhàn cũng không có chút nào cô độc, sợ hãi. Cho dù con đường phía trước mơ màng, như cũ vẫn cảm thấy rất dễ dàng.

Cái gọi là bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, Nghệ Nhàn cùng hai tên này chạy trốn trên đường đi giúp không ít việc, ít nhều cũng có chút nhẹ dạ, "đến lúc này rồi, mọi người đừng vờ vịt nữa, không bằng các ngươi đem mục đích nói ra hết với ta đi, chỉ cần khi vi phạm nguyên tắc làm người của ta thì đòi hỏi của các ngươi ta sẽ suy nghĩ kỹ."

Tiếng ồn hai bên không hẹn mà cùng dừng lại.

Ngân Bảo đại nhân nhãn lệ rưng rưng nhìn nàng, hai tay để trước ngực, "để ta thành bằng hữu của ngươi đi, ngươi chỉ cần đáp ứng, Ngân Bảo đại nhân ta sẽ hết mình phục vụ cho ngươi."

Nữ nhân điên hừ một tiếng, "cho dù ký kết khế ước, cũng không đến phiên con bẹp trùng dưới lòng đất như ngươi."

Nghệ Nhàn vì tránh không để hai tên này lại cãi nhau ầm ĩ gây lãng phí thời gian, liền vội cắt ngang, "hai người các ngươi có cùng một mục đích?"Hai bên trầm mặc.

Nghệ Nhàn nở nụ cười, không ngờ được chạy một buổi sáng, lại trở thành một cái bánh ngọt bị tranh cướp, "Ngươi nói làm bằng hữu cùng với ký kết khế ước đều là một chuyện?"

Nữ nhân điên, "còn nhớ rõ chuyện ngự thú sư hôm nay ta nói với ngươi chứ?"Nghệ Nhàn có chút kinh ngạc, "không lẽ việc các ngươi muốn có liên quan đến ngự thú sư? nhưng ta chỉ là một nhân tộc bình thường a, ta chắc không thể giúp được các ngươi đâu."

Ngân Bảo đại nhân chi chi kêu to phản bác, "sao ngươi là người thường được, ngươi khiến bùa may mắn của ta phát sáng, ngươi còn đánh trúng ta, nhìn đi, ngươi có bùa may mắn của Ngân Bảo đại nhân ta."

Bùa may mắn?

Nghệ Nhàn nghĩ, từ khi nàng đến chỗ này đã có may mắn chưa a?

Nữ nhân điên cũng giải thích về ngự thú sư một chút Nghệ Nhàn nghe, cách khống chế huyễn thú khiến huyễn thú nghe theo mình mà làm, đó chính là ngự thú sư. Ngự thú sư phân chia nhiều cấp, Nghệ Nhàn nghe xong cảm thấy cái gọi là ngự thú sư kỳ thực tựa như một loại chức nghiệp nào đó, loại nghề nghiệp này chỉ có riêng ngươi mới có thể làm, chức nghiệp cũng có chức danh để phân biệt, chia ra mỗi loại sau này cứ vậy mà suy ra, nàng rất nhanh cũng hiểu được cách chia cấp của ngự thú sư.

"Nhưng ta không chắc là ngự thú sư."

"Ngươi phải."

Hai âm thanh khó có một lần được thống nhất.

Nghệ Nhàn biểu thụ bất đắc dĩ, bản thân nàng cũng không biết hai gia hỏa này dành nhau cái gì? nàng liền thỏa hiệp nói, "vậy các ngươi nói đi, các ngươi muốn rốt cuộc là việc gì?"

Nữ nhân điên, "mỗi ngự thú sư chỉ có một huyễn thú bản mạng, một khi ký kết khế ước, thì sẽ đồng sinh cộng tử, hỗ trợ cho nhau, chúng ta muốn ngươi ký khế ước huyễn thú bản mạng."

Cái định mệnh.

Cái định mệnh.

Cái định mệnh.

Vẻ mặt Nghệ Nhàn mơ màng, hai tên tặc này a, là vì tranh đoạt một vị trí a, không đúng, không đúng, theo lời bọn họ nói vị trí không phải là vấn đề, là "đồng sinh cộng tử" đây là một vấn đề lớn.

Thử hỏi, ngươi nguyện ý cùng một tên mà ngươi ghét đồng sinh cộng tử sao?

Thử hỏi, ngươi nguyện ý cùng một con chuột trắng mà ngươi ghét đồng sinh cộng tử sao?

Nghệ Nhàn nửa ngày không lên tiếng, sau đó nàng bình tĩnh hỏi, "ngự thú sư lẽ nào cả đời chỉ có một con huyễn thú? nếu như huyễn thú bản mạng chết, người cùng phải chết theo sao?"

Nữ nhân điên, "đồng sinh cộng tử chính là ý này, ngự thú sư cũng không chỉ là một con huyễn thú, nhưng chỉ có một con huyễn thú bản mạng mà thôi, còn lại những huyễn thú khác đều là ký kết theo khế ước chủ tớ."

Nghệ Nhàn hiểu hai tên gia hỏa này đều đang nhắm vào vị trí tốt nhất a, thảo nào dọc đường đi toàn bới móc nhau, không ai nhường ai, nếu cho đánh một trận sợ là đầu rơi máu chảy, thì ra là nguyên nhân này.

Nếu có thể giúp được một tay thì nàng vẫn sẽ cân nhắc một chút.

Nhưng còn huyễn thú bản mạng cái gì... đồng sinh cộng tử cái gì....

Khụ khụ, tạm thời cứ cho qua một bên trước đã a.

Nghệ Nhàn không trả lời, mà hai tên kia cũng không dám dò hỏi, sợ Nghệ Nhàn vì đối phương biểu hiện tốt mà chọn đối phương, căn bản thì không cần suy nghĩ thì Nghệ Nhàn cũng không muốn chọn hai tên này.

Đầu nàng hiện tại chỉ toàn là cái chức nghiệp ngự thú sư kia.

Cả đêm Nghệ Nhàn chỉ dám nghỉ chân một chút, sau khi tỉnh lại cảm giác như mình mất phương hướng, "không lẽ buổi tối đi nhầm đường? ta rõ ràng đi về phía đông mà."

Nữ nhân điên cũng chỉ biết đại khái một hướng, "đi xem một chút đi, nếu như đi nhầm chúng ta lại tìm đường khác."

Nghệ Nhàn đi vài ngày căn bản không biết mình đi đâu, cũng may do ăn viên thuốc kia không bị thú nhân đuổi theo, cũng đủ để nàng thở được vài hơi.

Từ xa thấy được một tòa thành, quy mô so với Qua Tháp thành khí phái hơn nhiều, Nghệ Nhàn đang do dự nghĩ xem có cần tiến lên xem hay không? cũng lo lắng vì Ngân Bảo đại nhân đã đem tiểu gia hỏa đi tắm, nàng không thể làm gì khác hơn là chờ trước, kết quả trong rừng lại vọt ra vài tên thú nhân.

"Ah, tự nhiên bắt được một nô ɭệ nhân tộc, đúng lúc để dùng, đem đi."

"..."

Nghệ Nhàn nheo mắt nhìn... 1,2,3,4,5, năm tên thú nhân, nàng không thể làm gì khác là ngoan ngoãn đi theo.Kết quả, đám thú nhân kia liền nhao nhao lùi lại, "oa, thật là thúi a."

Nghệ Nhàn mấy ngày rồi vẫn chưa tắm, mặt thì bẩn nhìn không ra, chính nàng cũng ghét bỏ, nghĩ đến cái mũi thú nhân nhạy bén, trong lòng nàng cười thầm, cố ý hướng một thú nhân dựa vào, thú nhân liền chán ghét tránh xa.

Nghệ Nhàn không bị áp giải vào thành mà bị bọn họ nhốt vào một cái lồng sắt lớn, lồng sắt để bên ngoài cửa thành, trong lồng đều là nhân tộc như nàng, mỗi người đều xanh xao vàng vọt, ánh mắt dại ra, đến cả người còn khỏe như nàng cũng bị đẩy vào trong, chỉ nhìn nàng một cái sau đó dời mắt đi. Có vài cái ngửi thấy mùi thúi trên người nàng liền lui về sau, nhưng trong lồng quá nhiều người, người chen người, còn có một người vẻ mặt ngây ngô đối với chuyện này cùng thành thói quen.

Nghệ Nhàn không biết đám thú nhân rốt cuộc muốn làm gì, nhưng nhất định không phải chuyện tốt lành gì.

Nàng ở Qua Tháp thành cùng Khố Tư thành không thấy được nhiều nhân tộc như vậy, nghe Thạch Giai nói nô ɭệ được phân làm hai loại, một là hữu dụng, một là vô dụng, hữu dụng phần lớn bị bán đến chủ thành với những thành khác, còn thành nhỏ như Khố Tư thành thì là nô ɭệ còn dư lại, mà nguyên thân là nửa đường được Lam Đồng chọn, đem về Khố Tư thành.

Còn vô dụng, khi đó Thạch Giai muốn nói lại thôi, thần sắc khó chịu, cuối cùng không nói.

Nghệ Nhàn cũng không chờ quá lâu, trong lúc nàng sắp buồn ngủ thì lại có một nhân tộc dựa lên vài ngủ mất, đột nhiên bị một giọng nói vang dội làm cho tỉnh lại, "đeo xiềng dán nhãn cho từng người, chờ một hồi đi xem tinh thần các hảo nhi lang, biểu hiện tốt nhất, cầm nhãn nhiều nhất, sẽ được Hoàng đại nhân thưởng."

Nghệ Nhàn theo tiếng nói nhìn lại là một thú nhân cao hai mét, bên cạnh còn có một tên đang ngồi ghế, thoạt nhìn nhàn nhã tự đắc, hắn có mái tóc dài vàng óng, con ngươi đen nhánh mỉm cười chết chóc.

Rất nhanh, Nghệ Nhàn cũng bị đeo một bộ cùm, nhìn qua so với cùm ở Khố Tư thành cũng như vậy, nhưng mà khi thú nhân đeo cùm cho nàng suýt bị mùi thúi làm cho xỉu, dán nhãn cho nàng xong liền lui qua một bên.

Chờ nhân tộc trong lồng bị dán nhãn xong, từ trong thành một đám thú nhân thấp hơn đi đến, nhìn bọn chúng còn có chút non dại, hình như chỉ mới 13 14 tuổi, từng cái nhao nhao muốn thử, chắc là "hảo nhi lang" trong miệng thú nhân kia a.

Thú nhân giọng to nhất bắt đầu tuyên bố quy tắc, "tiếp theo là phân đoạn đi săn, các tể tử của chúng ta là thợ săn, các ngươi là con mồi. Hiện tại cho các ngươi một nén nhang chạy trốn, có thể tránh được một ngày một đêm truy sát, chúng ta sẽ tha cho các ngươi rời đi."

Phóng rắm!

Nghệ Nhàn vốn còn buồn ngủ, nghe xong hắn đọc quy tắc thì tức muốn bốc hỏa, sức của nhân tộc không thể so với thú nhân, đừng nói một nén nhang cho dù thời gian vài ngày người thoát được cũng không nhiều. 

Hơn nữa cho dù có đi được, thì đi đâu a?

Đám thú nhân này rõ ràng chính là đang đùa giỡn bọn họ!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.