Ngũ Thần Quốc Truyện: Khanh Vũ Mộc Hiên

Chương 1-2: Có một cuộc sống




Khuyên ta sớm trở về nhà,
Bên song biếc, người đẹp như hoa. (Bồ tát man kỳ 2- Vi Trang)

Kiến Nhan lâu là một trong những tửu điểm náo nhiệt nhất Liễu Dương. Nghe bảo lão bản đương nhiệm của lâu trước khi đỗ đạt làm quan to đã gặp thê tử mình tại nơi này, liền nhất kiến chung tình. Sau bảng vàng đề tên, đôi tình lữ lên kinh thành hôn dựng nghiệp. Nay sương bạc mái đầu, cáo lão hồi hương, gặp ngay lúc quán rượu đương rao bán đổi chủ liền mua lại, đổi tên thành Kiến Nhan lâu như bây giờ.

Ẩn sau lối kiến trúc xưa cũ được cẩn thận bảo trì từ tiền triều là một chuyện tình đẹp khiến thiếu nữ ước ao. Lại thêm lão bản phu nhân có tay nghề nấu nướng nức tiếng khắp thành, giá cả lại phải chăng, kéo được không ít khách trọ dài hạn cùng định kỳ. Còn nói đến thực khách thì ôi thôi, trông cái giấc trưa này mà xem, năm mươi bàn trên dưới lâu chậc kín chỗ, mỗi bàn kê thêm bốn cái ghế con mỗi góc, ấy vậy mà hàng ghế tre cho khách ngồi chờ tạm vẫn không chứa hết người. Khách mộ danh đến lâu nhìn thấy cảnh tượng này đành tiu nghỉu ra về.

Khỏi phải nói nhân viên trong quán bận cỡ nào. Khu bếp được lão bản phu nhân chỉ huy luôn tay đảo chảo, khuấy nồi. Bóng dáng tiểu nhị thoăn thoắt như thoi đưa qua lại trong sảnh ăn, mười người vẫn lo không xuể. Luôn tay luôn chân là vậy, cái miệng nhanh nhảu của tiểu nhị nơi đây vẫn luôn tiếp đúng chuyện, nói đúng lời với khách. Đủ thấy tiêu chuẩn đầu vào xin việc cao cỡ nào.

Nhìn cậu tiểu nhị kia mà xem, mới vào làm có năm ngày đã luyện được kỹ năng hai tay sáu dĩa trong truyền thuyết, ông khách ác ý hồi sáng ngáng chân cậu vẫn khéo léo né được, sắc mặt không đổi đưa thức ăn đến bàn một cách bình an. Ngoại trừ ngày đầu khách hỏi gì cũng điếc đặc ra, giờ tiểu nhị đó chẳng những có thể kể vanh vách những món ăn trấn tiệm của quán rượu mà còn nói được liên tù tì những chuyện ly kỳ khắp Đại Lục. Ví như bây giờ chẳng hạn:

“Nói vậy là thái tử Mộc quốc mất tích rồi? Sao không thấy nước các ngươi phát động tìm kiếm?” Thái tử mất tích mà dân còn bình thản buôn chuyện vậy? Vị khách đường xa ngỡ ngàng.

“Ôi dào, khách quan mới đến nên ngài lỡ mất thôi, lúc thái tử điện hạ biến mất trên trời đã xuất hiện thần tích!”

“Thần tích?”

“Đúng vậy, là thần tích do Mộc thần nước chúng tôi lúc giáng xuống trần gian để lại. Cả bầu trời trong suốt, mây tụ thành ngàn lá vạn cây, phát ra lục quang tinh khiết hơn cả phỉ thúy đế vương. Nghe đâu khi đó thần thụ ở thần điện cũng rung lên cộng hưởng, quang cảnh kỳ vĩ vô ngần.” Tiểu nhị càng nói càng hăng hái, hai tay không quên bày biện thức ăn ra bàn. “Vậy mới bảo, thái tử điện hạ được Thần ưu ái, tự tay đưa đến thiên giới lịch luyện. Ôi chao, mãi nói lại quên làm. Khách nhân thong thả thưởng thức, cần chi xin cứ gọi tiểu nhị.”

Thực khách trên bàn đang nghe hăng hái đâu muốn dừng, bèn níu tiêu nhị toan đi kia, dúi vào tay hắn mấy thỏi bạc vụn. Tiểu nhị cầm mà run run tay, thầm than người này ra tay thật phóng khoáng, chi một lần liền bằng tiền ăn cả tháng của hai huynh đệ nhà cậu. Liếc thấy lão bản phu nhân phất tay ra hiệu tiếp tục, tiểu nhị liền bậc đài hát tiếp mấy bài, trôi chảy nhập tâm hơn cả lão tiên sinh giảng chuyện ở trà lâu đối diện.

Đợi mặt trời rời khỏi điểm cao nhất mà bắt đầu ngả về Tây, khách nhân lục đục đi ra thì náo nhiệt trong lâu mới vãng bớt vài phần. Tiểu nhị mệt lả mà đi vào buồng ăn nhỏ gần khu bếp, bắt đầu giờ ăn trưa của họ.

“A Khanh, lại chờ người à?”

Một vài tiểu nhị chưa vội đi, mắt nhìn cậu thiếu niên còn đang làm việc kia.

“Ừm, không biết sao hôm nay đệ đệ ta lại đến trễ thế này…” Tiểu nhị ban nãy lanh lợi bao nhiêu, nay lại ngượng ngùng chuyện trò cùng đồng nghiệp, mắt lo lắng ngóng về phía cửa quán rượu mãi.

“Có đệ đệ thật tốt, ngày ngày được đưa cơm đưa nước cho nha.” Chưởng quầy vừa khẩy bàn tính vừa trêu ghẹo. Mấy tiểu nhị kia cười hùa theo rồi nói đi trước. Nếu không phải lo mất phần cơm thì chắc ai cũng sẽ ngồi chờ tiểu đệ đệ đáng yêu của cậu. Từ ngày thứ hai A Khanh làm ở Kiến Nhan lâu, người ở đây luôn thấy một đứa trẻ cao tới hông người lớn khệ nệ xách lồng cơm, mặt bánh bao líu ríu hỏi Khanh ca của nó ở đâu, cưng chết mất.

Nếu không phải sợ tên đần ấy ham việc quên ăn, không giành nổi phần ăn với mấy người thì tôi thèm đi chắc! Lâm Nhạc vừa nghĩ, vừa bực bội bước vào vươn người nhéo cánh tay tên đần vẫn còn đang loay hoay làm việc.

“Làm gì mà làm! Giờ nghỉ còn làm, người ta trả thêm lương cho ca chắc!” Đứa trẻ càu nhàu rồi một tay kéo ca ca ngốc, một tay nâng lồng cơm rời đi.

Trọng Khanh cười chào tiểu nhị làm cùng cậu rồi mặc cậu em trai lôi lôi kéo kéo đi. Tiểu nhị bị bỏ lại lắc đầu cười, vốn đây là ca làm của hắn, đợi hết ca sẽ ăn sau người khác, phần cơm cũng được chừa lại cho. Khách thưa, làm một mình tuy cực nhưng vẫn ổn vậy mà thiếu niên kia lại hăng hái giúp, tuy hay viện cớ là muốn tán chuyện với khách để được hậu thêm tiền nhưng thực sự giúp đỡ hắn rất nhiều, lại không đòi chia thêm tiền. Hắn vốn định cuối tháng lĩnh lương đãi cậu một bữa, ai ngờ lại bị tiểu đệ người ta lườm cho một cái cảnh cáo. Nếu Trọng Khanh biết chắc chắn sẽ bảo: đây là điển hình của việc nằm cũng dính đạn nha.

Thiếu niên vô tư được kéo đến ngõ sau của quán rượu. Đường lớn trươc Kiến Nhan lâu náo nhiệt bao nhiêu thì ngõ sau của lâu lại vắng lặng bấy nhiêu. Nơi đây là một khoảng sân nhỏ được tường sau của một số nhà dân vây lại mà thành, có nhiều lối thông ra hẻm nhỏ ít ai đi lại. Từ ngày đưa cơm đầu tiên Lâm Nhạc đã chê buồng ăn kia chật hẹp lại hôi mùi dầu bếp, liền kéo cậu đến đây.

Giữa khoảng đất trồng một cây hòe không rõ của nhà ai, bóng cây đổ nghiêng theo mặt trời rực rỡ. Dưới tán lá nửa xanh nửa úa độ thu sang, đứa trẻ cẩn thận bày thức ăn trong lồng ra rồi dúi bát đũa vào lòng thiếu niên.

“Trứng kho của thím Trương, sườn rim của Thanh tỷ, giá đỗ xào… Tiểu Nhạc, giá đỗ này đệ lừa được của nhà nào thế?” Trọng Khanh lấy đũa khều lên một cọng giá đỗ bị xào hơn sém, thầm mặc niệm số người bị mặt bánh bao của đệ đệ mình lừa ăn lại tăng lên.

“Hỏi gì lắm thế, ca lo ăn đi!” Đứa nhỏ không được tự nhiên lườm cậu một cái.

Trọng Khanh vô tư gắp cọng giá đỗ cho vào miệng: “Sau này đệ đừng lừa nhà này nữa. Đệ xem, đến giá đỗ họ cũng không biết xào, nấu một bữa ăn cực khổ bao nhiêu. Đệ lại lừa…” Thiếu niên còn định dong dài, bắt gặp cậu em trai mình sầm mặt vội ngoan ngoãn ăn cơm.

Cậu tự biết bản thân không biết nấu nướng hại em trai phải bưng mặt xin ăn khắp thôn là cái tội nặng, nhưng lừa người cũng phải có chọn lọc chứ!

Mặt trời dần chuyển về tây. Dải trời xanh hơi ngả cam vàng báo hiệu giờ khắc bận rộn của Kiến Nhan lâu lại đến. Trông Lâm Nhạc thu dọn lồng cơm, bộ dạng không thèm để tâm tới cậu mà rời đi, Trọng Khanh vội vàng níu đứa nhỏ lại. Cậu chỉ dong dài một hai câu thôi mà, đứa nhỏ này lại giận lẫy rồi!

Thiếu niên vội cười cầu hòa mà xòe bàn tay ra: “Tiểu Nhạc, hôm nay ca kiếm thêm được tiền này. Sau này chúng ta có thể trực tiếp mua thức ăn, không cần nhọc đệ đi nữa.”

Lâm Nhạc khinh thường hừ một cái, cho bạc vào túi. Nó vẫn tới chỗ Thanh tỷ học thôi, có trời mới biết ca ca ngốc này bị người ta lừa mất tiền nhanh cỡ nào. Đầu nghĩ một đằng miệng một nẻo: “Được vậy thì đỡ rồi. Cơ mà tiền này ca lấy đâu ra? Cẩn thận bị người xấu dụ dỗ mang nợ vào thân đó!”

Trọng Khanh bối rối xua tay thanh minh: “Không phải, không phải! Đây là ca tán chuyện với khách nên được hậu thêm, không có làm việc xấu gì đâu, đệ đừng lo.”

Đứa nhỏ gật gật đầu, lòng cảm thán cái đầu kỳ diệu của ca ca nó. Từ một tên ngốc mù đường ngay cả đây là Mộc quốc hay Hỏa quốc cũng không biết, Trọng Khanh giờ lại có thê nói vanh vách chuyện trên trời dưới đất của Đại Lục. Nói đến đây, không thể không kể đến công của Lâm Nhạc.

Khi biết tình trạng điếc đặc của Trọng Khanh trong buổi làm đầu tiên, đứa nhỏ đã làm một khóa bổ cập cấp tốc về Đại Lục với ánh mắt khinh bỉ. Ừ thì cái cớ mù đường đúng là dở thật nhưng biết làm sao?

Theo lời Lâm Nhạc, nơi đây gọi là Đại Lục. Đại Lục có tổng cộng năm quốc gia lớn đặt tên dựa trên ngũ hành là: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Quốc gia bọn họ đang ở là Mộc quốc. Giữa năm nước lớn còn có các nước nhỏ xen kẽ, ví dụ phía Tây Bắc Mộc quốc giáp với Phong quốc, phía Đông Nam giáp với Lôi quốc.

Điều kỳ diệu là mỗi đất nước đều được một vị thần tượng trưng cho ngũ hành bảo hộ. Vị thần đã tạo nên thần tích ở Mộc quốc mấy hôm trước hẳn nhiên là Mộc thần mà toàn dân kính ngưỡng. Khác với Ngũ quốc được các vị thần bảo hộ từ khởi nguyên, các quốc gia nhỏ cần tích tụ linh khí trăm năm mới xuất hiện thần của họ. Có thể nói, những vị thần như Phong thần và Lôi thần chính là nhân cách hóa của quốc gia, cũng vì vậy là thần uy của họ không thể sánh được với Ngũ thần.

Tại sao các vị thần lại bảo hộ quốc gia của họ? Câu hỏi từ một thiếu niên sống mười sáu năm theo chủ nghĩa vô thần đã được bạn nhỏ Lâm Nhạc giải thích trong một câu: Quốc thịnh thần uy, quốc suy thần vong. Mối quan hệ giữa thần và dân nói nôm na là đôi bên cùng có lợi, người cho ta bảo hộ, ta cho người tín ngưỡng.

Cũng vì thế mà thần điện và hoàng tộc chiếm vị trí quan trọng trong lòng thần dân mỗi quốc gia. Thần điện là nơi bảo tồn những thần vật quý giá nhất, những thần thức cổ đại nhất, đồng thời là nơi trực tiếp lắng nghe lời sấm dụ của thần. Nơi đây hằng năm đều tuyển chọn những pháp sư có năng lượng nguyên tố tương đồng thuần khiết nhất để phụng sự thần. Vì vậy mà pháp sư thần điện được coi là chức nghiệp cao quý nhất, tế ti đứng đầu quyền lực sánh ngang với tể tướng triều đình.

Trái ngược với thần điện luôn hướng về thần với sự khát cầu và bảo tồn, thứ hoàng tộc lưu giữ là dòng máu quyện hòa thần lực cùng cái họ cao quý được thần ban cho. Khi người thừa kế của hoàng tộc đón sinh thần thứ mười sáu của mình, họ sẽ được đưa lên Thiên Giới để theo thần học tập tri thức cũng như cách khống chế thần lực của bản thân. Đó là vinh dự cao quý mà chỉ có hoàng tộc được thừa hưởng, cũng là mối liên kết giữa thần và người ở thế giới này. Do đó, địa vị của hoàng tộc trong lòng dân như thái sơn mờ ảo khiến người ta ngưỡng vọng.

À và đúng vậy, thế giới này tồn tại phép thuật, hay nên gọi là thần lực. Tùy vào thể chất và sức mạnh tín ngưỡng của mỗi người mà thần lực cường đại hay mỏng manh. Ví như cái con người kinh mạch tắt nghẽn, tư tưởng vô thần như Trọng Khanh thì chỉ số thần lực bằng không.

Lại thêm một ngàn lẻ một chuyện kỳ thú về Đại Lục đủ để Trọng Khanh cạnh tranh với lão tiên sinh giảng chuyện ở trà lâu đối diện quán rượu, Lâm Nhạc kết thúc bài giảng của mình. Trọng Khanh cũng không hỏi cặn kẽ mọi thứ, ví như minh minh ám ám đứa nhỏ nhắc đến trong lần đầu gặp, cũng như đứa nhỏ đã không vạch trần những cái cớ dở hơi mình bịa ra.

“Không biết đầu ca làm từ gì nữa, nhớ thì nhanh mà đần thì vẫn đần.” Đứa nhỏ than thở như ông cụ non, xách lồng cơm đi được mươi bước lại không yên lòng quay người dặn: “Nhớ xong việc về thẳng nhà! Ca đừng có lang thang đâu đấy, khéo bị người ta dụ bán đi!”

“Biết rồi, biết rồi. Đệ cũng cẩn thận, lúc này đường đông, không an toàn.”

Khanh ca đần mới đáng lo! Đứa nhỏ lầm bầm, lúc này mới dứt khoát rời đi.

Kiến Nhan lâu đợi khi mặt trời khuất bóng mới đạt đến sự náo nhiệt bậc nhất của nó. Bận rộn đến tối mặt tối mũi, lúc Trọng Khanh có thể rời đi thì ánh trăng bàng bạc đã phủ kín gắp thành Liễu Dương. Trọng Khanh ngán ngẩm nhìn con đường tăm tối hướng phía cổng thành. Giờ ra khỏi thành, đi bộ chừng mươi phút giữa đồng hoang, lại thêm vài phút từ đầu làng Liễu Thanh giờ đã đi ngủ hết đến cuối làng nơi có ‘ngôi nhà’ của họ. Nghĩ thôi đã oải rồi…

Cam chịu lết xương cốt mỏi nhừ đến cổng thành, Trọng Khanh lại thấy một cái bóng nho nhỏ không nên xuất hiện ở đây.

“A Khanh, hôm nay có thê tử đến đón ngươi về này!” Người lính canh cổng thành nhiệt tình vẫy tay với cậu, cười trêu chọc.

Trọng Khanh nhìn vị ‘nương tử’ vừa lên chức, không khỏi mỉm cười.

“Cười gì mà cười! Lề mề!” Ai đó lại tạc mao.

Tiếp lấy lồng đèn từ tay Lâm Nhạc, tay còn lại kéo tiểu nương tử của mình đi, cậu cười chào vị lính canh hay để mở cổng thành chờ cậu. Bàn tay gầy của thiếu niên nắm lấy bàn tay nhỏ như búp măng của đứa trẻ, hơi ấm nhàn nhạt san sẻ giữa những cơn gió thu vờn tay áo rộng. Giờ thì làm sao vuốt thuận lông cái vị không được tự nhiên này đây? Trọng Khanh nghĩ ngợi trong tiếng càu nhàu của đệ đệ mình, phút chốc đã đi hết con đường vắng lặng tối tăm.

Thực ra, Trọng Khanh cam tâm tình nguyện đi tiếp con đường đó mãi. Như vậy cậu và Lâm Nhạc sẽ không phải thấy ánh lửa sáng rực phía cuối đường, tàn bạo cắn nuốt mọi thứ như lửa dưới mười tám tầng địa ngục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.