Ngũ Thần Đại Lục

Quyển 1 - Chương 13: Bạch Đế






Thời gian trôi qua thật nhanh! Sáng sớm, khi ánh thái dương vừa mọc lên, trong thành đã bắt đầu sinh hoạt nhộn nhịp! Bởi vì ngày hôm nay là ngày mà học viện khai giảng, cho dù là tân sinh hay là những cựu sinh cũng phải đến học viện.
Tháng chin, trời mùa thu nên trên cây lá vàng bắt đầu khô, đong đưa những cơn gió nhẹ như điểm tô them cho không gian tí màu sắc! Từng chiếc lá vàng rơi rơi, thật đẹp.
Ngày hôm nay Hoàng Hải không có tu luyện! Đứng trước cửa sổ, nhìn đoàn người náo nhiệt, Hoàng Hải không khỏi hít hà! Nhìn bên ngoài lá rụng, khiến hắn không khỏi nhớ tới sinh hoạt ở làng! Ngây thơ chất phác vĩnh viễn là vô ưu vô lự! Bởi vì ngày hôm nay là ngày học viện khai giảng, vì thế hắn không có chìm trong tu luyện!
Rửa ráy xong xui, hắn rời khỏi phòng trọ, đi tới phía trước tửu lâu ăn một chút, hắn đã hỏi thăm rỏ rang, ngày hôm nay là một ngày thật náo nhiệt của học viện, rất nhiều học sinh sẽ chờ ở cửa học viện, nếu như không ăn cơm mà đi, vậy đến khi học sinh trắc thí xong mới có thể ăn uống!
Ngồi ở một bên cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài, thả lỏng tâm tình thật tốt! Ngày hôm qua, gả tóc vàng trung niên cùng với Thanh Phong cùng nói hắn đã minh bạch, ở thế giới này là thế giới của cường giả, cá lớn nuốt cá bé… Tuy rằng cường giả cũng không có tính toán gì với tiểu nhân vật, mà nếu như hắn không hứng thú, thì tiểu nhân vật chỉ có tử vong…

Nhìn xuống những người bên ngoài, Hoàng Hải cũng không có khẩn trương, hắn có thể chạy đến học viện đúng lúc, cho nên lúc trước hắn chọn ở trọ gần bên học viện. Mà hắn tính cũng không sai biệt lắm thì phải gần đến trưa thì cấp tân sinh mới khảo thí vòng hai, nếu như mà có đến sớm thì cũng chỉ có thể chờ ở cửa mà thôi, nhưng cũng có những người không muốn đến sau nên đến đây sớm đứng chờ ở cửa.
Bởi vì ngày hôm nay là một ngày đặc thù, cho nên tửu lâu dần dần người cũng nhiều lên! Cũng náo nhiệt hơn, tốp năm tốp ba thảo luận thật ồn ào làm xáo trộn tâm tình Hoàng Hải! Hắn xoay người lại, ở phía sau, Hoàng Hải thấy có người quen! Mà bọn họ tự nhiên cũng thấy được Hoàng Hải! Bọn họ đứng ở đó, song phương cứ như vậy nhìn nhau chăm chú!
Ngay khi Hoàng Hải quay đầu, tại thang lầu đi lên vài người, xem ra thực sự là ứng với câu ngạn ngữ!"Không phải oan gia bất tụ đầu a!" Mấy người này không phải là ai khác, chính là Thái Dương ủng binh đoàn!
Ngày hôm qua khi rời khỏi Hoàng Hải, bọn họ chạy đi hoàn thành nhiệm vụ! Nhưng bởi vì khi đó đã chậm trể, cho nên bọn họ không hoàn thành nhiệm vụ được, sau lại trở lại bị đội trưởng mắng ột trận; làm cho bọn hắn trong long sôi giận, mà bọn họ cũng không phải là người tốt gì, bị như vậy thì nuốt trôi thế nào được? Cho nên bọn họ nói với đội trưởng, có một thanh niên của Lang đầu ủng binh đoàn tên Thanh Phong, trên đường chặn bọn họ lại, mới làm cho bọn họ không hoàn thành nhiệm vụ được! Đương nhiên bọn họ không quên thêm mắm thêm muối vào! Thái Dương ủng binh đoàn đội trưởng nghe xong liền tức giận phi thường! Nhưng hắn cũng không dám đi tìm Lang Đầu ủng binh gây phiền phức! Dù sao Lang Đầu ủng binh đoàn uy danh tại Phong Á đế quốc cũng là đệ nhị ủng binh đoàn, trước ngũ ủng binh đoàn của tam đại đế quốc làm sao mà hắn có thể đắc tội ! Hơn nữa đây vừa là địa bàn của người ta, cường long áp bất quá địa đầu xà a! Huống chi địa đầu xà này cường đại như vậy! Cho nên việc này đội trưởng cũng không trách bọn họ!
Tuy rằng chuyện này đội trưởng không tính toán, nhưng bọn họ lại nuốt không trôi, trong lòng nghĩ nếu như gặp lại Hoàng Hải nhất định sẽ không để hắn sống an lành! Thế nhưng ai cũng không nghĩ tới ngày hôm nay lại gặp lại Hoàng Hải, không chỉ có tóc vàng trung niên có loại cảm giác này: "Trời không phụ người có lòng a!"
Không chỉ có tóc vàng trung niên nhìn về phía Hoàng Hải, mà mấy người ngày hôm qua đi cùng hắn thấy Hoàng Hải cũng đều dùng nhãn thần oán độc nhìn về phía Hoàng Hải! Trong đó có một người trung niên nhìn Hoàng Hải rồi quay sang tóc vàng trung niên hỏi: "Khoa Lâm, chuyện gì xảy ra?"
Nghe trung niên nói hắn mới xoay người lại, có chút oán độc hồi đáp: "Lục Linh đại ca, tiểu tử này là ngày hôm qua cùng Thanh Phong ngăn trở chúng ta hoàn thành nhiệm vụ!"
Trung niên tóc vàng, vóc dáng thoạt nhìn thì so với Khoa Lâm cao to rất nhiều, hơn nữa trên người tự nhiên toả ra một loại uy áp, làm người chung quanh cũng không dám tới gần.
Nghe Khoa Lâm nói xong trung niên quay đầu nhìn về phía Hoàng Hải! Phát hiện hắn thực lực bất quá chỉ là sơ cấp chiến sĩ, hơi nhíu nhíu mày nói: "Hắn bất quá chỉ là sơ cấp chiến sĩ mà thôi, các ngươi thế nào lại bị hắn ngăn lại?"
Khoa Lâm bị Lục Linh nói như thế. Mặt không khỏi đỏ lên! Cuối đầu không nói; bởi vì hắn biết nếu như nói bậy cái gì đó sẽ làm Lục Linh tức giận, ngày hôm qua hắn đích xác không thấy thực lực của Hoàng Hải, chỉ là nhìn thấy hắn hình dạng bình tĩnh, dũng cảm trước mặt nhiều người như vậy;cho nên hắn sợ Hoàng Hải là có thực lực cao cấp chiến sĩ! Chỉ có ngũ giai chiến sĩ mới có thể bình tĩnh lạnh lung như vậy a.
Lục Linh biết bây giờ hắn có nói cũng vô dụng, liền đảo mắt nhìn về phía Hoàng Hải, khi thấy Hoàng Hải, hắn phát hiện Hoàng Hải tựa hồ như đang chờ mình vậy, làm hắn không khỏi nhướng mày, hướng Hoàng Hải đi tới!
Thấy Lục Linh đi qua phía Hoàng Hải, Khoa Lâm vội đi tới lên theo, trong lòng có một chút hưng phấn, nghĩ đến: "Tiểu tử, ta xem ngươi ngày hôm nay chết như thế nào?" Hắn đối với Lục Linh tràn ngập lòng tin, phải biết rằng Lục Linh là ngũ giai chiến sĩ, hơn nữa tính tình hắn trong đoàn tất cả mọi người đều biết, cũng không thích nghe giảng đạo lý! Ngày hôm qua nếu như có hắn, thì cần gì phải sợ bóng sợ gió chứ?

Lục Linh đi tới trước bàn Hoàng Hải, ngồi xuống đối diện hắn, hai người cứ như vậy nhìn nhau chăm chú, ai cũng không mở miệng nói trước.
Ở phía sau Khoa Lâm thấy hai người cứ như thế đối diện nhìn nhau, không khỏi có chút bất mãn, hắn vốn là muốn cho Lục Linh giáo huấn Hoàng Hải một trận, nhưng hai người không chỉ không có đánh nhau, trái lại cứ như vậy ngồi; điều này làm cho hắn rất bất mãn hành vi của Lục Linh, tuy rằng trong lòng bất mãn, hắn cũng không dám nói gì dù sao người ta thực lực cũng mạnh a.
Ngồi đối diện Hoàng Hải, Lục Linh lúc này trong lòng không chỉ có kinh ngạc, khi hắn bắt đầu ngồi đối diện Hoàng Hải liền phóng xuất uy áp, hắn tưởng với thực lực ngũ giai còn không đến mức tính toán cùng một sơ cấp chiến sĩ, hắn chỉ là muốn nhìn một chút Hoàng Hải có cái bản lĩnh gì, thế nhưng khi hắn ngồi xuống sau đó phát hiện Hoàng Hải tựa hồ một chút cũng không sợ hắn cao cấp chiến sĩ! Cùng hắn đối chọi, làm hắn có chút bất mãn, sở dĩ hắn phóng ra thực lực của chính mình vì muốn Hoàng Hải khuất phục, thế nhưng hắn không nghĩ tới Hoàng Hải lại có thể ở trước mặt hắn kiên trì lâu như vậy! Khiến hắn đối với Hoàng Hải có điểm bội phục, không khỏi gật đầu, thảo nào khả dĩ đối mặt bọn họ không có chút sợ sệt nào, tuổi còn nhỏ mà có thể có định lực như vậy thực sự khó có được!
Hoàng Hải có khổ cũng tự mình biết, khi hắn nhìn thấy bọn họ biết ngày hôm nay sợ là có phiền phức a! Khi Lục Linh hướng hắn đi tới, trong lòng không khỏi có chút không biết làm sao!"Quả nhiên là phiền toái tìm tới!" Mà lúc Lục Linh ngồi xuống, nhất thời có một cổ áp lực đè ép xuống hắn, khiến hắn không khỏi khó chịu, vội vàng đề thăng lực lượng chống đối; thế nhưng áp lực càng lúc càng lớn, mà trong nội tâm lại nói nhất định phải kiên trì tới cùng a!
Ngay khi Hoàng Hải kiên trì không được bao lâu thời gian, dưới lầu lại đi lên một đám người, đoàn người này dẫn đầu chính là một người trung niên tóc trắng bệch, thân thể khôi võ, làm cho cảm giác như một ngọn núi đứng ở đó! Mà ở bên người trung niên cũng là một người quen, chính là Thanh Phong, ngày hôm qua trợ giúp Hoàng Hải, mà nơi Hoàng Hải ngồi cũng dễ nhìn thấy, có bảy tám người vây băt một thanh niên, Thanh Phong tức thì nhận ra Hoàng Hải; thấy người nhiều như vậy ở đó nhất thời bật cười.
"Ha ha ~! Ngày hôm nay thật đúng là ngày lành a! Huynh đệ, chúng ta lại gặp mặt a!" Cười cười đi tới, quay sang Hoàng Hải nói. Giúp hắn đem áp lực của Lục Linh hóa giải!
Hoàng Hải nhất thời cảm giác dễ dàng, đối với Thanh Phong cảm kích gật đầu nói: "Đúng vậy! Không nghĩ tới nhanh như vậy lại gặp mặt!"
"Ha hả ~~ huynh đệ, đến đây, ta giới thiệu cho ngươi một người!" Cười cười nhìn Hoàng Hải nói, như vậy tựa hồ căn bản không đem Lục Linh ngồi bên để vào mắt, quay sang người bên hắn nói: "Đây là Phó đoàn trưởng của chúng ta ‘ Bạch Đế ’!" Nói đến tên này còn hướng đến những người chung quanh nhìn lại.
Mà những người chung quanh nghe được tên này cũng không khỏi rung động, hiển nhiên là hãi sợ cái gì đó!
Cuồng Thần Bạch Đế uy danh trong ủng binh giới rất là có tiếng! Giết người cũng không nương tay! Lúc xưa để hoàn thành nhiệm vụ, một mình một ngựa giết chết 600 danh cường đạo a!
Hoàng Hải đứng lên, quay sang Bạch Đế chắp tay nói: "Ra mắt Bạch Đế!"
Bạch Đế quay sang Hoàng Hải cười cười: "Không cần khách khí như thế!" Sau đó quay đầu nhìn về phía Lục Linh ngồi bên nhàn nhạt nói: "Không biết Thái Dương ủng binh đoàn các vị cùng vị tiểu huynh đệ này có chuyện gì sao?"

Lục Linh đứng lên, hướng Bạch Đế chắp tay nói: "Bạch Phó đoàn trưởng, chúng ta tại đây chỉ là hỏi rõ vì sao ngày hôm qua hắn ngăn cản đoàn chúng ta hoàn thành nhiệm vụ mà thôi!"
"Nga?" Bạch Đế nhìn về phía Thanh Phong, giống như là hỏi chuyện gì xảy ra?
Thanh Phong cười hỏi: "Cái này phải hỏi các ngươi, ngày hôm qua quý đoàn người nhiều như vậy khi dễ huynh đệ của ta một người! Lẽ nào quý đoàn không cần giải thích một chút vì sao hả?"
Nghe hắn nói, Lục Linh nhìn về phía Khoa Lâm phát hiện sắc mặt hắn trắng đi, nhất thời minh bạch bọn họ ngày hôm qua làm chuyện hoang đường! Sắc mặt đen xuống: "Chuyện gì xảy ra?"
Khoa Lâm biết là ngày hôm nay không may rồi! Nếu như không nói rõ ràng vậy đừng nghĩ đi ra khỏi đây! Lập tức ngay ngay thật thật đem chuyện ngày hôm qua nói ra! Lục Linh càng nghe sắc mặt càng xạm đen lại, nghe hắn nói xong không khỏi hừ một tiếng! Quay sang Hoàng Hải chắp tay nói: "Huynh đệ, chuyện ngày hôm qua là bọn hắn sai, tại đây ta xin lỗi ngươi! Ta trở về nhất định hảo hảo giáo huấn bọn họ!" Quay về Bạch Đế nói: "Bạch Phó đoàn trưởng, thực sự là xấu hỗ! Như vậy đi, ngày hôm nay ta mời cơm, xem như là hướng vị tiểu huynh đệ này xin lỗi!"
"Nếu sự tình đã minh bạch, quên đi! Không biết tiểu huynh đệ cho rằng làm sao mới phải?" Bạch Đế quay sang Hoàng Hải hỏi.
"Ta cũng không phải nhỏ mọn như vậy chứ! Thế nhưng sau này phải nhớ đừng cho rằng mình có chút thực lực lại có thể khi dễ dân chúng!" Hoàng Hải quay sang những người chung quanh nói.
"Ha hả ~ nếu như vậy, thì chúng ta hãy ngồi xuống a!" Bạch Đế quay sang mọi người nói.
Nghe vậy tất cả mọi người cùng ngồi xuống, tuy rằng đây đó có chút bất hòa, mà vì nễ mặt Bạch Đế tất cả mọi người cũng không nói cái gì! Cứ như vậy ăn uống thoải mái!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.