Ngự Sủng Mãnh Phi: Cho Gọi Độc Vương Yêu Nghiệt

Chương 37: Không thể cho không




Edit : be ngok

Vừa nói, ngón trỏ, ngón giữa và ngón cái còn chà xát, vẻ mặt giống như muốn nói:"Ngươi biết".

Lâm Dong Dong ánh mắt nén giận, mở miệng: "Ngươi còn muốn gì nữa đây ?"

"Muội muội đừng nói như vậy. So với từ muốn này, ta lại thấy thích hai chữ “ giao dịch” hơn ." Nụ cười trên gương mặt xinh đẹp của Ninh Khanh Khanh thấp thoáng, dáng vẻ muốn gian trá tới đâu liền có tới đó.

Lâm phủ đã muốn lợi dụng nàng, nàng cũng không phải quả hồng mềm để họ muốn làm gì thì làm.

Lâm Bất Vi nhìn thấy nụ cười trên mặt nàng, đặc biệt ánh mắt kia, trong suốt tỏa sáng, trong lòng đột nhiên giật mình. Đôi mắt khôn khéo như vậy, không giống đôi mắt của một thiếu nữ mười ba tuổi chút nào. Trước mắt nếu như không đáp ứng nàng, biết đâu lại nảy sinh ra vấn đề gì bất trắc. Suy nghĩ một hồi liền mở miệng nói:

"Ngươi là nữ nhi của Lâm gia, đi Thất vương phủ cũng phải cầm theo vài thứ. Ta cho ngươi một vạn lượng bạc, cũng đủ cho ngươi sung túc cả đời rồi."

Một vạn lượng ? Sáng nay nàng cũng đã hỏi qua Hoàng Oanh mới biết, một lượng bạc tương đương mười khối nhuyễn muội tệ, cũng chính là mười vạn đồng tiền.

Con số này, miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận đi.

Nhưng mà Ninh Khanh Khanh biết, Lâm Bất Vi loại người luôn suy nghĩ kĩ càng mọi việc, bây giờ lại dễ dàng nói ra điều kiện như vậy, khẳng định là có điều bất thường!

"Chỉ một vạn lượng bạc mà cũng đòi đuổi ta đi? Ai nha, xem ra giá trị con gái ngươi tại trong lòng ngươi cũng chỉ đến thế thôi?" Hàng mi nhếch lên, Ninh Khanh Khanh cợt nhả, giọng nói tràn ngập khinh thường.

"Một vạn lượng bạc ngươi còn chưa thấy đủ sao?" Lâm Dong Dong giậm chân giận dữ. Một vạn lượng là tiền tiêu vặt hai năm của nàng đấy !!!

Lâm Bất Vi híp mắt, lạnh lung đáp.

”Nhiều lúc, làm người cũng không nên có lòng tham. . ."

Lòng tham?

Nếu như nàng thật sự không biết, hắn và Phượng Phi Bạch cấu kết khiến tiện Vương Gia rắp tâm chỉnh nàng, biến nàng thành nha hoàn, nói không chừng hiện tại nàng cũng đã bị ban hôn lập gia đình rồi .

Lời nguyền gì gì đó, ngộ nhỡ là thật, đó chính là cái mạng đây!

Mười vạn đồng tiền mua một cái mạng, nàng- Ninh Khanh Khanh so với cái giá này còn giá trị hơn nhiều.

Trào phúng cong môi, Lâm Khanh Khanh bâng quơ đáp. "Lâm đại nhân, dù gì ngươi cũng coi như là cha ta ! Cầm đồ đi ra khỏi cửa cũng phải có chút mặt mũi. Làm người, nên chi ra cái gì thì phải chi, không nên vì cái lợi trước mắt mà mất đi những thứ quý giá, ngươi nói có đúng không?"

Lâm Bất Vi biết, hôm nay không mất chút đồ không nên việc, liền dứt khoát một câu: "Nói ra yêu cầu của ngươi!"

Ai nha, đáp ứng rồi…để nàng tính toán một chút, rốt cuộc là cần bao nhiêu đây? năm mươi vạn lượng, hay một trăm vạn lượng thì thích hợp nhỉ.

Một trăm vạn lượng là một ngàn vạn nhuyễn muội tệ, mà lúc này giá nhà cũng khá rẻ, đợi nàng thoát khỏi tên tiện Vương Gia kia sẽ đi mua mấy căn, mỗi ngày thay đổi ở một chỗ, chỉ cần suy nghĩ thôi cũng hưng phấn đến kích động rồi này!

"Ồ, xem ra ta đến thật đúng lúc."

Trong lúc Ninh Khanh Khanh còn đang mặc sức tưởng tượng về cuộc sống tốt đẹp, một giọng nói cợt nhả bỗng đâu chen vào. Nàng nhíu nhíu mày một cái, ngoáy ngoáy lỗ tai. Thật chẳng được tích sự gì, bị tiện Vương Gia kia ám quẻ, ngay cả khi ở Lâm gia mà vẫn còn nghe được âm thanh của hắn.

"Thất vương gia, ngài có việc gì mà đến đây vậy???”

Cho đến khi trông thấy Lâm Bất Vi hành lễ, Ninh Khanh Khanh mới phát hiện, đây không phải ảo giác, mà là Phượng Phi Bạch thật sự đã đến đây rồi.

Phượng Phi Bạch chậm rãi đi tới bên người Ninh Khanh Khanh, bóng dáng cao lớn che đi ánh sáng mặt trời, tay áo rộng tuyết bào thêu bách hoa bay trong gió giống như đám mây Hoa Hải Lý, vô song tuấn tú hơn người.

Ninh Khanh Khanh đứng dưới bóng của hắn, lập tức cảm giác bị mây đen bao phủ, khóe miệng giật giật, lặp lại một cách cứng nhắc.

"Thất vương gia, ngài có việc gì mà đến đây vậy???"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.