Ngủ Sớm Một Chút

Chương 85




Trong mắt Diêm Hạc, tiểu quỷ vô cùng cao quý.

Những kỳ trân dị bảo kia đều phải tuyển chọn tỉ mỉ, phải là quý nhất mới có thể dâng cho tiểu quỷ.

Anh không hề biết rằng trong phòng game trên lầu hai, tiểu quỷ vì một skin năm mươi tám tệ mà anh dũng làm đủ loại nhiệm vụ để nhận thưởng.

Diêm Chương thấy mấy nhiệm vụ kia toàn là chạy đến từng bản đồ để gắn thẻ, không chỉ phiền phức mà còn rất phí thời gian.

Biết tiểu quỷ làm nhiệm vụ để lấy skin năm mươi tám tệ, Diêm Chương hời hợt nói: "Ngài cứ nạp tiền là được rồi. Mấy nhiệm vụ kia mất thời gian lắm, đừng làm nữa, chơi game với cháu nè."

Tiểu quỷ tiếc nuối nói: "Nhưng chạy hết bản đồ sẽ được nhận skin miễn phí đó."

"Skin này còn có đôi cánh to nữa...... đẹp hơn skin thưởng lần trước nhiều......"

Nghe vậy Diêm Chương vung tay mua skin tặng tiểu quỷ rồi rủ cậu chơi phó bản.

Thấy đôi cánh vàng lấp lánh hiện ra trên màn hình, tiểu quỷ nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Vậy chơi trước đi. Tạm thời ta nợ cháu skin, chờ ta làm nhiệm vụ để dành đủ tiền sẽ trả lại cháu."

Cậu phấn khởi nói: "Giờ ta để dành được kha khá rồi, mỗi ngày online đều nhận mười xu."

"Có chứng minh thư sẽ được nhiều hơn, tiếc là ta không có thẻ căn cước......"

Nghe tiểu quỷ đòi trả tiền skin cho mình, Diêm Chương định nói khỏi cần trả, nhưng nghe tiểu quỷ nói mình không có thẻ căn cước thì trong lòng hắn giật thót.

Hắn rụt rè hỏi: "Thím út, thẻ căn cước của ngài bị mất hay là chưa làm ạ?"

Tiểu quỷ nghĩ ngợi: "Hình như chưa làm thì phải."

Cậu có thể đăng nhập bằng tài khoản của Diêm Hạc nhưng mỗi lần phải quét mặt anh.

Hơn nữa nạp tiền bằng tài khoản của Diêm Hạc thì nửa đêm cậu lén chơi game Diêm Hạc sẽ nhận được thông báo, chẳng khác nào bắt quả tang cả.

Nghe tiểu quỷ nói chưa làm, Diêm Chương hít một hơi khí lạnh, do dự chốc lát rồi dè dặt hỏi: "Thím út...... dạo này ngài có hay ra ngoài không ạ?"

Tiểu quỷ quay đầu nhìn tuyết ngoài cửa sổ, nghiêm túc nói: "Ít lắm."

Gần đây tuyết rơi vừa dai vừa dày, đôi khi còn có mưa tuyết khiến mặt đường trơn trượt, cậu đã quen làm quỷ nên ít khi nhìn đường, sau khi mặc áo bông dày bị ngã mấy lần thì Diêm Hạc dặn cậu hạn chế ra ngoài.

Nghe tiểu quỷ nói ít khi ra khỏi nhà, trong lòng Diêm Chương lạnh buốt, một ý nghĩ đau xót hiện ra.

Biết sao được, người đang đeo tai nghe chơi game kia còn nhỏ tuổi hơn hắn, lẽ ra phải đang đi học, nhưng lúc hai người chơi game, theo lời tiểu quỷ nói thì hình như cậu cũng không cần đi học.

Trước đây Diêm Chương cứ tưởng Mộ Bạch đã học xong ở nước ngoài từ lâu, nhưng giờ không có chứng minh thư, cũng không đi học, thậm chí còn không được ra khỏi nhà thường xuyên.

Nghe hơi đáng lo.

Trong đầu Diêm Chương vô thức nghĩ đến đủ loại cưỡng chế ép buộc, dưới uy quyền của chú hắn, thím út không được đi học, thẻ căn cước cũng không có, một skin năm mươi tám tệ còn phải ngại ngùng hỏi hắn nạp tiền giùm mình được không.

Còn nói dành dụm đủ tiền sẽ trả lại hắn.

Diêm Chương càng thêm đau lòng nhức óc.

Mỗi ngày đăng nhập kiếm được bao nhiêu xu cơ chứ.

Thì ra mỗi ngày tiểu quỷ online đúng tám giờ tối không phải vì lý do nào khác mà để chăm chỉ tích lũy xu.

Diêm Chương ôm tâm tình phức tạp chơi game với Mộ tiểu quỷ, mua cho cậu mấy bộ skin làm mức độ thiện cảm của tiểu quỷ dành cho hắn tăng vọt.

Tiểu quỷ cảm động nói với hắn: "Cháu trai đúng là người tốt mà."

Trước kia cậu ngày ngày ngồi xổm đầu giường Diêm Chương chờ hắn ngủ để hút tinh thần khí, tuy không bao giờ thành công nhưng Diêm Chương khẳng khái như vậy chẳng khác nào lấy ơn trả oán cả.

Tâm tình Diêm Chương càng thêm phức tạp, gượng gạo nói: "Có gì đâu ạ......"

Mấy ngày sau, Diêm Chương chọn ngày Diêm Hạc không bận việc để chạy đến công ty anh, rụt rè hỏi chuyện tiểu quỷ.

Hắn ho khan một cái rồi vờ như lơ đãng nói hình như hiện giờ tiểu quỷ không đi học, vì cậu không muốn học hay là không có cơ hội.

Diêm Hạc ngồi trên ghế dựa xem tài liệu, nghe Diêm Chương hỏi thì lật một trang rồi nói: "Cả hai."

Diêm Chương đau lòng nhức óc, định bảo chú mình cưỡng chế ép buộc không ổn đâu, tiểu quỷ còn nhỏ thế mà không được đi học thì chẳng phải tội nghiệp lắm sao.

Ai ngờ vẻ mặt Diêm Hạc tỉnh bơ, câu tiếp theo là: "Tính ra cậu ấy đã tốt nghiệp tiến sĩ, học xong rồi mà."

Diêm Chương lâu nay thi cử toàn đợi nước đến chân mới nhảy: "......"

Diêm Hạc nghĩ ngợi một lát rồi nói thêm: "Nếu tính chính xác thì cậu ấy phải là thủ khoa của tỉnh mới đúng."

Trạng Nguyên và Bảng Nhãn năm Càn Đế thứ hai mươi mốt đều ở khác tỉnh với tiểu quỷ, tiểu quỷ làm Thám Hoa đương nhiên phải được xem là Trạng Nguyên của tỉnh rồi.

Diêm Chương bị đả kích mạnh: "......"

Bạn chơi game với mình mỗi ngày còn trẻ mà đã học xong tiến sĩ, còn làm thủ khoa của tỉnh là trải nghiệm gì.

Hồi lâu sau, hắn mới lắp bắp hỏi Diêm Hạc có phải gia cảnh tiểu quỷ khó khăn lắm không.

Thậm chí còn khuyên Diêm Hạc đối tốt với tiểu quỷ một chút.

"Bạn cháu hẹn hò phải chi rất nhiều tiền để làm người yêu vui vẻ......"

"Mấy đứa không chịu bỏ tiền cho người yêu chỉ vài tháng là bị đá, cháu thấy nên bỏ tiền cho người yêu đi ạ, đâu thể để người ta cần gì cũng mua không nổi......"

Diêm Hạc ngẩng đầu kinh ngạc hỏi: "Ai bảo cháu cậu ấy mua không nổi? Tấm thẻ trong tay cậu ấy có thể mua hết siêu xe phiên bản giới hạn trong gara nhà cháu đấy."

Diêm Chương bị đả kích mạnh lần nữa: "???"

Hắn hoài nghi mình nghe lầm nên hoang mang nói: "Không phải...... Nhưng ngài ấy không dám nạp tiền chơi game mà......"

"Lần trước còn nợ cháu một skin năm mươi tám tệ nữa......"

Không chỉ nợ hắn skin năm mươi tám tệ mà mọi skin nhân vật của tiểu quỷ đều do hệ thống tặng, có mấy cái là phần thưởng khi làm nhiệm vụ.

Hết sức phấn khởi, mỗi ngày đều canh đúng giờ dược thảo đổi mới.

Vì muốn thu hoạch dược thảo trong game đúng giờ mà thậm chí còn không nỡ dùng phân bón tăng trưởng.

Diêm Hạc: "Cậu ấy thích thu thập mấy thứ đó mà. Có khi ba giờ sáng còn lén hái rau nữa."

Diêm Chương trầm mặc.

Hắn thẫn thờ nhớ lại hồi bằng tuổi tiểu quỷ, muốn mua siêu xe cũng phải làm trâu làm ngựa cho cha mình hơn nửa năm mới lấy được tiền của ông.

Diêm Hạc lại ngẩng đầu lên, trầm ngâm nói: "Thì ra mấy ngày trước cậu ấy nhắc đến cháu, nói cháu là người tốt vì cháu mua skin năm mươi tám tệ sao?"

Diêm Chương hoang mang nói: "Cháu còn nạp cho ngài ấy bốn trăm tám mươi tám tệ để mua mấy skin khác nữa......"

Diêm Hạc "ồ" một tiếng rồi ngắm nghía người suýt trở thành đối tượng bóng đè của tiểu quỷ trước đây.

Tuổi còn rất trẻ, chỉ khoảng hai mươi, cao 1m85, mặc dù thường xuyên thức đêm nhưng thể lực rất khá, cơ bắp săn chắc, ngoại hình bắt mắt, dưới sống mũi cao vút là đôi môi mỏng luôn lộ ra ý cười.

Trên vòng bạn bè thường xuyên thấy Diêm Chương khoe cơ bụng tám múi và ảnh tập gym.

Một thanh niên tràn đầy sức sống như thế đã suýt bị tiểu quỷ đè thành công.

Diêm Hạc nhìn một hồi, bỗng nhiên chậm rãi hỏi: "Bốn trăm tám mươi tám tệ chuyển cho cháu qua Alipay hay Wechat đây?"

Diêm Chương đang hoang mang bỗng thấy sau gáy lạnh toát, hắn xoa đầu rồi vội xua tay nói: "Không cần trả đâu ạ......"

"Cháu và Tiểu Bạch hợp nhau lắm, huống chi ngài ấy còn là thím út của cháu nữa......"

Diêm Hạc lạnh lùng nghĩ thầm có thể không hợp hay sao?

Tiểu quỷ ngồi xổm trong nhà hắn, cùng ăn cùng ở hơn ba tháng.

Ngay cả Diêm Chương đi ị lúc nào tiểu quỷ cũng biết rõ mồn một.

Càng khỏi nói đến những thói quen khác của Diêm Chương, tiểu quỷ nhắm mắt cũng kể ra được.

Gặp Diêm Chương mình từng muốn đè nhưng không thành công, ai dám chắc hôm đó tiểu quỷ không có ý đồ gì?

Vẻ mặt Diêm Hạc càng thêm lạnh lùng.

Mặc dù Diêm Chương không biết chuyện gì xảy ra nhưng rất giỏi quan sát, thấy vẻ mặt chú mình bắt đầu khác thường thì lập tức nói ngay: "Chú út, cháu về đi làm đây ——"

"Chú út làm việc tiếp đi ạ."

Nói xong hắn chuồn ra khỏi văn phòng nhanh như chớp.

Tiền trong thẻ của tiểu quỷ nhiều hơn mấy chiếc xe trong gara nhà hắn, ba rưỡi sáng còn hăng hái lên mạng hái rau thì hắn đâu cần lo chuyện bao đồng nữa.

Diêm Chương chuồn rất nhanh nhưng để lại không ít rắc rối.

Mấy ngày nay, Mộ Bạch phát hiện chỉ cần mình nhắc đến Diêm Chương thì Diêm Hạc sẽ dừng ngay việc đang làm rồi ngẩng đầu nhìn cậu với vẻ sâu xa.

Mới đầu Mộ Bạch vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Ban đêm hút tinh thần khí của Diêm Hạc thì hút phải tinh thần khí chua lét lâu rồi không thấy.

Tiểu quỷ: "?"

Ba giờ sáng, cậu mờ mịt ngồi trên giường, bắt đầu suy nghĩ sự đời.

Trải qua phân tích kỹ càng, tinh thần khí chua lét chỉ xuất hiện ba lần.

Lần đầu tiên là khi biết nhật ký do sư gia của cậu viết, còn làm quỷ sứ mấy trăm năm để chờ cậu.

Lần thứ hai là khi chủ chó năn nỉ cậu dạy mình viết thư pháp.

Lần thứ ba là lần này.

Hai lần trước tiểu quỷ đều biết Diêm Hạc ghen.

Nhưng lần này đừng nói người mới xuất hiện mà ngay cả quỷ mới cũng chưa từng xuất hiện.

Sao tinh thần khí của Diêm Hạc lại chua thế này.

Tiểu quỷ mờ mịt vừa ăn vừa nghĩ, nghĩ hơn nửa đêm vẫn không hiểu.

Tối hôm sau, Diêm Hạc tắm xong lau tóc, vờ như lơ đãng hỏi cậu: "Đại nhân đã ngửi tinh thần khí của Diêm Chương chưa? Thơm không?"

Tiểu quỷ vui vẻ nói cũng tạm được, có mấy lần Diêm Chương ngủ trước khi trời sáng, cậu ngửi thấy chút tinh thần khí nhưng vì trời sắp sáng nên phải đi, vì vậy chỉ mới ngửi mà thôi.

Diêm Hạc "ồ" một tiếng, ngồi trên giường không nói gì.

Nhưng hình như tiểu quỷ đã hiểu ra gì đó nên vứt truyện tranh trong tay xuống rồi quay đầu hỏi thẳng Diêm Hạc: "Anh đang ghen đúng không?"

Diêm Hạc trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn gật đầu.

Anh không nói từ lúc biết mình có thể không phải là người đầu tiên bị tiểu quỷ đè thì đã bắt đầu phiền muộn.

Lúc đó vẫn chưa biết do tính chiếm hữu trỗi dậy.

Tiểu quỷ leo lên giường ôm mặt anh hôn tới tấp rồi nũng nịu nói: "Anh yên tâm, tôi chỉ mới hút tinh thần khí của anh thôi......"

"Thích anh nhất mà......"

Diêm Hạc bị hôn bật ngửa ra sau, bất đắc dĩ đỡ đầu tiểu quỷ.

Tiểu quỷ trước mắt chẳng có kỹ thuật gì mà chỉ hôn loạn xạ, cứ như hôn càng nhiều thì càng chứng tỏ tình cảm của mình.

Cuối cùng hôn chụt lên trán anh một cái hết sức vang dội.

Ban đêm đi ngủ, tiểu quỷ đợi một hồi, sau đó vén chăn lên trầm trồ khen "tinh thần khí thơm quá".

Giọng điệu giả trân như minh tinh quảng cáo trên TV.

Diêm Hạc mở mắt ra: "Đại nhân, tôi vẫn chưa ngủ mà."

Chưa ngủ thì lấy đâu ra tinh thần khí.

Tiểu quỷ hậm hực chui vào chăn, nghĩ thầm khen hơi sớm rồi.

Lẽ ra phải đợi đến khi Diêm Hạc nửa tỉnh nửa mê tỏa ra tinh thần khí thì mới bắt đầu khen.

Diêm Hạc nhếch môi, vươn tay kéo tiểu quỷ vào lòng rồi cúi đầu vỗ lưng cậu, chúc cậu ngủ ngon.

Nửa tháng sau, băng tuyết tan rã, đầu xuân se lạnh, nghênh đón Tết Nguyên Tiêu.

Hôm đó Diêm Chương đã sang nước ngoài đoàn tụ với cha mẹ gọi video cho Mộ Bạch lúc chạng vạng tối.

Khi cuộc gọi video kết nối, Mộ Bạch đang bưng nho ăn, Diêm Chương hỏi cậu dạo này sống thế nào, Mộ Bạch nói tốt lắm.

Diêm Chương thở phào một hơi rồi lẩm bẩm: "Cháu còn tưởng hôm đó chọc giận chú út, lúc về nhà chú ấy sẽ cáu nữa chứ......"

"À phải, chú út đâu rồi ạ?"

Mộ Bạch giơ điện thoại lên: "Anh ấy đang nhồi bột làm chè trôi nước."

Cậu đưa điện thoại tới trước mặt Diêm Hạc, Diêm Hạc đang nhồi bột bình tĩnh ngẩng đầu chào Diêm Chương.

Diêm Chương trợn mắt há hốc mồm, cha mẹ Diêm Chương thò đầu tới xem cũng trợn mắt há hốc mồm.

Sau đó nghe thấy Diêm Hạc hỏi người bên cạnh: "Chè trôi nước bọc nhân mè nhiều hơn hay nhân đậu phộng nhiều hơn?"

Tiểu quỷ háo hức nói: "Đậu phộng đậu phộng! Làm nhân đậu phộng nhiều một chút."

Ma da đơ mặt tích cực nói: "Thiếu gia, để ta làm cho ngài. Ta chỉ bọc nhân đậu phộng thôi."

Vì lực tay quá mạnh nên y vo bột có viên tròn viên dẹp, nhưng điểm chung là viên nào cũng to đùng, to đến nỗi nhét vào miệng không lọt.

Diêm Hạc nhìn thoáng qua rồi bảo ma da vo viên nhỏ hơn.

Ma da lạnh lùng nói: "Anh thì biết cái gì. Làm viên lớn thiếu gia mới ăn no được chứ."

Kết quả khi nấu chè trôi nước, mấy viên chè của ma da phình to ép hết mấy viên còn lại vào góc, hết sức bá đạo.

Nhưng tiểu quỷ vẫn rất hào hứng, ăn sạch chè trôi nước trong nồi làm bụng phồng căng.

Hơn tám giờ, Diêm Hạc hỏi cậu muốn ra ngoài xem hoa đăng không, hai bên bờ sông thả rất nhiều đèn.

Tiểu quỷ vui vẻ đồng ý.

Lúc sắp ra cửa, ma da cũng muốn đi theo, Diêm Hạc kéo y tới cạnh chiếc vạc to rồi bảo y: "Lắp van lọc và máy lọc nước trong vạc cho cậu rồi đấy. Chui vào vạc thử xem hiệu quả thế nào."

Ma da cao ngạo lạnh lùng gật đầu rồi nhanh chóng bay đi xem vạc nước mới của mình.

Sau khi dụ ma da đi thì tiểu quỷ cũng vừa thay đồ xong, Diêm Hạc lấy cho cậu một chiếc khăn quàng cổ màu trắng sữa.

Mới đầu tiểu quỷ nói không cần, lẩm bẩm nói: "Mùa xuân rồi mà......"

"Bên ngoài chắc không lạnh đâu......"

Diêm Hạc không nói gì mà đặt khăn quàng cổ trên ghế xe.

Tết Nguyên Tiêu ở Tân Thị cực kỳ náo nhiệt, dòng người cuồn cuộn như thủy triều.

Khu phố thương mại lấp lánh ánh đèn neon đủ màu, hai bên đường đầy rẫy quán nhỏ bán hoa đăng, những chiếc đèn rực rỡ chiếu sáng đường đi.

Trước quầy đố đèn chật như nêm cối, ai cũng nhìn nam sinh đang đoán câu đố ở trong cùng.

Nam sinh mặc áo hoodie màu trắng, thân hình cao gầy, ngoại hình vô cùng thanh tú, đôi mắt hạnh to tròn nhìn tờ giấy ghi câu đố trong tay, trầm ngâm một lát rồi nói: "—— Tôi đoán đây là con trâu."

Cậu vừa dứt lời thì đám người vây quanh tò mò giục chủ quầy công bố đáp án để xem có đúng không.

Chủ quầy đố đèn cười khổ gật đầu: "Đúng rồi, là trâu đó."

Xung quanh phát ra tiếng trầm trồ, châu đầu ghé tai nói: "Hơn mười câu đố...... Đều giải đúng hết......"

Có người cười bảo chủ quầy: "Ông chủ, chẳng phải ông nói câu đố của mình khó nhất à? Xem ra cũng không khó lắm nhỉ."

Chủ quầy bất đắc dĩ nói: "Không phải do câu đố đâu, tại anh bạn này đoán giỏi quá thôi......"

Ông đã làm nghề đố đèn bao năm qua, mỗi câu đố ba mươi tệ, trả lời đúng thì có thể lấy một chiếc đèn tùy thích, trả lời sai thì thôi.

Nếu trả lời đúng mà không lấy đèn thì có thể chọn câu đố tiếp theo miễn phí.

Sau khi giải đúng hai mươi câu đố liên tục thì có thể lấy chiếc đèn to nhất sau lưng ông, chiếc đèn kia cao bằng nửa người, có thể gọi là hoa đăng vua.

Những câu đố đèn của ông rất khó, bao năm nay chưa có ai giải đúng hai mươi câu liên tiếp để đem hoa đăng vua đi.

Nhưng tối nay nam sinh này chỉ mới nhìn thoáng qua câu đố trên giấy đã trả lời ngay.

Tốc độ nhanh đến mức ông chủ hoài nghi tờ giấy nam sinh cầm không phải câu đố mà là đáp án.

Chủ quầy đố đèn tưởng nam sinh trước mắt nhắm đến hoa đăng vua phía sau nên cười khổ hỏi: "Anh bạn, muốn đoán tiếp nữa không?"

Ai ngờ nam sinh vừa lòng thỏa ý nói: "Thôi. Chiếc đèn kia to quá, tụi tôi cũng chẳng đem về được."

Thà lấy một chiếc đèn hoa sen cho Diêm Hạc còn hơn.

Chủ quầy biết hoa đăng vua không bị lấy đi thì hết sức mừng rỡ, vội vàng chọn chiếc đèn hoa sen tinh xảo nhất đưa cho Mộ Bạch.

Thế là Diêm Hạc có được một chiếc đèn hoa sen sinh động như thật, ánh đèn lung linh dưới đêm trăng nhìn rất đẹp.

Mộ Bạch hăng hái đi tới bờ sông với anh, vừa đi vừa thận trọng hỏi: "Đẹp không?"

Diêm Hạc nói đẹp rồi hỏi cậu sao lại tặng đèn hoa sen cho mình.

Tiểu quỷ: "Tôi thấy ảnh đại diện Wechat của Vệ Triết là một bông sen, trên đó viết mấy chữ tâm bình khí hòa. Cậu ấy nói giờ đang có trào lưu để ảnh đại diện kiểu này."

Diêm Hạc nghĩ đến Vệ Triết để ảnh hoa sen hiền hòa mà lại tức giận mắng quỷ ở thành phố S như bị ai móc mất não, hoàn toàn nghe không hiểu tiếng người.

Anh trầm mặc một hồi, sau đó thản nhiên nói: "Đúng vậy, giờ hoa sen đang thịnh hành nhất đấy."

Tiểu quỷ hết sức vui vẻ.

Hai bên sông thả đầy hoa đăng chở đồ cúng, ánh đèn dìu dịu xuôi theo dòng nước, trải dài tít tắp như một dòng sông ánh sáng trong đêm.

Hàng liễu rủ ven bờ đê sà xuống mặt sông, những chiếc đèn lồng nhỏ buộc trên cành đung đưa trong gió.

Mặt sông lấp loáng phản chiếu hình ảnh đảo ngược của nhân gian, pháo hoa lóe lên nơi chân trời, ánh sáng vỡ vụn rồi lại hiện ra ánh sáng mới.

Mộ Bạch ngồi xổm bên bờ sông, cúi người đưa tay khều một chiếc đèn bị mắc kẹt.

Chiếc đèn bập bềnh trôi theo dòng nước, biến thành một chấm nhỏ xíu rồi dần mất hút trong màn đêm.

Sau đó cậu cúi người gỡ từng chiếc đèn mắc kẹt ven bờ, để đèn cầu phúc chở theo đồ cúng lững lờ trôi đi.

Diêm Hạc không hỏi tại sao cậu làm vậy mà chỉ ngồi xuống giúp cậu gỡ đèn mắc kẹt trên sông.

Đợi hoa đăng ven bờ đều trôi ra xa, Diêm Hạc lấy khăn ướt cẩn thận lau sạch ngón tay tiểu quỷ.

Tiểu quỷ quay đầu nhìn ánh sáng trải dài bên sông.

Cậu lẩm bẩm như tự nói với mình: "Khi tôi ra đi, dân chúng ở huyện An Phong cũng làm cho tôi rất nhiều đèn cúng thả sông."

Họ đều cho rằng Thanh Thiên tiểu lão gia của mình chết trong trận lũ nên thả đèn cúng hai bên sông để Diêm Vương biết công đức của cậu, kiếp sau cho cậu đầu thai vào nhà tử tế.

Vào ngày cúng thất tuần của cậu, mọi dòng sông ở huyện An Phong đều thả đầy đèn cúng.

Ánh nến sáng rực cháy trên sông đến tận bình minh.

Đêm đó mọi người đứng trên bờ rất lâu.

Diêm Hạc cẩn thận lau sạch ngón tay cho cậu rồi yên lặng nắm tay cậu đi qua đám đông náo nhiệt, đi qua sông dài sáng rực.

Anh dẫn cậu về xe, đeo khăn quàng cổ cho cậu, sau đó lái xe tới một nơi vắng vẻ.

Chỗ kia nằm giữa sườn núi, có thể lờ mờ nhìn thấy dòng sông uốn lượn thả đầy hoa đăng.

Mộ Bạch đeo khăn quàng cổ ngẩng đầu lên.

Diêm Hạc nói muốn cho cậu xem một thứ.

Mộ Bạch do dự gật đầu, một giây sau cậu phát hiện cả người mình bắt đầu bay lên, mặt đất dưới chân càng lúc càng nhỏ, tiếng gió bên tai cũng càng lúc càng lớn.

Chẳng bao lâu sau, cậu theo Diêm Hạc bay lên bầu trời đêm, xung quanh tĩnh mịch chỉ có tiếng gió gào thét, bốn phía tối đen như mực.

Giữa trời đêm, ngọn lửa màu xanh thẫm quanh người Diêm Hạc lóe sáng.

Diêm Hạc nói khẽ: "Nhờ đại nhân thông báo kịp thời nên dân chúng huyện An Phong và mấy huyện xung quanh đều bình an vô sự, vẫn sống sót sau trận lũ kia. Tôi đã lật hết sổ sinh tử năm đó ở âm phủ, tìm được hậu duệ của hơn hai ngàn người."

Mộ Bạch sững sờ.

Diêm Hạc nhìn cậu, ánh mắt đong đầy trìu mến, anh giơ tay lên, bỗng nhiên mặt đất phía xa mọc lên hơn hai ngàn tia sáng màu xanh mềm mại, cấp tốc lan rộng như dây leo rồi bay về phía bầu trời.

Tia sáng mềm mại màu xanh thẫm bay cao như diều gặp gió, bồng bềnh lơ lửng trước mắt Mộ Bạch.

Hơn hai ngàn tia sáng, mỗi tia là một hậu duệ sống sót năm đó, bay đến từ khắp nơi rồi đung đưa theo gió như những dải lụa trên mặt đất, hệt như dải Ngân Hà dài tít tắp.

Diêm Hạc bảo cậu bọn họ sống tốt lắm.

Hơn hai ngàn tia sáng hiền hòa có vẻ rất thích cậu, thân mật quấn quanh ngón tay cậu.

Mắt Mộ Bạch chợt đỏ hoe.

Cậu chật vật quay đầu đi, giả vờ bình tĩnh thấp giọng nói: "Ừ......"

Tiếc là lồng ngực phập phồng dữ dội, mắt cũng đỏ bừng, không sao giấu được những giọt lệ rơi xuống.

Mấy trăm năm sau, tận mắt nhìn thấy vùng đất và hậu duệ của những người dân mình bảo vệ đều bình an vô sự, không ai có thể hiểu được cảm giác này cả.

Thời Càn Đế có biết bao người chết.

Người bên cạnh làm sao tìm được hậu duệ của hơn hai ngàn người trong sổ sinh tử mênh mông vô bờ kia chứ.

Trong tiếng gió rít gào và những tia sáng lắc lư trải dài, Mộ Bạch nghe thấy người bên cạnh nói khẽ: "Đại nhân, chúng ta thành thân được không?"

Khi hỏi câu này giọng anh rất nhẹ, thậm chí còn không lớn bằng tiếng gió.

Cứ như sợ cậu thấy cảnh này xong sẽ không còn gì lưu luyến nữa.

Sống mũi Mộ Bạch cay cay, nắm chặt tay người bên cạnh rồi thấp giọng nói: "Được."

"Chúng ta thành thân đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.