* "Công chúa? Đâu có quen, ta cũng không phải là phò mã gia! Này, đây là nơi nào vậy?" Nhạc Nhạc biết rõ đây là địch không phải bạn, chỉ đành giả vờ hồ đồ, nhìn chằm chằm nữ nhân trước mắt, buồn bực chính là nàng mang khăn che mặt, không thấy rõ dung mạo.
Nàng bị giọng điệu uể oải của Nhạc Nhạc làm cho sinh giận không nhẹ, tức giận nói: "Ngươi nhớ cho kỹ nơi ngươi đang ở là địa phương của chúng ta, thế đã rõ chưa, cũng chẳng cần nói rõ với ngươi, mau đứng lên!"
" Không đứng lên được, không có khí lực, các ngươi đã làm gì trên thân ta vậy?" Nhạc Nhạc cử động rồi lại bất động, chỉ nháy nháy mắt, nhìn nữ tử che mặt cười hì hì.
Chỉ nghe nàng hừ lạnh một tiếng, túm lấy áo Nhạc Nhạc, quẳng hắn xuống nền nhà lạnh như băng: "Mặc kệ có thể hay không đứng lên, ta bây giờ cần ngươi đứng lên, ngươi phải theo ta đi!"
Nhạc Nhạc toàn thân không có chút khí lực, cứ như đống bùn nằm lăn trên mặt đất, cười khổ nói: " Cô nương xinh đẹp như vậy, ra tay lại quá tàn nhẫn, nếu ta có khí lực, nàng có thể khi dễ ta dễ vậy sao?"
Nàng bỗng rùng mình, trong nháy mắt lại khôi phục như cũ, lúc này từ ngoài cửa lại có thêm một nữ tử che mặt thân hình hấp dẫn bước vào, nhìn Nhạc Nhạc nằm trên mặt đất, ngồi xổm bên cạnh hắn cười nói: "Thì ra công tử nằm trên sàn nhà, hì hi, có muốn thiếp ngủ cùng chàng không?"
Nhạc Nhạc nuốt ừng ực chút nước miếng, đem ánh mắt chuyển lên cặp vú căng đầy của nàng. Công lực hắn bị chế trụ, hơn nữa đã vài ngày không chơi nữ nhân, thiếu chút nữa chống không nổi mị công mê người của nàng, hắn cười khổ nói: "Có tỷ tỷ nằm cùng, sàn nhà có cứng ta cũng thích, ha hả, bất quá, ta không thích sàn nhà nơi này, còn có ả nữ nhân biến thái lạnh như băng kia nữa!"
"Có thiếp cùng chàng, có thể thay đổi nơi đây hay không?" Nữ tử hấp dẫn quyến rũ nỉ non bên cạnh Nhạc Nhạc, ngón tay dài mỏng như búp măng, khẽ vuốt đôi môi khô khốc vì thiếu nước của chàng.
Nữ tử lạnh như băng vào đầu tiên, nhịn không được quát: "Xuân Nguyệt, không được phát lãng ở đây, cung chủ muốn triệu kiến hắn ngay, chậm trễ chuyện của cung chủ, ngươi không đảm đương nổi đâu!"
Xuân Nguyệt cười khúc khích: "Đông Nguyệt tỷ tức giận rồi sao, việc này thật là hiếm thấy, có phải đang ghen không? Hi hi hi!"
Đông Nguyệt lại rùng mình, tức giận mắng: "Tiểu hồ ly tinh, không nên nghĩ mọi người đều giống như ngươi, ta ăn dấm chua từ hồi nào?"
Nhạc Nhạc càng buồn khổ hơn, đây là gì chứ, Xuân Nguyệt? Đông Nguyệt?..... Tiểu Nguyệt? Chẳng lẻ là người của Minh Nguyệt Cung? Hắn trước kia ở trong giang hồ từng xem qua quyển tình sắc tiểu thuyết "Nữ nhân môn Minh Nguyệt Cung" do Đăng Đồ Tử soạn viết, đại khái nhắc tới tình hình ở Minh Nguyệt Cung, hơn nữa sư phụ hắn Hoa Thiết Thương đã trịnh trọng cảnh cáo: "Sau này khi hành tẩu giang hồ, "Loạn Hoa Trảm" cùng "Hoa Gian Vũ Bộ" không thể để cho người Minh Nguyệt Cung nhìn thấy, không nên hỏi vì sao, hỏi ta cũng không nói! Tóm lại, cung chủ Minh Nguyệt Cung -- Cung Minh Nguyệt có thù với ta, ôi, mối thâm cừu đại hận!"
Nhạc Nhạc nhớ lại khi hắn đến kỹ lâu, hàng loạt nữ nhân dùng công pháp thải âm bổ dương, chẳng lẻ là người Minh Nguyệt Cung? Bọn hắn đem ta đến là vì chuyện gì? Không biết bọn Vô Song thế nào rồi?
Hắn ở một bên đoán lung tung, Xuân Nguyệt rót chén nước, nũng nịu bên cạnh Nhạc Nhạc: "Công tử trọng thương tỉnh lại, chắc chắn khát nước, để ta đến hầu hạ ngươi nha, không giống người nào đó, chỉ biết dụng hình bức cung, một chút tình ý cũng không thông."
Nhạc Nhạc mặc kệ bọn hắn chỉ là trêu đùa chọc ghẹo, đem ly nước uống một hơi cạn sạch, thoải mái thở dài một tiếng, lại ngã xuống trên mặt đất, đã hồi phục một chút khí lực, thở dài: "Oa, nếu có thêm chút rượu và thức ăn, sẽ tốt hơn rất nhiều, Xuân Nguyệt tỷ...." Nhạc Nhạc giống như tiểu hài tử, làm nũng vuốt ve cánh tay trắng mềm của Xuân Nguyệt. Tâm hồn thiếu nữ của Xuân Nguyệt bỗng dưng run lên, nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ của Nhạc Nhạc, đôi mắt như say mê đắm đuối không tỉnh.
Nhạc Nhạc mặc dù võ công bị chế, nhưng một thân mị công sớm đại thành, đặc biệt dùng mị công thu hút người khác phái, lực hấp dẫn càng nhiều. Xuân Nguyệt đương nhiên đánh không lại Nhạc Nhạc, đã bị hắn mê hoặc đắm say.
Đông Nguyệt hừ lạnh một tiếng, cắt ngang tâm trạng khó hiểu của hai người, phẫn nộ quát: "Đừng có coi nơi này như kỹ viện, bắt ngươi đến không phải để hầu hạ ngươi, không giống tiện nhân nào đó trời sinh dâm đãng." Nàng liền phản kích Xuân Nguyệt.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenhyy.comXuân Nguyệt thái độ khác thường, không cãi lại, nội tâm thất kinh nói: "Vừa rồi sao lại như vậy, mị công cư nhiên mất linh, ngược lại cứ như bị hắn chế trụ, chỉ có ngày xưa thiên hạ đệ nhất dâm tặc sử dụng Ngự Nữ Tâm Kinh mới có thể khắc chế mị thuật của ta, chẳng lẻ Vương Nhạc Nhạc thật sự là đệ tử cừu gia của cung chủ?"
***********************************************
Nhạc Nhạc dưới sự căm tức của Đông Nguyệt, dưới sự hầu hạ nhu tình của Xuân Nguyệt, nhai nuốt ngấu nghiến ăn xong bữa cơm đầu tiên sau khi bị bắt, sau đó thoải mái thưởng thức cực phẩm phượng vĩ trà, thỉnh thoảng liếc mắt đưa tình với hai nữ nhân. Đông Nguyệt nhịn không được nói: "Xuân Nguyệt, lúc này có thể dẫn hắn đi gặp cung chủ được rồi chứ, thực chịu không được cặp mắt háo sắc dâm đãng kia, lọt vào tay ta, nhất định phải móc mắt hắn ra!" Nhạc Nhạc nghe lời nói lạnh như băng của nàng, thiếu chút nữa phun nước trà trong miệng ra, vội thu hồi ánh mắt, nhìn không chớp mắt nhìn chằm chằm vào bức tranh trang trí phía trước.
Không ngờ Đông Nguyệt còn nói thêm: "Quả nhiên háo sắc, không dám nhìn chúng ta, lại xem Xuân Cung Đồ trên tường đích, hừ, cung chủ nói rất đúng, xú nam nhân không có ai tốt cả!"
Nhạc Nhạc mở to hai mắt, không thể nào, tranh trang trí trên tường, tất cả đều là xuân cung đồ, đủ các tư thế ân ái. Nhạc Nhạc thầm mắng: "Ôi, lần này nhịn nữ nhân biến thái nàng, bây giờ còn chưa có cách khôi phục võ công của ta, chờ ta khôi phục võ công, xem ta như thế nào thu thập nàng, tốt nhất... Hắc hắc!"
Sau khi ăn xong, Nhạc Nhạc dùng bộ pháp chậm chạp bước đi, trái lại đi theo Đông Nguyệt cùng Xuân Nguyệt đi vào một biệt viện. Hắn võ công mặc dù bị chế, nhãn lực không hề giảm xuống, biết hai nữ nhân này võ công phi phàm, đều là nhất lưu cao thủ, mặc dù chưa hiểu dụng ý người Minh Nguyệt Cung bắt mình, nhưng đành trơ mắt vô lực phản kháng, chỉ có thể chấp nhận.
Ba người đi tới nội viện, trên đường gặp hơn mười một thị nữ bạch y che mặt; thấy Đông Nguyệt, Xuân Nguyệt đi tới, có chút thi lễ, trong đó có một người nói: "Thuộc hạ tham kiến Đông Nguyệt chấp sự, Xuân Nguyệt chấp sự, cung chủ ở nội đường triệu kiến!"
Đông Nguyệt khẽ gật đầu, cùng Xuân Nguyệt lập tứcáp giải Nhạc Nhạc đi vào, từ nội thất đi ra một nữ tử, chạm mặt, nữ nhân này mặc dù đã che mặt, nhưng khí chất rất khác biệt với chư nữ, dáng vẻ phong lưu, vừa hấp dẫn lại có phần phần thanh lãnh, Nhạc Nhạc nhìn thấy nàng, bước đi hơi chậm lại, nhíu mày thầm nghĩ: "Người này có thân hình rất quen, giống như ở đâu gặp qua? Nữ tử gặp qua ta đều nhớ rõ, nàng vốn là... Đáng tiếc đáng tiếc, nghĩ không ra rồi!"
Nhạc Nhạc đang cố suy nghĩ, ánh mắt nàng kia dừng trên người hắn một chút, mới nói: "Mẹ ta muốn một mình gặp hắn, chúng ta lui xuống trước đi!" Đông Nguyệt Xuân Nguyệt cung kính đích khom người, trả lời: "Vâng, tiểu thư!"
Xuân Nguyệt thừa dịp xoay người, lặng lẽ nói với Nhạc Nhạc đang ngẩn người: "Ngàn vạn lần chớ chọc giận cung chủ tức, thông minh chút đi!" Nói xong lại liếc mắt đưa tình với hắn, lắc lắc tấm thân mảnh mai, đi theo phía sau tiểu thư.
Nhạc Nhạc trong lòng thầm nghĩ: "Lập tức có thể nhìn thấy cung chủ Minh Nguyệt Cung trong truyền thuyết? Không nhớ nổi, không biết sao dâm tặc sư phụ lại đắc tội với Minh Nguyệt Cung, chẳng lẻ là...?" Nhạc Nhạc sợ đến đầu toát đầy mồ hôi lạnh: "Chẳng lẻ cường bạo qua cung chủ Minh Nguyệt Cung? Bằng không lão quỷ tại sao vừa nghe đến Minh Nguyệt Cung đã sợ hãi chạy trốn thật xa, ôi, hết rồi, bây giờ ta võ công bị chế trụ, xem ra tránh không khỏi vận rủi..."
Nhạc Nhạc thong thả tiến vào nội thất, ở bên ngoài nội thất đắn đo không quyết, do dự không quyếy, bỗng từ bên trong truyền ra thanh âm lạnh như băng: "Sao? Không dám tiến vào sao?" Nhạc Nhạc thầm hô: "Không ổn, không đi vào, sẽ lộ là mình đang chột dạ." Đã đến bước này, sợ hãi đã vô dụng, hít sâu một hơi, ngẩng cao đầu, bước thẳng vào phòng.
Trong phòng có mùi hoa quế rất thơm, ở tấm rèm đối diện bày một chiếc nhuyễn y xa hoa rộng rãi, trên ghế có một nữ tử che mặt, nằm ngang trên giường, mái tóc đen dài như thác nước buông xuống nhuyễn ghế, nhè nhẹ mềm mại, tuyết trắng mảnh mai, bàn chân ngọc trắng như tuyết lỏa lồ bên ngoài, thân hình uể oải quyến rũ, nhìn không ra độ tuổi lớn nhỏ, chỉ thấy bóng đen trầm tĩnh, nếu quá chăm chú nhìn, sẽ bị hút vào trong mất.
Nữ nhân kia thấy Nhạc Nhạc chăm chú nhìn bộ vị trọng yếu của nàng, tức giận hừ lạnh một tiếng, nhiệt độ chung quanh đột nhiên hạ vài độ, Nhạc Nhạc thầm kinh ngạc: " Võ công thật lợi hại, nhìn không ra võ công nàng cao thâm thế nào, giờ chân khí hoàn toàn bị phong bế, sinh mệnh yếu đuối chẳng khác con kiến, Xuân Nguyệt nói rất đúng, nàng xung thật tuyệt! Ôi, cùng Song nhân, Kì nhân một chỗ đã quen rồi, thói quen cứ chăm chú nhìn vào mấy chỗ kia.... Khụ khụ!" Thấy nàng tức giận, vội vàng nở nụ cười nói: "Vãn bối Vương Nhạc Nhạc, tham kiến cung chủ, chẳng biết cung chủ mạnh mẽ bắt ta đến tận đây, có gì chỉ giáo?"
" Hừm, mạnh mẽ bắt? Đối phó ngươi cần phải dùng sức mạnh sao, tùy tiện tìm một tiểu nha đầu đã có thể đùa giỡn với ngươi rồi, đối phó Sắc Quỷ, Minh Nguyệt Cung chúng ta dùng nhiều phương pháp nhất, ngược lại chỉ cần trả lời vấn đề của ta, nói không chừng sẽ thả ngươi trở về. Nếu không thành thật, nha đầu Đông Nguyệt kia có rất nhiều trò, chung quy có thể khiến nam nhân phải thành thật!" Nàng cầm lấy chiếc gối, thân thể thoáng dao động chút ít, lười biếng nhìn Nhạc Nhạc, ánh mắt kia giống như đang nhìn con chuột nhắt ở trong lồng.
Nhạc Nhạc biết "Tiểu nha đầu" mà nàng ta vừa nói chính là Tiểu Nguyệt. Mặc dù hắn sớm đã nghi ngờ Tiểu Nguyệt có vấn đề, nhưng chưa từng nghĩ đến, sẽ ở thời khắc mấu chốt mình bị thương hôn mê, bị nàng động tay động chân, nghe Xuân Nguyệt nói, người Minh Nguyệt Cung chỉ bắt mình Nhạc Nhạc, các nữ nhân khác vẫn mạnh khỏe. Mặc dù chứng thật Tiểu Nguyệt phản bội mình, Nhạc Nhạc vẫn không có cách nào hận nàng, thầm nói: "Ta sớm biết nàng có vấn đề, Tiểu Nguyệt có lẽ có nỗi khổ riêng, bị nữ nhân lừa gạt, là ca ca cam tâm tình nguyện, không muốn bị gạt, ai cũng không thể gạt ta, nói đi, có vấn đề gì cứ hỏi đi!"