Ngủ Ngon - Tuế Kiến

Chương 1: Phần 1: Ngắm trăng




Edit: An Tĩnh


Bùi Thức Nguyệt và ba vừa về đến nhà đã nghe tiếng em trai lê dép lẹt xẹt vọt ra từ phòng ngủ, cô đã đoán được từ trước nên lập tức bám vào lan can bên tường.

Giây tiếp theo, một cơ thể mềm mại lao đến gần, bên hông bị ôm chặt, bên tai là tiếng kêu khóc của em trai: “Chị ơi! Chị mau cứu em với, mẹ muốn đăng ký cho em học thêm 45 ngày! 45 ngày đấy trời ạ! Em mới nghỉ hè được bao nhiêu ngày đâu chứ!”

Bùi Thức Nguyệt chưa kịp nói năng gì thì tiếng của mẹ Bùi đã vọng ra từ trong bếp: “Con có than trời kêu đất cũng vô ích thôi, lần này thi cuối kỳ con có biết tên con đứng hạng bao nhiêu trong lớp không? Hạng 40! Quá xa, mẹ cũng đỡ phải đi hỏi thăm xem trong lớp con có bao nhiêu học sinh!”

“…” Bùi Thức Nguyệt xoa đầu Bùi Thức Tinh, bày tỏ mình cũng thương em lắm nhưng không giúp được gì.

Ba Bùi cũng xoa đầu con trai: “Lớn tướng rồi còn nhõng nhà nhõng nhẽo, buông tay mau, chị con đang bị bệnh đấy, đi rót nước mang tới đây.”

Vào mùa hè hai năm trước, Bùi Thức Nguyệt bị va chạm trán trong một vụ tai nạn giao thông khiến dây thần kinh thị giác bị tổn thương, bất ngờ mất đi thị lực, sức khỏe cũng trở nên yếu ớt dễ bệnh.

Hôm qua trời Hòa Thành mưa, cô vô tình làm ướt áo khoác trong giờ học ở trường dành cho người khiếm thị nên phải mặc áo tay cộc học cả nửa ngày, đêm ấy về nhà thì bắt đầu sốt cao, dọa ba Bùi sợ hãi vội vàng đưa cô đến bệnh viện khám khẩn cấp ngay trong đêm.

Chật vật suốt một đêm, tinh thần Bùi Thức Nguyệt đã không còn ổn định từ lâu. Cô uống xong ly nước nóng do em trai rót rồi vịn lan can bên tường về phòng nghỉ ngơi.

Giữa chừng mẹ Bùi có gọi cô dậy ăn cơm nhưng cô không dậy, trong lúc ngủ mơ mơ màng màng, cô nghe thấy tiếng trò chuyện của ba mẹ, còn nghe thấy em trai hét lên, không biết là đang nói việc gì.

Từ sau khi mất đi thị lực, vì tình hình bất khả kháng, Bùi Thức Nguyệt đã cố gắng rèn luyện những giác quan khác của mình, thời gian dài trôi qua, thính giác, khứu giác và thậm chí là xúc giác của cô đã trở nên nhạy bén hơn lúc trước rất nhiều.

Khoảnh khắc chuông cửa vang lên, cô cũng theo đó mở mắt ra, trước mắt như bao phủ bởi một tầng sương mù dày đặc, chỉ có thể thấy mờ mờ để phân biệt hiện tại là ban ngày hay ban đêm.

Ngoài cửa là gia sư dạy kèm mà mẹ Bùi mời đến, bà làm việc gọn gàng và nhanh nhẹn, buổi sáng mới thông báo quyết định chuyện học kèm tại nhà, buổi chiều đã liên lạc với sinh viên đến dạy thử.

Họ đều là sinh viên các trường đại học gần đây, học phí phải chăng, thái độ cũng tốt. Buổi tối trên bàn cơm, mẹ Bùi lập tức quyết định kế hoạch học thêm trong kỳ nghỉ hè của Bùi Thức Tinh.

Hai, tư, sáu học toán, ba năm bảy học tiếng Anh, chủ nhật lên chỗ thầy Uông tầng trên học thêm môn làm văn như thường lệ. Hai sinh viên dạy kèm tại nhà, dạy toán là thầy Chu trường đại học Hòa, dạy tiếng Anh là thầy Giang trường đại học sư phạm Hòa.

Giáo viên đầu tiên đến dạy vào ngày hôm sau là thầy Chu.

Bùi Thức Nguyệt ở trong phòng cũng có thể nghe thấy tiếng cười của Bùi Thức Tinh, nghĩ thầm việc học thêm cũng chẳng phải chuyện quá đỗi nhàm chán gì đối với cậu.

Trong thời gian học kèm tại nhà có 20 phút nghỉ giải lao, thầy Chu chia ra 10 phút nghỉ ngơi một lần.

Mười phút đầu tiên, Bùi Thức Tinh vừa đặt bút xuống đã nóng lòng vội vàng chạy đến than phiền với Bùi Thức Nguyệt về dáng vẻ của giáo viên trước và trong giờ học.

Mười phút lần thứ hai khi Bùi Thức Nguyệt đi ra ngoài rót nước, nghe thầy Chu đứng ở ban công nói chuyện điện thoại: “Đang dạy kèm tại nhà, không có thời gian, cậu tìm…”

Anh ta nói ra một cái tên.

Sau khi nghe rõ, bước chân Bùi Thức Nguyệt phút chốc dừng lại một lát, mẹ Bùi thấy cô đứng bất động tại chỗ bèn tiến đến cầm lấy ly nước trong tay cô và hỏi: “Sao thế con?”

“Không có gì ạ, con mới nghĩ đến cách giải đề thôi.” Bùi Thức Nguyệt chờ mẹ rót nước giúp mình xong, về đến phòng ngồi xuống cạnh bàn rồi vẫn đang nghĩ đến cái tên chợt thoáng qua mà mình mới nghe được lúc nãy.

Liang-Wang-Shu.

Trong trí nhớ của Bùi Thức Nguyệt cũng có một cái tên có cách phát âm giống ba bính âm này, mỗi một từ đều rất chuẩn xác — Lương Vọng Thư.

Nghĩ kỹ lại một phen, đó đã là chuyện của ba năm trước.

Mùa thu năm ấy, vì ba mẹ chuyển công tác nên Bùi Thức Nguyệt theo họ chuyển đến học lớp 11 tại trường trung học số 8 ở Bình Thành nhưng do trong quá trình làm thủ tục xảy ra sai sót, thành thử đến cuối tháng chín cô mới bắt đầu nhập học.

Vào lớp 11-3 ban tự nhiên chưa đến nửa tháng, trường trung học số 8 tổ chức đại hội thể thao toàn trường. Dưới sự khuyến khích “tham gia hoạt động tập thể là bước đầu tiên để hòa nhập với tập thể” của lớp phó thể dục, Bùi Thức Nguyệt đã đăng ký thi chạy đường dài cự ly 800 mét.

Hạng mục thi được sắp xếp vào buổi chiều ngày cuối cùng của đại hội thể thao, Bùi Thức Nguyệt ngơ ngác đi đến đường đua, trong tiếng cổ vũ của những người không quen biết đi kèm với các tiếng cười, cô bắt đầu lao ra.

Cô chạy không quá nhanh nhưng thắng ở khả năng kiên trì.

Lúc còn 200 mét cuối cùng, Bùi Thức Nguyệt chớp đôi mắt đã bị mồ hôi thấm ướt, ước chừng chính xác vị trí của bạn học trong lớp rồi gần như nhắm nghiền hai mắt lao qua vạch đích, vọt thẳng vào lồng ngực của bạn học đang chờ bên ngoài ở cuối đường đua.

Cơ thể hoàn toàn mất sức, may mà đối phương kịp thời níu cánh tay cô lại nên cô mới không dập hai đầu gối quỳ xuống hành lễ với người khác tại chỗ.

Bùi Thức Nguyệt há miệng thở gấp, trước mắt lúc sáng lúc tối, trong hơi thở đang dâng trào xung quanh mình, cô ngửi thấy một hương thơm thoang thoảng. 

Mặt vải không quá mềm mại lướt qua chóp mũi cô.

Bùi Thức Nguyệt ngẩng đầu lên, trông thấy một đôi mắt đen nhánh sáng ngời trong sự hoảng hốt, nhịp thở gấp gáp khiến lồng ngực cô đang phập phồng kịch liệt.

Cô còn chưa kịp mở miệng thì lớp trưởng đã dẫn theo bạn học khác chạy đến: “Bùi Thức Nguyệt! Cậu sao thế, cậu sao thế? Không sao chứ?”

Nam sinh thấy thế lập tức buông lỏng tay rồi rời đi không quay đầu lại, cũng chẳng cho cô thời gian để nói một câu cảm ơn.

Bùi Thức Nguyệt dần ổn định lại trước sự vây quanh của bạn học trong lớp, nhân lúc không có ai, cô đã túm lấy tay lớp trưởng hỏi: “Bạn nam mới đỡ lấy tớ không phải học sinh lớp mình à?”

“Dĩ nhiên là không phải.” Lớp trưởng cười nói: “Đó là đàn anh lớp 12 đấy, cậu bị sao thế, có phải ngay cả người lớp mình cũng không nhận ra được không, bọn tớ đứng ngay bên cạnh chỉ biết trơ mắt nhìn cậu nhào về phía người ta.”

“Tớ đâu có đeo kính đâu này.” Bùi Thức Nguyệt bị cận bốn độ, ở khoảng cách 200 mét đã không thể phân biệt được người hay con: “Cậu biết anh ấy hả?”

“Con trai hiệu trưởng đó, trường này có ai mà không biết anh ấy đâu.”

Con trai hiệu trưởng.

Lương Vọng Thư.

Bùi Thức Nguyệt vô cùng kinh ngạc về thân phận của đối phương nhưng cô không hề xa lánh, ở lần gặp tiếp theo, cô nhiệt tình chào hỏi anh.

“Đàn anh Lương!”

Đối phương nhìn cô chẳng có cảm xúc gì: “Có việc gì không?”

“Anh không nhớ em hả? Ở đại hội thể thao tuần trước, cô gái chạy 800 mét, anh có đỡ em lúc ở vạch đích đấy.” Bùi Thức Nguyệt nói: “Ngày đó em quên nói cảm ơn anh.”

“Không cần.” Lương Vọng Thư không quá thoải mái: “Là cậu tự nhào tới, tôi không có ý định đỡ cậu.”

“…” Bùi Thức Nguyệt trầm mặc, cô không có kinh nghiệm giao lưu với con trai hiệu trưởng, chẳng ngờ lần đầu tiên lại lúng túng thế này.

Nhưng có lẽ vẻ mặt cô quá khó để diễn tả thành lời, dẫn đến Lương Vọng Thư cũng có phần gượng gạo: “Xin lỗi, tôi không có ý đó.”

Bùi Thức Nguyệt theo bản năng đáp lại: “Không sao.”

“…”

“…”

Khó hiểu thật, cô đến nói cảm ơn, ai ngờ lại biến thành anh nói xin lỗi.

Đây là lần đầu tiên Bùi Thức Nguyệt có một cuộc trò chuyện khó kéo dài thế này, vì thế cô dứt khoát nói tạm biệt nhưng trong lòng nghĩ thầm sẽ không gặp lại nhau nữa, song mọi chuyện thường không như mong muốn.

Càng trốn tránh cái gì thì càng dễ gặp cái đó.

Trong kỳ thi giữa kỳ của lớp 11, vì là học sinh chuyển trường, không có thành tích trước đó nên Bùi Thức Nguyệt được sắp xếp thi ở phòng học đa phương tiện, nơi dành cho các học sinh đứng chót lớp.

Hai ngày thi bận rộn khiến Bùi Thức Nguyệt quên béng đi kỳ sinh lý của mình, lúc thi tiếng Anh bị đau bụng dữ dội, đến khi nhận ra thì đã muộn mất rồi.

Ấy thế mà ngày hôm đó cô lại chỉ mặc một chiếc áo len cổ tròn, không có áo khoác, ở phòng thi thì “chẳng quen chẳng biết” ai, đến khi mọi người đã ra về hết mà cô vẫn chưa tìm được một người có thể giúp đỡ mình.

Bùi Thức Nguyệt cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung, chỉ đành ngồi tại chỗ nhắn tin nhờ mẹ đến đón mình.

Phòng học đa phương tiện nằm ở tầng ba của tòa khối 12, bên cạnh còn có hai văn phòng lớn, đa số thời gian trên hành lang đều khá yên tĩnh.

Bùi Thức Nguyệt cảm thấy trong người hơi không thoải mái, bèn gục xuống bàn chơi game, lúc này cô lại chợt nghe tiếng gõ cửa, giật mình suýt thì làm rơi cả điện thoại.

Cô hoảng sợ nhìn về phía cửa ra vào.

Lương Vọng Thư bưng một xấp bài thi đứng bên cạnh cửa, thân hình cao ráo, vì bị khuất bóng nên đường nét khuôn mặt anh không quá rõ ràng.

“Hi.” Bùi Thức Nguyệt giơ tay lên tiếng chào hỏi.

Anh không quá để ý gật đầu một cái, nhắc nhở: “Lát nữa giáo viên sẽ đến khóa cửa.”

“À vâng vâng, em đi ngay đây mà.” Bùi Thức Nguyệt vội vàng đứng dậy, cơn đau ở bụng dưới lại nhói lên. Cô nhíu mày, chậm rãi dừng lại: “Em… Đang đợi mẹ.”

Lương Vọng Thư nhìn cô tựa như đang quan sát vài giây, cũng không nói gì, sau đó xoay người định rời đi.

“Đàn anh —” Bùi Thức Nguyệt toan nói lại thôi, đấu tranh một phen, cuối cùng cô ngượng ngùng nói: “Không có gì, em sẽ đi liền.”

“Ừ.”

Bùi Thức Nguyệt nhìn anh đi ngang qua cửa sổ, chẳng hiểu sao lại thở phào một hơi, đúng lúc này chuông điện thoại reo lên, mẹ Bùi nhắn tin qua Wechat, bảo rằng bà sắp đến cổng trường rồi.

Cô gửi vị trí phòng học cho mẹ, lấy khăn ướt trong túi xách ra lau sạch ghế rồi đeo túi đứng một bên, tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cửa sổ và vách tường chia hoàng hôn thành những mảnh vụn nhỏ, Lương Vọng Thư quay lại giữa những mảnh vụn của ánh chiều tà, bóng dáng cao lớn chợt vụt qua trước cửa sổ, sau đó hoàn toàn xuất hiện trong tầm mắt cô.

Anh không nói câu nào, chỉ đặt áo khoác đồng phục lên bàn ở ngay cạnh cửa ra vào.

Toàn bộ quá trình đều yên tĩnh, chỉ có khi khóa áo đập lên mặt bàn phát ra một tiếng vang ngắn ngủi.

Chỉ một giây nhưng phút chốc vừa khéo lại có cùng tần số với nhịp tim của Bùi Thức Nguyệt.

Cô nhìn Lương Vọng Thư rời đi lần thứ hai, đứng tại chỗ giây lát mới đi về phía trước cầm chiếc áo khoác lên, hương thơm quen thuộc bay thoang thoảng trong không khí.

Bùi Thức Nguyệt không thể miêu tả được đó là kiểu hương thơm thế nào, chỉ nhớ ngày ấy lần đầu tiên ngửi thấy nó, lồng ngực cô đã run lên dữ dội.

Áo khoác của chàng trai rộng lớn, mặc vào vừa đủ che đến đùi.

Trái tim Bùi Thức Nguyệt nhất thời trở nên căng thẳng, không thể nói rõ là tâm trạng gì. Lúc đi ra ngoài, cô theo thói quen đút tay vào trong túi áo, đầu ngón tay đụng phải đồ vật bên trong.

Cô lấy ra.

Là một tờ giấy, chữ viết rồng bay phượng múa.

— Trước thứ hai trả tôi. Lương Vọng Thư. 134xxxxxxxx

__

Lời tác giả:

Mùa thu đến rồi, viết chút ngọt ngào nhen (*≧ω≦)

Đọc chỉ nam:

Đang trong quá trình khôi phục tìm cảm giác, nên có duyên sẽ cập nhật, nếu viết sẽ cập nhật

Là một truyện ngắn trong tập dài, số chữ mỗi chương không quá dài, miễn phí không V

Tiểu thuyết là tiểu thuyết, đừng đưa nó vào thực tế (cúi người)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.