Ngự Lôi

Quyển 2 - Chương 21: Rung động trên sàn đấu (6)




Edit: Mị Beta: Sakura ”Ah!” đau đớn lần nữa khiến cho Mặc Hi kêu lên một tiếng, toàn thân hoàn toàn không có bất kỳ phòng bị nào bị đánh bay ra bên ngoài, rơi trên mặt đất, lăn vài vòng mới dừng lại được.

”Khục.. khục..” Té trên mặt đất, Mặc Hi không nhịn được buồn bực ho khan mấy tiếng, khí huyết muốn vọt lên, nhưng mà cũng may mắn, đó là không có bị thương thế quá lớn, chỉ có thể nói thân thể của cô đích thực rất tốt, chẳng qua là…

Cơ bắp toàn thân từng trận đau đớn co rút, khiến cho cô căn bản không động được, đau quá.. mỏi nhừ đến chết lặng, không có cảm giác, quả nhiên quá mức kích thích rồi, thân thể vẫn không có biện pháp thừa nhận, chính mình … còn chưa được!

”Mặc Mặc!” An Dĩ Mẫn nhẹ kinh hô một tiếng, cả người nhảy qua, dĩ nhiên là từ trên đài cao đạp không xuống, không bị một tia lực cản nào mà bay thẳng đến bên cạnh Mặc Hi.

Biến cố như vậy không chỉ những người ở gần võ đài không nghĩ đến, ngay cả An Dĩ Mẫn cũng không phát hiện, thẳng đến khi Mặc Hi bị đánh mới bình tĩnh trở lại.

Thò tay đặt lên người Mặc Hi, ông cũng không phải bác sĩ, cho nên cũng không biết tình huống của Mặc Hi bây giờ rốt cuộc là như thế nào, nhưng là, hệ Thuỷ có thể công kích, cũng có thể trị liệu, nên chỉ trong nháy mắt An Dĩ Mẫn liền phóng ra Dị năng lực, một đạo màu xanh biếc trong suốt bao phủ toàn thân Mặc Hi, ở bên trên có thể nhìn thấy từng gợn sóng nước dao động.

Mà sau đó, Mặc Hi cũng cảm giác được thần kinh bị tê liệt đang chậm rãi giảm bớt, một trận thoải mái đến mức khiến cho cô thiếu chút nữa phát ra tiếng, quay đầu đưa mắt cảm kích nhìn về phía An Dĩ Mẫn.

Tiếp theo thì đã nhìn thấy thân ảnh của Thần đứng bên cạnh nhìn Mặc Hi, lông mày nhíu lại, nói” Em là đồ đần sao?” Mặc dù giọng điệu không tốt, nhưng ai cũng nghe ra sự quan tâm trong đó.

Chỉ thấy hắn lần nữa quay đầu lại, nhìn Khoát Hải với khuôn mặt cũng đang vô cùng lo lắng và áy náy cười nói ” Tôi đã nói anh phải nhẹ tay chút mà.” Nụ cười rất kỳ lạ, quanh thân dấy lên một lực hấp dẫn trí mạng nhưng cũng hiện ra hơi thở tử vong, giống như đoá Mạn Đà La dưới vực sâu, hấp dẫn mà nguy hiểm.

”!!!” Hơi thở của Thần như vậy là vô cùng nguy hiểm đấy, ngay cả Mặc Hi cũng cảm giác được sự bất an trong không khí xung quanh, nhưng cũng không tạo ra bất cứ sự uy hiếp nào đối với cô, cho dù khi đối mặt với mấy người mạnh như An Dĩ Mẫn đều sẽ không bị khí thế đối phương áp đảo.

”Tôi.. tôi không cố ý đâu! Chuyện kia, em gái cũng không có chuyện gì đi” Khoát Hải lo lắng nói, hắn bày tỏ như thế cũng không phải để Thần tha thứ hắn, mà là thực tâm quan tâm Mặc Hi, bây giờ hắn rất lo lắng, vốn dĩ ban đầu hắn thấy Mặc Hi có thể chống đỡ được sức mạnh cơ thể của hắn, cho nên hắn cũng không thu liễm cái gì, lại không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như thế này, nếu em gái bị đánh mà để lại tật gì, mộng tưởng của hắn lại phá tan một lần nữa.

”Anh tưởng nói như vậy thì tôi sẽ bỏ qua cho anh sao?”con ngươi Thần phát ra ánh sáng lạnh lẽo, đột nhiên trong tay bộc tán ra một đạo huyết sắc sáng rực, đúng vậy, không phải màu hồng, không phải màu của lửa, mà chân chính là màu máu sáng rực, cái kia phiêu động giống như lửa lại như nước, trong đó còn phảng phất một mùi hương rất kỳ lạ, giống như ngọt không phải ngọt, giống như chát không phải chát.

Này là cái gì..!?

Mắt Mặc Hi mở lớn nhìn năng lượng trong tay Thần, đây không phải là một loại trong ngũ hành, là gì nhỉ?

Dường như nhìn ra suy nghĩ của Mặc Hi, An Dĩ Mẫn nói ”Dị năng lực của Thần là hệ chất đặc biệt ít có, thuộc loại Dị năng lực chưa biết.”

” Hệ chất đặc biệt? Chưa biết?” Mặc Hi nghi hoặc, ở đây có quá nhiều điều cô không rõ.

”Bây giờ nói cũng sẽ không rõ lắm, đợi đến sang năm lúc Học viện Andara Dị – Võ khai giảng, con đi nha, lấy năng lực bây giờ của con, nếu không có gì bất ngờ, tuyệt đối sẽ là đối tượng trọng điểm để bồi dưỡng, tiến vào trong đó, con sẽ biết được tất cả.” An Dĩ Mẫn nói, lúc nãy vừa nhìn thấy được năng lực của Mặc Hi, hắn đã quyết định đưa cô vào Học viện Dị – Võ để rèn luyện, có thiên phú như vậy, không cho đi thật xin lỗi cô rồi.

Đối với ý tứ của An Dĩ Mẫn, Mặc Hi cũng không có phản bác, lúc này đối với cô, đi trường học quả thực là phương pháp tốt nhất, tại đó có thể học được rất nhiều, hiểu rõ được thế giới này,cũng ngay vào lúc này, cô cảm giác không khí có chút chấn động.

Mắt ngẩng lên, đã thấy Thần đã nắm tay đứng đối diện với Khoát Hải, mà bộ dáng của Khoát Hải giống như gặp phải đối thủ đáng sợ.

Thần muốn ra tay.

”Dừng tay!”

”Thần, xin đừng động thủ.”

Hai giọng nói đồng thời vang lên, một giọng tất nhiên là của Mặc Hi, một đạo là từ Thiên Tiêu đang hướng bên này chạy tới.

Năng lượng trong tay Thần không có tán đi, mà là chuyển đầu nhìn về phía Mặc Hi đang nằm trên mặt đất, nhìn thấy thương thế của cô dường như đã tốt hơn nhiều, trong mắt loáng qua yên tâm, tiếp theo liền nhếch môi cười tà ác nói ”Thế nào? Mặc Mặc không muốn anh Thần giúp em xả giận sao?”

Lông mày Mặc Hi cau lại, nói”Ai mời anh quản nhiều chuyện như vậy.” tiếp theo liếc mắt nhìn về phía năng lượng trong tay hắn, ý tứ trong mắt thể hiện rất rõ.

”Quả là người tốt không được báo đáp a!” Thần than nhẹ một câu, cuối cùng vẫn hất năng lượng trong tay lên, dường như trong không khí, mang theo mùi hương, và một điểm sáng huyết sắc, đây là Dị năng lực, danh từ cường đại và xinh đẹp.

Lúc đó Khoát Hải và Thiên Tiêu rõ ràng thở ra một hơi nhẹ nhàng, bọn hắn đã từng thấy qua Thần sử dụng năng lực đó đấy, năng lượng huyết sắc nhìn đẹp đẽ quỷ dị kia , không chỉ xinh đẹp, hương thơm kia Thần có thể khống chế cho tăng thêm, để mê hoặc Thần kinh đối thủ, hơn nữa, năng lượng kia còn có lực ăn mòn vô cùng mãnh liệt, đây chính là năng lượng ngay cả Ngân lỗi cương cũng có thể ăn mòn ah. (ngân lỗi cương: một loại sắt thép, trình độ kiên cố có thể dưới một kích của Dị sư mà không bị phá vỡ.)

Lập tức quay đầu nhìn Mặc Hi nằm trên mặt đất mỉm cười cảm kích.Sắc mặt Khoát Hải càng vô cùng áy náy đi đến, ngồi xuống bên cạnh Mặc Hi, có chút không biết làm thế nào, nói ” Em gái không có chuyện gì chứ?” hắn biết rõ cường độ công kích của bản thân đấy, một quyền không hề giữ lại đánh về người không hề phòng ngự, nếu người bình thường, không chết thì có quỷ rồi.

Mặc Hi nhìn gương mặt kia, biểu cảm thật có chút giống với Mặc Phàm, không khỏi nở ra một cười ngọt ngào an ủi. ”Mặc Mặc không có chuyện gì đâu, Chú không cần lo lắng.”

”Ách..” nhìn Mặc Hi tươi cười, trong lòng Khoát Hải càng thêm áy náy và tự trách, con mẹ nó, đứa nhỏ dễ thương và hiểu chuyện như thế, sao bản thân mình lại có thể ra tay như thế chứ, thật là đáng chết.

Sau đó, có mấy người mặc áo trắng từ cửa đi vào, rất nhanh đã tới bên cạnh An Dĩ Mẫn, khom lưng nói ”Ông chủ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.