Ngự Linh Thế Giới

Quyển 2 - Chương 41: Khổ tu




Mây trắng hững hờ trôi, đất trời cao vời vợi.

Đông qua xuân đến rồi, vạn vật hồi sinh sôi.

Thời gian hơn hai tháng nhoáng cái đã qua, bên trong Hoang Tuyệt lâm băng tuyết dần dần tan đi, núi rừng xanh um tươi tốt hiện ra sinh cơ dạt dào, nhưng cũng ẩn nấp vô số hung hiểm.

Lúc này, trong rừng cây um tùm, một bóng người chạy như điên, phía sau người đó là một đám Huyết Lang đang truy đuổi điên cuồng, tròng mắt chúng nó màu đỏ tươi lộ ra hung quang tham lam khát máu.

...

Trải qua hơn hai tháng khổ tu, Vân Mộ tại Thiên Linh Cực khiếu cùng Bách Linh Vân Long tước phụ trợ đã nhẩm đọc Thiên Hồn Bách Luyện đến mười chín niệm, tinh thần hồn lực cuối cùng đột phá tới bảy độ, cũng chính là cảnh giới đệ nhất trọng hậu kỳ. Không nói đến địa phương Lưu Vân trấn nhỏ bé này, cho dù là tại Đại Minh phủ cũng không tìm ra được mấy người cùng thế hệ có thể sóng vai cùng Vân Mộ.

Duy nhất khiến Vân Mộ không quá thỏa mãn đó là việc tu luyện hai môn Huyền linh thuật Bạch Viêm cùng Tử Cực Huyễn Linh đồng. Ở bên ngoài là hơn hai tháng, trên thực tế Vân Mộ tại trong không gian Như Ý không ngủ không nghỉ gần như vượt qua bốn tháng tròn chỉ để tu luyện hai môn Huyền linh thuật này. Nhưng cho dù Vân Mộ có được kinh nghiệm trăm năm tu hành thì hắn đối với tu luyện tinh thần thiên phú lại là lần đầu. Càng không có người dạy, cũng không có bất cứ tham khảo gì, rất nhiều thứ hắn đều ở vào giai đoạn tìm tòi, cũng không có mạnh hơn Huyền đồ bình thường bao nhiêu, thậm chí phát triển còn chậm chạp.

Bạch Viêm cùng Tử Cực Huyễn Linh đồng đều là Huyền linh thuật thuộc loại hình tinh thần, hình thái bên ngoài cũng phi thường đặc thù, điều này không còn là thể hiện sự mạnh yếu về lực lượng mà là đã lộ ra biến hóa theo xu thế tiếp cận đến tinh thần hồn lực... Một cái giống như ngọn lửa màu trắng, một cái giống như ánh sáng thần kỳ cực tím. Chúng huyền diệu phi thường, cũng phức tạp không tưởng, không những cần có tinh thần hồn lực càng cần phải có cả cảm ngộ huyền diệu mới có thể thi triển.

Bởi vậy Bách Linh Vân Long tước cực kỳ kiêu ngạo, căn bản là xem thường giao lưu với Vân Mộ, nó chỉ dốc sức lực thi triển năng lực thiên phú công kích về phía Vân Mộ. Vì vậy lúc vừa mới bắt đầu, Vân Mộ chính là bị Huyền linh của mình dày vò chết đi sống lại, hơn nữa đối với việc vận dụng hai môn Huyền linh thuật này cũng không có chút đầu mối nào, có thể nói là ăn nhiều đau khổ.

Vì vậy có thể thấy, sau khi Huyền linh dị biến tuy là tiềm lực vô hạn nhưng mà yêu cầu đối với Huyền giả cũng phi thường cao, nếu như không thể thành thạo vận dụng năng lực của Huyền linh thì thực lực của Huyền giả sẽ suy giảm rất lớn.

May mà ở trong không gian Như Ý, trạng thái tinh thần của Vân Mộ không cảm nhận được đau đớn, có thể nếm thử nhiều lần. Dù là như thế, một ngày bị Huyền linh thuật đánh hơn vạn lần, bị dày vò tròn ba tháng trong không gian Như Ý, Vân Mộ sớm đã đến tình trạng kiệt sức.

Không thể không nói, Thiên Linh Cực khiếu mở ra đối với việc cảm ngộ Huyền linh thuật chính xác có tác dụng phụ trợ nhất định. Dù cho ở tình huống không có bất cứ dẫn dắt cùng chỉ điểm gì, vậy mà Vân Mộ vẫn trong đối chiến cùng Vân Long tước từng điểm từng điểm lĩnh ngộ ra bí quyết vận dụng thi triển hai môn Huyền linh thuật này. Mặc dù chỉ là rất sơ sài đại khái nhưng lại khiến Vân Mộ như nhặt được chí bảo, tinh thần hắn rung động đến cực độ.

Tiếc nuối chính là, trong thời gian kế tiếp mặc cho Vân Mộ luyện tập như thế nào, đối với việc vận dụng hai môn Huyền linh thuật Bạch Viêm cùng Tử Cực Huyễn Linh đồng này cũng chỉ dừng lại ở giai đoạn nông cạn, dường như luôn thiếu mất cái gì đó, căn bản không có cách nào để phát huy ra uy lực chân chính của hai môn Huyền linh thuật chứ đừng nói là vận dụng xuất thần nhập hóa như Thổ Băng.

Sau khi nếm thử nhiều lần không được gì, Vân Mộ rất là nghi hoặc chỉ cho rằng có lẽ do mình không có thể nghiệm qua thực chiến. Vì vậy hắn rời khỏi huyệt động, lựa chọn dùng Bạch Viêm và Tử Cực Huyễn Linh đồng tiến hành tu hành thực chiến trong Hoang Tuyệt lâm.

Chỉ tiếc, Vân Mộ thủy chung không có cách nào nắm bắt tinh túy của hai môn Huyền linh thuật, không chỉ thi triển chậm chạp mà cả uy lực cũng rất yếu. Bạch Viêm chỉ có thể phóng ra một đóa hoa lửa màu trắng nho nhỏ, giống như một hơi có thể thổi tắt. Tử Cực Huyễn Linh đồng thì ngược lại có thể xung kích tinh thần hoang thú trong nhất thời, khiến nó hành động chậm chạp, tâm tư hỗn loạn. Nhưng mà sau cùng sẽ triệt để khiến hoang thú tức giận, khiến cho hoang thú điên cuồng đánh lại.

Giờ phút này, bầy sói truy đuổi phía sau Vân Mộ chính là kết quả sau khi hắn thi triển Tử Cực Huyễn Linh đồng.

...

"Nơi đây đã là chỗ sâu trong ngoại vi Hoang Tuyệt lâm, phải nghĩ cách thoát khỏi bầy sói này, bằng không sẽ kinh động đến nhiều hoang thú hơn, hậu quả khó lường!"

Vân Mộ âm thầm kêu khổ, nhưng hắn cũng chẳng biết làm sao.

Thực lực hắn hiện tại coi như là đối phó hoang thú nhị giai bình thường cũng có thể đứng ở thế bất bại, thế nhưng đối mặt với bầy sói nhất giai vây công hắn cũng chỉ có chạy trối chết mà thôi.

Ngay lúc Vân Mộ suy tính, dưới chân hắn đột nhiên truyền đến một trận lay động kịch liệt... Lập tức, sâu trong Hoang Tuyệt lâm vậy mà lại vang lên âm thanh nổ vang long trời lở đất.

"Oanh!"

"Ầm ầm ầm "

Sóng khí ngút trời như là sấm dậy.

Bầy sói cảm ứng được động tĩnh như vậy, sững sờ trong tích tắc sau đó liền quay đầu bỏ chạy, hung quang trong mắt chúng nó biến mất sạch thay bằng vẻ hoảng loạn sợ hãi vô cùng.

Vân Mộ cũng vậy, sắc mặt hắn đại biến, dù là ở kiếp trước hắn cũng chưa từng gặp qua thế trận khủng bố như thế!

"Ở sâu trong Hoang Tuyệt lâm rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?!"

Ngây người giây phút, Vân Mộ không khỏi lắc đầu. Hắn là người tương đối lý trí, dù trong lòng vô cùng hiếu kỳ nhưng với thực lực hiện tại của hắn mà đi địa phương kia thực sự quá nguy hiểm. Dưới tình huống không có nắm chắc, hắn tuyệt đối sẽ không tùy tiện đi mạo hiểm mạng nhỏ của mình.

"Đầu hạ rồi sao? Thì ra đã ra ngoài lâu như vậy, đến lúc trở về rồi."

Vân Mộ nhìn nhìn cảnh vật xung quanh, không khỏi trở nên trầm mặc.

Độc hành khổ tu đối với hắn ở kiếp trước mà nói có lẽ là chuyện thường ngày, nhưng hiện tại trong lòng hắn đã có điều lo lắng, trên vai đã vác thêm gánh nặng, tâm tính liền phát sinh biến hóa. Trước lúc rời nhà hắn từng đáp ứng với mẹ, đông cúc nở hoa hắn sẽ trở về, hiện tại chính là mùa hoa nở, lòng hắn bỗng nhiên xúc động lên tưởng niệm vô tận.

"Đứng lại! Tiểu nha đầu, còn chạy nữa lão tử sẽ cắt đứt chân ngươi!"

Một thanh âm thô lỗ ngang ngược cắt ngang dòng suy nghĩ, dường như có người đang tới gần.

Vân Mộ chuyển nhanh tâm niệm, liền vội vàng ẩn vào trên đại thụ ở bên cạnh.

"Hắc hắc, Xú nha đầu, lần này xem ngươi chạy đi đâu!"

Trong tiếng cười quái dị, một tràng bước chân gấp gáp chạy tới.

Một bóng hình bé nhỏ từ trong đống cỏ nhảy ra, vừa vặn vọt tới dưới đại thụ mà Vân Mộ ẩn nấp, mà lập tức có một đám người mặc áo xám cầm trảm đao truy đuổi đến, vây quanh thân hình nhỏ bé.

"Dĩ nhiên là nàng!?"

Thấy rõ người chạy trốn, Vân Mộ không khỏi sững sờ ngay tại chỗ.

Một tiểu cô nương ba đến năm tuổi, cả người quấn da thú, tóc tán loạn, trên mặt năm màu rực rỡ, trong mắt tràn đầy quật cường cùng ngang bướng, trong miệng vậy mà lại phát ra tiếng gầm nhẹ như dã thú.

Vân Mộ nhận biết tiểu cô nương này, nhưng cũng không tính là quen biết.

Có chỗ nhận thức là bởi vì kiếp trước hắn cũng từng gặp qua nàng ở trong Hoang Tuyệt lâm, nhưng mà thời gian chênh lệch khoảng hai năm, lúc đó tiểu cô nương cũng bị người truy đuổi, cuối cùng lại được Vân Mộ cứu giúp.

Mà lí do không nhận thức là bởi vì lúc đó tiểu cô nương này cực kỳ cảnh giác, hắn còn chưa kịp đến hỏi tên nàng, nàng đã liền tự động rời đi.

Một tiểu cô nương vậy mà lại một thân một mình xuất hiện ở nơi nguy hiểm như Hoang Tuyệt lâm chính là một chuyện cực kỳ cổ quái.

Đáng tiếc, bất luận sau này Vân Mộ hỏi thăm thế nào cũng không có bất cứ tin tức gì về tiểu cô nương, cuối cùng đành phải không quan tâm nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.