Ngự Linh Sư Thiên tài

Chương 123: Không phải hung thủ?




Sáng sớm hôm sau, thánh đàn thành Quang Minh.

Bình thường không có một bóng người, nhưng hôm nay là dịp đặc biệt nên từ sáng sớm khi mở cửa thánh đàn đã có nhiều người đi đến. Ai cũng biết, hôm nay là ngày Thánh Tế Tư tiếp kiến tín đồ mỗi tháng, giải đáp nghi vấn cho họ.

Đối với nhiều người, thần Quang Minh quá cao cao tại thượng, địa vị cũng như Ma Tôn, là những người không thể chạm vào cho nên Thánh Tế Tư nghiễm nhiên trở thành người bọn họ kính trọng nhất.

Cho nên, cứ đến ngày này, chẳng những người trong thành nhộn nhịp mà những tín đồ ở nơi khác cũng mau chóng đến thành, cùng nhau hội tụ, chờ đợi để nhìn thấy phong thái của Thánh Tế Tư.

Khi những giọt sương trên cỏ bị ánh mặt trời hong khô thì Thánh Tế Tư mặc một bộ y phục màu đen cũng nhanh chóng đi tới. Nhìn hắn thật từ ái, cơ trí, thậm chí ngay cả trong lúc phất tay cũng ung dung, có thể nói là người đại diện hoàn mỹ nhất của thần thánh ở nhân gian.

Thấy Tế Ti được kính ngưỡng từ từ đi lên tế đàn, các tín đồ phia dưới lộ ra vẻ mặt kích động, nhỏ giọng ca ngợi phong độ của Thánh Tế Tư, thậm chí có người vui đến chảy nước mắt.

Đứng trong những tiếng tán dương đó, Phượng Vũ nhún nhún vai, nhỏ giọng nói: “Địa vị của tên Tế Tư này còn lớn hơn cả những bài hát của ngươi đó.”

“Cho nên đợi lát nữa nếu như không cẩn thận, ta rất khả năng bị các tín đồ cuồng nhiệt đó xé thành mảnh nhỏ.” Ngôn Ca Hành than thở, đôi con ngươi lạnh lẽo vô cùng, mắt không chớp một lần nhìn lão giả trên đài: “60 năm rồi...... Ngươi ẩn núp duới lớp mặt nạ của mình 60 năm, hôm nay sẽ do ta lột xuống cho ngươi!”

Như thường lệ, trước tiên Thánh Tế Tư và mọi người tiến hành nghi thức cầu khẩn để cảm tạ những gì thần Quang Minh đã ban cho. Phượng Vũ, chờ nghi thức kết thúc sẽ lựa thời cơ lên đài gây khó dễ.

Theo hiệu lệnh của Thánh Tế Tư, mấy ngàn người hội tụ dưới thánh đàn từ từ an tĩnh lại, chỉ chốc lát sau, vang lên một bài tự đặc biệt, tất cả tín đồ đều cúi đầu cầu khẩn.

Lúc này, trên đường phố trống trải có hai bóng người đi tới. Bước chân của người đi đầu không còn nhẹ như hằng ngày.

Nhưng đường rất ngắn, cho dù hắn đi chậm cỡ nào thì trong nháy mắt cũng đến nơi.

“Soái ca, ngươi dẫn ta tới nơi này làm gì?”

“Ngươi xem, người đứng ở chính giữa đài cao chính là...... Hắn không phải là ngươi năm đó mang đứa bé của Phượng gia đi sao?”

“Đúng vậy.”

Thủy Ma Thú Tiểu Tĩnh miệng nói đồng ý, lại giương con mắt nhìn đến đài cao. Phượng Tường khẩn trương chú ý nét mặt của nàng, lại không nhìn ra chút đầu mối nào. Trong lúc vô tình, theo bản năng hắn dùng sức nắm chặt quả đấm, lòng bàn tay bị ngón cái đâm vào mà cũng không hề biết đau.

Chỉ chốc lát sau, Tiểu Tĩnh thu hồi tầm mắt, lắc đầu với Phượng Tường một cái: “Không phải.”

Câu trả lời ngắn gọn, lại làm tâm tư của Phượng Tường hạ xuống. Căng thẳng nhiều ngày rốt cuộc đuợc buông lỏng, sự mừng rỡ tràn đầy, thậm chí hắn còn lộ ra nụ cười hiếm thấy: “Ngươi chắc chắn chứ?”

“Dĩ nhiên. Ban đầu ta thấy người kia trẻ tuổi, độ anh tuấn có thể không phân cao thấp với ngươi. Sáu năm trôi qua, cho dù nhan sắc có già đi nhưng không thể già nua như thế.” Tiểu Tĩnh chắc chắn nói.

—— Nghĩa phụ không phải kẻ thù của hắn!

Xác nhận điều này Phượng Tường đắm chìm trong trong vui sướng. Hắn nói cảm ơn với Tiểu Tĩnh, móc ra mười mấy bình thuốc đưa cho đối phương, làm nàng nghẹn họng nhìn trân trối: “Soái ca, những thứ này đều là cho ta?”

“Không sai, ngươi nhận lấy đi.” Phượng Tường rộng rãi nhét đồ vào trong tay nàng: “Chờ hội nghị thường kỳ kết thúc, ta sẽ sắp xếp người dẫn ngươi đến chỗ Sư Thứu để nó đưa ngươi trở về, ngươi chờ một lát.”

“Ừm.” Đồ từ trên trời rơi xuống, khi nhận được Tiểu Tĩnh còn đang hoa mắt chóng mặt, ôm đan dược cười trộm không dứt. Hai mắt nàng tỏa sáng nhìn bình, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lão giả trên đài một cái, rất là tò mò người đã giúp nàng phát tài,và soái ca bên cạnh có quan hệ như thế nào.

Phượng Tường ôm tay đứng ở một bên, lần đầu cảm thấy ánh mặt trời thành Quang Minh xán lạn như thế, bầu trời cũng xanh thảm yên bình. Hắn chuẩn bị chờ hội nghị thường kỳ kết thúc, tìm nghĩa phụ nói chuyện một chút. Hắn sẽ nói cho nghĩa phụ, hắn phụng mệnh tìm kiếm chủ nhân của Ngự Linh bí tịch không ngợ người đó lại là muội muội mà mình thất lạc nhiều năm. Về phần cái chết của Cam Ma La cũng có nguyên nhân. Tóm lại, hắn sẽ giải hòa cho nghĩa phụ và muội muội, để cho bọn họ bỏ qua hiềm khích lúc trước.

Còn phía muội muội, hắn cũng sẽ giải thích thù diệt môn chỉ là hiểu lầm, hắn có nhân chứng có thể chứng minh hung thủ không phải nghĩa phụ, có thể tin tưởng hơn so với những chứng cứ không mơ hồ kia. Hắn muốn nói cho muội muội, nghĩa phụ là ân nhân của hắn, giống như người thân của hắn, hắn hi vọng bọn họ có thể sống hòa thuận.

Vừa nghĩ tới hai người thân bắt tay giảng hòa, tương lai làm bạn bên cạnh mình, trong lòng Phượng Tường tràn đầy yên tĩnh và mong đợi hiếm thấy. Mặc dù có nhiều nghi vấn đề không tìm được đáp án, nhưng Phượng Tường coi trọng tình nghĩa lựa chọn bỏ quên nó. Dù sao, Thủy Ma thú đã kiểm chứng nghĩa phụ không phải là người xuất hiện tại Phượng gia ngày đó, cái này đủ rồi.

Cõi lòng Phượng Tường đầy mong đợi nhìn tất cả nghi thức trên thánh đàn đều tiến hành đâu vào đấy. Sau khi nghi thức cầu khẩn chấm dứt, các tín đồ theo thứ tự đi lên thánh đàn, quỳ gối trước mặt Thánh Tế Tư cầu xin hắn giải đáp nghi vấn. Thánh Tế Tư nhân ái, sử dụng giọng nói trầm thấp của hắn, từ tốn giải thích nghi hoặc của tín đồ.

Tất cả đều bình thường không có gì khác lạ, cho đến khi một người tóc bạc trắng, thanh niên ôm Nguyệt Cầm trong ngực đi lên thánh đàn.

“Thánh Tế Tư đại nhân.” Thanh niên tiêu sái thi lễ một cái, khóe miệng mang theo nụ cười lười biếng, giọng nói nhàn nhạt hỏi: “Ta có chuyện nghi hoặc mấy chục năm, ta đã lục hết Bao La Vạn Tượng Bách Khoa Toàn Thư cũng không thể tìm được đáp án. Nghe nói các hạ là trưởng giả thông minh nhất thiên hạ, cho nên ta không ngại xa vạn dặm, vượt qua thời gian, vượt qua Đại lục mà đến, muốn mời các hạ giải thích giúp ta.”

Lời nói này hơi có ý khiêu khích, các tín đồ có thói quen thành kính với Thánh Tế Tư không khỏi nhìn thanh niên mấy lần, không biến sắc trả lời: “Lão phu chỉ là người truyền đạt lại ý của thần Quang Minh, tất cả trí khôn, toàn bộ đều từ Thần Quang Minh. Người trẻ tuổi, ngươi có việc gì không hiểu?”

“Ta từng cho là, nếu vì chánh nghĩa mà làm ra việc lừa gạt có thể được tha thứ. Bởi vì hắn có mục đích là giúp thế gian diệt trừ những người xấu, khiến người đời trong tương lai có thể cuộc sống phải hạnh phúc. Nhưng cho đến khi chuyện không thể vãn hồi, ta mới phát hiện ra hành động mình làm ra mười phần đều sai. Cho dù lấy lý do hoang đường cỡ nào, cũng không biện pháp giúp bản thân thoát tội. Huống chi —— hành đông của ta, xuất phát từ một âm mưu to lớn, nên việc làm của ta chỉ vì bị gạt.”

Giọng nói của thanh niên rất hay lại trầm ấn, lại đọng lòng người. Nhưng vẻ mặt của hắn, lúc kể càng lúc càng lạnh lẽo: “Xin hỏi các hạ, nếu sau khi ta đã nhân ra việc mình làm là bị gạt, ta nên làm gì mới có thể vãn hồi những sai lầm năm xưa?”

Thánh Tế tư dịu dàng đáp: “Đứa bé, ngươi không cần vì thế đau lòng, bởi vì ngươi cũng là một trong những người bị hại.”

“Nói như vậy, người phải chiu trách nhiệm, là người đứng phia sau giật dây màn kịch này?”

“Không tệ.”

Lấy được đáp án này, thanh niên cũng không bỏ qua, tiếp tục hỏi: “Nếu như hắn đã trở thành đại nhân vật được vạn dân kính ngưỡng, ta đây không có địa vị căn bản không cách nào làm rung chuyển hắn thì phải làm sao?”

Nghe vậy, trong lòng Thánh Tế Tư mơ hồ có chút dự cảm không hay, hắn lập tức bén nhạy nhớ tới cố nhân đã sớm biến mất. Nhưng dung mạo của thanh niên trước mặt và cử chỉ hoàn toàn xa lạ. Mà dưới con mắt mọi người, hắn cũng không cách nào hỏi kỹ, chỉ có thể nói: “Thiện ác cuối cùng có báo ứng, thần Quang Minh sẽ trừng phạt người xấu, ngươi không cần phải vì thế mà làm nặng trách nhiệm cho mình.”

“Hả? Theo ý các hạ, là muốn ta khoanh tay đứng nhìn, giấu chân tướng ở trong bụng? Nếu theo đề nghị của các hạ, không phải nửa đời sau đều muốn ta làm con rùa, giấu mọi chuyện vào trong bụng?”

Trong giọng nói thanh niên không che giấu khiêu khích, lập tức khơi dậy lửa giận của tín đồ dưới đài: “Ngươi là ai? Lại dám nói chuyện như vậy với Thánh Tế Tư!”

“Tiểu tử là tới quấy rối à? Mặc dù đại nhân khoan hồng độ lượng không so đo, chúng ta cũng sẽ không bỏ qua ngươi! Mau lăn xuống, đừng lãng phí cơ hội của người khác!”

Đối mặt với chỉ trích, thanh niên chỉ dùng một câu nói liền làm bọn hắn á khẩu không trả lời được: “Tên ta Ngôn Ca Hành, không ngại xa vạn dặm đến đây, muốn mời Thánh Tế tư đại nhân thay ta đáp nghi vấn.”

Ngôn Ca Hành!

Cho dù cư dân thành Quang Minh cao ngạo, cũng không cách nào coi thường người này. Hơn nữa không nói đến chung quanh thánh đàn cũng có nhiều người bên ngoài, bọn họ cũng không ngoại lệ, dĩ nhiên cũng nghe nói qua đại danh của Ngôn Ca Hành.

“Thì ra là Ngôn các hạ. Người ngâm thơ rong nổi danh nhất thiên hạ, không ngờ lại làm việc trái lương tâm?”

“Nhìn bộ dáng đó của hắn, tám phần là đã đùa bỡn cái nào cô nương rồi.”

“Nếu là chuyện tình cảm, làm sao có thể kể nghiêm trọng như thế, huống chi theo như lời hắn nói, chuyện này còn quan hệ đến một nhân vật có địa vị vô cùng cao.”

“Lấy thân phận của hắn, cũng sẽ không nói láo hoặc là nói đùa đâu, vậy rốt cuộc là chuyện gì?”

Con người sẽ có lòng hiếu kỳ. Ngôn Ca Hành đã thành công dấy lên lòng hiếu kì của mọi người, vốn là những tiếng khiển trách lại bị sự suy đoán thay thế, không còn người cố gắng đuổi Ngôn Ca Hành đi. Ngược lại, người nào cũng bình tĩnh, muốn nghe hắn sẽ nói gì. Dù sao, đây cũng là một dịp khó có được!

Ánh mắt tự mọi người nhìn lên, cuối cùng, Ngôn Ca Hành nhìn thẳng mặt Thánh Tế Tư, chậm rãi hỏi: “Ta nhớ được thánh điển của Quang Minh ở quyển thứ chín tờ mười sáu, có một câu này: “Đối với Thần, nếu người phàm phạm tội, sẽ bị ánh sáng xua đuổi, trục xuất tội nhân đó, bị mọi người phỉ nhổ, bị thần Quang Minh bỏ mặc đến chết. Thánh Tế Tư đại nhân, phải hay không?”

“...... Các hạ không hổ là Ngôn Ca Hành người ngâm thơ rong đệ nhất thiên hạ, lại nhớ rõ thánh điển như vây..”

“Các hạ đồng ý ta nói đúng rồi sao? Như vậy, nếu thần Quang Minh đuổi tận giết tuyệt với tội nhân, vừa rồi vì sao các hạ lại khuyên ta không cần để trong lòng, để người nọ tự sinh tự diệt? Chẳng lẽ...”

Ánh mắt Ngôn Ca Hành bén nhọn như đao, sắc bén vô hình nhắm thẳng vào cổ họng Thánh Tế Tư: “Chẳng lẽ các hạ đã biết, ta muốn chỉ ra và xác nhận cái vị đại nhân vật kia là ai, mà các hạ lại muốn bảo vệ hắn, cho nên mới không tiếc vặn vẹo giáo nghĩa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.