Ngự Linh Sư Thiên tài

Chương 105: Ám sát luật chấn thanh




Editor: ChieuNinh

”Tiểu Phượng Vũ ~”

Mới vừa bước vào khách điếm ở tạm, Phượng Vũ nhìn một cái liền thấy nam tử mặc áo tím đang nhàn nhã uống trà ngay giữa sảnh đường. Tạm thời bất luận mái tóc dài màu bạc hay Nguyệt Cầm chưa từng rời thân mang tính dấu hiệu biểu trưng cho hắn, cũng sẽ làm bao nhiêu người thật sự mê ca hát nhận ra hắn vì thế mà lâm vào điên cuồng. Chỉ riêng dung nhan hoàn mỹ khéo léo không chút dư thừa, lại mang theo vài phần yêu khí của hắn, cũng đủ làm cho người đi đường không rõ chân tướng si mê với hắn rồi.

Trong hành lang, tất cả mọi người đang nhìn hắn, khác nhau chỉ ở ánh mắt trực tiếp trắng trợn trừng lên quên hết tất cả mà mãnh liệt nhìn, hay là vụng trộm nửa kín nửa hở nhìn lén. Thậm chí có người hoàn toàn không có ý thức được nước trà trong tay mình đã uống cạn, còn bảo trì tư thế giơ cái ly trống không đang nghiêng.

Chỉ là, nam tử mặc áo tím trở thành tiêu điểm của mọi người lại hoàn toàn không có tự giác, nhìn thấy người bản thân đã chờ thật lâu, lập tức cười hì hì bỏ qua trà bánh, vẫy vẫy tay với Phượng Vũ: “Tiểu Phượng Vũ ~ các ngươi nói đi là đi, bỏ lại một mình ta cô linh linh tại vùng ngoại ô, thật là nhàm chán muốn chết.”

Ngay sau đó, hơn mười ánh mắt bao hàm khiển trách đồng loạt bắn về phía Phượng Vũ. Khi chú ý tới dung mạo tuyệt mỹ của nàng có được hoàn toàn không kém hơn nam từ áo tím rồi, ánh mắt các nam nhân nhất thời trở nên nhu hòa, các nữ nhân lại tăng thêm mấy phần ghen tỵ.

Bị buộc trở thành tiêu điểm, Phượng Vũ rất có kích động quay đầu. Nhưng lời kế tiếp của Ngôn Ca Hành lại đột nhiên làm nàng dừng lại bước chân: “Ngày mai các ngươi có tiết mục trọng đại đi, chỉ là gần đây thời tiết không tốt lắm, ta khuyên các ngươi vận nên đừng ra cửa, miễn cho bị cuốn vào bão táp nha.”

Lời này rõ ràng có điều ngụ ý. Ánh mắt Phượng Vũ lóe lên trong khoảnh khắc, đột nhiên toát ra nụ cười nhu mỹ: “Các hạ kiên nhẫn chờ cả ngày, chẳng lẽ cũng chỉ vì một lời khuyên răn này? Hẳn là còn có những lời khác chứ? Không bằng chúng ta vào phòng nói rõ ràng chút.”

”Tốt ~ hương thơm khuê phòng của mỹ nhân là một trong hai địa phương bình sinh ta thích nhất.”

...... Mấy ngày không thấy, người này vẫn là cợt nhã như trước. Phượng Vũ không nhịn được châm chọc nói: “Có lẽ một địa phương khác ngươi thích là hương thơm bồn nước tắm rồi.”

Ngôn Ca Hành mỉm cười lắc lắc ngón tay: “Cái này sao, không thể nói, không thể nói.”

Cố nén kích động đá hắn ra khỏi quán trọ, Phượng Vũ nghiêm mặt mang hắn vào phòng. Chỉ là quán trọ bài trí đơn giản, thế nhưng hắn lại cố tình làm ra bộ dáng cảm động đến chết, tóm lại bộ dáng kia gắn liền hai chữ: đáng đánh đòn! (theo tiếng Hoa đáng đánh đòn có hai chữ: 欠扁)

Phượng Vũ lười phải nói nhảm với hắn, trực tiếp nói thẳng vào chính đề: “Làm sao các hạ biết ngày mai chúng ta có tiết mục?”

Ngôn Ca Hành lười biếng ngáp một cái, dùng vẻ mặt không chút để ý, nói ra lời nói làm Phượng Vũ nghiêm nghị mà chống đỡ: “Nếu không phải vì chuẩn bị tiết mục, Luật thiếu gia cần gì phải trở lại Đô thành? Diendanlequydon~ChieuNinh Tiểu Phượng Vũ cái người này hai ngày nay cần gì phải ra sức như vậy? Nhưng mà, ngày mai thật sự không phải là ngày tốt chuẩn bị tiết mục, cho nên ta khuyên các ngươi tốt nhất vẫn núp trong bóng tối như cũ.”

Giọng nói của hắn nhàn nhạt, lại làm Phượng Vũ có một loại cảm giác kinh khủng hoàn toàn bị nhìn thấu. Nàng phát hiện mình vẫn nhìn không thấu người này như trước! Đến tột cùng mục đích của hắn là cái gì?

Phượng Vũ ngừng lại một chút, ngay sau đó trả lời: “Ta không biết ngươi đang nói gì, cũng không biết ngươi nói điều này nhằm mục đích gì.” Vừa hỏi liền thừa nhận? Xem nàng như đứa trẻ ba tuổi hả!

”Đừng giả bộ.” Ngôn Ca Hành vô vị khoát tay áo:“Cũng đừng nghĩ ta có mục đích gì hay không, ngươi chỉ cần biết ta tuyệt đối sẽ không hại ngươi là được.”

”Nhưng dựa vào cái gì ta tin tưởng lời nói hưu nói vượn của ngươi?”

”Bởi vì......” Ngôn Ca Hành chần chừ một lúc, do dự có muốn nói chân tướng ra hay không. Hắn không phải rất nguyện ý nói tới chuyện cũ, nhưng chung đụng mấy ngày, hắn sớm lĩnh giáo qua cố chấp của Phượng Vũ, nếu như không lấy được một đáp án hài lòng, chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Cho nên, suy tư chỉ chốc lát sau, rốt cuộc hắn nói ra nguyên nhân: “Ngươi và một vị cố nhân của ta rất có quan hệ sâu xa. Kể từ khi mới gặp gỡ, ta liền cảm nhận được hơi thở của hắn ở tại trên người của ngươi. Ta không biết, vị cố nhân đã bị phong ấn kia của ta và ngươi là quan hệ như thế nào, nhưng ta không hy vọng ngươi bị cuốn vào nguy hiểm.”

Nghe tới mấy chữ “cố nhân bị phong ấn” thì trong chớp mắt hô hấp của Phượng Vũ ngưng lại một cái không thể nhận ra: nghe giọng điệu của hắn, chẳng lẽ người này lại có giao tình với Luci? Nhưng, nếu quả thật có vị hảo hữu nhớ hắn mãi không quên, hẳn là Luci đã tự nhắc tới với mình.

—— tóm lại, vẫn như cũ gia hỏa này không biết là địch hay bạn, tương đối nguy hiểm! Nhất định phải nghĩ cách kiềm chế được hắn!

Ngôn Ca Hành thấy rốt cuộc Phượng Vũ lộ vẻ xúc động, cho là nàng rốt cuộc bị lời nói của mình đả động, lại đâu ngờ tới đúng là đả động được tới nàng nhưng mà là chủ ý làm như thế nào đánh ngã hắn!

Hắn vừa muốn lại nói thêm mấy câu gì đó, lại thấy Phượng Vũ chậm rãi đi tới bên cạnh hắn, đầu hơi cúi xuống.

Tóc dài đen nhánh suông thẳng theo nàng nghiêng về một bên mà rớt xuống đầu vai, có mấy sợi phất qua bên mặt Ngôn Ca Hành, mang theo mùi thơm cơ thể nhàn nhạt của riêng thiếu nữ, ngọt ngào mà hơi ngứa.

Cảnh tượng mập mờ này, làm nhịp tim Ngôn Ca Hành không hiểu sao đập nhanh hơn, cho tới khi nghe được câu hỏi sót lại của nàng: “...... Là ai?”

Hắn không được tự nhiên xê dịch thân thể, thường ngày vẫn là yêu nghiệt khinh cuồng luôn trêu hoa ghẹo nguyệt, lúc này thần sắc lại lộ ra mấy phần quẫn bách. Vừa muốn nói chuyện, lại cảm thấy đầu óc một mảnh hồ đồ, ý thức không bị khống chế lâm vào hắc ám.

—— hỏng bét! Mùi thơm có vấn đề......

Khi hắn ý thức được căn nguyên thì đã muộn.

Phượng Vũ đứng thẳng người, mặt không thay đổi nhìn hắn té ở trên ghế không nhúc nhích, cổ tay ngọc khẽ nhấc lên, Diendanlequydon~ChieuNinh nguyên tố hệ “thổ” lập tức nghe lời dựa vào trên đùi đến ngang hông Ngôn Ca Hành. Nói như vậy, cho dù mê hương tan hết, hắn khôi phục ý thức, cũng sẽ bị siêu lượng nguyên tố hệ “thổ” nặng ngàn cân ép tới không thể động đậy.

Trước khi không có biết rõ người này và sư phụ là quan hệ như thế nào, trước tạm thời xử lý như vậy thôi. Chờ ngày mai xong chuyện, lại hỏi lại.

Sáng sớm, phòng nghị sự Hội Nguyên Lão.

Mặc dù được đặt tên là sảnh, trên thực tế cũng là mấy tòa nhà dính liền kề với một nhà hát lớn, phía sau lầu chính có một vườn hoa với nhiều loại hoa nở rộ, cung cấp chỗ nghỉ ngơi tản bộ cho các chính khách cao nhất quốc gia này dùng.

Buổi sáng sớm nay, từ trước đến giờ Đại Nguyên Lão Viên Tỉnh thích một mình tản bộ, bên cạnh hiếm khi lại có thêm một người. Trên mặt nam tử trung niên có một vết sẹo vạch từ con mắt trái kéo dài đến dưới cằm trông hết sức đáng sợ, chính là Ân Lang đoàn trưởng Tật Phong Lang.

Hai người sóng vai mà đi, mặc dù vẻ mặt tận lực làm ra dáng vẻ hờ hừng, nhưng nếu đến gần lắng nghe, thì sẽ phát hiện giọng điệu của bọn họ rất quen thuộc, căn bản không giống như là bộ dạng mới vừa quen.

”Ha ha, cuối cùng đã tới một ngày này. Ân Lang, chờ lát nữa trong trận đấu, ngươi và bọn thuộc hạ của ngươi cần phải biểu hiện tốt một chút, cho thấy thực lực siêu cường của các ngươi, để cho mọi người cũng tâm phục khẩu phục!” Viên Tỉnh dặn dò.

Hắn cùng với Tật Phong Lang âm thầm sớm có lui tới, một mặt hắn lợi dụng chức quyền mở cửa dẫn đường cho bọn họ, mặt khác lại ra lệnh Ân Lang làm chút chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng cho mình, có thể nói là có qua có lại, hai bên cùng có lợi.

Chỉ là, theo thời gian lâu dài, người dám cãi lời của hắn càng ngày càng ít, Ân Lang lại từ từ sinh ra tâm tư tham chính, Viên Tỉnh liền dứt khoát lại dùng sức kéo hắn một phen. Đặc biệt mở đấu loại thị vệ, khiến Tật Phong Lang có thể danh chánh ngôn thuận gia nhập cơ cấu chính phủ.

Mặc dù sớm biết hôm nay là ngày mấy, Ân Lang vẫn còn có chút kích động. Một mặt vì rốt cuộc mình đạt tới mục đích mà mừng rỡ, nguyên nhân nhiều hơn, cũng là làm một mục tiêu to lớn hơn—— chờ mình thực sự trở thành tay trái tay phải Viên Tỉnh đặt ở trên mặt nổi, cộng thêm bí quyết Ngự Linh Sư tương trợ, hắn tin tưởng không đến năm năm, ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d mình nhất định có thể thay thế được Viên Tỉnh, trở thành lãnh tụ quốc gia chân chính! Đến lúc đó đầu tiên là thống nhất Bắc Minh Đại lục, tiếp theo là quét sạch ba đại lục khác, thành lập một siêu cấp đế quốc chưa từng có ở Tát Lan Ca, tuyệt đối không phải việc khó!

Hắn mỉm cười liếc Viên Tỉnh trong giọng điệu dặn dò vẫn không thay đổi cao cao tại thượng một cái, nhưng trong lòng thoáng qua một luồng sát ý: ngày mình giành được Triêu Hoa đế quốc, cũng là ngày giỗ đi đến Hoàng Tuyền của lão đầu yêu thích cố làm ra vẻ này!

Dĩ nhiên, nghĩ thì nghĩ, trước khi đại sự chưa định, trước mặt Viên Tỉnh hắn vẫn giả bộ một mực cung kính như cũ: “Ta có thể có ngày hôm nay, hoàn toàn dựa vào nguyên lão đại nhân dìu dắt vun trồng. Ta nhất định sẽ không cô phụ đại nhân kỳ vọng, thắng được trận tranh tài thật đẹp đẽ, phải chận lại miệng những người khác.”

”Ha ha, không tệ, chính là muốn lấy ra khí thế này!” Viên Tỉnh hài lòng nói: “Quan mới nhậm chức ba tầng lửa, chờ ngươi chính thức trở thành thị vệ rồi, ta sẽ khiến ngươi lập một công lớn, sau đó lập tức cất nhắc ngươi làm thủ lĩnh thị vệ.”

”Hả? Không biết là công lớn gì?”

Trong ánh mắt Viên Tỉnh thoáng lộ ra vẻ sảng khoái, mấy phần oán độc, từng chữ từng câu nói: “Tru diệt phản nghịch.”

”Phản nghịch?” Ân Lang suy nghĩ một chút, hỏi: “Chẳng lẽ là có đầu mối tiểu tử trước đó vài ngày bị truy nã?”

”Hừ, tiểu tử kia không đáng để lo, người mà ta thật sự đang cố kỵ, là phụ thân hắn.”

Ân Lang bừng tỉnh hiểu ra: “Ngài nói là Nhị nguyên lão Luật Chấn Thanh đi, nhưng theo ta được biết, hắn đã hoàn toàn ở trong lòng bàn tay của ngài. Giết và không giết, lại có cái gì khác nhau?”

”Ngươi không hiểu cảm thụ của ta. Nói như thế, nếu như ngươi và một đầu ma thú đấu hơn mười hiệp, hai bên vẫn bất phân thắng bại như cũ. Lúc này, đột nhiên ngươi bắt được sơ hở dụ hắn vào trong lồng, ngươi sẽ cảm thấy làm như vậy liền an toàn sao?”

”Dĩ nhiên sẽ không.”

”Không sai, cho nên hiện tại ta phải làm là nhổ cỏ tận gốc. Lão bất tử kia đấu với ta vài chục năm, một ngày không nhìn thấy đầu hắn rơi xuống đất, thì một ngày ta không được an bình!”

Cho dù là thủ lĩnh dong binh đoàn hàng năm cùng làm bạn với tử vong, cũng vì trong giọng nói Viên Tỉnh lộ ra sát cơ và ngoan tuyệt mà kinh hãi. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Ngay sau đó, hắn lại có mấy phần dự cảm không ổn: đối phương nói thẳng không có che giấu tự nói với mình như thế, chẳng lẽ là muốn mượn tay của mình đi động Luật Chấn Thanh?

Quả nhiên, Viên Tỉnh nói lời kế tiếp, hoàn toàn xác nhận phỏng đoán của Ân Lang: “Chuyện này liền giao cho ngươi đi làm. Đây là sau khi ngươi hoàn toàn gia nhập vào ta, ta cho ngươi cọc nhiệm vụ đầu tiên, ta hi vọng ngươi làm được lưu loát một chút, không nên để lại hậu hoạn sau đó. Nếu như có ngộ nhỡ......”

Viên Tỉnh cười cười, không có nói thêm cái gì nữa. Nhưng Ân Lang lại biết lời ngầm phía sau của hắn: nếu như có ngộ nhỡ, ta cũng không giữ được ngươi.

Nói cách khác, chuyện này thành công, Viên Tỉnh thu lợi lớn nhất, nếu thất bại, kẻ chịu tiếng xấu đúng là Ân Lang hắn.

Lặng lẽ mắng to người này ác độc ở trong lòng, Ân Lang hỏi: “Đại nhân, làm như vậy có không ổn hay không? Dù sao có không ít người cũng biết, ngài và ta có chỗ lui tới. Nếu ngài vừa bổ nhiệm ta làm thị vệ, thì Luật Chấn Thanh xảy ra chuyện, chỉ sợ bọn họ hơi chút suy tư, sẽ liền phát hiện then chốt trong đó.”

”Hả? Điểm này ngươi yên tâm.” Viên Tỉnh đưa tay phất qua một đóa Đạt Lệ Hoa nở diễm lệ nhất trên đầu cành, tiếp hung hăng bóp vỡ nó!

Dịch hoa đỏ tươi nhiễm trong lòng bàn tay, rõ nét giống như là vết máu. Viên Tỉnh giống như là nhìn thấy máu kẻ địch, hưng phấn không thôi: “Hắn lấy được một thứ vốn không nên thuộc về hắn, đắc tội với người cả Tát Lan Ca tuyệt đối không thể đắc tội. Trong lúc mấu chốt này nếu hắn gặp chuyện không may, mọi người nhất định sẽ cho là hắn là bị vị nhân vật lớn kia giết chết. Coi như hoài nghi đến trên người ta, cũng tuyệt không dám lắm mồm. Bởi vì không ai dám đánh cuộc vạn nhất —— vạn nhất thật sự là vị nhân vật lớn kia ra tay, người của bọn họ đi điều tra cũng phải góp đi vào!”

”Đại nhân nói chính là vị kia? Lại lợi hại như vậy?” Ân Lang có chút không quá tin tưởng.

”Ha ha, cũng biết ngươi sẽ hỏi, nói cho ngươi biết cũng không sao —— Lão Bất Tử này đắc tội, là Quang Minh Thánh Điện.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.