Ngủ Dậy Một Giấc Tôi Gả Cho Tổng Tài

Chương 56: Khanh Nhan (1)




Trong thời gian sáng tác album cho Khanh Nhan, Lâm Thanh Thanh bận rộn nhiều việc, vừa phải làm album cho Khanh Nhan, vừa phải nhận lời mời mấy người mới cho công ty. Khoảng thời gian đó, cô hoặc là ở công ty, hoặc là về nhà liền cắm mặt vào sáng tác.

Thứ hai, phòng làm việc họp theo thường lệ, đầu tuần có một nhãn hàng mỹ phẩm muốn tìm Khanh Nhan làm người phát ngôn cho khu vực Trung Quốc, cuộc họp chủ yếu là bàn luận xem có nên nhận hay không.

Nhãn hàng mỹ phẩm này tên là “Thích mắt thân thảo[*]”, là nhãn hiệu mỹ phẩm cao cấp. Bình thường, những nhãn hiệu như vậy sẽ tìm những nghệ sĩ tương đối hot một chút, Mạc Khanh Nhan là một người mới, xem ra nhãn hàng này cũng rất công nhận cô ấy.

[*]: thân thảo: có nguồn gốc từ thiên nhiên, chỗ này mình không biết để như thế nào nên giữ nguyên nhé

Theo lý mà nói, chẳng có gì phải do dự, lấy kinh nghiệm của Mộc Tùng thì hẳn phải nhanh chóng quyết định nhận lấy. Nhưng sở dĩ phải họp trao đổi là bởi vì nam nghệ sĩ phát ngôn cho Thích mắt thân thảo này là Tiêu Bạch.

Chuyện này có hơi khó xử.

Lần này họp chính là muốn mọi người cùng nhau nghĩ xem có nên tránh chuyện xấu xảy ra mà trực tiếp từ chối không, dù sao mấy tháng trước, hai người còn ầm ĩ một trận khó coi, fan hâm mộ hai nhà cũng đánh xé nhau túi bụi.

Lâm Thanh Thanh hỏi: “Bên Tiểu Bạch đã xác định là nhận rồi sao?”

Một Tùng nói: “Xác nhận rồi.”

Từ sau lần phong ba đó, Tiêu Bạch mới ký hợp đồng với một công ty giải trí, cũng nổi danh như MK, tên là công ty giải trí Thiên Chanh, nhưng công ty giải trí Thiên Chanh chủ yếu làm về mảng truyền hình điện ảnh, mảng âm nhạc thì liên quan rất ít. Sau khi ký hợp đồng, công ty giải trí Thiên Chanh đã bỏ ra một số tiền lớn để sản xuất cho anh ta một bài hát.

Rock n’ Roll thêm RAP, lần đầu tiên Tiêu Bạch biểu diễn bài hát này trên sân khấu liền khiến khán giả mù mắt, nhưng là sáng chói mắt, không phải nghĩa xấu.

Kỹ thuật hát của Tiêu Bạch không tốt, nhưng khiêu vũ và nhảy thì lại rất tốt. Mặc dù bài hát đã tăng âm lượng lên, mà phần hát đệm cũng rất nhiều, nhưng bởi vì năng lực thể hiện trên sân khấu cùng với vũ đạo thiên phú của Tiêu Bạch, cộng thêm khi ra mắt ở Hàn được đào tạo tốt, trên sân khấu, Tiêu Bạch kẻ mắt, đầu nhuôm màu bạch kim, phối hợp với tiết tất nhanh cộng với màn vũ đạo anh ta mang tới, ca khúc vang lên khiến khán giả thét chói tai kéo dài không thôi.

Trên sân khấu, anh ta giống như một con quỷ hút máu đẹp lạnh lùng, thần bí, yêu diễm, nhưng không để người khác đến gần.

Không thể không nói, cho dù vừa về nước đã xảy ra chuyện như vậy, nhưng sự nổi tiếng của Tiêu Bạch vẫn không giảm đi, rất nhiều người rời đi cũng vì bị bài hát này của anh ta làm cho kinh diễm mà quay trở lại.

Cho nên “Thích mắt thân thảo” tìm Tiêu Bạch làm nam nghệ sĩ phát ngôn cho khu vực Trung Quốc cũng không có gì lạ. Về phần vì sao nghệ sĩ nữ lại muốn tìm Khanh Nhan, có lẽ là do nhìn trúng khí chất thanh lãnh khá thích hợp với hình tượng nhãn hiệu, hoặc có lẽ là muốn lợi dụng chuyện ầm ĩ giữa hai người khoảng thời gian trước để tạo nhiệt.

Nhưng là một nhãn hiệu quốc tế lớn, dùng khúc mắc giữa hai người để tạo nhiệt thì cũng không cần thiết, bọn họ đều nghĩ điều nhãn hiệu xem trọng là khí chất của Khanh Nhan.

Lâm Thanh Thanh suy nghĩ một chút rồi nói: “Được làm người phát ngôn cũng khiến hình tượng của Khanh Nhan tăng lên một bậc. Hơn nữa, chuyện lúc trước, Khanh Nhan mới là người bị hại. Tiêu Bạch đã có thể thoải mái như vậy, Khanh Nhan là người bị hại, tại sao lại phải tránh hiềm nghi, người nên tránh cũng không phải là chúng ta.”

Mộc Tùng gật đầu, hỏi Khanh Nhan: “Em nghĩ thế nào?”

Khanh Nhan gật đầu: “Em cũng nghĩ giống như chị Thanh Thanh.”

Tề Kỳ cũng biểu thị có thể nhận. Mọi người đều đã nhất trí, Mộc Tùng liền liên lạc với nhãn hiệu, đồng ý kế hoạch hợp tác.

Sau khi ký kết hợp đồng, Mạc Khanh Nhan chính thức trở thành người phát ngôn cho mỹ phẩm dưỡng da của Thích mắt thân thảo, mấy ngày sau liền tham gia buổi họp báo giới thiệu người phát ngôn chính thức của nhãn hàng.

Lần này, Khanh Nhan xem như đã nổi tiếng, sau khi công chiếu, mấy người Lâm Thanh Thanh cùng Tề Kỳ cùng ngồi trong phòng họp xem trực tiếp.

Hôm nay, Mạc Khanh Nhan mặc một chiếc váy màu trắng, một bên không có tay áo. Váy dài đến đầu gối, trắng tinh, đơn giản nhưng lại thanh tân. Lâm Thanh Thanh nhờ người tạo hình uốn thẳng tóc cho cô. Mái tóc dài như thác nước xõa trên đầu vai, một đen một trắng lại càng khiến khuôn mặt lạnh lùng cấm dục. Cô đẹp đến mức giống như một yêu tinh vậy. Không thể không nói, phương diện hình tượng của Mạc Khanh Nhan thật sự rất có tiềm năng, hình tượng nào cô ấy cũng có thể nỗ lực, mỗi lần thay đổi tạo hình đều có thể làm người khác sáng mắt.

Hôm nay Tiêu Bạch mặc một chiếc áo len khoét chữ V và một chiếc quần dài màu đen, trên chân đi một đôi giày da màu đen, tóc nhuộm màu nâu đỏ, cổ đeo một chiếc vòng màu trắng. Không trang điểm hay đeo khuyên tai giống như trên sân khấu, hôm nay anh mặc rất đơn giản. Không thể không nói, người đàn ông này thực sự làm người ta kinh diễm, làn da rất tốt, khuôn mặt vô cùng sạch sẽ, anh ngồi xuống liền đẹp giống như một tác phẩm nghệ thuật.

Có lẽ là thương hiệu đã suy xét đến chuyện fan hai nhà sẽ xé nhau túi bụi, cho nên buổi họp báo lần này liền để hai người ngồi hai bên người dẫn chương trình, sau đó, mỗi người cầm một sản phẩm của nhãn hiệu lên rồi nhìn về phía máy quay đánh giá sản phẩm.

Sau đó người dẫn chươn trình liền giới thiệu một số sản phẩm, mời tổng giám đốc của thương hiệu ở Trung Quốc lên sân khấu chụp ảnh cùng với hai người phát ngôn.

Sau đó là phần đặt câu hỏi của phóng viên, tất cả mọi người đều tránh chuyện lục đục giữa hai người trước đó, chỉ phỏng vấn những chuyện liên quan đến nhãn hiệu. Tất cả đều tiến hành rất thuận lợi, Lâm Thanh Thanh vốn cho rằng buổi họp báo kết thúc tốt đẹp thì một phóng viên già liền mở miệng hỏi: “Tôi muốn hỏi tiểu thư Mạc Khanh Nhan một chút, cô đứng ở đây mà không cảm thấy xấu hổ sao? Đợt trước không phải cô còn báo cảnh sát Tiêu Bạch quấy rối mình sao? Nếu anh ta thực sự quấy rối cô, vậy cô không thấy mình nên tránh anh ta sao? Vì sao mới chưa được bao lâu đã xuất hiện cùng anh ta trong một buổi họp báo giới thiệu sản phẩm? Hoặc là nên nói, lần trước cô báo cảnh sát anh ta quấy rối cô, cộng thêm một số chuyện sau đó đều là cô cùng quý công ty tiến hành lăng xê?”

Vừa nói xong, xung quanh phòng họp báo lập tức im lặng kỳ lạ, người dẫn chương trình không biết phải nói gì. Mạc Khanh Nhan bị hỏi, lông mày chỉ hơi nhíu lại, biểu cảm cũng không thay đổi nhiều. Cô cầm lấy mic, nhìn thẳng vào người phóng viên kia nói: “Người bị quấy rối là tôi, tôi không làm gì sai, tại sao lại phải trốn tránh? Anh vừa hỏi tôi đứng ở đây có xấu hổ không, tôi xin trả lời, tôi không xấu hổ.”

Phóng viên đó hỏi tiếp: “Ý của cô là, người nên lúng túng là Tiêu Bạch sao? Anh ta nên trốn tránh giống như một con chuột bị người ta đuổi đánh mà không phải mặt dày mặt dạn xuất hiện ở đây sao?”

Người dẫn chương trình khi nghe thấy phóng viên hỏi như vậy cũng biết anh ta đang dẫn chiến. Người dẫn chương trình đang muốn nói thì thấy Tiêu Bạch nhận lấy mic: “Hôm nay là buổi họp báo ra mắt sản phẩm của Thích mắt thân thảo, những vẫn đề nhàm chán này xin đừng mang tới hỏi ở buổi họp báo, xin cảm ơn.”

Phóng viên không chịu buông tha, hỏi tiếp: “Mạc Khanh Nhan tiểu thư, mời cô trả lời tôi, chuyện cô muốn biểu đạt chính là ý trên của tôi sao?”

Ánh mắt Mạc Khanh Nhan lạnh lùng không cảm xúc: “Tôi chỉ nói với anh vì sao tôi lại phải trốn tránh, tự anh thấy Tiêu Bạch bị oan, nếu anh là fan hâm mộ của anh ta, dáng vẻ vội vã thay người ta thật sự rất khó coi.”

Phóng viên: “…”

Phóng viên còn muốn nói tiếp, nhưng có bảo vệ đi tới mời anh ta ra ngoài. Trên sân khấu, người dẫn chương trình vội vàng làm dịu. Anh ta rất có nền tảng, chỉ với một câu hài hước câu trò đã đưa mọi thứ trở lại, sau đó buổi họp báo lại tiếp tục.

Nhưng sau đó, Lâm Thanh Thanh lại luôn có dự cảm xấu, quả nhiên, chẳng bao lâu, cô nhận được điện thoại của Tiểu Tầm, trợ lý của Mạc Khanh Nhan.

Đầu bên kia, tiểu Tầm lo lắng nói: “Chị Thanh Thanh, không xong rồi, ở cổng buổi họp báo có rất nhiều fan hâm mộ của Tiêu Bạch, còn phá hỏng cửa ra vào rồi, em thấy mấy người đến không thân thiện đâu.”

Tiểu tầm là sinh viên mới tốt nghiệp. Ban đầu, khi tiểu Tầm đến xin việc, Lâm Thanh Thanh đã từ chối. Cô đeo một chiếc kính râm, mở lớn mắt quan sát cô gái đối diện, tổng thể dáng vẻ thật trọng. Lần đầu tiên nhìn thấy, Lâm Thanh Thanh cảm thấy cô bé không hợp với chức vụ trợ lý minh tinh đòi hỏi cao mà nguy hiểm này.

Nhưng khi Lâm Thanh Thanh thể hiện ý của mình, uyển chuyển từ chối, sau đó tiểu Tầm không nói hai lời liền cởϊ áσ khoác ra. Sau đó, Lâm Thanh Thanh nhìn thấy bờ vai rắn chắc cùng cánh tay khá cường tráng, liền lập tức bỏ đi suy nghĩ của mình, lập tức đồng ý.

Cô không ngờ tiểu Tìm nhìn gầy yếu như vậy, nhưng khi cởϊ áσ ra lại có da có thịt như thế, thuê cô ấy đến bên cạnh Mạc Khanh Nhan thì có thể bớt bảo vệ đi, tiết kiệm được tiền. (Dịch tiên sinh: Khụ khụ, bà xã, anh không cần em tiết kiệm tiền.)

Sau khi nghe tiểu Tầm trình bày xong, Lâm Thanh Thanh liền hiểu rõ, một mình tiểu Tầm e là không đối phó được với nhiều fan cuồng của Tiêu Bạch như vậy. Lâm Thanh Thanh sợ cô ấy sẽ nguy hiểm, nên mượn người đi bảo vệ cô ấy.

Khi Lâm Thanh Thanh đưa bảo vệ vào hội trường buổi họp báo liền bị cảnh chen chúc trước mặt làm cho sợ ngây người. Cô biết Tiêu Bạch nhiều fan cuồng, nhưng không ngờ lại nhiều như vậy. Trong một thời gian ngắn mà có thể tập hợp bao nhiêu người lên án Mạc Khanh Nhan thay cho Tiêu Bạch như vậy, có thể suy ra, não tàn phía sau Tiêu Bạch kinh khủng cỡ nào.

Lâm Thanh Thanh nghĩ ở những hoạt động này hẳn phải có bảo vệ duy trì trật tự, cho nên chỉ mượn Dịch Trạch Duyên năm người, đều là những người cao lớn khỏe mạnh. Nhưng ở đây quá nhiều người, bọn họ không thể nào chen vào được.

Buổi họp báo ra mắt sản phẩm kết thúc, cửa lớn được mở ra, toàn bộ fan hâm mộ đứng ngoài cổng ào ạt đi tới, ngay cả bảo vệ duy trì trật tự đột nhiên nhìn thấy nhiều người như vậy cũng sợ ngây người. Cũng may, nhân viên bảo vệ phản ứng lại rất nhanh, vội vàng cầm tay nhau tạo thành một đường đi giữa đám người chen chúc.

Mạc Khanh Nhan đi tới cửa, nhìn thấy ngoài cửa là một đám người ô ép liền cảm thấy vô cùng áp lực. Tiểu Tầm ở bên cạnh nói với cô: “Khanh Nhan, chúng ta có phải đi cửa sau không?”

Mạc Khanh Nhan quét mắt một vòng rồi nói: “Không cần, sợ là cửa sau cũng chẳng khác gì, đi thôi.”

Nhưng cô vừa dứt lời, một quả trứng gà lập tức bay về phía đầu cô, đồng thời còn có những câu nguyền rủa độc ác: “Con tiện nhân Mạc Khanh Nhan, cút khỏi ngành giải trí đi.”

Mạc Khanh Nhan nhắm mắt lại, tuy nhiên trứng gà cũng không đập vào mặt cô. Đột nhiên trước mặt có thêm một người. Cô ngẩng đầu lên nhìn liền đối diện với khuôn mặt anh tuấn sạch sẽ của Tiêu Bạch.

Không ít người ném đồ về phía này, nhưng đều ném vào lưng Tiêu Bạch, sau đó trong số họ có người nói một câu: “Mù mắt sao? Không thấy đó là Tiêu Bạch à? Dừng ném cả đi.”

Mạc Khanh Nhan nhìn người trước mặt, không hiểu vì sao anh lại giúp cô.

Không những thế, Tiêu Bạch còn cởi chiếc áo len hàng hiệu bọc lên đầu Mạc Khanh Nhan, cánh tay vòng qua cô ôm đi, nói bên tai cô: “Đi!”

Tiêu Bạch có một lượng fan khổng lồ, đương nhiên bên cạnh cũng có không ít vệ sĩ. Mặc dù có bảo vệ của buổi họp báo và vệ sĩ của Tiêu Bạch mở đường, nhưng hai người vẫn rất khó khăn mới đi được.

Xung quanh không ngừng truyền đến những tiếng mắng chửi, có người chửi Mạc Khanh Nhan mau cút khỏi giới giải trí, có người chửi con tiện nhân Mạc Khanh Nhan, còn có người độc mồm hơn, chửi Mạc Khanh Nhan là chết mẹ đi.

Đám người xung quanh không ngừng đưa đẩy, cánh tay Tiêu Bạch vẫn ôm khư khư che chở cô.

Hai người gian nan đi về phía trước, cuối cùng vệ sĩ cũng hộ tống được Tiêu Bạch lên xe. Lâm Thanh Thanh chỉ có thể đứng trong đám đông nhìn bọn họ rời đi, căn bản không thể chen qua.

Không thể không nói, fan của Tiêu Bạch thực sự con mẹ nó điên cuồng.

Trợ lý tiểu Tầm đã sớm tản ra khỏi Mạc Khanh Nhan, đợi đến khi đám người kia đuổi theo xe của Tiêu Bạch rời đi, tiểu Tầm mới nhìn thấy Lâm Thanh Thanh. Cô bé vội vàng đi đến, trên mặt tràn đầy vẻ buồn thiu: “Chị Thanh Thanh, em đáng chết, em đã không bảo vệ tốt cho Khanh Nhan.”

Lâm Thanh Thanh vỗ vai cô bé: “Không sao, không cần tự trách bản thân, chuyện này ai cũng không ngờ mà, không phải chị cũng hết cách sao?”

“Vậy bây giờ phải làm thế nào? Điện thoại của Khanh Nhan còn ở trên tay em.”

“Lát nữa Khanh Nhan sẽ nghĩ biện pháp để liên lạc với chúng ta thôi.”

Sau khi Tiêu Bạch và Mạc Khanh Nhan lên xe, xe cũng phải chật vật lắm mới chen được qua đám người lái đi. Tiêu Bạch ném cái áo len qua một bên, phía trên dính rất nhiều thứ màu vàng lẫn lộn với màu đen.

“Em không sao chứ?” Tiêu Bạch hỏi một câu.

“Không sao.” Sau khi Mạc Khanh Nhan không nhìn thấy đám người kia nữa mới nói: “Fan hâm mộ của anh đúng là điên cuồng.”

Trợ lý ngồi kế bên lái xe đưa cho Tiêu Bạch một chiếc áo thun. Tiêu Bạch mặc vào, nhún vai một cái: “Anh cũng không muốn như vậy.” Anh lùi ra sau dựa vào ghế, vuốt trán: “Hiện giờ, phiền não lớn nhất của anh chính là quá hot.”

Mạc Khanh Nhan không thể nhìn ra rốt cuộc là anh ta đang đau đầu hay đang khoe khoang nữa.

“Bây giờ đi đâu?’

“Tới công ty giải trí Thiên Chanh trước.”

“Có thể cho tôi mượn điện thoại không?”

Tiêu Bạch liền bảo trợ lý đưa điện thoại cho cô. Mạc Khanh Nhan cầm máy gọi cho trợ lý, nói với cô ấy cô đến công ty giải trí Thiên Chanh. Sau khi trợ lý cúp điện thoại, Lâm Thanh Thanh liền dẫn theo tiểu Tầm đến công ty Thiên Chanh đón Mạc Khanh Nhan.

Đi vào phòng nghỉ của tiêu Bạch ở giải trí Thiên Chanh, Tiêu Bạch liền đưa cho Mạc Khanh Nhan một cái túi: “Quần áo trên người em cũng bẩn, đi thay trước đi, phòng vệ sinh ở bên kia.”

Mặc dù toàn bộ hành trình vừa rồi, Tiêu Bạch đều che chở cô, nhưng người Mạc Khanh Nhan vẫn nhem nhuốc bởi những thứ gì đó, nhớp nhúa dính vào người khiến cô rất không thoải mái.

Mạc Khanh Nhan nhìn cái túi kia, do dự một lúc rồi mới nhận lấy: “Cảm ơn.”

Cô đi vào nhà vệ sinh tắm rửa, mặc quần áo mà Tiêu Bạch chuẩn bị cho mình vào, là một chiếc bộ cao bồi ngắn tay, cô rất thích mặc, bởi vì mặc như vậy rất dễ chịu.

Năm mười bốn tuổi, Xương Kỳ đưa cô đi gặp một đôi vợ chồng tốt, họ muốn nhận nuôi cô. Lần đầu tiên cô được đưa tới một căn nhà rất lớn và rất đẹp, lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Bạch cũng mười bốn tuổi giống cô, anh liếc mắt quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới, giọng lạnh băng quăng ra một câu: “Từ đâu tới, đồ nhà quê.”

Anh thường xuyên nói cô là đồ nhà quê. Cô thường xuyên mặc quần áo cao bồi, cho nên anh thường xuyên nói cô: “Con gái con đứa không mặc váy mặc quần làm gì? Đúng là quê chết mất.”

Mạc Khanh Nhan không nghĩ nữa, cầm quần áo đi thay. Cô ngồi xuống ghế sofa ở phòng nghỉ. Tiêu Bạch đưa cho cô một tách cà phê, hỏi cô: “Mấy năm nay em sống tốt chứ?”

“Cũng tốt.”

Anh ngẩng đầu nhìn cô một chút, dường như muốn nói gì đó, im lặng một lúc rồi mới nói: “Người kia trở về tìm em à?”

Hai tay cô cầm cốc cà phê, hơi nóng cà phê bốc lên nghi ngút, ánh mắt của cô nhìn qua có chút mê ly. Cô cúi đầu uống một ngụm cà phê: “Anh ấy kết hôn rồi.”

Tiêu Bạch: “…”

Tiêu Bạch đang uống một ngụm cà phê, thiếu chút nữa sặc chết. Anh hốt hoảng che miệng ho khan vài tiếng, sau đó mới hỏi: “Kết… hôn rồi?”

“Ừm.”

“Vậy à…”

Hai tay Tiêu Bạch khoanh lại. Anh từ từ đứng lên đi đến bên cửa sổ, đột nhiên ngâm nga bài hát mới của mình, sau đó nhảy một điệu rất quỷ dị.

Cho đến khi Mạc Khanh Nhan nhíu mà, Tiêu Bạch mới lấy lại tinh thần, ho nhẹ một tiếng: “Xin lỗi, đột nhiên hào hứng nên nhảy một chút.”

Anh ngồi xuống đối diện cô, lười biếng dựa vào thành ghế, che miệng cười vụng, sau đó lập tức chỉnh lại sắc mặt bình thường hỏi cô: “Chừng nào thì em về thăm ba mẹ, bọn họ muốn gặp em.”

“Tôi sẽ tranh thủ thời gian về.”

Vừa hay lúc này có người gõ cửa. Tiêu Bạch đi mở cửa, đứng bên ngoài là Lâm Thanh Thanh và tiểu Tầm. Tiêu Bạch vừa nhìn thấy Lâm Thanh Thanh thì xanh mặt, cố gạt ra một nụ cười, sau đó khom lưng chào Lâm Thanh Thanh: “Chào bà chủ Lâm.”

Khóe miệng Lâm Thanh Thanh hơi co quắp, cười khan nói: “Chào anh, anh không cần khách sáo như thế, tôi không lớn hơn anh bao nhiêu, mỗi lần vừa thấy tôi anh lại cúi đầu khiến tôi không chịu nổi.”

Lâm Thanh Thanh nói xong liền vẫy tay với Mạc Khanh Nhan. Khanh Nhan để tách cà phê xuống đi tới, đang định rời đi cùng Lâm Thanh Thanh thì nghe thấy Tiêu Bạch nói: “Cảm ơn bà chủ Lâm thời gian qua đã chăm sóc Khanh Nhan nhà tôi.”

Khóe miệng Lâm Thanh Thanh và Mạc Khanh Nhan cùng co quắp. Mạc Khanh Nhan tỏ ra khó chịu, nhíu mày lườm Tiêu Bạch một cái. Mắt Lâm Thanh Thanh đảo qua hai người, tuy nhiên cũng không hỏi nhiều.

Lên xe, Lâm Thanh Thanh mới hỏi: “Em không sao chứ?”

“Không sao.”

“Em và Tiêu Bạch làm hòa rồi?”

“Không có, anh ta lên cơn, anh ta thường xuyên chẳng biết vì sao mà lại lên cơn.”

Lâm Thanh Thanh gật đầu, âm thầm đồng cảm.

Sau khi trải qua phong ba lần này, Lâm Thanh Thanh đã tỉnh ngộ, lập tức thuê hai vệ sĩ cho Mạc Khanh Nhan. Lần này náo động rất lớn, nhưng thân phận người phát ngôn của Mạc Khanh Nhan vẫn không bị ảnh hưởng, mà hành vi khốn nạn của fan Tiêu Bạch khiến người qua đường đồng cảm, họ chuyển sang theo dõi Mạc Khanh Nhan. Trong vòng một đêm, Mạc Khanh Nhan có thêm một lượng lớn fan hâm mộ, cũng coi như trong họa có phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.