Ngũ Đại Tiên Sinh

Chương 38




"A~ ngươi thật sự muốn giết mấy đứa con ruột của mình sao?"


Ở trong một cung điện nguy nga, một nam nhân đầy mặt lười biếng nằm trở mình trên toạ ỷ của hắn, trong giọng nói lại tràn đầy chế nhạo đối với thái độ của nữ nhân trước mặt này.


"Đừng lắm mồm lắm miệng nhiều như vậy, làm như ngươi không tơ tưởng đến huyết cùng thân thể của bọn nó vậy!"


Nữ nhân kia nghiến răng nghiến lợi mà nhìn kẻ đang nằm trên cao, không thèm để ý thái độ của hắn mà phiêu chuyển ánh mắt tiếp tục nhìn về một phương xa nào đó.


"Mau phái thêm người đi bắt giết chúng đem về đây đi! Chỉ có một ít ta sợ bắt không được, dù sao lũ súc sinh kia thực lực rất không tệ!!"


"Ha~ ah, được thôi như ngươi mong muốn, nữ nhân nhà ngươi hảo độc mà!! Cẩn thận, có ngày hối hận không kịp ah~"


Nam nhân kia lười nhác mà cười nhưng trong mắt lại không có lấy một tia tiếu ý, hai mắt hắn tràn đầy âm hàn nhìn nữ nhân nọ cứ như một người đã chết rồi vậy.


Minh Ngọc khẽ rùng mình, ả ta cảm nhận được một cơn ác hàn bao lấy toàn thân ả ta, nhưng ả lại không quan tâm tới nó là mấy.


Ả hiện tại quan tâm nhất chính là đám tu sĩ nhân loại cùng ma tu ngu xuẩn đó đã đi đến đâu rồi. Nếu để đám đê hèn bẩn thỉu kia mà trốn thoát thì e rằng lần sau bọn nó sẽ cảnh giác lên mất, như thế thì không dễ tìm thấy như lúc này nữa.


Bọn nó đứa nào mà chẳng mang huyết mạch của ả trong người, tu vi cũng không thấp lắm. Chỉ cần thôn phệ được một hai đứa chúng nó thế là đủ để nàng biến thành một chân long chân chính rồi.


Đến lúc đó, người người đều phải cúi đầu trước ả và ả sẽ trở thành tồn tại cao quý nhất mạnh mẽ nhất của tu chân giới này.


Nghĩ đến đây, Minh Ngọc không nhịn được mà cười rộ, nụ cười của nàng diễm lệ như muôn hoa đua nở rực rõ đầy sắc màu.


Nam nhân lười biếng kia cũng thu hết mọi cử động của ả ta vào đáy mắt, sự châm chọc pha lẫn hàn ý không ngừng tràn ra khỏi con ngươi màu hổ phách lóng lánh như bảo thạch kia.


Cũng vào lúc này, đang có vô số kẻ tràn đầy lòng tham đang cố gắng thật nhanh thật nhanh mà tiến đến cánh rừng khiến vạn người sợ hãi, vạn thi chất đầy kia "Tử Minh sâm lâm".


Dù biết rằng là nơi đó cực kỳ nguy hiểm cũng ảnh hưởng rất lớn tới thập tử nhất sinh của họ nhưng vẫn có vô số kẻ như con thiêu thân ào ào đổ tới.


Định mệnh đang bị số phận hiếp dâm cho nên tai hoạ cứ như vậy nhẹ nhành mà sập xuống trên đầu năm con người không biết gì kia.


Cuộc sống như bị cưỡng dâm, nếu không phản kháng được thì nhất quyết nằm hưởng thụ đi.


Ngày tháng vui vẻ chóng tàn, đau đớn bi thương lại day dứt còn mãi. Số phận đã định trước họ không thể tiếp tục an bình rồi.


Ở sâu trong hang động, Ngữ Ngôn vẫn còn đang đắm chìm trong đau thương mất mát của chính mình nên không nhận ra được nhưng mấy tên còn lại thì không hẳn là thế.


Bầu không khí hiện tại cứ như trời áp suất thấp vậy, lạnh lẽo và âm u vô cùng. Trong lúc mọi người đang trầm mặc thì lại có một thanh âm lanh lảnh đánh tan bầu không khí lúc này.


"Chúng ái khanh, hôm nay long thể trẫm bất an mau tới hộ giá!!"


"BỐP!!!"


"ẤU ĐAU ĐAU ĐAU!! Phu quân đại ca đánh ta này~~"


Hắc Sát ôm đầu nhào vào lòng Tĩnh Kỳ mà khóc lóc kể lễ. Quyết chí làm mù mắt mấy tên ế đến khốn nạn kia.


Ngự Thiên khoé miệng co giật liên hồi, trên trán cũng nảy ra vài vạch hắc tuyến mà nhìn cái kẻ đang vô sĩ dụi dụi làm nũng nào đó.


Tĩnh Kỳ cũng nhanh chóng đau lòng mà ôm ái nhân vào lòng, xoa xoa đầu của y, hôn hôn lên cái trán bóng lưỡng kia vài cái, khẽ an ủi ái nhân trong lòng mình.


Cũng thuận tiện che giấu cảm giác bất an vừa nảy ra kia vào sâu trong lòng mình, hắn cũng có cảm giác không khác với bảo bối nhi của mình là mấy.


Vì thế mọi chuyện có lẽ cảm đáng sợ hơn những gì mà hắn nghĩ. Không khí lại tiếp tục mà lâm vào bế tắc, trầm mặc một hồi lâu, Tĩnh Kỳ cũng nghiêm túc nói ra suy nghĩ của mình.


"Ta cũng có cảm giác như của Sát nhi, e rằng sắp có điều không tốt xảy ra!!"


Tĩnh Kỳ ôm nhân trong lòng, cố gắng áp chế phẫn nộ điên cuồng đang sắp chực trào ra. Hắn chỉ vừa mới chiếm được người này thôi, nhất định sẽ không buông tay ra có chết cũng không.


Một giọng nói lạnh lẽo vang lên, góp phần làm cho không khí trong hang động càng thêm trầm thấp. Làm tất cả đều muốn bị trúng gió cả rồi. 


"Ta biết, ta cũng có cảm giác này,aizzzz~ Mắt của ta cứ giật mãi liền biết sẽ xảy ra chuyện mà!!"


Nghe Ngự Thiên thở dài, Phong Vũ và Mặc Uyên tâm hơi động cũng không tiếp tục giữ yên lặng nữa mà cũng nói ra trực giác của bản thân.


"Bọn ta cũng thế!!" Ngắn gọn súc tích...


Mọi người "........."


"Đừng có hùa nhau như thế, lão tử thật là sẽ sợ đó!!"


"BỐP!!!"


"Oa, lại đánh ta, đầu ta là đồ chùa sao!!!!"


Tĩnh Kỳ vội ôm lấy người đang quấy rối kia nhét vào lòng, làm cho y không thể phá phách nghịch ngợm nữa.


Không khí trầm lắng vừa rồi cũng bị Hắc Sát làm cho vỡ nát đến không thể nát hơn.


"Ai ya, ta nói nè là phúc không phải hoạ là hoạ tránh không khỏi vậy thì chỉ có thể binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn thôi!!


Suy nghĩ rối rắm mãi cũng chưa chắc được gì, lạc quan lên xíu đê!!!"


Mọi người ".........." Mịa mài..... = =


Hắc Sát cũng không nghĩ đến đó lại là câu khiến cho các nguỵ long nhớ kỹ nhất, rất nhiều năm sau nó cũng trở thành chỗ dựa tinh thần cho bọn họ lẫn y lúc tuyệt vọng nhất, ở hoàn cảnh xấu nhất mới có thể tiếp tục kiên trì đi tiếp.


"Sát nhi nói đúng, chúng ta chỉ có thể phòng mà thôi!!"


"Oa, quả là phu quân nhà ta hảo, tâm linh tương thông quá nha!! Đến đây, hãy để tình yêu sét đánh đánh khét lẹt đôi ta!!!"


Tĩnh Kỳ "..........."


Mọi người "............" Mịa mài... = =


Day day huyệt thái dương đang đau nhứt, Ngự Thiên quyết định tất cả nên nghỉ ngơi dưỡng sức trước đêm bão giông ập tới.


Tất cả đều ngủ cùng với nhau, Tĩnh Kỳ có hơi bất mãn nhưng cũng không phản kháng. Mọi người nằm cạnh nhau cứ như đang mở hội cắm trại vậy, khung cảnh đó quả thật vô tận ấm áp.


Tất cả đều vô tư không có nghi kị gì mà tựa vào nhau ngủ, bình yên vẻn vẹn chỉ có thế.


Còn các tu sĩ kia vừa tránh né các nguy hiểm của Tử Minh sâm lâm vừa dùng tốc độ nhanh nhất để tiến đến cái hang động của các nguỵ long cùng Tĩnh Kỳ.


Bọn họ ngày đêm lên đường vì chỉ sợ sẽ không kiếm được chỗ tốt gì. Buổi sáng ngày hôm sau khi bọn Ngự Thiên tỉnh giấc cũng là lúc họ phải nếm trải đau đớn của sự chia lìa.


GIÔNG TỐ ĐÃ BẮT ĐẦU, GIÓ CŨNG BẮT ĐẦU THỔI RỒI!!


LIỆU CUỒNG PHONG TỚI CÓ ĐEM NHỮNG TÌNH CẢM KÝ ỨC CỦA HỌ CUỐN TRÔI ĐI HAY KHÔNG??


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.