Ngu Dại Độc Phi Không Dễ Chọc

Chương 38: Ta càng vui khi còn tồn tại nói cho ngươi




Edit: ༄༂Mun༉

Phượng Tuyệt Trần bước đi qua ý đồ đè lại bả vai Phượng Hạo Hiên, Phượng Hạo Hiên nói: “Chất nhi không biết hoàng thúc tới, còn thỉnh hoàng thúc thứ tội.”

“Xảy ra chuyện lớn như vậy ngươi cư nhiên không nói cho ai, Hạo Hiên, ngươi hiện giờ là hoàng huynh trưởng tử, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ngươi định làm ta thất vọng?”

Phượng Hạo Hiên rũ xuống tầm mắt, “Lần này là chất nhi không phát hiện.”

“Việc của các ngươi có thể về sau lại nói hay không.” Mục Thanh Ca nhịn không được mắt trợn trắng, sau đó đi đến bên người Phượng Hạo Hiên nắm tay hắn lên bắt mạch cho hắn, mạch tượng như cũ lúc có lúc không, có đôi khi căn bản là không cảm giác được, Mục Thanh Ca ngẩng đầu nhìn mắt Phượng Hạo Hiên, rõ ràng sắp ngã xuống lại muốn cố gắng chịu đựng, người này thật là…

“Bán Hạ công tử, theo như lời ngươi nói người có thể cứu ta là…” Phượng Hạo Hiên nhìn về phía Phượng Tuyệt Trần, thấy hai người đều không có phản bác, Phượng Hạo Hiên đột nhiên muốn đứng dậy, bởi vì quá nhanh làm cho phun ra một ngụm máu đen, “Không, không được, tuyệt đối không được…”

“Hạo Hiên.”

“Hoàng thúc là huynh đệ phụ hoàng, là hoàng thúc ta, càng là thần hộ mệnh giang sơn Nam Sở.” Phượng Hạo Hiên biết địa vị Phượng Tuyệt Trần ở Nam Sở, nếu Phượng Tuyệt Trần chết tắc sẽ lay động giang sơn Nam Sở, phải biết rằng giang sơn này có hơn phân nửa đều là hắn tự mình lấy về, “Chất nhi sao có thể bởi vì tánh mạng mình mà hy sinh hoàng thúc, chuyện này tuyệt đối không thể.”

“Ngươi không tin y thuật của ta sao?” Mục Thanh Ca lạnh lùng nói, “Thay máu tuy rằng nguy hiểm, nhưng Cửu vương gia nội công sâu không lường được, nếu có nội công hồn hậu hộ thể, hơn nữa có thuật ngân châm của ta, là sẽ không có vấn đề, chỉ là phải chịu đựng một chút thống khổ thôi.”

Phượng Hạo Hiên lắc đầu, “Ta tất nhiên là tin tưởng y thuật Bán Hạ công tử, nhưng mà…”

“Hạo Hiên, chuyện này bổn vương đã đáp ứng Bán Hạ công tử, ngươi an tâm đi.” Phượng Tuyệt Trần nhìn về phía Mục Thanh Ca, hắn trước sau đều không rõ Mục Thanh Ca cùng Phượng Hạo Hiên rốt cuộc có quan hệ gì, vì cái gì mặc kệ trong lòng sợ hãi cũng muốn cứu hắn, chỉ một chút có thể thuyết minh, đó chính là Phượng Hạo Hiên ở đáy lòng Mục Thanh Ca nhất định chiếm cứ vị trí quan trọng nào đó, biết được điểm này làm đáy lòng Phượng Tuyệt Trần rất khó chịu, nếu không phải bởi vì đáp ứng nàng, Phượng Tuyệt Trần đã sớm phất tay áo rời đi.

Hắn Phượng Tuyệt Trần tuyệt đối không phải người tốt gì, cùng các vị hoàng tử quan hệ cũng bình bình đạm đạm, chỉ là tết nhất lễ lạc ngẫu nhiên gặp vài lần, căn bản là không cần phải liều mạng mạo hiểm sinh mệnh cứu giúp.

Phượng Hạo Hiên thấy hai người đều kiên định như thế vẫn bất an nhíu mày, lại như cũ không chịu nổi đầu dần dần hôn mê…mất đi tri giác.

Mục Thanh Ca nhìn Phượng Hạo Hiên hai mắt vừa nhắm còn khóe miệng máu đen kia, “Hắn đã không chịu được.” Sau đó nói với Đoạn Phong cùng Thanh Hoa phía sau: “Các ngươi đến bên ngoài thủ, mặc kệ bất luận kẻ nào đều không được quấy rầy, nếu không kiếm củi ba năm thiêu một giờ, còn nguy hiểm tính mạng bọn họ.”

“Được, chúng ta chắc chắn thề sống chết bảo hộ Cửu vương gia cùng công tử.” Nói liền đi ra ngoài, thật cẩn thận đóng cửa cho kỹ.

Mục Thanh Ca nhìn về phía Phượng Tuyệt Trần, “Ngươi chuẩn bị xong chưa?”

Phượng Tuyệt Trần giương mắt nhìn về phía Mục Thanh Ca, hắn chưa bao giờ nghe nói qua phương pháp thay máu, nhưng hắn tin tưởng y thuật Mục Thanh Ca, Mục Thanh Ca lại cho rằng Phượng Tuyệt Trần là bởi vì trong lòng bất an, liền nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi có việc.” Dù sao, lần này là nàng có cầu với hắn.

Phượng Tuyệt Trần chậm rãi đứng lên một bước đến gần Mục Thanh Ca, Mục Thanh Ca không biết nguyên cớ, hai người chóp mũi đều muốn đụng nhau, Mục Thanh Ca mở to hai mắt ngơ ngác nhìn Phượng Tuyệt Trần bộ dáng thật sự là quá đáng yêu, Phượng Tuyệt Trần bên môi giơ lên một tia cười ấm áp, Mục Thanh Ca thừa nhận thời điểm nhìn thấy nụ cười hắn yêu mị đến cực điểm đã bị mê hoặc, thẳng đến Phượng Tuyệt Trần tiến đến bên tai nàng ái muội nói nhỏ: “Ngươi hiện tại cái dạng này, làm ta thật là quá có cảm giác thành tựu.” Nói, nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai Mục Thanh Ca.

Mục Thanh Ca toàn thân run lên, gương mặt ửng đỏ, không chút suy nghĩ trực tiếp cuống quít lui về phía sau đụng vào cái bàn bên cạnh phát ra phịch một tiếng, Mục Thanh Ca kêu lên đau đớn, đùi sau sườn đau đớn, Phượng Tuyệt Trần vội vàng tiến lên: “Làm sao vậy? Đâm đau?”

Mục Thanh Ca xoá sạch ý đồ Phượng Tuyệt Trần duỗi tay lại đây, sờ sờ đau đớn đùi sau sườn, “Ngươi làm gì, còn không nhanh lên, ngươi muốn hắn chết a.”

Phượng Tuyệt Trần nhìn Mục Thanh Ca gương mặt đỏ bừng, còn có ánh mắt mang nước, đáy mắt hàm chứa ý cười, duỗi tay khẽ vuốt gương mặt nàng, “Ngươi yên tâm, hắn sẽ không chết.”

Mà Đoạn Phong cùng Thanh Hoa đứng ở bên ngoài không chút nào biết bên trong phát sinh việc gì, lại nghe được bên trong truyền đến phịch một tiếng hai người đều nắm chặt tay, chuyên tâm thủ vệ.

Bên trong, Mục Thanh Ca dùng ngân châm phong bế mấy chỗ mạch máu quan trọng Phượng Hạo Hiên cùng Phượng Tuyệt Trần, nàng lẳng lặng nhìn Phượng Tuyệt Trần nhìn mình, “Ngươi có thể trả lời ta một vấn đề hay không?” Thấy Phượng Tuyệt Trần hơi hơi nhướng mày, Mục Thanh Ca mím môi nói: “Ngươi vì sao lại đáp ứng giúp ta?”

Phượng Tuyệt Trần bên môi nhẹ chọn, hắn nhẹ nhàng quát một chút cánh mũi Mục Thanh Ca, “Ta càng vui khi còn tồn tại nói cho ngươi.” Không biết khi nào bắt đầu hắn thích tự xưng là ta với Mục Thanh Ca, tựa hồ kéo gần quan hệ hai người lại.

Mục Thanh Ca nhíu mày một chút, sau đó chuyên tâm cắt tay Phượng Hạo Hiên cùng Phượng Tuyệt Trần, lại dùng ống dài trói chặt miệng vết thương hai người, nhìn máu hai người theo ống dài lưu động, Mục Thanh Ca thời thời khắc khắc chú ý biểu hiện giữa hai người.

Không bao lâu, Phượng Tuyệt Trần liền đã mồ hôi đầy đầu, Mục Thanh Ca trực tiếp dùng tay áo chà lau mồ hôi trêи trán hắn, nhìn sắc mặt hắn dần dần tái nhợt, Mục Thanh Ca cau mày, hắn cùng Phượng Hạo Hiên là thúc cháu hai người có quan hệ huyết thống, quan hệ như vậy làm thay máu càng thêm thành công, nguyên bản tỷ lệ xa vời cũng không nghi ngờ gì gia tăng không ít, hơn nữa có Phượng Tuyệt Trần nội công hồn hậu, nhất định không có vấn đề.

Phượng Tuyệt Trần một tay gắt gao nắm, toàn thân sôi trào khó chịu làm hắn nhíu mày, mồ hôi không ngừng chảy, liền tính như thế hắn cũng không kêu lên một chữ đau, mà sống động với cái tay ôn nhu giữa trán làm hắn thư hoãn không ít.

Được máu mới sắc mặt Phượng Hạo Hiên trắng bệch dần dần hồng nhuận, mà Phượng Tuyệt Trần ngược lại, máu độc lan tràn trêи người làm hắn đau tận xương cốt, Mục Thanh Ca thực mau liền lấy ra ngân châm chuẩn bị tốt, đem ngân châm lạnh lẽo đặt ở nơi hơi hơi nóng, một cái tay khác cởi ra áo trêи Phượng Tuyệt Trần, Mục Thanh Ca vận dụng tuyệt học gia tộc cửu chuyển dương châm cứu, đem ngân châm đâm vào mấy chỗ huyệt đạo quan trọng quanh thân hắn.

Cửu chuyển dương châm cứu là chuyên môn nhằm vào những ngươid sắp bỏ mạng, có thể làm nhân thể kinh mạch tạm thời đi ngược chiều, kϊƈɦ thích nhân thể, Mục Thanh Ca từ khi bắt đầu học cửu chuyển dương châm cứu liền chưa từng dùng qua, chủ yếu là chưa từng gặp vấn đề mình giải quyết không được, mà năm đó ** lan tràn quá nhanh, cũng phát tác mau cơ hồ chưa để nàng thở cũng đã…

Phượng Tuyệt Trần cảm giác toàn thân mình đều bị lửa thiêu đốt, đặc biệt là cốt tủy đau làm mồ hôi lạnh rơi, thẳng đến Mục Thanh Ca đem một cây châm cắm vào huyệt đạo hắn, hắn mới cảm thấy dễ chịu không ít…

Hắn nhìn Mục Thanh Ca cúi đầu nghiêm túc, hắn mới phát hiện long mi Mục Thanh Ca vừa dài vừa ngọt, Phượng Tuyệt Trần nâng tay lên nhẹ nhàng mơn trớn lông mi Mục Thanh Ca, Mục Thanh Ca không nghĩ tới Phượng Tuyệt Trần cư nhiên còn sức lực, cho nên trốn tránh không kịp chỉ có thể cảm giác được từ lông mi truyền đến ngứa, hai người hai mắt nhìn nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.