Ngọt Ngào Em Trao

Chương 27




Kẹo Nhỏ là một con chó cưng được Giang Nhuy nuôi, một con chó phốc sóc trắng.

Giang Nhuy thường đăng ảnh Kẹo Nhỏ lên Weibo, vậy nên không một fans nào của cậu ấy là không nhận ra.

Lập tức Fans đi tìm ảnh để so sánh.

【Giống hệt luôn! Đồng hồ của chủ sở hữu chú chó này là thương hiệu do Em Trai làm đại sứ, giống hệt với chiếc đồng hồ cậu ấy đã đeo tại sự kiện lần trước! Hình ảnh cuối cùng là của Reuters (*)【hình ảnh】【hình ảnh】【hình ảnh】】

(*) Reuters là một trong những hãng thông tấn lớn nhất thế giới, có trụ ѕở chính tại London, Anh. Reuters cung cấp bài viết, hình ảnh, đồ họa và video cho những tờ báo, đài phát thanh, đài truyền hình, Internet và các phương tiện truyền thông khác.

【Ngoài ra, đôi giày của chủ sở hữu chú chó này cũng là nhãn hiệu mà Em Trai làm đại ngôn thương hiệu, đôi mà cậu ấy thường mang!】

【Truyền thông Nghịch Phong là cái quái gì? Làm ơn đừng bú fame Em Trai chúng tôi!】

【Tài khoản marketing đừng CUE (*), bớt đu càng Em Trai lại.】

(*) Cue: là nhắc đến, bóng gió, bẻ lái, dẫn dắt một người/ một sự việc không liên quan đến vấn đề đang bình luận, tranh luận.

【Không, khoan đã, đừng vội kết luận, có lẽ chủ nhân của chú chó này thực sự là Em Trai đấy.】

【Lần trước em trai cũng chia sẻ gói biểu tượng cảm xúc của chủ nhân PO này, có khi nào thật sự là Em Trai không? 】

【Nhưng tôi đã hỏi phòng làm việc của Em Trai rồi. Phòng làm việc nói rằng Em Trai không nhận vai trong phim truyền hình mới nào cả. Chuyện gì xảy ra với đoạn video ngắn này vậy?】

Fans hâm mộ đang tranh luận không ngừng nghỉ.

Mười phút sau, Giang Nhuy like Weibo của Tương Tương Thích Ăn Đường.

Khu vực bình luận đã hoàn toàn thất thủ.

【Ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah! Em Trai like đoạn video ngắn này!】

【Như vậy, chủ nhân của chú chó thật sự là cậu ấy sao? Bé chó là Kẹo Nhỏ?】

【Đâu có nghe nói Em Trai sắp tham gia đóng phim truyền hình mới? Sao lại xuất hiện trong đoạn video ngắn này thế này?】

【Chủ PO, hãy thành thật nói cho tôi biết, chủ nhân và bé chó có phải Em Trai và Kẹo Nhỏ không!】

【Chỉ có tôi cảm thấy, đoạn video ngắn này… khá là thú vị thôi sao? QAQ】

Giang Nhuy không thừa nhận hay phân bua, thái độ mập mờ như vậy nhanh chóng làm dấy lên những cuộc thảo luận sôi nổi giữa các fans.

Sau những bài chuyển tiếp của người hâm mộ, hàng loạt mục liên quan đến loạt video ngắn đã được đẩy lên hàng hot search.

#Chú chó tiếp thị Truyền thông Nghịch Phong#

#Truyền thông Nghịch Phong Kẹo Nhỏ#

#Truyền thông Nghịch Phong Giang Nhuy#

Lượng chia sẻ của đoạn video ngắn tiếp tục tăng, chỉ dựa vào sức nóng mà Giang Nhuy mang lại, nó đã thu hút được sự chú ý của nhiều người qua đường hơn.

Dòng chữ “Truyền thông Nghịch Phong” liên tục xuất hiện trong mắt cộng đồng mạng.

Nhiều cư dân mạng đã nhấn vào video chỉ vì tò mò, không ngờ rằng, vừa mới xem đã cảm thấy hấp dẫn.

【Rất cảm động, đây không phải là cuộc sống hàng ngày của thú cưng chúng ta sao?】

【Hahaha, chú chó tiếp thị của Truyền thông Nghịch Phong, tôi thực sự cười từ đầu đến cuối, cái kết thực sự rất bất ngờ.】

【Chắc hẳn biên kịch đã nhìn lén cuộc sống hàng ngày của tôi! Mơ mộng về việc kết hôn với Bạch Phú Mỹ rồi đi đến đỉnh cao của cuộc đời mình, nhưng thực tế là mỗi ngày đến công ty, tôi đều bị ông chủ mắng.】

【Vốn dĩ ban đầu tôi tưởng rằng đây chẳng qua là một bộ phim ngắn trào phúng thông qua lăng kính của một blogger, vì vậy tôi đã xem qua vài lần. Nhưng tôi nhanh chóng phát hiện ra rằng suy nghĩ của mình đã sai! Đoạn video chỉ kéo dài vài phút này có nội dung, chiều sâu và tính gây cười. Không biết tại sao tôi lại nghĩ đến chính mình. (Biểu cảm mỉm cười)】

【Đoạn video ngắn này chỉ có một tập thôi à? Tôi đang mong chờ tập tiếp theo.】

【Tôi thấy nhan đề viết đây là tập đầu tiên. Khi nào mới có tập mới vậy? Yêu cầu chủ PO cập nhật!】

“Truyền thông Nghịch Phong” và “chú chó tiếp thị” nhanh chóng trở thành sự kết hợp ăn ý, liên tục xuất hiện trong các bình luận của cộng đồng mạng.

Mọi thứ đúng như Giang Tầm mong đợi.

Giống như sự cố biểu tượng cảm xúc lần trước, chủ đề của Chu Tuấn Húc nhanh chóng bị chìm trong cuộc thảo luận sôi nổi về loạt video ngắn, vậy nên anh ta chỉ có thể vật lộn trong danh sách hotsearch với số lượng chia sẻ ít ỏi đến đáng thương.

Dường như Chu Tuấn Húc đã nhận ra rằng anh ta đang làm một việc vô ích, vì vậy anh ta “quay xe”, dừng xem xét các lưu lượng truy cập, đành để các chủ đề liên quan đi vào dĩ vãng.

Kết quả đã được xác định.

Giang Tầm nhếch miệng liếc nhìn thời gian ở góc dưới bên phải màn hình, bất tri bất giác đã mười giờ tối.

Cô mở nhóm chat công ty, gửi một gói biểu cảm:【Đại thắng lợi.jpg】

Trương Viên Viên là người đầu tiên nổi bong bóng:【0.0 Giang tổng, gói biểu cảm của cô…】

Thấy cô ấy nhắc nhở, Giang Tầm phát hiện ra rằng mình đã vô tình gửi gói biểu cảm của Phó Dĩ Hành.

Nhưng lúc này thu hồi sẽ rất lộ liễu.

Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Giang Tầm lại gửi thêm mấy cái vào nhóm chat:【Gần đây tôi mới làm một loạt gói biểu cảm mới, nhưng chưa phát hành chính thức, cô có cần chúng không?】

Trương Viên Viên:【Dạo này tôi hay nhìn thấy gói biểu cảm của Phó tổng trên Weibo, bây giờ mới nhớ ra Giang tổng chính là người đã làm ra nó.】

Dư Giản:【Tại sao Giang tổng lại tạo ra gói biểu cảm của anh ta?】

Giang Tầm:【Cậu không thấy nó vừa mắt hơn lời nói sao? Mỉm cười.jpg】

Dư Giản:【…】

Dư Giản:【Ok, tôi hiểu. Vi phạm ngôn từ × 1】

Trương Viên Viên:【Tôi cũng hiểu, nhưng từ lần trước đã phát hiện ra chút ít. QAQ】

Giang Tầm:【Chỉ cười mà không nói.jpg】

Giang Tầm:【Mọi người làm việc chăm chỉ rồi, trước mắt chúc mọi người cuối tuần vui vẻ, tuần sau tiếp tục chiến đấu nhé! ^ – ^】

Cô vừa tắt máy thì chuông điện thoại lại vang lên.

Giang Tầm mở ra xem, một tin nhắn mới gửi vào WeChat, là người thật từ trong gói biểu cảm cô vừa gửi đến.

Mặt người dạ thú:【Vẫn chưa tan làm sao?】

Thấy tin nhắn, cô hơi khựng lại.

Giang Tầm:【Chưa, sao vậy?】

Mặt người dạ thú:【Khi nào về được?】

Giang Tầm:【Tuyên truyền cho đoạn video ngắn của công ty vừa mới kết thúc, tôi đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc về nhà đây.】

Mặt người dạ thú:【Vậy tôi sẽ tới đón em, mười phút nữa đến nơi.】

Giang Tầm:【???】

Phó Dĩ Hành không trả lời lại.

Giang Tầm nhìn dòng tin nhắn trên màn hình, chìm vào suy nghĩ.

Ngay sau đó, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

Giang Tầm hoàn hồn, nhanh chóng cất điện thoại đi, nhìn về phía cửa: “Đàn anh?”

Tần Dĩnh Xuyên đứng ngoài cửa văn phòng, ánh mắt bình tĩnh lướt qua phòng làm việc: “Tiểu Tầm, anh vừa xem tin nhắn trong nhóm chat, muộn rồi sao em còn chưa về?”

Giang Tầm tắt nguồn máy tính, gật đầu nói: “Hôm nay đăng đoạn video ngắn của công ty. Em vừa làm xong việc, đang định về nhà đây.”

Tần Dĩnh Xuyên thu hồi ánh mắt hỏi cô: “Em sống ở đâu? Anh đưa em về.”

Tim Giang Tầm nhảy lên, cô nhanh chóng từ chối: “Không, không cần đâu đàn anh, em vừa gọi xe rồi.”

Cô giải thích: “Tài xế sắp tới nơi rồi, hủy chuyến vào lúc này không ổn lắm đâu.”

Tần Dĩnh Xuyên dừng lại một chút, nhìn cô với ánh mắt dò hỏi: “Được, vậy cùng xuống dưới nhé? ”

Giang Tầm không thể từ chối nên đồng ý: “Được.”

Ra khỏi công ty, bên ngoài trời đã tối, gió thổi qua có chút mát mẻ.

Giang Tầm đứng ở ven đường nhìn Tần Dĩnh Xuyên, thấy anh ấy cũng dừng lại thì bối rối hỏi: “Đàn anh, anh không đi lấy xe sao?”

Tần Dĩnh Xuyên cười nói: “Anh ở đây đợi cùng em. Con gái ở đây một mình không an toàn.”

Giang Tầm lo lắng: “Đàn anh, anh không cần… ”

Nụ cười của Tần Dĩnh Xuyên dần nhạt đi, anh thì thầm: “Tiểu Tầm, thật ra… Anh có chuyện muốn nói với em. “

Giang Tầm giật mình: “Hả?”

Tần Dĩnh Xuyên ngập ngừng: “Anh…”

Đột nhiên có đèn xe chiếu vào người bọn họ, bóng tối xung quanh lập tức tan biến, ngay cả con đường cũng được chiếu sáng.

Giang Tầm giơ tay cản ánh sáng chói mắt, khóe mắt vô tình nhìn thấy một chiếc Bentley màu đen đang đậu ở làn đường bên trái.

Nhìn thấy dãy số quen thuộc trên biển số xe, mí mắt trái cô khẽ giật giật.

Giang Tầm nhanh chóng ngắt lời: “Xin lỗi đàn anh, em nghe điện thoại trước đã.”

Cô bước đi vài bước, đưa điện thoại lên tai, giả vờ bắt máy: “Alo, alo?”

Cô dừng lại vài giây, sau đó nói: “Được, vui lòng chờ một chút, tôi tới ngay đây.”

Cất điện thoại vào túi, Giang Tầm quay lại, áy náy nói với Tần Dĩnh Xuyên: “Đàn anh, xe em gọi tới rồi, nhưng hình như tài xế đỗ sai vị trí, em qua đó đây. Anh về trước đi, đừng đợi em.”

Ánh mắt Tần Dĩnh Xuyên lặng đi, vài giây sau, anh ấy gật đầu với cô, ôn tồn nói: “Vậy anh đi trước, em chú ý an toàn.”

“Đàn anh cũng thế nhé, trên đường nhớ chú ý an toàn.” Giang Tầm thở phào nhẹ nhõm, nhìn anh ấy rời đi.

Tần Dĩnh Xuyên vừa rời đi, cô lại đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó cúi đầu bước về phía chiếc Bentley màu đen, mở cửa ghế phụ ra.

Cô nhanh chóng ngồi vào, đóng cửa lại, sau đó liếc nhìn đầu sỏ vừa lóe đèn xe.

“Không phải đã bảo anh nói cho tôi biết anh đỗ xe ở đâu là được rồi sao? Suýt nữa là bị đàn anh phát hiện rồi.”

Phó Dĩ Hành đón nhận tầm mắt của cô, nghiêm túc nói: “Xin lỗi nha, tôi chỉ lo đường quá tối, em không cẩn thận vấp phải đá thì lại ngã sấp mặt.”

“Phó Dĩ Hành, anh…” Nghe thấy giọng điệu không biết hối lỗi của anh, Giang Tầm do dự: “Gần đây tôi cảm thấy hình như anh rất lạ. “

Phó Dĩ Hành đặt tay lên trán cô, nhếch miệng nói: “Giang tổng, dạo này em tăng ca đến mức sinh ra ảo giác sao?”

Giang Tầm vỗ vỗ tay anh: “Đi thôi, đừng dừng ở đây nữa.”

“Thắt dây an toàn vào.” Phó Dĩ Hành nhìn xuống nhắc nhở.

Một tay Giang Tầm kéo dây an toàn, tay kia lần mò tìm chốt cài dây, nhưng mãi không tìm thấy.

“Chốt cài dây đâu rồi?”

Phó Dĩ Hành liếc nhìn phía dưới ghế ngồi, nhẹ giọng nói: “Buổi sáng tôi chất đống tài liệu lên ghế phụ, chắc là bị kẹt xuống rồi.”

Giang Tầm đưa tay ra tìm, nhưng trong xe quá tối, cô không thể nhìn rõ, tìm một hồi vẫn không thấy chốt cài dây an toàn đâu.

“Để tôi giúp em.”

Có vẻ như không thấy rõ, Phó Dĩ Hành trực tiếp bật đèn xe lên.

Cô chưa kịp trả lời thì anh đã cúi người lại gần.

Giang Tầm sững người, nhìn anh nhích lại, cả cơ thể không tránh khỏi dán sát vào anh.

Lúc này, thậm chí cô còn nghe rõ nhịp tim đều đặn và mạnh mẽ của anh.

Giang Tầm không dám nhúc nhích, chỉ có thể chăm chú nhìn anh. Giống như cảm thấy điều gì đó, Phó Dĩ Hành quay đầu lại, mắt chạm mắt nhìn cô.

Đôi mắt anh còn đen nhánh và sâu thẳm hơn cả màn đêm bên ngoài. Khoảng cách giữa hai người rất gần, chỉ cần anh khẽ cúi đầu là có thể nuốt chửng lấy cô.

Phó Dĩ Hành thu hồi tầm  mắt, dễ dàng tìm thấy chốt cài dây an toàn, mặt không đổi sắc thắt dây an toàn cho cô.

Lúc Giang Tầm tưởng anh sẽ lui lại thì giây tiếp theo, đột nhiên môi cô cảm thấy ấm áp, trái tim lập tức nhảy dựng lên.

Dù trời đã về khuya nhưng nhân viên trong khu công viên Sáng Tạo Mới mới lũ lượt tan làm, giờ này thỉnh thoảng vẫn có người qua lại, thế nhưng nụ hôn nhẹ nhàng quyến luyến này lại khiến mọi thứ xung quanh như chìm vào yên lặng.

Anh hôn cô như thể không có ai xung quanh.

Trái tim Giang Tầm đập như trống bỏi, định đưa tay đẩy anh ra thì Phó Dĩ Hành đã lùi lại, ngồi thẳng người dậy.

Như thể mọi thứ vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.

Phó Dĩ Hành vắt tay lên tay lái, nhìn về phía Giang Tầm, trong mắt mang theo ý tứ sâu xa: “Phu nhân giấu đầu hở đuôi như vậy, có cảm thấy thú vị không?”

Mặt Giang Tầm đỏ ửng, giơ tay lau khóe miệng, trừng mắt nhìn anh.

Phó Dĩ Hành im lặng giơ tay tắt đèn xe rồi đạp chân ga.

Xe từ từ lái ra khỏi công viên Sáng Tạo Mới.

Khi quay xe đến khúc rẽ, Phó Dĩ Hành vô tình liếc nhìn gương chiếu hậu bên trái, khóe miệng nở nụ cười.

Cách đó không xa có một bóng người đang đứng trong góc khuất, thi thoảng có đèn xe vụt qua người. Trong ánh sáng và bóng tối nhập nhèm đan xen, người đàn ông đó có thể thu lại toàn bộ cảnh này vào tầm mắt.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Đồng nghiệp: Hóa ra Giang tổng vẫn luôn là fan của Phó tổng!

Phó tổng: Ha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.