Editor: Thiên
Dichngontinh.com
__________________
Nửa giờ sau.
Gia Ý mặt phơi đến đen tuyền đi trang điểm, thay đổi một bộ quần áo bãi biển, bị người bộ quảng cáo đưa tới đài quay chụp.
Tưởng Mỹ Nghi nhìn thấy, môi cong lên, rất vừa lòng: “Được, nhiếp ảnh gia, bắt đầu đi!”
Gia Ý dựa theo yêu cầu, ở phía sau Tưởng Mỹ Nghi bày ra vẻ bị cháy nắng, bộ dáng không ngừng xăm xoi làn da lại nhíu mày.
Mà Tưởng Mỹ Nghi hoa mĩ mà bày ra tư thế ưu nhã phơi nắng.
Gia Ý âm thầm chờ đợi quay chụp nhanh chóng qua đi, nhưng Tưởng Mỹ Nghi rõ ràng không muốn để cho cô hoàn thành nhiệm vụ công tác dễ dàng như vậy, mỗi lần đều nói không tốt, không ngừng biến hóa tư thế.
Vai chính cut một cái, vai phụ tự nhiên cũng phải diễn lại một lần nữa.
Tưởng Mỹ Nghi dù sao cũng thoải mái dễ chịu mà nằm trên ghế ở bờ cát, dù có diễn lại một trăm lần cũng không chê mệt.
Nhưng Gia Ý lại là đứng ở phía sau, đã qua hai giờ, cẳng chân đều mau nhức đến rút gân.
Quan trọng hơn, phơi thương trang thật sự quá nặng, trên đỉnh đầu là một loạt đèn flash, tựa như mặt trời, chiếu sáng đến mức làm người ta hoa mắt, không khí lạinóng bức, phấn son nhớt nhác mà trát ở trên mặt, làm cô mồ hôi ướt đẫm, không thể thoáng khí được.
Mắt thấy Tưởng Mỹ Nghi hoàn toàn không có ý muốn dừng, nhiếp ảnh gia nhíu mi, cái đại minh tinh này, trước kia chưa từng nghiêm túc chuyên nghiệp như vậy, lại nhìn thấy khuôn mặt trang điểm của Gia Ý, hai chân cũng run run, dừng lại: “Tưởng tiểu thư, hay là nghỉ ngơi trước một chút đi.
Đồng nghiệp này đứng nửa ngày, phỏng chừng cần phải nghỉ ngơi một chút, lại nói trang điểm, phải trang điểm lại.”
“Nghỉ ngơi?” Tưởng Mỹ Nghi làm sao có thể cho nha đầu kia thời gian nghỉ ngơi, cao ngạo hơi nâng cằm lên, cười lạnh: “Viên nhân công ty các người thật đúng là quý giá a, tôi còn chưa nói nghỉ ngơi, cô ta lại cần phải nghỉ ngơi?”
Đại tỷ, cô là nằm, tôi từ đầu đến cuối đều là đứng ở phía sau không ngừng hoạt động a! Gia Ý phát hỏa.
Nhiếp ảnh gia đang muốn nói, lại nghe thấy giọng nói ôn nhu của phụ nữ vọng qua:
“Trang điểm có hơi nhoè một chút, càng có vẻ chân thật, không cần sửa. Với cả, Tưởng tiểu thư nói không sai, nhân viên JJ chúng ta không yếu ớt như vậy, vị nữ nhân viên này mới được Cố Tổng khen ngợi không lâu, không biết nhiều chuyên nghiệp, sao có thể mới đứng có mấy giờ đã chịu không nổi? Có phải hay không a, Gia Ý.”
Là Kiều Mễ Na tới.
Nếu ánh mắt có thể giết người, Gia Ý đã sớm đem bộ ngực Kiều Mễ Na bởi vì chỉnh dung độn đầy sillicone, axit hyaluronic, chọc mấy trăm cái cho lòi hết ra ngoài.
Nhiếp ảnh gia không có biện pháp, chỉ có thể tiếp tục.
Lại qua nửa giờ, Tưởng Mỹ Nghi từ ghế bờ cát ngồi dậy.
Gia Ý cho rằng xong rồi, đang chuẩn bị thở phào một hơi, lại nghe cô chỉ vào mình, giọng nói sắc nhọn oán trách:
“Nhiếp ảnh gia, giám đốc, nhân viên này của các ngươi sao lại ngu ngốc như thế này a! Một buổi trưa, động tác luôn là làm lỗi, một chút cũng không phối hợp, không khớp với động tác của tôi a! Tôi cảm thấy cô phải tự mình đem mấy cái động tác trước kia lặp lại một lần, luyện cho thành thục, chứ tôi không thể luôn giúp cô được a!”
Nhiếp ảnh gia cùng giám đốc bộ phận quảng cáo thấy Tưởng Mỹ Nghi đã bắt đầu mất bình tĩnh, chỉ có thể cười làm lành: “Vâng vâng vâng. Tưởng tiểu thư trước tiên ở bên cạnh uống nước, làm mát đã.” lại hướng Gia Ý: “Cô trước tiên tự mình ở trên đài quay chụp, đem mấy cái động tác kia luyện tập một chút.”
Gia Ý trợn trắng mắt.
Ngu ngốc? Làm lỗi? Không phối hợp? Làm ơn, tôi là đột nhiên bị các người kéo lên, muốn cho tôi trong mấy giờ liền biến thành ảnh hậu sao?
Kiều Mễ Na nhìn thẳng Gia Ý, trên mặt lộ lên một tia cười đắc ý trả thù, a, mình vì nể mặt Cố Tắc Mâu, tạm thời không tiện thu thập cái nha đầu chết tiệt kia, lại không nghĩ rằng có người giúp mình giáo huấn cô ta.
Tuy rằng không biết Tưởng Mỹ Nghi vì cái gì làm khó dễ nha đầu chết tiệt kia, nhưng dù sao Kiều Mễ Na trong lòng cảm thấy rất thoã mãn là được.
Đúng lúc này, sảnh quay chụp truyền đến tiếng bước chân.
“Cố Tổng tới.” Có đồng nghiệp hô ra tiếng.
Kiều Mễ Na sửng sốt, không nghĩ tới Tắc Mâu hôm nay không ngừng hạ mình đến các phòng ban, vội qua nghênh đón.
Tưởng Mỹ Nghi biết Tắc Mâu ngoài việc là tổng giám đốc JJ, còn kiêm bạn học cũ của Hoắc Chấn Dương, cũng đứng lên tự mình đi nghênh đón.
Một đôi mắt xanh lam cao gầy tao nhã người đàn ông bước đi tiến vào, ngữ khí là nhất quán bất biến bình dị gần gũi: “Không có việc gì, các người cứ làm việc của mình, tôi chỉ là đến xem tiến độ quay chụp quảng cáo mới.”
Kem chống nắng đầu tư tư bản rất lớn, vận dụng kỹ thuật cũng là trình độ đứng nhất ngành chăm sóc da nước Pháp, Cố Tổng luôn luôn rất coi trọng, giám đốc bộ phận quảng cáo không dám chậm trễ, ở bên cạnh giải thích tình hình quay chụp trước mắt.
Giám đốc nói đến Tưởng Mỹ Nghi đề nghị trang điểm làm cho Gia Ý xấu xí để phụ trợ sản phẩm mới, Tắc Mâu ý cười ngưng ở bên miệng: “Cần phải như vậy sao?”
“Tắc Mâu. Tôi nhiều kinh nghiệm quay chụp, chẳng lẽ anh không tin tưởng sao?” Tưởng Mỹ Nghi lập tức nói.
Tắc Mâu ngữ khí ôn hòa, chăm chú nhìn nữ minh tinh cao ngạo đứng trước mặt:” Kem chống nắng của chúng tôi là sản phẩm cao cấp, còn không cần dùng kem chống nắng low khác để làm nổi bật, như vậy thực hạ giá. Tưởng tiểu thư tự mình đi lên chụp là tốt rồi, không cần dùng người khác.”
Tưởng Mỹ Nghi thấy Tắc Mâu bác bỏ đề nghị của mình, không muốn hạ đài, càng không muốn từ bỏ cơ hội chỉnh nha đầu kia, môi giương lên, khoanh tay trước ngực, cười lạnh:
“Tắc Mâu, tôi trăm vội trung bớt thời giờ cho JJ các người mặt mũi, vì cho các người quay chụp quảng cáo sản phẩm mới, tôi phải bỏ vài cái hợp đồng lớn, còn bỏ một bộ điện ảnh. Chẳng lẽ anh ngay cả đề nghị của tôi đều không muốn nghe một chút sao? Tôi yêu cầu vai phụ làm nền, chẳng lẽ còn không thể làm chủ sao? Các anh nếu không coi trọng ý kiến tôi như vậy, thì tìm tôi làm gì? Các người đi tìm người khác a! Tôi cũng không nhàn đâu!”
Tắc Mâu nhíu nhíu mày, đây là dùng tư thế đại minh tinh áp người, tạo áp lực lên mình, khiến việc quay chụp quảng cáo hoàn toàn phải nghe cô ta.
Tưởng Mỹ Nghi thấy hắn tạm thời trầm mặc, trong mắt lóe lên một tia đắc ý, lại ở cửa truyền đến giọng nói đàn ông:
“Nếu thời gian của Tưởng tiểu thư quý giá như vậy, mời rời khỏi quay chụp, tìm công việc khác đi.”
Gia Ý nghe được thanh âm quen thuộc, cả kinh, nhìn chằm chằm cái phơi thương trang đại mặt mèo ngẩng đầu.
Quả nhiên là Hoắc Chấn Dương tới.
Người đàn ông mặc bộ đồ tinh xảo, bộ vest cắt may thủ công vừa vặn, đảo tam giác thân hình cao lớn anh kiểu, so Tắc Mâu thậm chí còn cao hơn vài cm, chân dài tu cánh tay, eo thon vai rộng, mày kiếm u mắt phảng phất hải dương, khuôn mặt thanh tuấn thâm thúy sáng hơn cả mặt trời, thần sắc rồi lại uyển tựa lạnh lùng hàn tinh, xuất hiện ở mọi người trung một sát, khiến cho bộ quảng cáo kinh hô.
Đây là ——
Người cấpthấp tuy rằng chưa thấy qua, nhưng giám đốc quảng cáo JJ lại có may mắn gặp qua một lần.
Kiều Mễ Na thích chú ý phú hào có tiền ở G thị nhất, cũng có tìm hiểu hắn trên tạp chí ảnh chụp, giờ phút này, bọn họ đã biết, đột nhiên có một người đến đẹp như Nam Thần, đúng là tổng tài tập đoàn Hoắc Thị!
“Hoắc, Hoắc Tổng tài ——” giám đốc đều nói lắp.
Kiều Mễ Na đôi mắt càng trừng lớn, hoàn toàn không thể rời ánh nhìn từ trên người Hoắc Chấn Dương đi.
Những người khác càng là nổ tung chảo, nhỏ giọng kinh hô.
Ánh mắt người đàn ông không dễ phát hiện xẹt qua cô gái trên đài quay chụp một cái, môi mỏng vừa động, lộ ra ba phần lạnh lẽo, bảy phần buồn cười, chết còn cứng miệng, cư nhiên còn nói công ty không ai khi dễ cô?
Gia Ý có chút xấu hổ, rụt rụt thân mình, cuối đầu.
Cái bộ dạng này bị hắn thấy được —— thật là mất mặt!
Tiểu dã miêu này chỉ cần ám chỉ một câu, hoặc là liếc mắt lại đây, anh liền sẽ lập tức giáp mặt tuyên bố cô chính là bạn gái hiện tại của mình, trước mắt trong phòng này, người người đều sẽ lập tức cúi đầu trước cô xưng thần.
Nhưng cô —— thế nhưng chỉ là gục đầu xuống?
Cô hiện tại chỉ có thể dựa vào anh, nhưng lại là không muốn trước mặt mọi người thừa nhận quan hệ của hai người, chẳng lẽ trong lòng —— đã có nam nhân khác?
Người đàn ông nhíu mắt một cái, con ngươi vi ám.
Tưởng Mỹ Nghi không nghĩ tới Hoắc Chấn Dương sẽ qua đây, càng không nghĩ tới anh không cho mình quay chụp nữa, đã sớm sợ ngây người:
“Chấn…… Hoắc Tổng, ý anh là gì?”
Hoắc Chấn Dương hai mắt vừa chuyển, trong mắt lạnh lẽo tối tăm khiến người không rét mà run, bị tiểu dã miêu kia lơ đẹp lửa giận toàn bộ phát tiết ở trên người Tưởng Mỹ Nghi:
“Chính là kêu cô cút.”