Ngọt Khắc Vào Tim

Chương 39




Không biết có phải vì lần trước bị Khương Dịch nói hay không, thái độ của Khương Du Sở đối với cô rõ ràng đã được cải thiện.

Tuy không tính là thay đổi 180°, nhưng cung nhỏ 40° thì vẫn có.

Trì Yên biết bên kia điện thoại chuyển tiếp rồi, cô cũng thu lại giọng, không tiếp tục mở miệng nữa.

Khương Du Sở nhanh chóng kể hết mọi chuyện với Khương Dịch một lần, cô làm nghề này thời gian chưa tính là quá dài, nhưng thiên phú thì vẫn phải có, biết làm thế nào để nói thẳng trọng điểm, cũng biết làm thế nào để tránh nặng tìm nhẹ hoặc thêm mắm dặm muối.

Trì Yên cũng không nghe thấy đầu nam bên kia nói gì.

Sau khi Khương Du Sở ngắn gọn tóm tắt, lại hỏi thêm một câu: "Bên phía anh Cận Thanh đã áp tin xuống rồi, nhưng chắc cũng không kéo dài được bao lâu cả, anh, bây giờ phải làm sao đây?"

Vấn đề đã hỏi ra khỏi miệng, Khương Du Sở an tĩnh đợi câu trả lời.

Bên cạnh Bạch Lộ như là bà giúp việc già, hết sức chuyên chú quạt cho cô, lại đảm bảo không ai trốn ở góc tường nghe lén cả.

Trì Yên cũng không nói lời nào, cô cũng đang đợi Khương Dịch trả lời.

Thời gian chờ đợi tựa hồ bị kéo dài ra, Trì Yên lấy điện thoại ra khỏi bên tai, xem thời gian trò chuyện, đã hơn năm phút rồi.

Đầu bên kia Khương Du Sở an tĩnh một lúc lâu, sau đó truyền đến giọng nói tức giận của cô nhóc, "Thế mà dám cúp điện thoại của em!"

Cùng lúc đó, Trì Yên nhận được một cái tin nhắn mới

【 nhận điện thoại. 】

Tiếng Khương Du Sở nhẹ giọng oán giận còn ở bên tai, Trì Yên cảm thấy không quá chân thực, nhưng là lại không thể không đánh gãy cô nàng, cô tận lực giữ giọng mình bình thường một chút, “Sở Sở chị còn có việc, cúp trước nhé.”

“Ok, chị cũng không cần luẩn quẩn trong lòng, dù sao không phải lúc nào chị cũng tìm ra sơ hở cả.”

Khương Du Sở cũng không phải một người nói nhiều, đặc biệt dưới tình huống cô nàng và Trì Yên cũng không thân thiết lắm như thế.

Ở trước mặt Khương Dịch, cô nàng có thể ríu rít nói cái ba ngày ba đêm không nghỉ, ở trước mặt Trì Yên, nói ba câu tuyệt đối đã dừng lại rồi.

Cho dù là như thế, cũng không dễ dàng gì.

Khương Du Sở nhanh chóng cắt điện thoại, ngay sau đó Trì Yên gọi lại cho Khương Dịch.

Chuyện kia chắc cũng đều biết cả rồi, Trì Yên cũng không lặp lại nữa, chỉ cường điệu giải thích một câu: "Em không quen Vương tổng kia."

“Anh biết.”

Giọng Khương Dịch nhè nhẹ, “Vừa rồi Sở Sở gửi ảnh qua cho anh”

Trì Yên còn chưa nhìn qua cái ảnh gọi là giường chiếu kia.

Trong đầu có thứ gì đó nhanh chóng thoáng qua, Trì Yên buột miệng thốt ra: "Người trong ảnh có hình xăm không?"

Cô xăm mình là sau khi thi đại học mới xăm.

Lúc ban đầu, Trì Yên căn bản cũng không có tình che đậy nó, sau lại vào hệ biểu diễn ở đại học, lúc này mới cảm thấy có sẹo không tốt lắm, dứt khoát chọn một ngày lành tháng tốt xăm một đóa hoa lên.

Lúc ấy Đỗ Vũ Nhu sớm đã cùng cô nước sông không phạm nước giếng rồi, không biết chuyện này cũng là bình thường thôi.

Đầu kia yên lặng một lát, Khương Dịch mở miệng: “Không có.”

Trì Yên hơi hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Làm việc cho tốt” giọng Khương Dịch thả chậm, “có nhớ anh không?”

Mới vừa rồi còn có chút khẩn trương giờ lại đột nhiên thay đổi.

Trì Yên mất tự nhiên khụ một tiếng.

Từ khi Khương Dịch đến bây giờ, tính theo giờ, cơ bản dùng một bàn tay cũng có thể đếm được.

Trùng hợp Bạch Lộ duỗi tay túm túm cô, Trì Yên hàm hàm hồ hồ lên tiếng, nhanh chóng cắt điện thoại.

Ái Luyến Châu Báu đi theo hướng đẹp đẽ xa hoa, mỗi một đồ trang sức đều có kiểu dáng đặc biệt.

Không thể không thừa nhận, Thẩm Ninh làm thiết kế sư cực kì xứng chức hơn nữa còn rất xuất sắc nữa kìa.

Nhưng chút đề cao này không làm cải thiện hảo cảm của Trì Yên với Thẩm Ninh.

Hôm nay duy nhất không làm cô sốt ruột chính là Thẩm Ninh không xuất hiện ở studio.

Một Đỗ Vũ Nhu đã đủ để cô ứng phó, nếu lại có thêm người nữa, đoán rằng đầu cô sẽ muốn nổ ra mất.

Đỗ Vũ Nhu đại ngôn chính là kiểu vòng cổ mới nhất, dáng người cô ta quả thật rất tốt, bởi vì tuổi trẻ, phần cổ trắng nõn, đẹp đẽ.

Chiếc vòng cổ màu bạc ở trên cổ cô ta lại bị ánh đèn trên đỉnh đầu chói tỏa, lóe ra ánh sáng lấp lánh, làm cho vòng cổ vốn đã đẹp lại càng đẹp hơn.

Đèn flash lóe lên không ngừng, Đỗ Vũ Nhu cũng phối hợp làm ra các loại tư thế.

Khó khăn cao thấp không đợi.

Nhiếp ảnh gia rõ ràng không vừa lòng lắm.

Một đoạn video ngắn cùng mấy ảnh chân dung chụp hơn một giờ, nhiếp ảnh gia vẫn không có dấu hiệu vừa lòng.

Bạch Lộ vui sướng khi người gặp họa, miệng đã muốn ngoác đến tận mang tai rồi.

Trì Yên lại không cảm thấy có cái gì cả, chỉ là tầm mắt vẫn luôn hướng lên người Đỗ Vũ Nhu, từ đôi mắt đến xương quai xanh của cô ta

Thật sự nhìn không rõ lắm.

Trì Yên duỗi tay túm túm Bạch Lộ: “Lộ Lộ, cậu nhìn xem trên xương quai xanh của cô ấy có nốt ruồi không?”

Bạch Lộ không rõ nguyên do, nhưng sau khi nhìn một lúc vẫn gật gật đầu.

Cô nàng duỗi tay chỉ chỉ Trì Yên: “Tớ nhớ rõ cậu cũng có, vị trí hình như cũng không khác nhau lắm……”

Lời Bạch Lộ còn chưa nói xong, di động đã hơi rung lên.

Cô tạm thời thu vẻ cảm thán về, click mở nhóm chat đồng nghiệp xem vài cái.

Lại là tin tức lớn, nhưng không phải tin hot tòa soạn nào đưa lên cả.

Bạch Lộ dùng tốc độ nhanh nhất xem một lần, sau đó lại dùng tốc độ nhanh nhất nói hai chữ.

Trì Yên nghe thấy được, là “Mẹ nó”.

Bạch Lộ click mở ảnh chụp phóng đại, sau đó lại phóng đại, vẫn luôn phóng đại đến không thể lại phóng đại được nữa

“Yên Nhi ——”

Bạch Lộ tựa hồ vẫn chưa tìm được từ ngữ nào để nói cả, sau một lúc muốn nói lại thôi nhìn cô, dứt khoát đẩy điện thoại ra, "Người trên ảnh này hơi giống cậu....."

Trì Yên không cần xem cũng biết là bức ảnh Khương Du Sở nói lúc trước.

Cô thất thần liếc liếc mắt một cái, vốn là muốn tìm điểm bất đồng, kết quả ngoài ý muốn phát hiện trên ảnh chụp người cũng không lộ toàn mặt, chỉ có non nửa sườn mặt mà thôi.

Mà phía sau người phụ nữ còn có một gã đàn ông, nhìn qua đại khái là ba bốn mươi tuổi, hơi mập một chút.

Đây là Weibo một dân mạng phát vài phút trước, bởi vì bị Đỗ Vũ Nhu like nên nhanh chóng truyền bá mở ra.

Bên trên Weibo còn có mấy lời ái muội:【 đoán xem là ai? Nghe nói có phim mới đang quay, là nữ số 2 nga!】

Trì Yên cũng muốn chửi bậy.

Vừa ngẩng đầu lại thấy ngay tầm mắt người khởi xướng nhìn qua.

Đỗ Vũ Nhu nhìn qua tâm tình không tồi, cong khóe môi giơ giơ di động về phía cô.

Xem nửa mặt trên tấm ảnh chụp kia, căn bản là cô không hề sai.

Nhưng xem một chút nữa, Bạch Lộ cũng phát hiện ra điểm không thích hợp, “Trên người cô ta không có đóa hồng nhỏ sao?”

Bạch Lộ đối với hình xăm trên người Trì Yên lại nổi lên một cái xưng hô nghịch ngợm.

Trì Yên gật gật đầu, “Trước xem cô ta diễn tiếp đã.”

Dù sao không được bao lâu sẽ hạ màn thôi.

Lúc này Bạch Lộ mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Như vậy cũng khá tốt, chính cô ta tạo độ hot cho đề tài, kết quả đến lúc dân mạng nghi ngờ, xì, phát hiện người like bài weibo này chính là tự mình chụp thôi.”

Bạch Lộ chà xát tay: “Ngẫm lại liền thấy rạo rực, phim truyền hình cũng không dám viết như vậy nữa.”

Trì Yên thiếu chút nữa bị cô nàng chọc cười.

Click mở Weibo vừa thấy hot search đã treo một tiêu đề【 nữ tinh thần bí chen chân vào hôn nhân của trùm địa ốc 】.

Lại phía dưới còn có một cái:【 nữ chính《 nhiếp hồn 》 like ảnh 】.

Đoán chừng qua mấy ngày nữa sẽ thành, nữ chính 《 nhiếp hồn 》 cần thay người

Trì Yên rời khỏi Weibo, không bao lâu, đã bị nhiếp ảnh gia gọi lên đi chụp ảnh.

Dù sao Trì Yên cũng xuất thân chính quy, kỹ thuật diễn cùng cảm ứng màn ảnh vẫn tốt hơn so với Đỗ Vũ Nhu, Đỗ Vũ Nhu mất hai cái giờ mới chụp được ảnh ổn, cô chỉ mất có 30 phút mà thôi.

Nhiếp ảnh gia đối với cô cực kì vừa lòng, trước khi kết thúc công việc còn đưa cô một tờ danh thiếp.

Trì Yên cất danh thiếp vào trong túi, nói cảm ơn rồi lại nói hẹn gặp lại, sau đó mới cùng Bạch Lộ rời khỏi studio.

Cho tới hôm nay, Trì Yên đã có cách liên hệ với hau nhân vật nổi danh trong hai lĩnh vực.

Một là Lục Phỉ làm bên âm nhạc, một là nhiếp ảnh gia hôm nay.

Xen lẫn trong giới showbiz này, quen được nhiều ngưòi vẫn tốt hơn.

Bởi vì niềm vui ngoài ý muốn này, tâm trạng Trì Yên đều tốt hơn không ít, buổi tối còn ăn nhiều hơn một chén cháo.

Tấm ảnh giường chiếu kia ngắn ngủi có mấy ngày đã cực hot lan tỏa hết mạng internet luôn rồi.

Mỗi ngày Weibo Trì Yên có đến vạn người nạc danh gửi tin nhắn đến, cô cũng lười xem qua, cứ theo lẽ thường nên đăng bài hằng ngày thù đăng bài hằng ngày, nên livestream thì livestream.

Cô cài đặt lại bình luận Weibo thành “Chỉ fan mới được bình luận”, sau đó sự kiện “Giường chiếu môn” ngày càng gay cấn, không ít người muốn hỏi có phải cô hay không, sau đó lại vì để bình luận mà follow cô.

Thời gian có mấy ngày, lượng fans của Trì Yên đã lên đến mấy chục vạn.

Lượng fans ở weibo của Đỗ Vũ Nhu cũng tăng mạnh.

Nguyên nhân trong lòng Trì Yên biết rõ ràng, bởi vì người trên ảnh chỗ xương quai xanh có một nốt ruồi.

Giới giải trí này người có nốt ruồi không thiếu, nhưng người có nốt ruồi ở vị trí đó thì lại ít.

Về bình luận nghi ngờ, Trì Yên thống nhất không rep lại, cô trực tiếp phát Weibo:【 tôi không có bạn trai, cảm ơn. 】

Vì mấy năm nay do bạo lực trên internet mà có mấy minh tinh tự sát, nên chuyện này không có chứng cứ trực tiếp, dân mạng so với trước đây cũng dịu dàng hơn nhiều, phần lớn là đợi kết quả xác thực.

Còn có một đống fans chân ái của Trì Yên phất cờ hò reo nói sẽ tiếp tục tin tưởng cô

Vì cho thấy quyết tâm, còn có fan đi đầu làm một gói biểu cảm, đương nhiên, bị làm gói biểu cảm chính là mặt cô.

Tống Vũ thấy cứ gửi gói biểu tình đó sang trêu chọc cô.

Sau khi trêu chọc xong, cô nàng gọi Trì Yên đi dạo phố: “Yên Yên tiểu bảo bối, chị ở nhà không buồn đến mốc meo sao? Ra ngoài cùng em đi dạo phố được không?”

Mấy ngày nay Trì Yên không có lịch diễn, cẩn thận ngẫm lại, quả thật đã hai ngày không ra khỏi nhà rồi.

Lại không hoạt động nữa có khả năng sẽ chán chết mất thôi, Trì Yên đồng ý với Tống Vũ.

Lúc nhận được điện thoại của Khương Vận, Trì Yên đang theo sau Tống Vũ, trơ mắt nhìn cô nàng ở trung tâm thương mại mà đại sát tứ phương.

Cô che che ống nghe, vì trước đó không nhận được điện thoại xin lỗi: “Ngại quá chị Khương Vận, vừa rồi em không có nghe được.”

Trung tâm thương mại đông người, lại ầm ĩ, không nghe thấy là hết sức bình thường.

Khương Vận cũng không so đo, “Nửa giờ có thể về tới nhà không?”

Trì Yên nâng nâng mắt, nhìn Tống Vũ đã bắt đầu mở ví tính tiền, “Hẳn là có thể.”

“Được, chị ở nhà em chờ em.”

Lúc đó Khương Vận đã lái xe đến cửa tiểu khu rồi, lại bị bảo vệ ngăn cản.

Khương Vận kéo cửa sổ xe xuống, càng cảm thấy nơi này hơi quen quen.

Bảo vệ làm việc rất có trách nhiệm, cuối cùng Khương Vận chỉ có thể gọi điện để Trì Yên nói chuyện với bảo vệ, sau đó chị mới được lái xe vào.

Lần trước Trì Yên đã nới địa chỉ rất cẩn thận, cẩn thận đến cả biển số nhà luôn.

Sau khi Khương Vận tìm được chỗ ở, duỗi tay ấn chuông cửa.

Chị nhớ rõ Trì Yên có nói trong nhà có người giúp việc.

Không quá một lát, cửa từ bên trong mở ra, Khương Vận vốn dĩ định chào hỏi một câu, kết quả đến bên miệng lại biến thành một tiếng không rõ ý gì, “Thao*”.

(*=fuck)

Chị đứng ở ngoài cửa, người đàn ông đứng bên trong.

Sau hai giây đối diện, Khương Vận khoanh tay trước ngực, mở miệng hỏi amh: “Khương Dịch —— sao em lại ở trong nhà Tiểu Trì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.