Khưu Doanh Doanh bây giờ là sinh viên năm ba, trên người cô toát ra sức sống và vẻ năng động vốn có của những người trẻ tuổi. Cô nói chuyện và làm việc cũng rất thẳng thắn. Vì là sinh viên, nên mặc dù Khưu Doanh Doanh đã vào phòng Thiết kế, nhưng vẫn là nhân viên thực tập, và lương bổng cũng không cao.
Vừa nghe tin An Điềm đã trở thành nhân viên chính thức, còn được mặc Fairy do Tô tổng thiết kế, Khưu Doanh Doanh thèm đến chảy nước dãi. Cô đi đến trước mặt An Điềm và nói mà không hề che giấu vẻ ngưỡng mộ: “A, chị An Điềm, em ngưỡng mộ chị quá! Trở thành nhân viên chính thức, lại còn được mặc Fairy! Nhưng còn em, em còn chưa tốt nghiệp nữa, không biết phải chịu khổ bao lâu nữa đây!”
“Em vậy là giỏi lắm rồi. Tô Thị là công ty thời trang lớn nhất ở thành phố H, em còn chưa tốt nghiệp đại học mà đã được đến đây thực tập, sau khi tốt nghiệp, nhất định sẽ có tiền đồ sáng lạng!” An Điềm giơ tay ra và vỗ vai Khưu Doanh Doanh, khuyến khích nói.
“Vâng, nghe chị An Điềm nói thế, tâm trạng em đã tốt hơn một chút.” Khưu Doanh Doanh chặc lưỡi và nói.
“Phải rồi, chị An Điềm à. Em nghe nói hôm qua chị và Tô tổng đã có một duyên phận khó hiểu, hay chị kể cho em nghe đi.” Khuôn mặt của Khưu Doanh Doanh lộ ra vẻ bà tám.
Nghe thấy Khưu Doanh Doanh hỏi như thế, mặc dù các đồng nghiệp gần đó vẫn đang bận rộn với công việc của mình, nhưng tai họ lại dựng đứng lên để lắng nghe cẩn thận.
“Em có biết dùng từ không vậy? Gì mà duyên phận khó hiểu?” An Điềm mỉm cười. “Chuyện xảy ra ngày hôm qua, hoàn toàn chỉ là không trâu bắt chó đi cày thôi!”
“Ly kỳ đến vậy à? Mau kể cho em nghe đi!” Khưu Doanh Doanh vừa nghe thấy An Điềm nói thế, liền lập tức chạy đến bàn làm việc của mình và cầm gói snack lên, nhìn chằm chằm vào An Điềm với vẻ mặt rất mong chờ.
An Điềm nhìn thấy bộ dạng này của Khưu Doanh Doanh liền cứng họng: “Doanh Doanh, chị chỉ biết em giỏi ăn hàng, không ngờ em còn giỏi buôn chuyện nữa!”
“Ôi, phụ nữ mà, không nên để người khác đoán trước được, nên liên tục thể hiện ưu điểm của mình chứ. Em không chỉ giỏi ăn hàng, giỏi buôn chuyện, mà còn nhiều ưu điểm khác nữa cơ!” Khưu Doanh Doanh nhét một miếng snack khoai tây vào miệng mình, tự khen mà không hề đỏ mặt chút nào, làm An Điềm và các đồng nghiệp khác nghe thấy mà phì cười.
“Phải phải phải, em còn có những ưu điểm khác nữa. Ưu điểm rõ ràng nhất chính là mặt dày!” An Điềm trêu chọc mà không hề khách sáo.
“Này chị An Điềm, chúng ta không chuyển đề tài nhé. Nhanh lên, chị kể đi, tình hình hôm qua rốt cuộc là thế nào?” Khưu Doanh Doanh chùi hết bột khoai tây dính trên khóe miệng, nhìn An Điềm và nói.
An Điềm thấy không thể tránh né được nữa, nên đành phải đem những gì đã xảy ra vào ngày hôm qua kể rõ từng chút một.
“Mọi việc là vậy đấy, chẳng có gì ghê gớm cả. Bây giờ chắc em đã yên tâm làm việc rồi ha?” An Điềm cầm cốc nước lên và nhún vai với Khưu Doanh Doanh, rồi nhấp một ngụm nước. Nãy giờ nói nhiều quá, cô khát nước lắm rồi!
“Ồ, hóa ra là thế!” Khưu Doanh Doanh và các đồng nghiệp của phòng Thiết kế đều đồng thanh nói với vẻ mặt đăm chiêu.
“Phụt...” An Điềm suýt nữa phun ngụm nước đã ở trong miệng ra ngoài. Vừa rồi cô nhìn thấy các đồng nghiệp trong phòng Thiết kế đều đang làm việc rất chăm chỉ, cứ tưởng chỉ có một mình Khưu Doanh đang nghe mình nói, không ngờ tất cả mọi người đều đang lắng nghe!
An Điềm quay lại nhìn các đồng nghiệp của mình, tỏ vẻ “mọi người đều bà tám quá”. Còn các đồng nghiệp nhận được ánh mắt của An Điềm, tất cả đều mỉm cười ngượng ngùng, cúi đầu và tiếp tục làm việc.
An Điềm lắc đầu với vẻ bất lực. Cô nhìn Khưu Doanh Doanh vẫn đang nhét snack khoai tây vào miệng và nói: “Em còn ăn nữa? Coi chừng béo lên đấy!”
“Hả! Chị An Điềm, chị không nói là em quên mất luôn rồi!” Khưu Doanh Doanh vội bỏ bịch snack xuống và hét to: “Em vốn có kế hoạch giảm cân mà, sao hôm nay lại ăn vặt thế này!”
“Em muốn giảm cân à? Em không ăn vỡ bụng thì còn được!”
“Không được, em không thể tiếp tục ăn như thế này nữa!” Khưu Doanh Doanh cầm bịch snack lên, rồi đột nhiên nghiến răng và chạy đến bàn làm việc của mình, chuyển tất cả đồ ăn vặt đến trước mặt An Điềm.
“Em đang làm gì vậy?” An Điềm nhìn vào đống đồ ăn vặt chất cao như núi của Khưu Doanh Doanh, và hỏi một cách khó hiểu.
“Chị An Điềm, chị phải ủng hộ sự nghiệp giảm cân của em chứ!” Khưu Doanh Doanh nhìn An Điềm và tiếp tục nói rất nghiêm túc.
“Ủng hộ, ủng hộ. Chị ủng hộ hai tay hai chân luôn!” An Điềm gật đầu và nói rất chân thành.
“Vậy là…” Khưu Doanh Doanh nói đến đây liền cúi đầu nhìn xuống đống đồ ăn vặt trong tay mình, nói gần như khóc. “Vậy là, em không cần mấy món ăn vặt này nữa, cho chị hết đấy, chị An Điềm!”
Khưu Doanh Doanh nói xong liền lập tức để tất cả đồ ăn vặt lên trên bàn An Điềm, rồi thề thốt chân thành: “Lần này, em nhất định phải kiên trì sự nghiệp giảm cân! Cố lên! Sẽ làm được!”
An Điềm quay lại nhìn đống đồ ăn vặt trên bàn mình và hỏi: “Cho chị hết tất cả à?”
Trong mắt Khưu Doanh Doanh lập tức lộ ra vẻ không nỡ, nhưng do dự một lúc rồi cuối cùng gật đầu và nói: “Cho chị hết đấy, chị An Điềm!”
“Vậy chị sẽ lấy hết tất cả đấy nhé!” An Điềm nói rồi cầm một gói đồ ăn vặt mà Khưu Doanh Doanh thích nhất, sau đó đưa qua đưa lại trước mặt cô ấy.
“Vâng, chị An Điềm. Chị phải đối xử tốt với chúng, em và chúng có tình cảm với nhau nhiều lắm.” Mắt Khưu Doanh Doanh rưng rưng rồi gật đầu.
“Được! Chị sẽ đối xử tốt với chúng.” An Điềm gật đầu, rồi “xẹt” một tiếng, xé một gói đồ ăn và đưa vào miệng.
“Ối...” Khưu Doanh Doanh nhắm mắt lại với vẻ đau đớn, như thể An Điềm không phải cắn thức ăn mà cắn vào da thịt của cô!
“Được rồi, được rồi!” An Điềm nhìn vào bộ dạng đau đớn của Khưu Doanh Doanh, và không trêu chọc cô ấy nữa, chỉ nói bằng giọng chân thành. “Giảm cân thì phải từ từ, nhưng em không thể cứ ăn liên tục như thế được. Em nên ăn nhiều trái cây hơn. Phòng Thiết kế chúng ta phải thường xuyên tăng ca, trữ một ít đồ ăn vặt cũng hợp lý thôi. Mấy túi đồ ăn vặt này, em cầm về đi, giữ mà ăn. Với lại, chị cũng không thích ăn mấy món này lắm.”
“Em…” Khưu Doanh Doanh giơ tay ra, muốn lấy lại số đồ ăn vặt đó. Kết quả, cuối cùng vẫn dằn lòng, cắn răng nhắm mắt và nói với An Điềm. “Vậy mấy món mà em yêu thích sẽ để lại cho chị. Phần còn lại, mọi người cùng chia nhau. Em thực sự không thể tiếp tục ăn nữa, nếu không, em sẽ không tìm được bạn trai đâu!”
Khưu Doanh Doanh nói rồi cầm lấy số đồ ăn vặt và đem chia cho các đồng nghiệp trong phòng.
“Được rồi, mau đi làm việc thôi.” An Điềm mỉm cười. Cô bé Khưu Doanh Doanh này cứ chí chóe suốt ngày, tuy hơi ồn ào, nhưng những việc nên làm thì cô ấy đều làm rất tốt. Vì vậy, An Điềm cũng rất thích cô ấy.
“Vâng, còn phải làm việc nữa.” Khưu Doanh Doanh vừa nghe thấy An Điềm nói vậy, vẻ mặt càng buồn rầu hơn. Ai mà không biết công việc của cô thực tập sinh này là bưng trà rót nước và đi gửi công văn chứ?
Mặc dù mình và chị An Điềm cùng vào phòng Thiết kế với tư cách là nhân viên thực tập, nhưng khả năng làm việc của chị An Điềm thì mọi người đã rõ. Còn mình, còn chưa học xong khóa thiết kế thời trang ở trường đại học nữa, vậy việc đâu mà làm!
“Doanh Doanh, phiền em đem bản vẽ này đến phòng Kế hoạch, họ yêu cầu hôm nay phải có đấy.” Khưu Doanh Doanh còn chưa than thở xong thì đã có người bắt đầu sai cô làm việc.
Khưu Doanh Doanh xòe hai tay ra với An Điềm như muốn nói: Chị An Điềm, chị nhìn thấy rồi đó, đây chính là công việc của em!
“Được rồi, đừng than thở nữa, một thời gian nữa sẽ tốt hơn thôi!” An Điềm an ủi Khưu Doanh Doanh.
“Được rồi.” Khưu Doanh Doanh nhăn mũi, vừa định đi phô-tô tài liệu thì đột nhiên “ọc” một tiếng rồi ôm lấy bụng mình.