[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 48: Thanh long hội tới






“Mày đụng vào tao thử coi!” Trong lòng Trịnh Diễm cũng cực kỳ sợ hãi, dù sao cô ta đã giết chết bạn gái của Tần Hằng, nhưng cô ta bình thường đã quen thói hống hách phách lối, ở trước mặt nhiều người như vậy, dù hoảng loạn muốn bỏ chạy, nhưng cô ta vẫn sỉ diện.

Tần Hằng đi tới trước mặt cô ta, đầu tiên cho cô ta một bạt tai.

“Đồ hèn hạ thối tha như mày không muốn sống nữa sao?” Trịnh Diễm bị đánh khóe môi rướm máu, cô ta nghiêng đầu muốn đánh Tần Hằng, nhưng đã bị anh nắm tóc, anh không quan tâm cô ta có đau hay không, nắm tóc cô ta xoay người kéo đi.

“Buông tay, khốn khiếp...” Miệng Trịnh Diễm liên tục chửi rủa, Tần Hằng kéo cô ta quá mạnh, cô ta liền ngã xuống, anh cũng không đợi cô ta đứng dậy, kéo cô ta lê lết trên bãi cỏ giống như người máy, cô ta đau tới mức hét lên như heo bị thọc tiết: “A---”

Tần Hằng kéo cô ta vào hồ Nhuận Khê, nắm tóc cô ta, dìm vào trong nước, giống như cô ta đã làm trước đó với Chung Khiết, anh muốn để cô ta nếm thử đây là mùi vị gì.

“A, buông tao ra, đồ hèn hạ...” Trịnh Diễm kinh hoảng hét lên, lại bị anh dìm vào trong nước.

“Cứu mạng, mau tới cứu tôi! Tên điên này muốn giết người, mau cứu tôi!” Trịnh Diễm bị sặc uống mấy ngụm nước, cô ta bắt đầu hi vọng những người vây xem xung quanh có thể ra tay cứu mình.

Nếu những người xung quanh có lá gan này thì Chung Khiết cũng sẽ không ‘chết’, họ đều sợ bị vạ lây, chỉ lặng lẽ đứng quanh nhìn.

Thời gian Tần Hằng dìm Trịnh Diễm xuống nước ngày càng lâu, mỗi lần cô ta ngẩng lên khỏi mặt nước đều càng thêm cảm nhận được sự trân quý của không khí, cô ta cũng càng thêm sợ hãi.

“Tần Hằng, tôi xin lỗi anh, tôi không nên giết Chung Khiết, xin anh đại nhân đại lượng, xem như tôi không hiểu chuyện mà bỏ qua cho tôi đi.” Trịnh Diễm bị Tần Hằng tra tấn cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, nếu lại để anh dìm thêm vài lần, cô ta cảm thấy mình sẽ chết.

“Bây giờ xin lỗi còn có tác dụng sao? Cô xin lỗi thì có thể cứu lại được Chung Khiết của tôi sao!” Tần Hằng bi thương nói: “Cô vẫn là đi tới trước mặt Chung Khiết xin lỗi cô ấy đi...”


“Đừng, Tần Hằng, tôi bồi thường tiền cho anh, anh muốn bao nhiêu, một tỷ rưỡi, ba tỷ, anh đừng kích động, nếu tôi có chuyện gì thì anh cũng không thể sống nổi...” Trịnh Diễm nghe lời của Tần Hằng thì trong lòng lạnh run, anh chuẩn bị muốn mạng của cô ta.

“Muộn rồi...” Tần Hằng nói xong thì dìm cô ta vào trong nước.

Anh đã suy nghĩ xong rồi, Chung Khiết đã chết, cuộc đời anh cũng không còn ý nghĩa gì, vậy anh còn sống để làm gì? Đợi giết xong Trịnh Diễm, anh sẽ an táng Chung Khiết, sau đó đi theo cô.

Chung Khiết, kiếp này anh không chăm sóc tốt cho em, kiếp sau anh sẽ bồi thường cho em.

Đợi anh, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại.

Chính vào lúc Tần Hằng bình tĩnh suy nghĩ thì Trịnh Diễm đã bị dìm vào trong nước một phút rồi.

“Ùng ục” Mặt nước nổi rất nhiều bọt khí, tay Trịnh Diễm đang ra sức đập xuống mặt nước, còn kịch liệt hơn Chung Khiết trước đó.

Bỗng từ xa vang lên tiếng động cực lớn, cửa sắt vườn trường bị tông mở, một hàng xe chỉnh tề lái vào, cực kỳ bá đạo, thấy sinh viên căn bản cũng không có ý tránh, nếu không phải sinh viên tránh nhanh thì đã xảy ra mấy vụ tai nạn rồi.

Hàng xe lái thẳng tới chỗ hồ Nhuận Khê, thu hút sự chú ý của các sinh viên đang vây xem xung quanh.

Những chiếc xe này đều là siêu xe.

Có Maybach, Bentley, BMW 5-Series, Audi..., chiếc chính giữa là Rolls-Royce.

Đám sinh viên nào từng nhìn thấy nhiều siêu xe như vậy, rất nhiều người kinh thán, lấy điện thoại ra điên cuồng quay chụp.

Lúc này, ngoại trừ chiếc Rolls Royce, cửa của tất cả những siêu xe khác hầu như đồng thời mở ra.

Từ trên xe bước xuống 3-5 người, mặc dù kiểu tóc khác biệt, vóc dáng đa dạng, trang phục khác nhau nhưng có một đặc trưng chung chính là ở vị trí mu bàn tay phải mỗi người đều xăm một chữ - “Long”.

Họ vừa bước xuống thì một đám nhanh chóng nhào tới đám người xung quanh, đập nát điện thoại của họ, mấy tên đầu trọc hung ác dùng tay xua đi đám người vây xem, khẽ ngẩng đầu, hung hăng nói: “Thanh Long hội làm việc, đều lặng lẽ, không muốn gây phiền phức cho bản thân thì giữ cái miệng của mình, đứa nào chán sống thì tiếp tục lấy điện thoại ra...”

Uy hiếp như vậy, trong lòng đám người xung quanh đều sợ gần chết, sợ mình đụng phải phiền phức, không một ai phản kháng.

“Thì ra là Thanh Long hội à, chỗ chúng chúng ta thuộc địa bản của Thanh Long hội đúng chứ.”

“Cái gì mà chỗ chúng ta chứ, tôi nghe tháng trước giới xã hội đen ở Kim Lăng đã có một trận đẫm máu, người thắng chính là Thanh Long hội, bây giờ họ đã là lão đại đứng đầu giang hồ ngầm toàn Kim Lăng rồi.”

“Đám người này cực kỳ hung ác, đánh người ở trường học đối với họ mà nói cũng không tính là chuyện gì, thôi rồi thôi rồi, tên nhóc đó hôm nay sợ là gặp xui xẻo rồi.”

Trong đám người vây xem, có vài nam sinh nhỏ giọng bàn tán.

Đồng thời với việc ngăn cản người vây xem chụp ảnh, cũng có một đám người tay cầm gậy sắt hướng về phía Tần Hằng, trực tiếp đập xuống đầu anh.

Tần Hằng chỉ có thể buông Trịnh Diễm ra trước để đáp trả.

Mặt Trịnh Diễm thoát khỏi mặt nước, cô ta thở hổn hển từng ngụm không khí tươi mới, nếu thêm mười giây nữa, cô ta cảm thấy mình sẽ có kết cục giống với Chung Khiết.


Đợi Trịnh Diễm ổn định lại hô hấp, được đám thuộc hạ của Thanh Long hội đỡ tới trên bờ, cửa xe Rolls Royce mở ra, một người đàn ông hơn 50 tuổi bước ra ngoài.

Chỉ thấy ông ta mặc quần áo kiểu Trung tay ngắn, tóc bạc, để tóc undercut, miệng ngậm điếu xì gà.

Ông ta chính là thủ lĩnh của Thanh Long hội – Lý Thanh Long.

Những người vây xem mặc dù chưa từng nhìn thấy ông ta nhưng từ khí thế phát ra trên người ông ta cũng có thể đoán ra ông ta nhất định là một nhân vật chủ chốt nhất trong Thanh Long hội.

“Cậu.” Trịnh Diễm đi về phía Lý Thanh Long.

Trong lòng những người vây xem xung quanh lại chấn động, chẳng trách cô ta ở trường ngang ngược như vậy, thì ra người ta là cháu gái của ông lớn Thanh Long hội, dù là hiệu trưởng e rằng cũng không dám chọc tới cô ta.

Trịnh Diễm ôm Lý Thanh Long khóc: “Cậu, nếu cậu đến trễ một bước thì sẽ không thể nhìn thấy con rồi, tên nghèo hèn thối tha đó vừa nãy muốn dìm chết con! Con muốn cậu giúp con giết hắn!”

“Đừng khóc nữa Diễm Nhi.” Lý Thanh Long khẽ vỗ cô cháu gái trong lòng: “Dám bắt nạt con ở địa bàn của cậu, vậy hắn là chán sống rồi, cậu sẽ cho con câu trả lời hài lòng.”

Ánh mắt Lý Thanh Long lóe lên ác độc nhìn sang Tần Hằng.

Tần Hằng vẫn còn đang tranh đấu với ba tên lực lưỡng trong nước, vóc dáng Tần Hằng vốn không yếu, lại thêm thề quyết tâm báo thù cho Chung Khiết, anh đã bạo phát ra sức mạnh phi thường.

Tần Hằng đoạt gậy sắt trong tay một tên, đập lên đầu hắn, đánh ngã một tên vào trong nước, anh ra tay không chút do dự, cho dù chịu một gậy của đối phương, anh cũng không lùi bước, giống như con cá sấu cắn chặt không nhả, dọa ba tên hắc đạo đều sợ ngây người, mỗi người chịu của anh vài gậy, rách đầu chảy máu, nằm trên mặt đất.

Trên người Tần Hằng cũng bị thương vài chỗ, chỉ là anh không hề để ý, bây giờ anh chỉ có một ý niệm – giết chết Trịnh Diễm.

Tần Hằng bước từng bước về phía Trịnh Diễm đang đứng cạnh Lý Thanh Long, hoàn toàn xem nhẹ ông ta.

“Cậu, cậu xem hắn sắp tới rồi, hắn vừa nãy chính là ánh mắt này, hắn muốn giết con, cậu mau giúp con giết hắn.” Trịnh Diễm sợ hãi nói với ông ta.

“Yên tâm.” Lý Thanh Long thản nhiên nói một câu với cô ta, ông ta khẽ nghiêng đầu sang hướng này, một tên thuộc hạ đứng cạnh ông ta rút súng khỏi hông, ‘cạnh’ một tiếng, đạn lên nòng, họng súng đen thẳm nhắm chính xác vào Tần Hằng.

Thấy súng, những người xung quanh sợ hãi ôm đầu, có người bất giác lùi về sau một bước.

Họ chỉ từng nhìn thấy nó trong phim, trong cuộc sống hiện thực, ai từng nhìn thấy súng chứ? Đây là thứ có thể cướp đi tính mạng con người trong phút chốc, ai mà không sợ hãi?

Tuy nhiên, Tần Hằng như không nhìn thấy, trong ánh mắt anh chỉ có Trịnh Diễm, vẫn đi từng bước về phía cô ta.

“Ồ?” Lý Thanh Long khẽ kinh ngạc.

Ông ta nhấc tay, khẽ động ngón tay với tên thuộc hạ đang cầm súng: “Cánh tay.”

“Đùng!”

Tiếng súng vang lên.

“A...” Tần Hằng phát ra tiếng kêu thảm thiết, lập tức ngã xuống, dùng tay che cánh tay phải mình, máu tươi thấm đỏ tay áo cộc màu xám của anh, vết máu ngày càng lan rộng, ngày càng thâm đen, tí tách nhỏ xuống bãi cỏ xanh rờn.


Thấy Tần Hằng quỳ ngã trên đất, trong lòng Trịnh Diễm cực kỳ vui mừng, giống như vừa xả cơn giận.

Lúc tiếng súng vang lên, những người xung quanh đều sợ hãi hét to, tim cũng sắp bay ra khỏi cuống họng.

Tần Hằng dừng lại trên sàn mười mấy giây, đứng dậy, anh che cánh tay đang chảy máu, tiếp tục đi về phía Trịnh Diễm.

Điều này càng khiến Lý Thanh Long kinh ngạc, ông ta lộ ra nụ cười không hiểu nổi, anh đang khiêu chiến với quyền uy của ông ta.

“Này, đồ ngu, đứng nguyên tại chỗ, nếu không tôi sẽ khiến đầu cậu và tim cậu đồng thời nở hoa.” Lý Thanh Long nói với anh.

“Nếu có người giết người ông yêu thương nhất thì ông sẽ bỏ qua cho hắn sao?” Tần Hằng lạnh lùng nói, anh hi vọng Lý Thanh Long có thể giao Trịnh Diễm cho mình xử lý.

Tuy nhiên, suy nghĩ của Tần Hằng quá ngây thơ.

Lý Thanh Long nghi hoặc nhìn sang Trịnh Diễm, Trịnh Diễm nói hết tình hình thực tế với ông ta, ông ta liếc nhìn Chung Khiết đang nằm trên bãi cỏ, lộ ra nụ cười khinh thường: “Chỉ một con oắt ở trong khe núi thôi, chết thì chết, có gì đáng tiếc? Cậu còn muốn cháu gái tôi đền mạng cho cô ta?”

“Đứng nguyên tại chỗ, nghe không hiểu sao?” Thấy Tần Hằng vẫn lại gần, Lý Thanh Long cảm thấy mất mặt, ông ta lại giơ tay lên, phẫn nộ hét: “Chân!”

“Đùng.”

Tiếng súng lại vang lên.

“A--” Tần Hằng thoáng chống ngã sang phải, anh che chân đang chảy máu, nhắm chặt mắt, cảm nhận đau đớn thấu tim.

Lý Thanh Long hài lòng gật đầu, ai kêu cậu không nghe lời ông đây, một tên oắt con vắt mũi chưa sạch mà dám chống đối với ông đây, cho rằng mình là ai chứ? Đây chính là kết cục.

Nụ cười của Lý Thanh Long bỗng cứng đờ, bởi ông ta nhìn thấy anh đang lết đi, anh lại bắt đầu bò về phía mình, mà sau lưng anh để lại dấu đỏ rộng cỡ một bóng người.

Những người xung quanh cũng bị anh làm cảm động, tạm thời quên mất sợ hãi trong lòng, hi vọng anh có thể báo thù cho bạn gái mình, ánh mắt tràn đầy thương tiếc và chờ đợi.

“Tên nghèo mạt, chỉ với mày mà còn muốn giết tao?” Trịnh Diễm lạnh lùng nhìn Tần Hằng trên đất nói, cô ta trực tiếp giành súng của tên thuộc hạ, nhắm vào đầu Tần Hằng, âm u nói: “Mày đã thích đồ chó cái đó như vậy thì đi theo nó đi!”

Ngón tay Trịnh Diễm bắt đầu dùng sức cò súng lùi lại từng chút từng chút...





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.