[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 18: Âm mưu của tạ nhược đồng






Chiều hôm sau không có tiết học, vẫn như trước đi thư viện đọc sách.

Tần Hằng đang đi lên bậc thềm thư viện thì nghe thấy phía sau có người gọi mình.

"Tần Hằng "

Giọng nói này đối với Tần Hằng không thể quen thuộc hơn, anh vừa quay đầu thì nhìn thấy Tạ Nhược Đồng đứng ở dưới bậc thang.

Tạ Nhược Đồng mặc một chiếc váy trắng trơn mà Tần Hằng mua cho cô năm ngoái.

Trong chốc lát, Tần Hằng hơi kinh ngạc.

Nhìn thấy vẻ mặt của Tần Hằng, Tạ Nhược Đồng trong lòng tự giễu, quả nhiên là như vậy.

Tạ Nhược Đồng cười ngọt ngào đi đến bên cạnh Tần Hằng: "Bộ này em mặc có đẹp không?"

“Cô có chuyện gì sao?” Tần Hằng vừa mới đột nhiên thất thần, rất nhanh đã có phản ứng.

Tạ Nhược Đồng hơi bất mãn với giọng điệu của Tần Hằng, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên: "Làm sao vậy, rốt cuộc chúng ta cũng có những kỷ niệm đẹp, anh đối với em tàn nhẫn và lạnh lùng như vậy sao?"

Ánh mắt Tạ Nhược Đồng nhìn Tần Hằng rất đáng thương, vừa nói vừa đưa tay kéo áo Tần Hằng.

Đây là kỹ năng giết người trước đây của cô ta với Tần Hằng, chỉ cần cô ta làm ra dáng vẻ như vậy, Tần Hằng làm sao có thể chống đỡ.

Nhưng mà, tay của Tạ Nhược Đồng đã bị Tần Hằng ném ra, Tần Hằng bình tĩnh nhìn Tạ Nhược Đồng: "Nếu không sao, tôi đi trước."

Nói xong, Tần Hằng tiếp tục đi lên.


Tạ Nhược Đồng bị bỏ lại, trước đây Tần Hằng coi cô như bảo bối, nhưng bây giờ đối với cô lại thờ ơ như vậy, khoảng cách quá lớn này khiến cô cảm thấy tức giận!

Trong lòng cô ta rất hận Tần Hằng, không tin anh sớm như vậy cạn tình với cô!

"Tần Hằng!"

Tạ Nhược Đồng giận dữ hét lên.

Giọng nói sắc bén đã thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh Tạ Nhược Đồng.

"Tần Hằng, anh xứng với tôi sao? Năm ngoái nhiều người đuổi theo tôi như vậy, tôi từ bỏ biết bao nhiêu công tử giàu có, tất cả những người có điều kiện tốt hơn anh. Cuối cùng tôi chọn anh, chỉ có thể cùng anh đi ăn cơm ở căng tin, quán lề đường, ngay cả khi thuê phòng, mỗi lần đều mở một phòng với giá 150 nghìn. Tôi cũng không quan tâm tính toán với anh, có lần nào không bên cạnh anh không? Lẽ nào sự quan tâm chăm sóc của tôi đổi lại thái độ lạnh lùng vô tình bây giờ của anh sao? Anh xứng với tôi không?"

Đứng dưới bậc thềm, Tạ Nhược Đồng khàn giọng hét lên với Tần Hằng, nói xong hai mắt đỏ hoe, giống như một cô gái trung thành với tình yêu nhưng lại bị tàn nhẫn bỏ rơi.

Các sinh viên trước thư viện đều bị tiếng hét của Tạ Nhược Đồng thu hút, họ đều chỉ tay về phía Tần Hằng.

"Đàn ông tồi!"

"Người ta đối với anh tốt như vậy, lại bỏ rơi người ta, đúng là xấu xa!"

Một số chàng trai bước đến gần Tạ Nhược Đồng và an ủi cô:

"Người đẹp, cô đi theo loại đàn ông này làm gì! Cô nên trực tiếp đá hắn đi!"

"Điều kiện của cô tốt như vậy, lại phải hoa lài cắm bãi phân trâu! Vì hắn mà chịu tổn thương, không đáng!"

Tần Hằng không hiểu được Tạ Nhược Đồng này là đang muốn làm gì.

Những gì Tạ Nhược Đồng nói vừa rồi là không đúng, trước đây không có công tử nhà giàu nào chính thức theo đuổi cô ấy.

Mình nghèo nhưng ra ngoài thuê phòng đều là ba trăm, trong phòng không giống như lời của Tạ Nhược Đồng nói, lần nào cũng "hầu hạ tốt" cho anh, bản thân vốn dĩ chưa từng chạm vào cô ta?

Tần Hằng đã bị mấy cô gái nói.

"Bạn gái tốt như vậy, anh còn chưa hài lòng sao?"

"Sau này nhất định sẽ hối hận! Nhất định phải chăm sóc cô gái này thật tốt, nếu không, chúng tôi nhất định sẽ để cho anh trở thành đề tài hot của trường!"

Tạ Nhược Đồng bước đến bên cạnh Tần Hằng, dùng sức ôm lấy cánh tay Tần Hằng, tựa hồ sợ Tần Hằng lại bỏ chạy.

“Cảm ơn các bạn, chúng tôi sau này sẽ đối xử tốt với nhau.” Tạ Nhược Đồng cảm ơn các bạn học khác, mọi người cũng mau chóng giải tán.

“Cô rốt cuộc muốn làm gì?” Tần Hằng bị Tạ Nhược Đồng ôm lấy, đi được một khoảng trong trường.

“Anh thật sự trúng được 450 triệu?” Tạ Nhược Đồng liếc mắt nhìn Tần Hằng.

“Đúng vậy, tôi trúng thưởng 450 triệu, nhưng đối với cô xem ra không có liên quan gì, phải không?” Tần Hằng bình tĩnh nhìn Tạ Nhược Đồng nói.

Hóa ra là Tạ Nhược Đồng đến với mình là vì điều này. Tần Hằng trong lòng cười khổ.

Tạ Nhược Đồng sửng sốt, bây giờ Tần Hằng lại trở nên giống như trước đây.

“Anh đừng nói vậy, dù sao chúng ta cũng có rất nhiều kỉ niệm đẹp” Tạ Nhược Đồng ngượng nghịu cười.

"Cô hiểu tính tôi. Nếu trước đây tôi tiêu 450 triệu này cho cô, tôi sẽ không cảm thấy tiếc chút nào, nhưng bây giờ tôi không còn ngu ngốc như trước nữa. Cảm ơn cô đã cho tôi hiểu. bất luận tôi cho cô bao nhiêu, cũng không bằng công tử nhà giàu Chu Hải Thạch kia! "

Nhìn vẻ mặt của Tạ Nhược Đồng, Tần Hằng sau khi nói xong lời này càng trở nên khó coi, ánh mắt càng thêm phức tạp, mấy lần muốn mở miệng, nhưng lại không nói ra lời.


Tần Hằng cảm thấy thoải mái hơn.

Tần Hằng liếc Tạ Nhược Đồng đang sững sờ, sau đó gỡ cánh tay cô ta ra rồi đi về phía trước.

Lúc này trong lòng Tạ Nhược Đồng rất đau, cô cảm thấy mình quá tệ, nếu mấy ngày sau cô chia tay Tần Hằng, bây giờ, 450 triệu đều là của cô ta

Nhìn thấy Tần Hằng chuẩn bị rời đi, Tạ Nhược Đồng lại rất lo lắng, nếu bỏ qua ngày hôm nay, sau này khó tìm được cơ hội như vậy! Điều này cũng có nghĩa cô ta hoàn toàn không có duyên với 450 triệu này của Tần Hằng.

“Tần Hằng!” Tạ Nhược Đồng hét lên, bất kể như thế nào, cũng phải có được 450 triệu!

Thấy Tần Hằng cũng dừng lại, Tạ Nhược Đồng vội vàng đuổi theo, từ phía sau ôm lấy Tần Hằng, úp mặt vào lưng anh.

"Tần Hằng, anh đã thay đổi, trước đây anh không lạnh lùng với em như vậy" Tạ Nhược Đồng khẽ nói, "Trong lòng em cảm thấy rất khó chịu. Bây giờ em chỉ có thể thú nhận. Thật ra, trước đây lựa chọn chia tay anh, là vì muốn tốt cho anh! "

“Muốn tốt cho tôi?” Tần Hằng muốn cười nói không nên lời, tốt cái đầu cô chứ tốt!

“Đương nhiên là vì tốt cho anh.” Tạ Nhược Đồng quay sang Tần Hằng, đôi mắt lộ vẻ kiên định: “Trước đây chúng ta ở cùng nhau, mỗi ngày sau giờ học đều phải làm nhiều công việc bán thời gian khác nhau để mua mỹ phẩm và đồ ăn cho em, chắc là anh mệt lắm! Những điều này em đều thấy rõ! Em cũng thấy có lỗi với anh! Vì vậy, sau khi đấu tranh nội tâm, em quyết định chia tay anh! "

“Thật sao?” Tần Hằng nghĩ thầm, lý do chia tay này thật sự là tuyệt quá đi.

“Anh không tin em sao?” Tạ Nhược Đồng vẻ mặt nghiêm túc, thấy Tần Hằng không lên tiếng, hai mắt sáng ngời: “Nhưng bây giờ thì khác. Bây giờ anh có tiền. Cho dù không đi làm, chúng ta cũng không thiếu tiền nữa."

“Tần Hằng, hiện tại anh đã hiểu tâm trạng của em, không phải vừa có tiền là muốn chia tay em đấy chứ?” Tạ Nhược Đồng đáng thương nhìn Tần Hằng.

“Cô thật sự vẫn là vì tiền nên mới muốn quay lại với tôi sao?” Tần Hằng nhìn chằm chằm vào mắt Tạ Nhược Đồng.

“Tiền có là gì, em thật sự chỉ muốn có anh!” Đôi mắt Tạ Nhược Đồng lộ ra vẻ chân thành: “Bây giờ em đã hiểu rời xa anh sẽ chỉ khiến em cảm thấy khó chịu hơn. Bắt đầu từ hôm nay, cho dù anh Tần Hằng không có tiền, vẫn nghèo như trước, em sẽ không bỏ rơi anh!"

“Tần Hằng, từ nay để em ở bên anh đi!” Tạ Nhược Đồng nhào vào trong vòng tay của Tần Hằng.

Tần Hằng hơi sững sờ một hồi, hai người lúc này tựa hồ đã trở lại thời điểm ban đầu, Tần Hằng chậm rãi giữ chặt Tạ Nhược Đồng.

Cảm nhận được vòng tay của Tần Hằng ôm lấy cô, trên mặt Tạ Nhược Đồng nở một nụ cười mờ ám.

“Em tưởng anh thật sự không muốn em nữa!” Tạ Nhược Đồng rời khỏi vòng tay của Tần Hằng, nhẹ nhàng đấm vào ngực anh.

Nhìn khuôn mặt xinh xắn của Tạ Nhược Đồng, Tần Hằng thực sự có ý muốn ở bên cô mãi mãi! Chỉ cần Tạ Nhược Đồng thực sự thay đổi ý định, Tần Hằng sẽ đối xử tốt với cô như trước!

“Nhược Đồng, bây giờ em có muốn anh chuyển mấy trăm triệu vào thẻ của em không?” Tần Hằng lấy điện thoại ra, chỉ cần Tạ Nhược Đồng mở miệng, anh sẽ chuyển tiền cho cô mà không nói gì.

"Không." Tạ Nhược Đồng cười: "Có phải em vừa nói không đối xử tốt với anh chỉ vì tiền của anh sao. Anh nên cầm tiền trước đi. Nếu lúc cần em sẽ nói cho anh biết!"

Xem ra Tần Hằng đã hoàn toàn tin tưởng vào chính mình, vậy tại sao phải vội vàng lấy tiền của anh ta, sau này sẽ có cơ hội!

Tạ Nhược Đồng lại ôm cánh tay của Tần Hằng, lang thang trong khuôn viên trường, hai người đi tới quảng trường nhỏ trước nhà ăn, có một lán đỏ và một số hoạt động đang được tổ chức.

"Bạn học này, chúng tôi đến từ hội liên hợp xã đoàn trường học. Hai ngày qua chúng tôi đang tổ chức các hoạt động gây quỹ cho trẻ em cơ nhỡ ở miền núi. Các bạn nhỏ ở bản núi được đến trường thật không dễ dàng chút nào, cần phải đi bộ hơn mười mấy cây số... bạn cũng đóng góp một chút tấm lòng của mình đi"

Một cô gái cột tóc đuôi ngựa đi tới bên cạnh Tần Hằng, nói với Tần Hằng.

“Được rồi, tôi quyên góp, dùng zalopay được không?” Tần Hằng gật đầu đồng ý.

"Ừ, cậu có thể quét mã này. Đừng lo, tiền sẽ do nhà trường quản lý, sẽ chuyển cho học sinh miền núi..." Cô gái tóc đuôi ngựa đưa cho Tần Hằng một mã QR.

Tần Hằng quét mã QR, nhập một số tiền trên điện thoại, khi Tạ Nhược Đồng muốn xem Tần Hằng đã quyên góp bao nhiêu, Tần Hằng đã gõ mật khẩu.


"Zalopay đã nhận được 390 triệu trong tài khoản"

Âm thanh nổi dưới lều màu đỏ, giọng nữ du dương.

Nghe đến con số này, mọi người xung quanh chợt lặng đi.

Số tiền quyên góp này quá lớn. Các sinh viên khác đều quyên góp 60, 150, 300 nghìn, 390 triệu nhiều hơn tổng số lần quyên góp trước đó vài lần!

Trong lòng mọi người đều đặc biệt háo hức muốn biết ai là người hào phóng như vậy! 390 triệu là đủ để họ vào đại học ba lần!

“Anh bạn đẹp trai, anh quyên góp tận 390 triệu!” Tóc đuôi ngựa nhận ra 390 triệu là do Tần Hằng tặng trước mặt, trong lời nói có chút sững sờ.

“Đúng vậy, tôi chỉ muốn đóng góp cho bạn nhỏ trên núi” Tần Hằng nhẹ giọng nói.

Tất cả những người xung quanh đều vây xem, nhìn Tần Hằng như sao.

“Anh chàng đẹp trai, anh tên gì, tôi sẽ báo cáo sự việc của anh với lãnh đạo trường và xin ban thưởng cho anh…” Tóc đuôi ngựa lấy giấy bút chuẩn bị ghi lại tên của Tần Hằng.

“Bỏ đi, tôi chỉ là muốn giúp các bạn nhỏ, chuyện này đối với tôi không có gì to tát!” Tần Hằng nói xong, đám học sinh xung quanh lại thở dài.

Người đàn ông này thật rộng lượng!

Anh ta có phải là người giàu đang ẩn mình không? 390 triệu không phải là vấn đề lớn đối với người ta, nếu tôi mà quyên góp được nhiều tiền như vậy thì tôi đã mong được mọi người biết đến rồi!

Đây là khác biệt giữa những người bình thường và người có tiền!

"Nhược Đồng, đi thôi" Tần Hằng nhìn Tạ Nhược Đồng nói.

“Anh quyên góp hết 390 triệu?” Tạ Nhược Đồng mặt xấu xí.

Tạ Nhược Đồng vừa rồi khi nghe thấy tiếng thanh toán tiền vang, toàn thân cô trực tiếp đông cứng lại.

“Ừ.” Tần Hằng đến gần Tạ Nhược Đồng, nắm lấy tay cô, cười nói: “Có phải em vừa nói dù có tiền hay không anh cũng sẽ ở bên em, em chỉ muốn dùng tiền làm việc gì có ý nghĩa.., Anh nghĩ em cũng sẽ mừng cho anh, Nhược Đồng, em đừng lo, hiện tại anh còn mang theo hơn ba triệu, anh đưa em đến nhà ăn ăn rau hấp! "

"Cút" Tạ Nhược Đồng hất tay Tần Hằng, rất tức giận nói.

“Nhược Đồng, làm sao vậy!” Tần Hằng kỳ quái nhìn Tạ Nhược Đồng.

“Tần Hằng, anh thật sự là một tên cặn bã đáng chết cả đời!” Tạ Nhược Đồng hung hăng nhìn chằm chằm Tần Hằng, lùi lại, sau đó xoay người rời đi.

Tần Hằng ánh mắt dần dần bình tĩnh lại, hắn hi vọng Tạ Nhược Đồng không giống như vừa rồi. Nhưng Tạ Nhược Đồng vẫn khiến anh thất vọng như mong đợi.

Tạ Nhược Đồng, cô không biết, mặc dù tôi đã quyên góp 390 triệu, nhưng trong tay tôi vẫn còn vô số 390 triệu nữa.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.