[Ngôn Tình] Ngự Yêu (Ngự Giao Ký)

Chương 43: Không Sợ Hãi




Xuyên qua rừng cây, Kỷ Vân Hòa đứng ở một sườn núi nhỏ, ánh mặt trời chiếu rọi khắp người nàng, nàng ngây người nhìn về phương xa, sau đó xoay người lại nhìn Trường Ý dưới sườn núi, hưng phấn như một đứa trẻ gọi y: “Trường Ý Trường Ý! Mau lại đây!”

Trường Ý trước giờ chưa từng nhìn thấy một Kỷ Vân Hòa sinh khí bừng bừng như vậy.

Trong ngự yêu cốc hoặc là trong thập phương trận, y nhìn thấy được là sự trầm ổn của nàng, hoặc là đôi lúc sẽ lộ ra chút tùy hứng nhưng nàng chưa bao giờ buông thả chính mình.

Không giống như hiện tại, nàng đang nhảy nhót trên sườn núi.

“Ngươi xem ngươi xem!” Nàng chỉ về xa xa.

Y bước lên sườn núi, đưa mắt nhìn ra xa, trước mắt là đồi núi thấp trải dài vô tận, liên miên trập trùng, không biết là kéo dài bao nhiêu, càng xa càng nhiều núi to nguy nga, chọc thủng trời cao, chót vót khoảng mây, tình này cảnh này, khiến cho y cũng không nhịn được mà thất thần.

Sông núi tráng lệ mênh mông, dưới núi sông trời cao này, tất thảy mưu kế tính toán, dường như đã không còn quan trọng.

Kỷ Vân Hòa thất thần nhìn trời đất mênh mông, khóe môi khẽ run run, mở miệng nói:

“Trời đất sông núi này, có phải là rất đẹp không?” Cũng không biết là đang hỏi y hay là đang hỏi chính mình.

Trường Ý quay đầu qua, nhìn gò má nàng, nàng yên tĩnh, đôi mắt nhìn về xa xa, đồng tử cùng khóe môi đều khẽ run lên, giống như biểu thị cảm xúc nội tâm của nàng đang kích động mất khống chế.

Nàng cơ hồ muốn dùng đôi mắt này, đem trời đất núi sông đều khắc vào trong đầu.

Trường Ý nhìn nàng nói: “Rất đẹp.”

“Đúng a.” Nàng đáp “Ta không thích nhân thế này, nhưng hình như...yêu thích sự thoát li của núi sông rộng lớn.”

Dứt lời, nàng giống như nhớ ra chuyện gì, quay đầu nhìn vào đôi mắt Trường Ý, lập tức lui hai bước, đứng cách y một khoảng, đánh giá y.

Y khó hiểu: “Sao vậy?”

“Ngươi cũng vậy.”

“Cũng vậy cái gì?”

“Giống như núi sông này vậy, đều khiến người ta yêu thích.”

Trường Ý ngẩn người, nhìn đôi mắt cười khẽ nheo lại của nàng, không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy bản thân không cách nào có thể nhìn thẳng gương mặt tươi cười của nàng. Y xoay đầu, chuyển sang nhìn dãy núi, đám mây ở xa xa, không nhìn nàng nữa.

Nhưng nhìn qua mây núi, vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn nàng: “Lời nói này của nàng, đừng nói lại lần nữa?”

“Tại sao?”

“Sẽ khiến người khác hiểu lầm.”

“Hiểu lầm cái gì?” Nàng cười hỏi, giống như không hiểu.

Mà vì vẻ mặt không hiểu này của nàng khiến y nhìn nàng chằm chằm nói: “Hiểu lầm nàng yêu thích ta.”

“Cũng không tính là hiểu lầm gì.”

Trường Ý lại ngẩn người.

“Nàng yêu thích ta?”

“Đúng vậy, yêu thích gương mặt tuyệt mỹ cùng tính cách của ngươi.”

Y suy nghĩ một lúc: “Hóa ra là như vậy, nếu như chỉ vì loại yêu thích này, vậy cũng không sao.”

Thật là một người cá tự tin!

Nàng cười, qua một lúc sau mới tiếp: “Trường Ý, ngươi biết ngươi giống gì không?”

Y cúi đầu, nhìn chính mình: “Giống con người.”

Từ lập trường của y mà nói...nàng trái lại không có gì để phản bác, bây giờ người cá Trường Ý, thật giống một con người...

Kỷ Vân Hòa lắc đầu nói: “Ngươi giống như một câu chuyện. Tất cả mong ước tốt đẹp của con người đều ở trên người ngươi, chính trực lại bền bỉ, ôn nhu mà cường đại. Ngươi hệt như một câu chuyện tươi đẹp trong truyền thuyết.”

Nàng nói đến những lời này xong thì dừng lại, y đợi một lúc mới hỏi: “Ta giống một câu chuyện, sau đó thì sao?”

Lúc này, sườn núi đột nhiên truyền đến giọng của tiểu tướng quân giáp đen: “Ai, phải đi rồi.”

Nàng quay đầu nhìn, thấy Cơ Thành Vũ cùng Chu Lăng đều đã đến, sau lưng còn có vài binh lính. Nàng quay đầu nhìn Trường Ý: “Đi thôi.”

Y gật đầu, cũng không tiếp tục cuộc nói chuyện vừa rồi, bước xuống sườn núi.

Nàng nhìn bóng lưng của y, theo mấy người kia xuống núi, xuyên qua rừng cây, bước qua hàng rào, lần nữa trở về trạm dịch.

Sau đó đi ra ngoài, ngồi lên phía trước xe ngựa, nàng lướt qua Chu Lăng trực tiếp nói với Cơ Thành Vũ: “Buổi chiều ta cưỡi ngựa của ngươi được không?”

Lời cự tuyệt của Chu Lăng vẫn chưa nói ra, Cơ Thành Vũ đã cười mỉm chi gật đầu: “Được.”

Chu Lăng vô cùng không vui: “Vì sao ngươi lại đáp ứng nàng ta?”

“Ngự yêu sư không dễ xuất cốc, chẳng qua là muốn ngồi xe thành cưỡi ngựa mà thôi, có gì không thể?”

Chu Lăng bĩu bĩu môi: “Vậy ngươi qua ngồi với ta.”

“Không qua.” Cơ Thành Vũ không thèm đáp ứng Chu Lăng, nâng chân lên xe ngựa của Trường Ý.

Trường Ý nhìn nàng một cái, không nói nhiều, bước lên xe ngựa.

Kỷ Vân Hòa cưỡi ngựa của Cơ Thành Vũ, cùng đoàn xe bước đi trên đường lớn.

Phong cảnh xa xa thu vào trong mắt, người qua đường đều hiếu kì đánh giá bọn họ, nàng cũng nhìn họ khẽ cười.

Ngựa nàng luôn chạy bên cạnh xe ngựa Trường Ý, rèm xe bị gió thổi bay, nàng trừ việc ngắm phong cảnh, ngắm người trên đường, những lúc còn lại nàng đều đánh giá tất cả tình huống trên xe ngựa.

Cơ Thành Vũ cùng Trường Ý ngồi ở hai bên xe ngựa, Trường Ý nhắm mắt dưỡng thần, không mở miệng nói chuyện, Cơ Thành Vũ đối với y vẫn có chút hiếu kì, đánh giá y rất lâu, vẫn là mở miệng hỏi: “Người cá tính tình cố chấp, dù chết cũng không khuất phục, trên thế gian này dường như không có người cá nào bị thuần phục, ngự yêu sư kia rốt cuộc đã làm gì với ngươi, khiến ngươi bị nàng thuần đến thần phục như vậy.”

Kỷ Vân Hòa nhịn không được đưa mắt nhìn qua, qua khoảng rèm xe lộ ra, nàng chỉ nhìn thấy bàn tay yên tĩnh đặt trên đùi của Trường Ý, chứ không thể nhìn thấy biểu tình y.

“Nàng không thuần ta, ta cũng không phục tùng.”

“Ồ?” Cơ Thành Vũ khẽ cười nói “Vậy...đoàn xe này của ta đều phải rơi đầu rồi, lại phải đi ngự yêu cốc một chuyến rồi.”

“Không cần, ta đã nói, ta sẽ không tổn hại đến công chúa loài người.”

“Vậy là ngươi thần phục rồi.”

“Ta chỉ là đang bảo vệ một người.”

Y không thần phục, cũng không nhận thua, y chỉ là đang ở trong một thế giới không thuộc về y, dùng biện pháp tốt nhất mà y có thể nghĩ ra để bảo hộ nàng.

Kỷ Vân Hòa rủ mắt, xoa đầu con ngựa to mà nàng đang cưỡi.

“Tại sao vậy? Ngươi hiểu rõ việc ngươi đang làm là lựa chọn gì không?” Cơ Thành Vũ tiếp tục hỏi.

“Ta hiểu rõ.”

Sau đó, cũng không còn đối đáp nữa.

Nàng giật dây cương, cho người chạy đến xe ngựa phía trước, nhìn đường núi phía xa, khóe môi treo nụ cười nhàn nhạt.

Đêm xuống.

Xe ngựa Chu Lăng ngồi bị hư một bánh xe, đoàn xe cũng không gấp gáp đến trạm dịch, mà lúc này ở lại trong núi dựng doanh.

Kỷ Vân Hòa đã đánh giá qua toàn bộ địa hình xung quanh, nhìn một cái về hướng đường lớn, trong lòng tính toán, đường đi của đoàn xe vẫn là khá rõ ràng, nhưng chưa đến trạm dịch, Lâm Hạo Thanh có lẽ cũng đã tìm đến đây, chỉ là cần phải tìm phương pháp bảo đảm nhất, nàng vẫn nên để lại một ấn kí gì đó...

Trong lúc này đang suy nghĩ thì Trường ý bước đến bên cạnh nàng: “Nàng đang xem gì vậy?”

Nàng quay đầu nhìn y một cái: “Không có gì, doanh trướng của bọn họ đều đã dựng xong rồi chứ?”

“Ừm.”

“Đi thôi.”

Doanh trướng trong núi trừ đi bọn binh lính, doanh trướng của nàng, Trường Ý và hai người kia đều tách riêng, xếp thành hình chữ nhất, Chu Lăng ở bên trái, tiếp đến là Cơ Thành Vũ, bên phải còn hai cái, Kỷ Vân Hòa suy nghĩ một hồi, chọn cái bên cạnh Cơ Thành Vũ. Như vậy, chỉ cần doanh trướng bên cạnh có động tĩnh gì, nàng đều có thể xem tình hình mà ứng phó rồi.

Trường Ý sẽ không dành chỗ với nàng, ngoan ngoãn bị an bài tốt, trước khi y tiến vào trong, nàng đột nhiên gọi y.

“Trường Ý.”

“Ừm?”

Nàng nhìn y, đến giờ này, nàng đột nhiên có chút cảm xúc buồn bã khi phải chia ly, bây giờ, có thể là lần cuối cùng trong đời nàng nhìn thấy y rồi.

Nàng giúp y kéo lại vạt áo trước hơi bị nhăn: “Y phục nhăn rồi.”

“Cảm ơn.” Y ngoảnh đầu khi nàng lần nữa gọi y.

“Trường Ý.”

Trường Ý quay đầu nhìn nàng, hai người dưới ánh lửa đêm khuya nhìn nhau, nàng cười nói: “Hôm nay, ta cảm thấy ta sống rất vui vẻ, cũng rất tự do.”

“Bởi vì rời khỏi ngự yêu cốc ư?”

“Cũng có chút, nhưng hôm nay ta đột nhiên phát hiện, tự do không phải là phải đi xa, mà là quả tim này, không sợ hãi.” Nàng nói “Ta hôm nay, sống một tí cũng không sợ hãi.”

Y nhìn nàng đang khẽ cười, giống như bị nàng lây nhiễm, khóe môi cũng khẽ cong lên.

“Ừ, sau này nàng cũng sẽ vậy.”

“Đúng, ta sẽ.” Nàng nâng tay, xoa xoa đầu y “Ngươi cũng sẽ vậy.”

Sẽ tự do, sẽ vui vẻ, sẽ không sợ hãi.

Nàng buông tay, y có chút khó hiểu nhìn nàng: “Trên người ta không có chỗ nào đau.”

“Xoa xoa cũng sẽ càng khỏe mạnh.” Nàng khoát khoát tay, rốt cuộc xoay người rời đi “Ngủ ngon.”

Kỷ Vân Hòa quay về doanh trướng của mình, rèm trướng phủ xuống một khắc, nàng nhìn không gian không có hơi người ở bên trong, hít một hơi thật sâu. Nàng nói với chính mình. Trường Ý là một câu chuyện tươi đẹp.

Tươi đẹp thế này, vốn dĩ phải tiếp tục đi tiếp.

Mà câu chuyện này, vẫn chưa đến lúc phải kết thúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.