Ngôn Tiêu Yến Yến

Chương 56




Dịch: Tiểu Kỳ

Ngôn Chỉ từ từ trầm mình vào hồ nước, làn nước ấm áp khẽ vuốt ve da thịt, cánh hoa tươi màu tỏa ra từng làn hương thoang thoảng, khiến thần kinh căng cứng toàn thân cũng dần dần thả lỏng. Lần này đi xe ngựa đã vô cùng mệt nhọc, lại phải dùng mặt nạ dịch dung của Mạc Cấp, dù có cẩn thận hơn nữa, da thịt vẫn sẽ bị tổn thương.

Trong phòng không khí ngập sương, đôi mắt nàng cũng trở nên mờ mịt, trong đầu phút chốc lóe lên hình ảnh của người nhà mình chưa từng gặp mặt, sau đó là người thân khi nàng còn ở Đại Diễn, sau cùng suy nghĩ dừng lại nơi khuôn mặt của Tiêu Tử Bùi. Nàng khẽ thờ dài một hơi, nhắm mắt lại, trong chốc lát, suy nghĩ rối ren.

Sau một lát, thị nữ bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa, gọi: “Tiểu quận chúa, đừng ngâm lâu quá, cần thận có hại đến thân thể.”

Ngôn Chỉ đáp một tiếng, từ trong nước đi ra, trùm áo choàng lên. Không lâu sau, đám thị nữ cầm quần áo và trang sức nối đuôi nhau đi vào, trật tự nghiêm chỉnh giúp nàng trang điểm.

Ngôn Chỉ nhíu mày, vừa định từ chối, một thị nữ yêu kiều nói: “Tiểu quận chúa, thái tử điện hạ đã dặn, người thích màu trắng trang nhã, người nhìn xem, có vừa mắt ngươi không?”

Ngôn Chỉ há miệng, cuối cùng cũng nuốt hết những lời định nói vào trong bụng.

“Tiểu quận chúa đúng là tuyệt sắc, giống như tiên nữ hạ phàm,” Thị nữ không nhịn được tán thưởng, “Chỉ e đám mỹ nhân trong cung cũng không sánh bì được.”

“Tiểu quận chúa xem này, bọn nô tỳ nhìn thấy còn động lòng không thôi, đừng nói tới thái tử điện hạ.” Một thị nữ khác cười hì hì nói, đưa gương đồng lên.

Ngôn Chỉ khẽ liếc vào trong gương, lạnh nhạt nói: “Mắt nhìn của thái tử điện hạ các người sao mà so được chứ.”

Thị nữ đó bưng miệng, cười nói: “Chỉ e lát nữa thái tử điện hạ phải dán mắt vào thôi.”

Ngôn Chỉ đứng dậy, đi vài bước, vòng bội leng keng, cuối cùng nàng vẫn không nhịn được, gỡ hết đóng trang sức trên đầu mình xuống, chỉ giữ lại một cái trâm bạch ngọc, chậm rãi bước ra khỏi phòng.

Sở Thiên Dương đã đợi ở trong sảnh, chỉ thấy Ngôn Chỉ mặc một bộ bạch y, hồ điệp thêu chìm phiêu phất ở chính giữa, mái tóc đen óng dùng trâm bạch ngọc vấn nhẹ lên, mùi hương thoang thoảng phất phơ sau khi tắm, nàng chầm chậm lại gần, khác hẳn với dáng người tuấn tú phong nhã mình đã gặp trước đây, nhu mì mà thoát tục.

Sở Thiên Dương không khỏi ngẩn ngơ, tán thưởng: “Phảng phất hề nhược khinh vân chi tế nguyệt, phiêu phiêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết.”* (Lúc ẩn lúc hiện như mây mờ che trăng sáng, dập dềnh phiêu hốt như gió lộng hoa tuyết bay.)

Ngôn Chỉ tự nhiên, ngồi xuống bên cạnh bàn: “Sở huynh quá khen rồi.”

Sở Thiên Dương muốn nói lại dừng, dặn dò truyền lệnh.

Ngôn Chỉ nhận lấy bình rượu trong tay người hầu, tự mình rót cho Sở Thiên Dương một chén rượu, nâng chén lên nói: “Đa tạ tất cả những việc Sở huynh đã làm vì ta, Ngôn Chỉ cảm kích thật lòng.”

Có vẻ tâm trạng của Sở Thiên Dương đang cực kỳ vui vẻ, một hơi uống cạn, nói: “Tiểu Chỉm muội không cần cảm kích ta, chỉ cần muội ở lại Đại Sở, ở lại bên cạnh ta, chuyện gì ta cùng tình nguyện làm cho muội.”

Ngôn Chỉ nghĩ ngợi, thở dài hỏi: “Sở huynh luôn muốn ta ở lại Đại Sở, nhưng ta lại không biết, ta phải dùng thân phận gì để ở lại Đại Sở này đây.”

Sở Thiên Dương vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Thân phận gì cũng được, nếu phụ vương ta biết chuyện muội vẫn còn trên đời, nhất định sẽ vui mừng lắm đấy, có lẽ còn chiêu cáo thiên hạ khôi phục lại thân phận của muội, xây lại Định Quốc Công phủ.”

Ngôn Chỉ u sầu đáp: “Người nhà ta đều đã không còn, nhìn phủ cũ chỉ còn một người cô độc chỉ càng thêm ưu thương.”

Sở Thiên Dương chăm chú nhìn nàng, hồi lâu, hình như hắn đã hạ quyết tâm, chậm rãi nói: “Tiểu Chỉ, muội không chỉ có một mình, muội còn có một vị hôn phu được chỉ hôn từ nhỏ.”

Ngôn Chỉ thoáng kinh ngạc, cười hỏi: “Vậy xin hỏi vị hôn phu đó của ta giờ đang ở chỗ nào?”

Sở Thiên Dương trầm mặc giây lát nói: “Xa tận chân trời, gần ngay trước mặt.”

Ngôn Chỉ sững sờ, hồi lâu sau mới khẽ cười một tiếng nói: “Sở huynh thật biết nói đùa, lương đệ, lương ái trong phủ huynh không biết có bao nhiêu đây nữa.”

Sở Thiên Dương khẽ thở dài một tiếng, thì thầm nói: “Nếu ta biết muội hãy còn sống…”

Hắn vội vàng ngước mắt, nhìn thẳng vào Ngôn Chỉ, trầm giọng nói, “Tiểu Chỉ, ta không muốn giải thích gì cho bản thân, đúng là ta đã có rất nhiều lương đệ, nhưng vị trí thái tử phi vẫn luôn để trống, có lẽ trong lòng ta vẫn có điều mong đợi. Từ nay về sau, nhất định ta sẽ toàn tâm toàn ý với mình muội, giống như muội đã nói,” Hắn dừng lại, chân thành nói tiếp, “Nếu như thích một đóa hoa nào đấy, tất sẽ toàn tâm toàn ý, nhìn thấy nó nở rộ đơm bông, cũng như nhìn thấy cảnh đẹp nhất trên đời. Tiểu Chỉ, ta mong muội nở rộ bên cạnh ta làm phong cảnh đẹp nhất.”

Ngôn Chỉ ngẩn ngơ, trong đầu hỗn loạn, rất lâu sau mới miễn cưỡng cười nói: “Ta quá bất ngờ, Sở huynh để ta từ từ nghĩ đã.”

Sở Thiên Dương cực kỳ vui mừng, hắn vốn định mưa dầm thấm lâu, từ từ chuẩn bị công phá phòng tuyến của Ngôn Chỉ, trong sảnh cũng không dám để lại ai, miễn cho bản thân mình sẽ cảm thấy xấu hổ, nhưng câu “từ từ suy nghĩ” này, lại khiến trong lòng hắn đột nhiên nảy sinh sự mong chờ vô hạn, hắn gật đầu nói: “Tiểu Chỉ, muội ở lại đây, từ từ suy nghĩ. Trước đây ta đã từng hứa với muội, đưa muội đi du ngoạn giang sơn rộng lớn của Đại Sở, sẽ có một ngày, muội hiểu được tình nghĩa của ta.”

Đột nhiên, sau bình phong vang lên một tiếng kêu rất nhỏ, Ngôn Chỉ khẽ liếc Sở Thiên Dương một cái, như cười như không hỏi: “Sao thế, Sở huynh còn giấu ai trong sảnh này sao?”

Sở Thiên Dương có hơi ngượng ngùng, cười nói: “Chỉ là một cố nhân, Tiểu Chỉ có muốn gặp không?”

Ngôn Chỉ thản nhiên nói: “Nếu đã là cố nhân, thì sao lại không gặp?”

Sở Thiên Dương cao giọng nói: “Tiêu tướng quân, mời mau ra đây uống cùng nhau ly rượu.”

Rất lâu sau, từ sau bình phong một người chậm rãi bước ra, chăm chú nhìn Ngôn Chỉ, ánh mắt bi thương khiến người ta run rẩy, là Tiêu Tử Bùi.

Ngôn Chỉ cảm thấy tâm can mình như có ai gióng trống, nàng chầm chậm đứng dậy, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, cúi mắt, chắp tay nói: “Tử Bùi, thì ra là huynh.”

Tiêu Tử Bùi trầm mặc không nói, hồi lâu mới thở dài một hơi: “Chúc mừng chúc mừng, cuối cùng nàng cũng tìm được người thân, tìm được cố quốc, từ nay về sau có thể danh chính ngôn thuận hưởng vinh hoa phú quý, cốt nhục thân tình.”

Sở Thiên Dương thấy đắc ý không thôi, trước đây lúc ở Đại Diễn không biết Tiêu Tử Bùi đã khiến hắn nghẹn họng bao nhiêu lần, cuối cùng bây giờ hắn đã có thể được mở mày mở mặt. “Tiêu Tử Bùi, ngài đừng quá cảm thương, trước đây Tiểu Chỉ được quý quốc chăm sóc, giờ cuối cùng cũng có thể nhận tổ quy tông, thành người của Đại Sở ta, từ nay về sau sẽ do ta chăm sóc muội ấy, bảo vệ muội ấy, ngài không cần phải bận lòng nữa rồi.”

Nói rồi, hắn cao giọng gọi: “Người đâu, mang thêm một bộ bát đũa cho Tiêu tướng quân.”

Trong phòng trầm mặc hồi lâu, chỉ có tiếng của người hầu sắp xếp bát đũa. Rất lâu sau, Tiêu Tử Bùi chậm rãi bước lên, nhìn thức ăn và bình rượu trên bàn, cười khẽ nói: “Tiểu Chỉ, ta còn tưởng là mình sẽ là người cùng nàng uống rượu chuyện trò tới cuối đời, thật không ngờ…”

Ngôn Chỉ há miệng, muốn nói lại dừng, nửa ngày sau mới miễn cưỡng cười nói: “Tử Bùi, ta cũng không ngờ kết quả lại thành ra như thế.”

Hình như Tiêu Tử Bùi không hề nghe thấy gì, vẫn tiếp tục một mình độc thoại: “Hôm nay hắn nói muốn đánh cược với ta, cược rằng nếu hắn thả chúng ta, liệu nàng có vui vẻ cùng ta quay về Đại Diễn, trong lòng ta còn cười hắn không biết tự lượng sức, cho dù nàng không nể mặt ta, tiểu điện hạ và hoàng hậu nương nương đang ở Đại Diễn, nàng vẫn sẽ cùng ta trở về? Thật không ngờ… hóa ra là ta không biết tự lượng sức…”

Ngôn Chỉ đau lòng không thở nổi, ngón tay gập trong tay áo khẽ run rẩy, thấp giọng nói: “Tử Bùi, huynh đừng nghĩ nhiều quá.”

Tiêu Tử Bùi cười khẽ một tiếng, bắt đầu ho khan, Ngôn Chỉ vội vã lấy một chén nước trà đưa cho Tiêu Tử Bùi.

Tiêu Tử Bùi khoát khoát tay, cầm bình rượu lên, rót cho Ngôn Chỉ và mình một chén rượu, nâng chén nói với Ngôn Chỉ: “Tiểu Chỉ, nào, ta kính nàng một ly, chúc nàng từ nay về sau ở Đại Sở vui vẻ hạnh phúc.”

Ngôn Chỉ lắc đầu lấy rượu trong tay hắn: “Tử Bùi, bệnh ho của huynh còn chưa khỏi hắn, không được uống rượu…”

Tiêu Tử Bùi ha ha cười lớn, cầm chén rượu một hơi cạn sạch, “choang” một tiếng rơi trên mặt đất, chén rượu vỡ thành mảnh vụn, rơi bên chân Ngôn Chỉ.

Sắc mặt Sở Thiên Dương có chút âm trầm, nói: “Tiêu tướng quân không chịu thua sao? Tiểu Chỉ chọn lựa như vậy cũng là thường tình, tướng quân hà tất phải làm khó Tiểu Chỉ?”

Ngôn Chỉ khẽ liếc Sở Thiên Dương một cái, trong mắt có ý khẩn cầu, Sở Thiên Dương đành hậm hực ngậm miệng, rất lâu sau mới bày ra vẻ mặt tươi cười nói: “Được rồi được rồi, không nói nhiều nữa, tướng quân ngồi xuống cùng nhau dùng bữa đi, đây là để tiễn biệt tướng quân đó.”

“Không cần đâu.” Tiêu Tử Bùi lạnh nhạt nói, “Thái tử điện hạ cứ tự mình thưởng thức, hôm nay Tiêu Tử Bùi khởi hành quay về Địa Diễn, không làm phiền hai vị nữa.” Nói rồi, hắn chắp tay, lưu luyến nhìn Ngôn Chỉ lần cuối rồi dứt khoát bước lớn rời đi.

“Tử Bùi!” Ngôn Chỉ không kìm được gọi hắn.

Tiêu Tử Bùi cứng đờ cả người, dừng tại chỗ, nín thở hỏi: “Nàng… nàng còn chuyện gì nữa?”

Ngôn Chỉ hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Chuyến này đi Đại Diễn, đi đường cần thận… còn nữa, đừng quên lời hứa của huynh với ta, uống thuốc đúng giờ, bảo trọng thân thể.”

Lòng Tiêu Tử Bùi đau đớn, như thể muốn xoay lưng tóm chặt lấy nàng hung hăng trách hỏi: phải, là ta từng hứa với nàng, nhưng người đun thuốc cho ta đâu? Ta hứa với nàng, thuốc nàng đun nhất định ta sẽ dùng đúng giờ, nếu như không có nàng, lời hứa ấy còn có ý nghĩa gì? “Không phiền quan tâm! Sau này nếu các hạ đại hôn, có lẽ ta sẽ đến làm phiền chén rượu mừng!” Tiêu Tử Bùi cắn răng, gằn ra mấy chữ rồi xoay người rời khỏi.

Ngôn Chỉ trân trân nhìn bóng lưng của hắn, rất lâu sau, nàng xoay người thấp giọng nói: “Sở huynh, tâm tình ta không tốt, ta muốn quay về nghỉ ngơi trước.”

Sở Thiên Dương vội gật đầu đáp lại: “Được, đừng nghĩ nhiều quá, có những chuyện không thể lưỡng toàn.” Hắn nhìn Ngôn Chỉ đi ra khỏi sảnh giữa, trầm ngâm giây lát, gọi một tiếng, Sở Dịch lập tức lách người từ bên ngoài tiến vào, một ám vệ áo đen khác cũng từ cửa sổ bay vào.

“Sở Dịch, đi Lục Hoành quán giám sát, sứ đoàn Đại Diễn có rời đi hay không, khi nào đi lập tức quay về báo cáo.”

“Hắc Nhất, hai ngày này giám sát biệt viện, nếu như Tiểu Chỉ ra khỏi cửa viện một bước, lập tức theo sau, hơn nữa phải sớm quay về báo cáo!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.