Ngôn Tiêu Yến Yến

Chương 24




Dịch: Tiểu Kỳ

Khánh Vương phủ to bằng năm, sáu tòa Ngôn phủ, đình đài lầu gác, rừng trúc vườn hoa, thậm chí còn có cả một hồ nước nho nhỏ nữa, tưởng tưởng vào mùa hạ mà xem, thủy tiên nở rộ, cá vàng tung bơi, vài nữ tử xinh đẹp bơi thuyền nghịch cá, chắc chắn sẽ vô cùng đặc sắc.

Dưới sự dẫn đường của Tiêu Thiển, Ngôn Phi Mặc đi về phía nơi ở của Tiêu Tử Bùi ở Kinh Vân hiên, Tiêu Thiển cười hì hì nói: “Công tử nhà ta trước giờ không thích tiếp khách ở Kinh Vân hiên, Ngôn đại nhân là người đầu tiên đấy, nhìn khắp kinh thành xem, người được công tử nhà ta xem trọng nhất chỉ có Ngôn đại nhân ngài rồi.”

“Thế à?” Ngôn Phi Mặc thờ ơ đáp, loáng thoáng nhìn thấy cạnh lối đi có một vạt áo hồng nhạt lướt qua, “Đó là ai thế? Là nha hoàn tùy thân của Tử Bùi à? Hay là thị tì của hắn?”

“Không phải, không phải. Ngôn đại nhân không biết hả? Trước giờ công tử nhà ta vẫn nghĩa nặng tình thâm, không chịu nạp trước tiểu thiếp vì sợ chính thất sẽ thiệt thòi, hôm qua thiếu chút nữa là xảy ra tranh chấp với Vương phi rồi đấy.”

Ngôn Phi Mặc khựng lại một chút, thản nhiên nói: “Thực ra nạp trước nạp sau cũng có gì khác biệt đâu, Tử Bùi hà tất phải câu nệ như thế.”

“Ai da, Ngôn đại nhân nói rất đúng!” Tiêu Thiển có phần hăng hái, “Lần sau ngài phải khuyên nhủ công tử nhà ta, ngài xem bao nhiêu tử đệ quan gia trong kinh thành, ai chẳng sớm đã tam thê tứ thiếp, công tử nhà ta như vậy, nói ra thì đúng thật dọa người, người ta còn tưởng… tưởng…” Tiêu Thiển nhất thời im bặt, nhớ ra lời đồn đoạn tụ đang lưu truyền chính là từ công tử nhà hắn và vị trước mặt này đây.

Ngôn Phi Mặc nghe xong khóe miệng không khỏi nhếch lên: “Sao mà thế được, công tử nhà ngươi nổi tiếng là phong lưu phóng khoáng, có biết bao hồng nhan tri kỷ, người nào không biết, kẻ nào không hay chứ?”

Tiêu Thiển thở dài một hơi, nhìn quanh bốn phía, rồi hạ thấp giọng nói: “Ngôn đại nhân, thật không dám giấu ngài, đã mấy tháng nay công tử nhà ta không tìm mấy vị hồng nhan tri kỷ ấy rồi, ta thật lo lắng thay ngài ấy.”

Ngôn Phi Mặc ngẩn người, lại nghe thấy Tiêu Thiển nói tiếp: “Lo ngài ấy liệu có phải loại đó không… Ngôn đại nhân, ngài hiểu chứ?”

Ngôn Phi Mặc lại sửng sốt hồi lâu, nụ cười nhất thời lộ ra, khiến cho Tiêu Thiển nhìn thấy cũng bất giác ngẩn ngơ: hóa ra, nam tử cũng có thể cười như hoa là thế!

Đằng xa vang tới tiếng gọi của Tiêu Tử Bùi: “Tiêu Thiển, ngươi và Ngôn đại nhân nói chuyện gì thế hả? Sao chậm như vậy mới tới nơi?”

Tiêu Thiển lập tức rụt cổ lại, cười hùa theo đáp: “Ngôn đại nhân, mau mau mời vào.”

Ngôn Phi Mặc khóe miệng mỉm cười tiến vào Kinh Vân hiên của Tiêu Tử Bùi, nhìn thấy bên ngoài phòng bày một bàn tiệc lớn, vài đĩa thức ăn nóng, mấy món điểm tâm nguội, hai chung rượu, Tiêu Tử Bùi đang ngồi bên bàn, một mình tự rót tự uống. Nhìn thấy Ngôn Phi Mặc bước vào, mắt hắn sáng bừng hẳn lên, cười hì hì nói: “Phi Mặc, đệ đến rồi, ta đợi đệ lâu lắm đấy!”

Ngôn Phi Mặc nhíu mày, cầm lấy chung rượu của hắn hỏi han: “Vết thương của huynh còn chưa khỏi, sao có thể uống rượu được? Người của Vương phủ không ai quản à?”

Tiêu Tử Bùi nhếch mồm vui sướng: “Ta thiếu người quản thật mà, Phi Mặc, chi bằng đệ đến phủ ta ở đi, đệ tới quản ta.”

Ngôn Phi Mặc vui vẻ: “Ta thì tính làm gì? Đến Khánh Vương phủ quản huynh á? Khánh Vương gia sẽ đánh đuổi ta liền.”

“Vậy ta cũng bị đuổi ra ngoài với đệ, đến nhà đệ ở đi, đệ vẫn quản ta, được không?” Tiêu Tử Bùi vẫn cười nói.

Ngôn Phi Mặc thản nhiên nhìn hắn: “Tử Bùi, huynh chưa say sao mà toàn nói ra những lời say rượu thế. Này, đây là phương thuốc của nhà ta, huynh gọi người giúp huynh thoa lên, không quá năm ngày, vết thương sẽ khỏi thôi.”

Tiêu Tử Bùi nhận lấy thuốc cao, mở ra nhìn thử, bên trong là thuốc cao dạng lỏng nhạt màu, tản ra u hương nhàn nhạt. Hắn nhíu mày, nói: “Phi Mặc, bây giờ ta cảm thấy vết thương sau lưng rất khó chịu, hay là thế này đi, đệ giúp ta thoa ít thuốc lên nhé?” Nói rồi, hắn đứng dậy cởi áo ngoài ra, định cởi cả nội khâm, thì nghe thấy Ngôn Phi Mặc hét to một tiếng: “Dừng lại!”

Tiêu Tử Bùi ngẩng đầu nhìn, kỳ lạ hỏi: “Sao thế?”

Khuôn mặt trắng nõn của Ngôn Phi Mặc lờ mờ ửng lên một mảng hồng, ánh mắt đảo quanh, úp úp mở mở nói: “Ta… ta không biết bôi thuốc, ta đi gọi Tiêu Thiển tới!” Nói rồi, hắn xoay lưng ra ngoài. Tiêu Tử Bùi giữ hắn lại, cợt nhả cười nói: “Phi Mặc, ta vì đệ mới bị thương, đệ không biết cũng có thể học mà, nào, ta dạy đệ.” Nói rồi, tay hắn nắm chặt lấy đầu ngón tay của Ngôn Phi Mặc, cảm giác mát lạnh mịn màng lập tức lan ra từ lòng bàn tay, tim như rung động, hắn kìm lòng không được nói: “Phi Mặc, tay của đệ mịn quá.”   Ngôn Phi Mặc như chạm vào trúng lửa, vội vàng hất tay hắn ra ngay, cúi đầu xuống rồi cắn môi đáp lại: “Được, huynh xoay lưng lại, ta giúp huynh bôi thuốc.”   Tiêu Tử Bùi vui vẻ thưởng thức dáng vẻ xấu hổ của hắn, trong lòng có phần đắc ý, mắt đảo một vòng, cởi nội khâm ra, lộ ra phần ngực trước thường xuyên được rèn luyện của mình, hắn vỗ vỗ ngực nói: “Phi Mặc, bọn họ đều nói ta võ nghệ cao cường, còn đệ nhìn thân thể mình mà xem, yếu đuối như thể gió thổi một cái là bay đi mất ấy, đệ nhìn ta đây này, đây mới gọi là nam tử hán chân chính!”   Ngôn Phi Mặc cảm giác mặt mình sắp đốt cháy luôn rồi, hắn cố gắng tự trấn định một hồi, rồi đáp: “Đương nhiên không dám so với Tiêu tướng quân. Từ nhỏ thân thể ta đã yếu đuối, chỉ học nội lực và khinh công thôi.”   Dưới ánh đèn, sắc mặt Ngôn Phi Mặc đỏ ửng, Tiêu Tử Bùi nhìn thấy mà trong lòng ngứa ngáy, thật muốn kéo người kia vào trong ngực, hắn lặng lẽ cấu vào lòng bàn tay mình một cái, lấy lại bình tĩnh, xoay người, nói: “Phi Mặc, đệ nhẹ chút, ta sợ ngứa.” Ngôn Phi Mặc tập trung nhìn vào sau lưng Tiêu Tử Bùi, trên miệng vết thương đã kết vảy, lộ ra một chút thịt non màu hồng, còn có vài vết thương cũ, một vết trong đó dài đến gần nửa thước*, từ trái vạch một đường qua phải, nhìn cực kỳ dữ tợn. Trong lòng hắn run rẩy, dùng tay miết một ít thuốc cao nhẹ nhàng thoa lên vết thương, chậm rãi miết qua miết lại. “Đau không?” Hắn thấp giọng hỏi.

*thước=1/3 mét

“Đã hết đau từ lâu rồi, chỉ ngứa thôi.” Tiêu Tử Bùi không thèm để ý nói.

“Chỗ này bị thương thế nào?” Đầu ngón tay của Ngôn Phi Mặc vuốt nhẹ qua lại trên vết sẹo cũ kia, hỏi.

“Năm đó ở chiến trường, bị một tướng quân người Tây Lương chém một đao, thiếu chút nữa là nằm thẳng cẳng rồi. Nhưng mà hắn cũng chẳng dễ chịu gì, phải chịu một thương của ta.” Tiêu Tử Bùi cười hì hì nói.

“Huynh quá bất cẩn rồi, làm gì có đại tướng quân nào lại tự mình thân chinh chiến trường giết địch, đại quân lớn như vậy không có người lãnh đạo không phải sẽ loạn sao.” Ngôn Phi Mặc nhẹ nhàng trách cứ.

“Lần đó ta giận quá, vốn dĩ đang ở hậu phương quan sát địch bày trận, nhìn thấy tên Tây Lương kia liên tục xông xáo chém giết trong quân trận của ta, xem như chốn không người, cho nên ta mới giao phó hết mọi việc, xong xuôi rồi mới đi ra nghênh chiến, giết được hắn đúng là khoái trá!” Tiêu Tử Bùi bỗng nhiên quay mặt qua, hỏi, “Phi Mặc có phải đệ lo lắng cho ta không?”

Ngôn Phi Mặc lập tức cúi mắt xuống, bôi thuốc cao, rồi thản nhiên đáp: “Xong rồi.”

Tiêu Tử Bùi thoáng thất vọng, nghĩ sang chuyện khác, nhanh chóng mặc y phục lên, nói: “Đa tạ Phi Mặc. Phi Mặc vất vả rồi, nào, chúng ta cạn trước ba chén.”

Ngôn Phi Mặc đổ chén rượu của hắn đi, rót cho hắn một chén nước trà, còn tự mình uống liền ba chén rượu, một hơi cạn sạch: “Hôm nay huynh uống trà, ta uống rượu, lần sau đợi vết thương của huynh khỏi hẳn, chúng ta lại sảng khoái uống lần nữa.”

Trong lòng Tiêu Tử Bùi vui vẻ, nhanh chóng giúp hắn châm đầy chén: “Được, đệ thay ta uống rượu, ta nhìn đệ uống cũng giống như tự mình uống vậy thôi.”

Hai người làm hết chén này đến chén khác, vừa uống vừa tán gẫu, chỉ chốc lát sau, bình rượu uống được cũng kha khá, nhưng ánh mắt của Ngôn Phi Mặc thì càng uống càng sáng hơn, chẳng có chút ý say nào cả, Tiêu Tử Bùi không thể không nóng lòng. Hắn cầm bình rượu rỗng đứng trước cửa nhìn ngó một lát, mất kiên nhẫn gọi to: “Người đâu? Hết rượu rồi, mang thêm một bình tới.”

Ngoài cửa có tiếng người giòn tan đáp lại, một nha hoàn mặc quần hồng nhạt bưng bình rượu tiến vào, đưa cho Tiêu Tử Bùi, sau đó chắp tay đứng sang một bên, thỉnh thoảng lại lén nhìn về phía Ngôn Phi Mặc. ánh mắt Ngôn Phi Mặc sáng rực, quét trên mặt nàng ta một hồi, lại nhìn sang Tiêu Tử Bủi, bỗng nhiên cười nói: “Tử Bùi, tiểu nha đầu này của huynh thật là xinh đẹp đấy.”

Lòng Tiêu Tử Bùi thoáng thình thịch một phen, nhưng vẫn kiên trì đáp lại: “Mới đến phủ, không hiểu quy tắc lắm, Phi Mặc đừng trách.” Nói rồi, hắn châm đầy một chén rượu đưa cho Ngôn Phi Mặc.

Ngôn Phi Mặc nhận chén rượu, nhưng chỉ kề bên miệng, hít một hơi thật sâu: “Rượu này thật thơm.”

Tiểu nha đầu tiếp lời nói: “Đúng thế, đây là phụ——là rượu ngon cất kỹ hai mươi năm trong phủ, khi đó Mãn Đình Hương chỉ ủ được 10 vò, nhưng giờ là giá trị liên thành đấy.”

Tiêu Tử Bùi thầm than khổ trong lòng: tiểu nha đầu này, cứ phải chạy qua nhìn người trong lòng của mình mới được, giờ thì hay rồi, Phi Mặc là người cực kỳ thông minh, chắc chắn trong lòng đã bắt đầu nghi ngờ rồi đấy. “Phi Mặc, nhìn đệ uống vui vẻ như thế, huynh cũng thấy thèm, hay là đệ để huynh tiếp đệ một chén đi? Một chén là được rồi.” Nói rồi, Tiêu Tử Bùi tự rót cho mình.

Ngôn Phi Mặc giữ lấy tay hắn, lắc lắc đầu nói: “Thế sao được, nếu Tử Bùi nhất định phải uống thì để ta uống cho là được, không cần huynh bồi tiếp.” Nói rồi, hắn nâng chén rượu lên, một hơi cạn sạch, chậc một tiếng, nói: “Rượu ngon! Đúng rồi, Tử Bùi, bảo vật mà huynh nói đâu? Sao còn chưa thấy huynh đem ra xem?”

Tiêu Tử Bùi vui vẻ lấy một miếng ngọc ấm từ trong túi đeo bên mình, chỉ nhỏ bằng nửa lòng bàn tay, màu sắc không giống ngọc thạch thông thường, cả khối màu đen trong suốt, trên bề mặt còn khắc hoa văn kỳ lạ, chất liệu ấm nhuận*, tỏa ra ánh sáng dịu hòa. “Phi Mặc, đệ giúp huynh xem thử, trước đây đã từng thấy thấy bảo vật này chưa?”

*ấm áp mà không quá khô hanh

Ngôn Phi Mặc nhận lấy, đặt trong lòng bàn tay sờ thử, lại rọi qua ánh đèn nhìn, nói: “Tử Bùi, đây đúng là bảo vật, mặc ngọc ngàn năm, có thể giải được bách độc, huynh kiếm đâu ra thế?”

Tiêu Tử Bùi nghi ngờ nhìn hắn, muốn tìm ra sơ hở nào đó trên mặt hắn. Ngôn Phi Mặc thản nhiên nghênh đón ánh mắt kia, trả hắc ngọc lại cho hắn.

Tiêu Tử Bùi nhận lấy, đáp: “Ta từng hỏi rất nhiều người nhưng không ai biết lai lịch khối ngọc thạch này, Phi Mặc, sao đệ lập tức có thể nhìn ra ngay như vậy, có phải trước đây đệ từng thấy khối ngọc này rồi không? Hay là, khối ngọc thạch này vốn là của đệ?”

Ngôn Phi Mặc ngạc nhiên mở to mắt: “Tử Bùi, sao huynh lại nghĩ như thế? Đệ… đệ… Sao lại thấy choáng váng thế nhỉ?” Hắn lắc lư đứng dậy, nhưng lại lảo đảo xiêu vẹo, ngay lập tức, “rầm” một tiếng, người đã gục trên bàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.