Ngôn Hi Thành Ngọc

Chương 44




Học kỳ đầu lớp Mười trôi qua rất nhanh, nhanh đến nỗi Kiều Ngôn Hi còn chưa kịp thích ứng, chủ nhiệm lớp đã phát một tập đơn chia khoa để mọi người điền rồi.

Rất nhiều học sinh rối rắm, rốt cuộc chọn Khoa Xã hội hay Khoa Tự nhiên, trong lớp vang lên một loạt tiếng than thở. Kiều Ngôn Hi thì rất nhanh điền xong đơn nộp lên, cô hoàn toàn không có suy nghĩ gì. Cô biết thành tích vật lý của mình, cũng biết dù mình có học thế nào cũng tuyệt đối không lên cao được, cho nên dứt khoát chọn Khoa Xã hội.

Mặc dù nhiều người từng khuyên cô, nói rằng Khoa Xã hội không có tương lai như Khoa Tự nhiên, nhưng Kiều Ngôn Hi vẫn kiên trì với lựa chọn của mình, cô không muốn vì nghe theo lời đồn đại mà lấy tương lai của bản thân ra làm trò đùa. Với lại, thật ra cô rất thích những thứ như lịch sử chính trị.

"Thật sự không cân nhắc gì à?" Sau khi Kiều Ngôn Hi nộp đơn lên, Khương Thành Ngọc đến chỗ cô hỏi. Cậu không muốn xa cách cô, nếu cô lựa chọn Khoa Tự nhiên, vậy với thành tích của hai người nhất định sẽ được chia chung lớp.

Kiều Ngôn Hi lắc đầu, "Cậu cũng biết thành tích vật lý của tớ mà." Cô biết, Khương Thành Ngọc nhất định sẽ chọn Khoa Tự nhiên, dù rằng sẽ không thể chung lớp với cậu, nhưng việc học vẫn quan trọng hơn.

Khương Thành Ngọc nhìn chăm chú khuôn mặt Kiều Ngôn Hi, cuối cùng thở dài, sờ lên tóc cô, "Vậy tớ đành phải cùng cậu vào Đại học rồi." Thật may, chỉ là không chung lớp thôi, dù sao chăng nữa, cậu vẫn có thể gặp cô mỗi ngày.

Kiều Ngôn Hi lặng đi, sau đó nở nụ cười, cô biết cậu sẽ ủng hộ cô, giống như cô không ngang ngạnh yêu cầu cậu chọn Khoa Xã hội giống mình, giữa bọn họ có sự tín nhiệm và ăn ý không hề giữ lại.

"Chú ý một chút đi, đang ở trong lớp đó." Khi Ngô Đình Đình lên bục nộp đơn, lén lút trêu chọc nói bên tai Kiều Ngôn Hi. Nhưng đó cũng là nhắc nhở, hai người còn tiếp tục như thế sẽ nhanh chóng bị người khác phát hiện.

Kiều Ngôn Hi liền đẩy Khương Thành Ngọc, "Đi nộp đơn đi." Thời gian của bọn họ sau này còn rất nhiều, cần gì để ý chút thời gian này.

Khương Thành Ngọc không nói gì, lén nắm chặt tay Kiều Ngôn Hi bị giấu trong tay áo rồi đi lên, trong lòng Kiều Ngôn Hi ngọt ngào, nhìn theo bóng lưng cao lớn của cậu.

Học sinh trong lớp đều bận rộn với tờ đơn của mình, hoàn toàn không có tinh lực để ý đến Khương Thành Ngọc và Kiều Ngôn Hi, nhưng Tiết Đồng Hải thì có. Cậu luôn nhìn Kiều Ngôn Hi, sao có thể không phát hiện ra động tác nhỏ của cô và Khương Thành Ngọc.

Cậu nhìn tờ đơn của mình, dòng chữ Khoa Xã hội đã cho thấy sự lựa chọn của cậu. Thật ra cậu chọn Khoa Xã hội hay Khoa Tự nhiên đều như nhau, thành tích của cậu ở hai khoa đều không tệ, nhưng vì Khoa Xã hội có Kiều Ngôn Hi nên cậu không chút do dự chọn Khoa Xã hội. Cậu muốn xa cô một chút, lại gần cô một chút. Huống hồ, Khương Thành Ngọc nhất định sẽ chọn Khoa Tự nhiên, nói như vậy không chừng cậu còn cơ hội, cậu biết, tình cảm là thứ không ai nói chính xác được.

Nhưng bây giờ, cậu đột nhiên thấy rất mệt, cậu luôn đuổi theo cô, bất chấp kết quả, bất chấp cái giá phải trả là gì, nhưng chưa bao giờ có được hồi báo. Cho dù cô luôn coi cậu là bạn, nhưng cậu lại căm thù điều này. Thứ cậu muốn không chỉ là việc khiến cô coi mình là bạn tốt, cậu muốn cô, muốn cô làm bạn gái mình, là vợ mình, là mẹ của con mình.

Nhưng những điều này cô sẽ không cho cậu. Tiết Đồng Hải nắm chặt bút bi, lòng ghen ghét dường như muốn phá ngực xông ra. Vì sao Khương Thành Ngọc có thể mà mình lại không thể? Rõ ràng mình gặp cô trước, thích cô trước. Cho dù mua đồ cũng có trước có sau, Khương Thành Ngọc có tư cách gì tranh giành với mình?

Cậu yêu cô, yêu đến trái tim đau đớn, yêu đến hai bàn tay trắng. Cậu dành cả trái tim cho cô, cô lại nói nói cười cười với người khác. Cậu thật sự không thể chỉ đứng đằng sau dõi theo cô, tiếp tục như vậy cậu sẽ điên mất.

Cậu nhìn chằm chằm vào Khương Thành Ngọc, lửa giận và đố kị đan xen trong mắt, cậu muốn tiến lên xé nát khuôn mặt giả tạo kia ra. Nhưng cậu phải nhịn, vì cậu không muốn làm tổn thương cô, cậu biết, cuộc sống của cô đã rất khổ cực, tại sao mình có thể nhẫn tâm tạo thêm một vết thương với cô! Bút cậu giật gaiatj, cuối cùng vẫn đổi Khoa Xã hội thành Khoa Tự nhiên.

Bỗng nhiên, khóe mắt cậu trông thấy một ánh mắt cũng nhìn chăm chú Khương Thành Ngọc, tình cảm và sự sùng bái trong ánh mắt ấy khiến cậu sửng sốt mấy giây. Làm sao có thể? Lý Thanh thích Khương Thành Ngọc? Làm sao có thể?

Tiết Đồng Hải không tin vào hai mắt của mình, cậu dụi mắt, lại nhìn sang. Lần này, cậu đã xác định, cậu không nhìn lầm, ánh mắt Lý Thanh nhìn Khương Thành Ngọc rõ ràng chính là ánh mắt nhìn người trong lòng.

Tiết Đồng Hải lại chuyển hướng sang Kiều Ngôn Hi. Cậu bất đắc dĩ lắc đầu, cô nhóc này, vẫn còn đang ngơ ngẩn mơ màng. Thế nào bảo cậu yên tâm sao được? Người ta đã tư tưởng đến bạn trai của mình như thế mà cô còn chưa biết một chút nào.

Cậu thở dài, cô không biết, vậy để mình trông giúp cô. Cho dù trái tim có đau, cho dù bản thân không muốn thấy nhất là cảnh cô và Khương Thành Ngọc, cho dù mình ghen đến phát điên. Nhưng mà, so với hạnh phúc của cô thì tất của không quan trọng, cô đã chịu nhiều khổ cực, chỉ cần có cậu, cậu tuyệt đối không để cô bị thương.

"Kiều Ngôn Hi, tớ vẫn chọn Khoa Xã hội." Ngô Đình Đình kéo Kiều Ngôn Hi, vẻ mặt rối rắm. "Nhưng tớ lại muốn vào Khoa Tự nhiên, làm sao bây giờ?" Cô ấy ngồi chỗ phía sau Kiều Ngôn Hi, cho nên bọn họ rất dễ dàng nói chuyện phiếm.

"Được rồi, đừng rối rắm nữa, chọn thì cũng chọn rồi, cậu nhìn tớ đi, không chút do dự chọn Khoa Xã hội." Kiều Ngôn Hi vỗ vai cô ấy  nói.

"Nhưng mà mọi người đều nói Khoa Tự nhiên có tương lai hơn." Ngô Đình Đình thở dài, mấy ngày qua ba mẹ đều bảo cô ấy học Khoa Tự nhiên, nhưng cô ấy thật sự rất muốn học Khoa Xã hội.

"Quên đi, cho dù Khoa Tự nhiên có tương lai, vậy cũng phải học giỏi." Kiều Ngôn Hi bĩu môi, cô cũng không tin Khoa Xã hội không tốt bằng Khoa Tự nhiên, cô nhất định chứng minh cho bọn họ thấy.

"Cũng đúng, tớ cảm thấy tớ giỏi Khoa Xã hội hơn." Ngô Đình Đình gật đầu, Kiều Ngôn Hi nói có đạo lý.

"Cho nên nói, thoải mái đi, không chừng chúng ta còn chung một lớp đấy."

"Đúng vậy, có điều chúng ta chia lớp nhưng phòng ngủ hình như không đổi."

"Thật hay giả vậy? Nhà trường tốt vậy sao? Tớ cũng không muốn đổi phòng, ở với các cậu lâu như vậy, tớ không muốn đi." Kiều Ngôn Hi chống cằm, cau mày nói.

"Thật, không thể đổi phòng, vậy thì rất phiền phức, bọn họ đều nói vậy." Ngô Đình Đình vừa gật mạnh đầu vừa thu dọn sách Khoa Tự nhiên dùng trong học kỳ vừa rồi, mấy cuốn sách này, sau này cô ấy cũng không dùng đến nữa.

"Cậu cũng mau dọn sách đi, bằng không sẽ không kịp ăn tối, hiếm khi nào giáo viên trong lúc đang trên lớp còn cho bọn mình thu dọn."

Kiều Ngôn Hi cười cười, xoay người sang chỗ khác bắt đầu thu dọn đồ đạc. Động tác đầu tiên của cô chính là cầm quyển sách Vật lý, đè mạnh nó ở chỗ dưới cùng cái hộp. Hừ, sau này không bao giờ học mi nữa. Lập tức bán mi đi!

Rốt cục đã có thể chia tay môn học khiến cô nhức đầu không thôi này đi, cô thật muốn đứng lên hét to muôn năm. Khoa Xã hội thì sao, Khoa Xã hội cũng có tương lai, phần lớn lãnh đạo quốc gia đều ở Khoa Xã hội đấy, hừ. Đã không có thứ gì trở ngại, bây giờ cô rất nhẹ nhàng, học kỳ sau, cô thật sự mong chờ.

Kiều Ngôn Hi hưng phấn chờ đợi học kỳ sau, cô cảm thấy tương lai mình bừng sáng, con đường phía trước ngập tràn hy vọng. Chỉ cần kiên trì, bánh bao sẽ có, cái gì cũng sẽ có. Nhưng không biết, có một người, cậu yên lặng ở bên cạnh, không yêu cầu hồi báo, không yêu cầu ca ngợi, chỉ vì hạnh phúc của cô...

Cô cho rằng, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, lại coi Tiết Đồng Hải là bạn tốt thì chính là cách giải quyết tốt nhất. Mà không biết rằng, như vậy mới là sự tổn thương sâu sắc nhất. Cậu phải cố giả bộ tươi cười nghe cô nói chuyện Khương Thành Ngọc, lặng yên nhìn hai người thân thiết, chỉ khi ở một mình mới lặng yên liếm vết thương.

Nhiều năm sau, khi cô cuối cùng hiểu được hành động mình làm khi đó ngu xuẩn cỡ nào thì đã không còn thấy được má lúm đồng tiền nho nhỏ ấm áp của người đó nữa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.