Ngọn Đèn Hoa Đăng Trong Tim Tôi

Chương 6




Chương6: Ánh sáng giữa đêm đông

“Quán nước bên kia đường là người quen của tôi vừa mới mở. Tôi đến để ủng hộ họ, vô tình gặp được cậu!”

Tôi đưa mắt nhìn sang bên đường. Một quán trà được trang trí theo phong cách Phương Đông.

Minh Đăng vội cởi chiếc áo khoác trên người, cậu mặc bên trong là cái áo len cổ lọ màu trắng. Lớp trưởng nhìn tôi, khoé môi vẽ lên một nụ cười nhã nhặn.

Bỗng dưng lại tiến một bước đến gần tôi...

Bất giác tôi liền hiểu ra vấn đề, cũng vì thế mà lùi về sau một bước...

“Cậu sao thế?”

“...”

Chắc có lẽ vì tôi không muốn chiếc áo sang trọng này sẽ bị vứt đi, hoặc đem tặng lại cho một ai khác.

“Tôi biết cậu đang nghĩ gì, nhưng thời tiết bây giờ thật sự rất lạnh”.

“... ”

Lớp trưởng khẽ cúi đầu, bỏ lại một khoảng không yên tĩnh...

Một chiếc lá vàng còn xót lại trên cành cây, nghiêng theo chiều gió lặng lẽ rơi xuống lòng đường.

Phải... Tôi rất lạnh, da mặt và cả thân thể đều run rẩy theo từng đợt gió thoảng. Tôi đã cố gắng gồng mình trước mặt cậu ấy, nhưng cuối cùng phải đành ngồi xổm xuống vỉa hè mà co người lại. Thật sự chính tôi cũng rất ghét cái hoàn cảnh lúc này, sự yếu đuối bên trong con người một khắc đều phơi bày trước mặt cậu ta.

Sau đó...

Là một sự ấm áp được bao phủ trên lưng. Minh Đăng quỵ một đầu gối xuống ngay trước mặt, dùng bàn tay nắm kéo cổ áo áp sát vào gò má để giúp tôi giữ ấm.

“Tôi đưa cậu về!”

“... ”. Tôi chỉ đành im lặng gục mặt mà lắc đầu.

“Được rồi, vậy chúng ta vào quán trà bên kia đường trước đã!”

- ------------

Chiếc áo khoác vẫn được choàng trên đôi vai, người ngồi trước mặt tôi là lớp trưởng. Không gian của quán trà được phủ kín bằng một màu gỗ đơn giản, nhưng lại không kém phần thanh lịch.

Cô phục vụ vừa mang nước đến, bàn tay cậu nhẹ nhàng đẩy tách trà về phía tôi.

“Cậu dùng thử xem, loại trà này rất đặc biệt!”

Tay khẽ nâng tách trà đưa lên miệng, vị trà gừng thơm ngon dần dần lan toả khắp đầu lưỡi. Có lẽ họ dùng một loại trà hảo hạng để kết hợp với gừng, nên mùi vị cũng rất mới lạ.

Tôi đặt tách trà xuống bàn.

“Cảm ơn!”

Khoé môi cậu lại được kéo cong lên, theo như tôi đoán thì tâm trạng của lớp trưởng đang khá tốt. Trong một khoảnh khắc, chúng tôi vô tình chạm vào mắt nhau, rồi ngay lập tức mỗi đứa nhìn về một hướng khác.

“À... Hình như, cậu cũng thích truyện Harry Potter thì phải?”. Lớp trưởng tìm cách dập tắt bầu không gian gượng gạo bằng một chủ đề.

“...”. Tôi vẫn tiếp tục im lặng mà gật đầu vài cái.

“Ừm... Nói thử xem, nếu cậu được ban cho một chiếc đũa ma thuật, cậu sẽ dùng nó vào những việc gì?”

Trên đời này liệu có tồn tại chiếc đũa ma thuật như cậu ta đang nói không?

Tôi thở dài, giả vờ suy nghĩ.

“Ừm... Tôi muốn làm nhiều việc lắm... Sợ rằng dùng chưa xong, nó đã trở thành phế liệu rồi!”

Minh Đăng chỉ cười nhẹ, rồi vội gật đầu.

Tôi thì vẫn muốn kiếm cớ tán gẫu vài giây lát, sợ rằng hai đứa lại trở về với cái không gian ngượng ngùng của lúc nãy.

“Vậy, còn cậu?”

Có lẽ đây là hình ảnh hiếm thấy của lớp trưởng, cậu lấy ngón tay xoa nhẹ lên thái dương mà suy ngẫm, nhìn có chút ngốc nghếch.

“Tôi sao...? Ừm... Biến chiếc đũa phế liệu của cậu trở lại bình thường!”

Nghe xong tôi đứng hình mất hai giây, rồi liền phì cười. Cũng không ngờ ma thuật của cậu lớp trưởng lại lợi hại đến như vậy.

Tôi ngẩng mặt lên thì vô tình chạm vào đôi mắt của Minh Đăng, cậu ấy đang ngẩn người ra mà nhìn tôi chằm chằm...

Lại là ánh mắt dịu dàng và ấm áp, nó như một luồng ánh sáng tia thẳng vào tâm can. Minh Đăng, có phải cậu nhìn người con gái nào cũng đều như thế này không?

Bài hát trong quán trà được bật lên, khúc nhạc dạo đầu là tiếng đàn vĩ cầm nhẹ nhàng, da diết...

“....

Mùa đông đến, em vẫn cười

Em ước mình là, bông tuyết ngoài trời

Để được bay mãi, lên thiên đường

Một thiên đường tuyết rơi...

Tuyết chẳng có đâu em ơi

Chỉ có tôi bên cạnh em thôi

Mùa đông đến, gió khiến em se lạnh

Đừng lo... Vì còn tôi đây... ”

(Trình bày: Thuỳ Chi, Trung Quân)

Giọng hát bay bổng nhẹ tênh, lời nhạc tiếng đàn như len lỏi vạch trần cảm xúc, đục khoét vào sâu tận tâm can của một thiếu nữ đang thời mơ mộng.

Gió dừng thổi, lá ngừng rơi, nhưng trong tim tôi vẫn không thể ngừng dâng lên một loại cảm xúc khó tả...

Đôi mắt của cậu mới bắt đầu chuyển động, tôi lặng lẽ cúi thấp đầu, không gian trở lại với sự ngượng ngùng. Nhịp tim tôi bỗng dưng đập nhanh hơn hẳn bình thường, da mặt cũng vì thế mà nóng bừng bừng lên. Tôi chỉ biết im lìm, che giấu ánh mắt vào mặt nước của tách trà, mong rằng sẽ không bị cậu ấy phát hiện ra âm thanh càng lúc càng kịch liệt bên trong lòng ngực.

Phải! Tôi biết lớp trưởng là người mẫu mực, luôn muốn giữ hình ảnh cho bản thân, những việc mà cậu đang làm có thể tất cả chỉ vì trách nhiệm. Nhưng trong tim tôi hiện tại như được thắp lên một luồng ánh sáng rực rỡ, ấp áp vô cùng, tôi không thể cưỡng lại và nói đúng hơn là tôi đang tận hưởng sự ấm áp mà cậu ấy ban tặng.

Không biết Minh Đăng đang nghĩ điều gì...

Khoé mắt tôi trông thấy cậu ấy đang cúi thấp đầu, những ngón tay đang vuốt ve, cọ xát lẫn nhau đến trắng bệch cả bàn tay. Chúng tôi vẫn lặng lẽ mà cúi mặt, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của đối phương.

“Đây là lần đầu tiên mà tôi thấy cậu cười”.

“Đầu tiên sao?”

“Ý tôi là... Một nụ cười thật sự!”

“...”

Hai lòng bàn tay áp sát vào tách trà ấm được đặt ở trên bàn. Có thể là vậy, vì tôi chưa từng cười một cách thoải mái trước mặt người khác.

“Linh Đan!”. Là chất giọng quen thuộc phát ra từ phía cửa sổ. Tôi xoay ngang nhìn, Huy Khánh đang ngồi trên chiếc xe đạp, chống cái chân xuống vỉa hè mà chờ tôi.

Với cái dáng vẻ gượng gạo, tôi đành đứng lên lựa lời để chào tạm biệt.

“Lớp trưởng! Tôi về trước nhé!”

“Ừm!”

Chợt nhớ đến chiếc áo khoác vẫn đang được choàng trên đôi vai, tôi vội vàng tháo nó xuống.

“Cảm ơn cậu!”

Có lẽ lời này không chỉ dành riêng cho mỗi chiếc áo khoác, mà nó còn dành cho tách trà rừng, khúc nhạc mùa đông và cả cậu ấy... Minh Đăng.

- -----------

Vừa bước tới gần Huy Khánh, tôi đã được cậu em trai phủ cho một lớp áo khoác dày dặn. Đây là lần rất hiếm, tôi được chứng kiến khuôn mặt của Khánh nhăn nhó khó coi đến thế này. Cậu ấy không nói gì cả, chỉ thở mạnh một cái rồi xoay người lại chuẩn bị tay lái.

“Huy Khánh! Em sao thế?”. Tôi ngồi sau yên xe, chỉ dám thỏ thẻ mà hỏi.

“... ”. Đáp lại tôi chỉ có tiếng gió.

“Khánh... Sao không trả lời chị?”

“Chị còn hỏi em?”. Cái giọng này, dường như đang trách móc tôi thì phải?

“Chị làm gì sai à?”

Sau đó là một tiếng thở dài...

“Em sang nhà chị, thấy mẹ chị đang ngồi say sỉn ở dưới bếp. Dì vào phòng mang theo chai rượu, chỉ bỏ lại một câu “Nó đi chết rồi!”. Chị có biết là em đã chạy đi tìm chị cả tiếng đồng hồ rồi không?”

Cũng không ngờ lại để Huy Khánh lo lắng nhiều đến thế. Tôi khẽ cúi đầu, nắm lấy vạt áo khoác của cậu mà giật nhẹ vài cái.

“Đừng giận chị nữa nhé!”

- ------------

Xe dừng lại ở trước cửa nhà, vừa bước xuống Huy Khánh đã luồn tay vô túi áo lấy ra một thanh chocolate.

“Quà giáng sinh của chị!”

Tôi ngập ngừng giây lát rồi chìa tay ra nhận lấy.

“Cảm ơn em!”

Huy Khánh nhìn tôi dò xét một hồi mới chịu lên tiếng.

“Người lúc nãy là ai thế?”

“Là bạn học!”

Huy Khánh cố nhíu đôi chân mày lại mà chất vấn. 

“Thật không?”

Tôi gật đầu. 

“Cậu ta là lớp trưởng lớp chị!”

Sau đó tôi lại cúi đầu mà im lặng, mân mê thanh kẹo trên tay. Nhìn vào cánh cửa kia, đôi chân của tôi thật sự không muốn bước vào đó một chút nào cả.

“Chị lại bị dì mắng à? Nhưng dù có chuyện gì đi chăng nữa cũng không nên bỏ đi như vậy. Nếu có đi, thì nhất định chị phải đến nhà tìm em trước mới phải chứ?”

“... ”

“Lúc nãy dì vô phòng ngủ rồi, chị cũng vào nhà đi, đừng đi lung tung nữa đấy nhé!”

Văng vẳng bên tai là những lời răn dạy của cậu em trai, tôi chỉ biết đứng im mà lắng nghe rồi khẽ gật đầu qua loa vài lần. Huy Khánh thở dài liếc mắt nhìn tôi, vội bỏ lại một câu rồi mới di chuyển bàn đạp.

“Trời cũng sắp khuya rồi, em về trước đây!”

Tôi đứng tựa người vào vách tường giây lát rồi mới lấy hết sức bình tĩnh mà đẩy cánh cửa bước vào trong nhà. Xung quanh là một màn đêm bao phủ, cô đơn lạnh lẽo. Tôi thấy công tắc phát ra một chút ánh sáng ít ỏi, nhưng lại không muốn bật, chỉ chậm rãi lần mò đẩy cánh cửa bước vào phòng.

Đèn bàn học được bật lên sáng ánh, tôi nằm dài xuống mặt bàn. Cuối cùng thì cũng về lại nơi này, cái nơi mà vừa ban nãy tôi còn bảo rằng muốn thoát khỏi nó mãi mãi.

Mở cửa sổ ra, đưa mắt lên nhìn bầu trời đêm đen hiu quạnh. Dù đó là một luồng ánh sáng rực rỡ đi chăng nữa, nó cũng chỉ vô tình mà thoáng lướt qua. Đêm đông cô tịch sẽ vẫn mãi là đêm đông cô tịch, rốt cuộc thì cũng về lại với cái nơi vốn có của mình.

Dù không thể chấp nhận, nhưng đây lại chính là sự thật.

Tôi, là một đứa con riêng...

Đêm nay có vẻ không ngủ được, tôi muốn vùi đầu vào bài vở cho quên đi những thứ phức tạp mà tôi đang gặp phải. Tay mò mẫm bên trong hộp bàn vô tình bắt gặp một quyển sách lạ, chợt nhớ ra là quyển sách ở thư viện hôm trước mà tôi còn chẳng thèm nhìn đến cái tiêu đề.

“Thắp Sáng Tâm Nguyện”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.