Ngôi Sao Viễn Đông

Chương 8: Hành động giải cứu con tin chấn động lòng người




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mộc Phi Tuyết

Beta: Cuồng Thất

tải xuống 4

Ngày thứ hai gió vẫn điên cuồng gào thét, vô số bông tuyết bị cuốn lên trời, ngưng tụ thành nước rồi lại rớt xuống mặt đất. Đối với những tân sinh khác, loại thời tiết chết tiệt này tất nhiên sẽ gia tăng gánh nặng cho đợt hành quân, nhưng đối với những tân sinh có xe thì lại là một chuyện khác, thậm chí ngay cả Linde luôn im lặng cũng khẽ ngâm nga.

“Ít nhất, so với lộ trình thường chúng ta cũng tiết kiệm được 5 ngày.” Bạch Châu lôi giấy ra tính toán “Các cậu xác định con tin đã chuẩn bị kỹ càng để chờ chúng ta giải cứu rồi chứ?” Tuyệt đối đừng đợi đến lúc các anh đây đến, trong pháo đài lại rỗng tuếch, hoặc là gặp huấn luyện viên đang bố trí nơi thi, dù là tình huống nào nghe cũng thấy ngu không đỡ nổi.

“Không phải mỗi tôi mình có xe.” Lưu Vân Thần trả lời “Hiệu trưởng nhất định sẽ nghĩ biện pháp để phía quân địch sớm chuẩn bị, chắc chắn không có sơ sót gì.”

“Vậy chúng ta nhất định là tổ đến sớm nhất.” Giọng nói Mawise nhuốm chút hưng phấn “Lần này nhất định sẽ lên bằng được đỉnh Tuyết sơn!”

“Bên đó hẳn rất lạnh.” Mới vừa nghĩ tới, Bạch Châu đã khẽ run.

“Nhưng cũng rất đẹp.” Lưu Vân Thần đạp chân ga, vun vút lao tới mục tiêu cuối cùng “Các anh em, cố lên!”

Cái giá lạnh tựa như đã tước đoạt quyền sống của hầu hết thực vật, chỉ có đầm lầy chết chóc  kéo dài, vài bụi cây thưa thớt. Mà sau rừng cây sừng sững mọc lên một pháo đài cao thiệt cao. Ngoài cửa không ngừng có người canh gác tuần tra, phòng vệ cực kỳ chắc chắn.

“Trà trộn vào như nào đây?” Trốn sau một tảng đá lớn, Bạch Châu cầm kính viễn vọng tỉ mỉ quan sát.

Vì để tránh cho bị phe địch phát hiện dấu vết, mọi người quyết định từ bỏ ô tô, tự mình xuyên qua đầm lầy, hiện tại đều đã đuối sức. Lưu Vân Thần cân nhắc trong chốc lát, quyết định trước tiên nghỉ tại chỗ rồi tranh thủ quan sát quy luật tuần tra của đối phương.

“Tôi còn tưởng đó là một căn nhà gỗ, ai ngờ lại lớn như này.” Bạch Châu tiếp tục quan sát địch tình “Các cậu đoán coi bên trong có bao nhiêu người?”

“Như bình thường, pháo đài này có thể nhét được 100 tên lính.” Kate trả lời.”Một trăm?” Bạch Châu nghe vậy khiếp sợ “Chúng ta chỉ có sáu người.”

“Tôi là nói tối đa 100 tên.” Kate vỗ vai Bạch Châu “Hơn nữa, giám khảo của thử thách lần này là thượng tá Nam Minh, thượng tá không biến thái như vậy.”

“Vậy bây giờ phải làm sao?” Mawise hỏi.

Tất cả mọi người dồn hết ánh mắt nóng cháy về Lưu Vân Thần. Có điều cậu không có nghe đội viên nghị luận, cầm kính viễn vọng, chăm chú quan sát trạm gác phe địch, trong chốc lát, đầu đã vương đầy hoa tuyết.

Thấy cậu tập trung như vậy, mọi người cũng thức thời im lặng. Hai nữ sinh nhóm lửa chuẩn bị cơm tối, các nam sinh còn lại cùng Lưu Vân Thần quan sát nhất cử nhất động bên pháo đài. Thời gian trôi qua rất nhanh, bỗng chốc đã tới 8 giờ tối.

Đồ ăn phong phú, có thịt hộp cướp từ chỗ huấn luyện viên, Bạch Châu liếm liếm nước thịt trên tay, tán dương: “Đây là bữa tối ngon nhất tôi được ăn.”

“Cậu tốt hơn hết nên tiêu hoá nhanh chút.” Lưu Vân Thần liếc nhìn đồng hồ bỏ tôi “Lúc bọn họ đổi ca gác, phải tìm cách lẻn vào bằng được.”

“Chúng ta có sáu người lận.” Mawise nhắc nhở “Quá dễ bị phát hiện.”

“Tôi và Linde hành động trước.” Lưu Vân Thần phác họa một bản đồ trên sổ tay

“Nếu như thuận lợi vào được, những người khác cứ dùng cách này mà vào. Bob cùng Mawise một nhóm, Bạch Châu và Kate một nhóm.”

Bạch Châu muốn nói lại thôi, chưa kịp mở miệng, Mawise đã gật đầu đồng ý, đồng thời ghé sát vào tai Bob thì thầm gì đó.

“Cái bản mặt đưa đám đó là sao?” Kate dùng cánh tay huých Bạch Châu một cái, biết rõ còn cố đùa giỡn.

Bạch Châu cấp tốc chuyển thành mặt cười, biểu thị tâm trạng mình phi thường tốt, không ủ rũ chút nào. Tuy rằng trong lòng rất muốn cùng một tổ với nữ thần. TvT

“Xuất phát thôi.” Linde đứng lên “Lúc ở đây cũng phải chú ý an toàn, nơi này vẫn thuộc phạm vi tuần tra của quân địch.”

“Yên tâm đi. Tôi sẽ bảo hộ mọi người.” Bob nắm chặt súng  

Lưu Vân Thần gật gật đầu, cùng Linde bắt đầu hành động. Lợi dụng đêm tối nhẹ nhàng đi về phía pháo đài. Bóng tối là nơi ngụy trang tốt nhất, bốn phía yên tĩnh, không một tiếng động, chỉ còn tiếng ủng da đạp trên tuyết.

Bởi vì không rõ tình huống cụ thể trong pháo đài cho nên hai người không muốn đối đầu với linh gác. Thần kinh quá độ căng thẳng cộng thêm nhiệt độ lạnh giá khiến Lưu Vân Thần cảm thấy thân thể mình đông cứng, súng cầm trong tay cũng như dính chặt vào da thịt.

“Đừng sợ, tuy rằng thực nghiêm khắc, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là diễn tập, bị tẩn một trận xong nhận thông báo nhiệm vụ thất bại thôi.” Cảm nhận được sự khác thường của cậu, Linde an ủi “Huống hồ cậu chỉ ở trong trường ba tháng.”

“Tôi không muốn thua.” Lưu Vân Thần liếc nhìn Linde “Chả riêng gì tôi, mọi người đâu ai muốn.”

“Nhiệm vụ thất bại là tình huống xấu nhất thôi. Trên thực tế, từ khi xuất phát đến bây giờ, chúng ta phần lớn đều thắng.” Linde lôi cậu trốn trong bóng tối “Lần này không ngoại lệ. Có điều cậu có chắc là leo tường được không?”

“Được.” Lưu Vân Thần gật đầu.

“Tốt, nhớ kỹ thời gian ta có chưa tới nửa phút.” Linde thuật lại chiến lược một lần nữa “Nếu một trong hai ta bị phát hiện, cần hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của kẻ địch lên người mình, yểm trợ người kia hành động.”

Lưu Vân Thần bí mật hoà mình với bóng đêm, cẩn thận theo dõi lính gác gần đó.

Bạch Châu đang cầm kính viễn vọng, quan sát nhất cử nhất động phía địch. Sau năm phút, lính gác tiến hành nhiệm vụ giao ca. Lúc hai bên ngắn gọn thông báo tình hình cho nhau, hai bóng đen nháy mắt biến mất sau hàng rào.

“Quá tuyệt vời!” Bạch Châu kích động nắm tay!

“Tới tổ hai.” Kate lau dao găm, nhét vào ủng chiến “Xuất phát.”

Đoàn người ồn ào đi qua, vương lại mùi rượu trong không khí. Lưu Vân Thần cùng Linde nửa ngồi nửa quỳ tại góc tường, mãi đến khi xác định đối phương đã đi xa mới khom người chạy đi.

So với lưới phòng hộ nghiêm ngặt ngoài cửa vào, lính gác bên trong thưa thớt hơn rất nhiều, ít r hai người không cần mất quá nhiều thời gian và sức lực đã bình yên vào phòng.

Hơi ấm phả vào mặt, xua tan giá lạnh, mùi rượu cũng nồng nặc hơn, quyện với hương thịt quay, chắc hẳn nơi đây vừa mở tiệc.

Pháo đài này tổng cộng có ba tầng, mỗi tầng có tầm mười phòng, muốn tìm con tin bị bắt cóc vốn không hề dễ dàng. Huống chi trong mỗi phòng đều thắp đèn đuốc sáng choang, người người ra vào không ngừng, bất cứ lúc cũng có khả năng bị phát hiện. May sao trước đây, Linde có trải qua đặc huấn, trước khi đối phương phát hiện, thuận lợi mang theo Lưu Vân Thần trốn vào một căn phòng chứa đồ thối thui.

“Muốn chia ra tìm, hay ở đây chờ những người khác?” Lưu Vân Thần nhỏ giọng thương lượng

“Trước hết đi tìm người đã, không nhất định phải tách ra.” Linde kiến nghị “Bob cùng Kate sẽ biết ứng phó sau khi trà trộn thành công.”

“Vậy nghĩ biện pháp đánh lạc hướng lính gác.” Lưu Vân Thần chỉ cầu thang “Thường thường, con tin tám chín phần là bị giam ở tầng hầm hoặc là gác mái.”

Linde thoáng nhìn bên ngoài, muốn xác định vị trí của đối phương thì nghe được một tiếng khóc, nói đúng hơn là gào khóc.

Lưu Vân Thần cũng hơi nghi ngờ một chút, khẽ cau mày nhìn Linde. Dựa theo chỉ thị, con tin là một ông lão 70 tuổi, đâu ra phụ nữ gào khóc vậy ta?

“Qua xem sao?” Có vẻ tiếng khóc không có ngừng lại, Lưu Vân Thần hỏi Linde.

“Khi làm nhiệm vụ không nên lãng phí thời gian vào những chuyện vô bổ.” Linde phản đối.

“Cậu không cảm thấy đây là phần khác của cuộc thi – nhiệm vụ phụ tăng điểm sao?” Lưu Vân Thần nghiêm túc phân tích “Bằng không theo như chỉ thị chỉ có một nhiệm vụ giải cứu con tin, sao lại xuất hiện tiếng khóc này?”

Lính gác lớn tiếng quát lên, tiếng khóc lập tức nhỏ đi. Nhưng vẫn đứt quãng truyền tới, rất là bi thống. Linde cân nhắc một phút, tiếp nhận ý kiến của Lưu Vân Thần, trước hết phải xem có chuyện gì xảy ra.

Nhờ đống lộn xộn ngoài cửa, hai người nhanh chóng xuyên qua hành lang, tìm được nơi tiếng khóc phát ra. Trong căn phòng mờ tối, một cô gái vóc người mảnh khảnh bị trói hai tay, nằm trên đất nhỏ giọng nghẹn ngào, tóc tai tán loạn, che khuất mặt, quần áo xé rách hơn nửa, hẳn rất lạnh.

Nếu không phải trong lòng sớm mặc định đây chỉ là diễn tập, hai người chắc chắn đã tin đây là nhà chứa, hết thảy quá mức chân thực, Lưu Vân Thần quay đầu nhìn Linde: “Huấn luyện viên có phải hơi nhập vai quá mức không?”

“Nhất định phải cứu cô ta sao?” Linde hỏi.

“Có khả năng thì đương nhiên phải cứu.” Lưu Vân Thần nhỏ giọng nhắc nhở “Nhiệm vụ tăng điểm.”

Linde im lặng cân nhắc.

“Cứu cô ấy xong, không chừng moi được nơi ở của con tin.” Lưu Vân Thần bổ sung.

Linde vẫn do dự.

Đang chần chừ thì bị Lưu Vân Thần túm tóc, ấn về sau cái rương. Cùng lúc đó, cửa phòng bị người dùng lực lớn đá một cái bay ra ngoài, tên lính gác gác cầu thang nghênh ngang đi tới. Nhìn thấy hắn, cô gái vốn đang hấp hối như bị kích thích, khóc lóc giãy dụa càng thêm kịch liệt, đáy mắt toát ra thần sắc sợ hãi. Lưu Vân Thần trơ mắt mà nhìn y phục cô lần thứ hai bị xé rách, chưa kịp hành động, Linde đã chồm tới như một con báo, tay mang theo cây gậy gỗ không biết đào chỗ nào ra, mạnh mẽ giáng xuống tên kia.

Âm thanh nặng nề vang lên, đối phương im lặng ngã xuống mặt đất, Lưu Vân Thần thuận thế lao ra, dùng tốc độ nhanh nhất trói hắn lại, tiện tay nhét luôn tấm giẻ rách vào miệng hắn. Mặc dù đối phương có thể là huấn luyện viên nhưng nhất thời không tìm được công cụ khác, chỉ có thể, ặc, xài tạm.

Hành lang vẫn im lặng, hiển nhiên họ không bị phát hiên. Cô gái kia mở to mắt, có vẻ chưa suy nghĩ được chuyện gì đang xảy ra.

“Cô tên gì?” Linde định cắt dây thừng trên tay cô, phát hiện đó chỉ nút thắt đơn. Bất quá ngẫm lại cũng không có gì ngạc nhiên, diễn tập thôi mà

“Natasha.” Đối phương trả lời.

“Natasha.” Linde lập lại một lần “Cô biết con tin bị nhốt ở đâu không?”

“Biết.” Cô gái kia phối hợp gật đầu.

“Quá tốt rồi, mau nói đi, chúng tôi phải tới cứu người.” Linde dùng áo khoác bao lấy thân thể cô “Giờ, cô tốt nhất nên tìm nơi an toàn, trốn đi.”

Lưu Vân Thần mở ra một cái rương ở góc tường, dùng sức nhồi tên lính gác xui xẻo kia vào.

“Chờ một chút!” Natasha ngăn cậu lại.

“Chờ cái gì?” Lưu Vân Thần khó hiểu.

“Con tin ở cuối lầu 3, phòng 314.” Natasha che kín áo khoác trên người “Các cậu đi tìm người, về phần chúng tôi … chuyện này dừng ở đây.”

“Khảo nghiệm kết thúc?” Lưu Vân Thần nghi hoặc hỏi.

Natasha mỉm cười: “Đương nhiên.”

“Nhiệm vụ của cô là nói nơi con tin bị nhốt cho chúng tôi?”

Lưu Vân Thần tiếp tục hỏi.

Natasha ngầm thừa nhận.

Lưu Vân Thần nhìn thẳng vào cô.

“Hẹn gặp lại, chúc các cậu hành động thuận lợi.” Natasha thoạt nhìn rất bình tĩnh.

“Được.” Lưu Vân Thần cắm dao găm vào vỏ, quay người đi ra ngoài “Có lẽ cô không biết, mỗi chuyện phát sinh trong quá trình làm nhiệm vụ, thành viên trong tổ đều phải viết báo cáo, sau đó nộp lại cho hiệu trưởng.”

“Chờ đã!” Natasha quả nhiên cảnh giác.

Linde chỉ thấy có gió lướt qua rồi bị chặn lại ở cửa cùng Lưu Vân Thần.

“Tốc độ nhanh thật.” Lưu Vân Thần cong cong khóe miệng.

“OK, tôi có thể giúp cậu hoàn thành nhiệm vụ lần này.” Natasha hít sâu một hơi, nhấc tay biểu thị đầu hàng “Thế nhưng cậu phải thay tôi giữ bí mật, ngoắc tay lập lời thề.”

“Thành giao.” Lưu Vân Thần cùng cô ngoắc tay.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Linde nhíu mày.

“Này căn bản không phải nhiệm vụ phụ gì hết.” Lưu Vân Thần nhún vai một cái “Lúc chúng ta lẻn vào, đâu ai phát hiện, sao có thể trùng hợp mà diễn kịch được.”

Linde: “…”

“Hai người ở đây làm chuyện gì?”

“Chúng tôi là người yêu.” Natasha xoa tay “Thỉnh thoảng cần chút tình thú làm gia vị.”

Linde: “…”

“Lớn hết cả rồi, các cậu không phải không biết, chờ ở đây chán muốn chết, cho nên tìm chút chuyện vui để làm.” Natasha nói như đúng rồi “Nếu các cậu không đột nhiên xông vào, tất cả đều sẽ phi thường hài hòa.”

Hồi tưởng chuyện hai người này ở chung với nhau, Linde liền đau đầu.

Thượng Đế phù hộ, cậu mới vừa thành niên mà thôi, tay con gái còn chưa nắm được, chuyện này không phải cái gì cũng hiểu.

“Ưm… ” Lính gác bị đánh ngất kêu đau tỉnh lại.

“Chúng tôi…” Lưu Vân Thần chưa dứt câu, Natasha cũng đã nhanh chân tiến lên, đập cho hắn một cú choáng váng, nhét lại vào rương.

Lưu Vân Thần cứng đờ 3 giây, mở miệng thăm dò: “Tôi nhớ không nhầm thì đó là bạn trai cô mà?”

“Là chồng sắp cưới.” Natasha trả lời.

Lưu Vân Thần: “…”

Cô cư nhiên đấm thẳng vào mặt người ta!

“Có anh ta theo lại thêm nhiều phiền phức.” Natasha lấy áo khoác từ trong ngăn kéo ra, thoải mái huýt sáo “Đi thôi, bây giờ đi giải cứu con tin.”

—–

Tại Tuyết Nguyên, Kha Lôi ngồi trong xe đang bưng ly rượu, lật lật báo.

“Boss, hồi nãy nhận được tin từ Nam Minh, Natasha đã về, đang trong pháo đài.” Y Na báo cáo “Anh có nghĩ cô ấy sẽ sớm đụng mặt Thần không.”

“Có quan hệ sao?” Kha Lôi đầu không thèm ngẩng, nhếch khóe miệng “Giờ không gặp, sau này sớm muộn sẽ gặp.”

——

Hành lang yên tĩnh.

“Lên lầu 3 như nào đây?” Lưu Vân Thần nhỏ giọng hỏi.

“Đương nhiên là đi bộ lên.” Natasha trả lời “Hay là cậu có thuật di chuyển tức thời?

Lưu Vân Thần: “…” Tôi không có.

“Không cần lo lắng, các cậu phán đoán chuẩn lắm.” Natasha mở ra một cánh cửa nhỏ “Nơi này là nơi lính gác nới lỏng phòng vệ nhất, không ai phát hiện đâu.’

“Tại sao?” Linde có chút không thông “Lúc chúng tôi vào đây, ngay cả tầng hầm cũng được canh giữ rất chặt.” Chỗ này còn là nơi giam giữ con tin, đáng lẽ phải tăng cường cảnh giác chứ?

“Bởi vì nguyên khu này là do tôi phụ trách.” Natasha quay đầu liếc Linde “Hiện tại, tôi là đồng minh của các cậu, hiểu chửa?”

Nhìn dáng người bé nhỏ của đối phương, Linde thực sự rất muốn biết vì lý do gì mà cấp trên lại đồng ý giao khu trọng yếu như vậy cho cô.

“Đợi 5 phút.” Natasha tiện tay đóng cửa phòng chứa đồ “Chờ lính tuần tra đi qua là có thể lên lầu 3.”

“Vầy có tính là trái quy định không?” Linde nghi vấn  “Toàn bộ hành trình đều được cô chỉ dẫn.”

“Trong thực chiến, cậu sẽ gặp những tên địch phản bội.” Natasha trả lời “Nghĩ chuyện này thành trái quy định, không bằng cứ nghĩ là do may mắn đi.”

“Báo cáo viết sao giờ?” Linde nhỏ giọng hỏi Lưu Vân Thần.

”Độ phát triển của não cậu thật tỉ lệ nghịch với chiều cao.” Natasha bị làm cho đau đầu.

Linde: “…”

“Cứu người ra rồi tính tiếp.” Lưu Vân Thần nắm chặt dao găm, chuyên tâm lắng nghe động tĩnh ngoài cửa.

“Nếu tôi đoán không lầm, cậu chính là cậu ấm đến từ gia tộc Lưu Vân?”

Natasha đầy hứng thú nhìn cậu.

“Cô biết tôi à?” Lưu Vân Thần hơi bất ngờ.

“Mọi người trong trường đều biết cậu.” Natasha nhún vai một cái “Mà tôi càng cần hiểu cậu hơn họ.”

Sau năm phút, một đội tuần tra từ trên lầu đi xuống. Thừa dịp này, Natasha kéo hai người, dùng tốc độ nhanh nhất leo lên lầu ba.

“OK, việc còn lại giao hết cho hai cậu.” Natasha chỉ chỉ phòng 314 “Bên cạnh con tin không có lính gác, nhưng muốn bình yên đem người ra ngoài, khó à nha.”

“Cảm tạ.” Lưu Vân Thần gật đầu.

“Hi vọng IQ cậu đủ cao.” Natasha một lời hai nghĩa “Lần sau gặp lại, chúng ta có thể trở thành đồng đội đúng nghĩa.”

Dưới tầng hầm, Bạch Châu cùng Kate núp sau thùng rượu lớn, nắm chặt súng, để ý từng động tĩnh. Đây là phòng dự trữ lương thực, thỉnh thoảng có người ra vào, một đầu bếp vào kiếm thịt muối, đại khái bởi tia sáng quá mờ nên bật hết đèn lên, lúc gần đi không có đóng chặt cửa. Mùi thơm của thức ăn bay ra hành lang, ba con chó ngao chen nhau vào.

Kate từ khe hở nhìn bên ngoài, sau đó sắc mặt trắng bệch.

“Sói?” Bạch Châu dùng khẩu hình hỏi cô.

Kate lắc đầu: “Chó ngao hai đầu.”

Bạch Châu nháy mắt cảm thấy dựng tóc gáy. Nói thật, cậu thà đối mặt sói hoang còn hơn, ít ra sói hoang có mỗi cái đầu. T.T

Là sinh vật hung mãnh nhất Viễn Đông đại lục, hàm răng của chó ngao hai đầu dễ dàng cắn thủng miếng sắt. Khi trưởng thành, cơ thể to gấp 3 chó thường, mắt thì đỏ lòm giống như lúc nào cũng có thể chảy máu, còn được gọi là chó địa ngục

Súng ống diễn tập chỉ lưu lại trên người huấn luyện viên bị bắn vết mực đỏ, mà chó ngao hiển nhiên không thèm quan tâm đạn bắn ra màu đỏ hay trắng. Kate cùng Bạch Châu đành nín thở, cầu trời khấn phật, mong cho mùi thịt muối đánh lạc hướng được chúng

Nhưng thực tế lúc nào mà chẳng phũ phàng.

Không khí tràn ngập mùi khác thường, chó ngao hai đầu nhe hàm răng nhọn hoắt, tràn ngập địch ý tiến về phía thùng rượu ….

——-

Toàn bộ lầu 3 không có bóng dáng bất kì lính gác nào. Trong phòng 314, một ông lão tay trói sau lưng, dựa vào ghế ngủ gật. Để phòng ngừa ông già kia chưa rõ tình huống gì lại kêu thành tiếng, Linde lặng lẽ từ phía sau bước tới, một tay bịt lấy miệng đối phương.

Lão nhân giật mình tỉnh giấc, theo bản năng giãy giụa. Lưu Vân Thần nhanh chóng cắt dây thừng, nói ra mã hiệu định sẵn: “Quán rượu số 8, chúng tôi tới cứu người.”

Ông lão kia thở dốc, hiển nhiên chưa hoàn hồn.

“Rời khỏi nơi này trước.” Linde đỡ ông lão lên.

Ông lão bị trói lâu, đứng lên hơi khó khăn, Linde dứt khoát khiêng người đi luôn. Ba người vừa định rời đi, trong pháo đài truyền lại tiếng còi báo động hết sức chói tai.

“Bọn Bạch Châu bị phát hiện.” Phàn ứng đầu tiên cùa Lưu Vân Thần là nghĩ tới khả năng này.

“Đi đã, nói sau.” Linde mở cửa phòng “Mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì, chỗ này ngay lập tức sẽ thành nơi nguy hiểm nhất.”

Mà sự thực chứng minh phán đoán này cực kỳ chính xác. Chưa đầy 1 phút sau, một đội lính gác trang bị súng ống đầy đủ xông vào, nhưng thứ chào đón bọn họ chỉ còn là gian phòng trống rỗng, dây thừng bị cắt đứt, cửa sổ mở toang, ánh đèn bên ngoài chiếu vào cùng chuỗi vết chân kéo dài trên mặt tuyết.

“Chết tiệt.” Đối phương giận dữ mắng một tiếng. Lúc này, bên ngoài, tuyết bay đầy trời như lông ngỗng, chẳng mấy chốc sẽ vùi mất dấu chân. Nhất định phảo tìm được kẻ xâm nhập trước khi mất dấu, sau đó đem con tin đoạt lại.

“Đi theo tôi!

Tại một phòng trống ở lầu 1, Bạch Châu và Kate bị trói hai tay, ngồi đối diện nhau trên sàn nhà.

“Không phải lỗi của chúng ta.” Bạch Châu an ủi cô “Bọn họ có chó địa ngục hàng thật giá thật, chúng ta chỉ có mỗi súng giả.” Bằng không, với thực lực hai người, giải quyết 3 con chó là chuyến dễ như ăn kẹo.

Kate thở dài “Mong không liên lụy các thành viên còn lại.”

“Nói không chừng tổ trưởng đã giải cứu con tin thành công.” Bạch Châu hạ thấp giọng “Nếu pháo đài bị ‘Nổ tung’, chúng ta cùng quân địch sẽ chết cùng một chỗ, điểm không được tối đa nhưng vẫn tính là hoàn thành nhiệm vụ.”

“Không được, phải nghĩ cách trốn đi, không thể ngồi chờ chết được.” Kate chọt chọt Bạch Châu “Bắt đầu từ bây giờ, hết thảy đều nghe tôi.”

Bạch Châu khẩn trương gật đầu: “Được!”

——

Có tổng cộng ba tên lính gác ở cửa, Lưu Vân Thần chỉnh súng sang chế độ bắn liên thanh rồi bí mật nấp sau cây cột. Vài phút sau, mộ tên lính gác theo thông lệ vào trong kiểm tra, thừa dịp, Lưu Vân Thần cấp tốc xác định được trong phòng ngoài Kate và Bạch Châu thì không còn tên địch nào.

May quá, phần lớn người trong pháo đài đều truy đuổi Linde, lính gác lưu lại không nhiều lắm. Lưu Vân Thần tính toán cự ly cùng số lượng đạn, tuy không chắc 100%, vẫn có thể mạo hiểm đánh cuộc một lần.

Bạch Châu động đậy thân thể, lôi từ ủng của Kate ra một lưỡi dao.

Cửa truyền đến tiếng nói chuyện, mấy lính gác đang tán gẫu, Kate khôi phục tự do, khởi động cổ tay, giúp Bạch Châu cắt dây thừng. Bên người không có bất kỳ vũ khí nào, Kate lấy ngón tay kẹp lưỡi dao: “Tôi giả bệnh, dụ bọn họ tiến vào, cậu một tên, hai tên kia giao cho tôi.”

“Được.” Bạch Châu hít sâu.

Cũng trong lúc đó, Lưu Vân Thần hít sâu một hơi, chưa kịp nổ súng, một con vật trắng như tuyết đã từ trên trời giáng xuống “Bụp” một phát, đập vào chân lính gác.

—–

Moste còn đang choáng vắng, mơ mơ hồ hồ, không rõ tại sao mình đang ngủ ngon lành trong kết giới, đột nhiên bị người khác nắm lỗ ai ném ra ngoài.

Lính gác sợ bay hồn, lực chú ý hiển nhiên chuyển sang Moste. Thừa dịp này, Lưu Vân Thần quyết đoán bóp cò súng, mưa đạn toàn màu sắc sặc sỡ, cách lính gác kia một cự ly nhất định thì nổ tung, bắn ra một lượng thuốc màu lớn.

“Không được nhúc nhích!” Hai người còn lại phát hiện Lưu Vân Thần, giơ súng chuẩn bị bắn, cửa phòng thình lình bị ai đó dùng lực lớn đạp mở.

Bạch Châu sức mạnh tăng vọt, hung hăng đánh một quyền vào đầu người ta, hăng đến mức bay cả kính của mình.

Lính gác bị Lưu Vân Thần “bắn hạ” trước đó nằm trên đất giả chết rất chuyên nghiệp, để cho Kate tuỳ tiện lấy ngực mình làm bàn đạp để nhảy lên.

Cái này là bằng thịt người đó cô nương.

Cuối hành lang truyền đến tiếng bước chân, hiển nhiên động tĩnh nơi này khiến quân địch chú ý.

“Đi!” Bạch Châu bỏ lại lính gác sắp bị mình đánh cho gần chết, lôi Kate chạy qua chỗ Lưu Vân Thần.

“Chúng ta coi như là tử trận rồi sao?” Lính gác A mặt mũi bầm dập hỏi.

“Tôi thấy tốt nhất nên nằm tựa vào tường.” Lính gác B kiến nghị “Cẩn thận lại bị dẫm lên.”

Cầu thang trong pháo đài ngoằn ngoèo như mê cung, ba người liều mạng lao nhanh, thanh âm truy đuổi ngày càng gần, đạn không ngừng đánh vào dưới chân.

Kate thở hồng hộc hỏi: “Linde đâu? Mang con tin đi rồi sao?”

“Chưa.” Lưu Vân Thần không kịp trả lời cẩn thận “Thủ tiêu đám người phía sau đã.”

“Hô… Hô…” Bạch Châu thở không ra hơi “Tôi ra đánh lạc hướng, hai người đi cứu con tin, không cần để ý tới tôi.”

“Loại tình huống này, cậu tính dụ như nào?” Kate dừng bước.

Một đội lính gác khác giương súng chờ phía trước.

Hai bên giáp công, tình huống có vẻ không khả quan cho lắm.

Bạch Châu chuẩn bị lấy thân mình ra, anh dũng hi sinh vì tổ quốc.

Tiếng súng thình lình vang lên, nòng súng không ngắm vào cậu. Lưu Vân Thần kinh ngạc ngẩng đầu liền thấy Bob đang đu dây thừng từ lầu ba xuống, Mawise cầm tiểu liên, đứng ở cầu thang mãnh liệt nổ súng, rất nhanh hạ gục rất nhiều lính gác.

Trừ Linde, các thành viên đã hoàn toàn tập hợp. Lưu Vân Thần tiếp được khẩu súng Bob ném tới, bí mật nấp một góc, gia nhập chiến đấu. Bạch Châu tiện tay túm lấy một “Thi thể” làm khiên chắn, dẫn Kate đến khu vực an toàn.

“Tất cả dắt tay đi gặp Thượng đế đi!” Xuất thân từ gia tộc quân nhân, thủ đoạn tác chiến của Mawise cực kì khác biệt với bề ngoài của mình. Tóc tai rối bời, nghiến răng nghiến lợi gào thét, hoàn toàn khác với hình tượng thục nữ cao quý tại dạ hội.

Bạch Châu được nữ thần cổ vũ liền gào lên, xông vào trận chiến, mặc dù không có kính, xung quanh một mảng mơ hồ nhưng từng phát súng đều chính xác từng li một.

Tiếng súng bên tai tựa như vĩnh viễn không dừng lại, Lưu Vân Thần bắn hụt phát đạn cuối cùng, kiệt sức ngồi trên mặt đất, thấy đại não có chút trống không.

“Tôi như vầy là tính bị trúng đạn sao?” Bạch Châu một thân mồ hôi nằm úp sấp bên cạnh cậu, trên cánh tay có dính thuốc màu.

Hơn chục “Thi thể” nằm ngang dọc trên hành lang, toàn bộ binh lực trong pháo đài đều ở đây.

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, Mawise hỏi: “Linde đâu?”

“Cậu ấy phụ trách đánh lạc hướng lính gác.” Lưu Vân Thần kiên cường đứng lên “Con tin còn ở lầu ba, chúng ta qua đó cứu người.”

Trước khi chuông cảnh báo lúc nãy vang lên, Lưu Vân Thần đã sớm sắp xếp mọi chuyện. Cậu mang theo con tin tạm thời trốn vào phòng chứa đồ, còn Linde thì nhảy qua ngoài cửa sổ, tạo vết chân, khiến toàn bộ quân cứu viện rời đi, dụ được phần lớn quân địch, thuận tiện nghĩ cách cứu viện tiếp theo. Bằng không dựa theo tình hình lúc đó tình hình, hai người vừa chạy vừa cõng theo con tin, cơ hội trốn thoát căn bản bằng 0.

Cửa phòng chứa đồ được mở ra, ông lão vẫn duy trì một tư thế, ngồi xổm ở chỗ được chỉ định, phối hợp 100%.

Bob vất vả nâng ông lão lên, gồng đỏ hết cả mặt. Vừa trải qua trận chiến kịch liệt như vậy đã sức cùng lực kiệt, miễn bàn tới chuyện khiêng theo một người.

“Ta nặng lắm à?” Ông lão thân mật hỏi.

“Ít nhất, ông phải nặng cũng phải gấp đôi tôi.” Bob gần như hết hơi.

“Sau khi trở về, ta sẽ cân nhắc đến chuyện giảm béo.” Ông lão an ủi.

“Nếu tân sinh năm sau cũng tập huấn như này, tôi hi vọng ông hãy duy trì cân nặng như này.”

Bob nhanh chóng trả lời, chết là phải chết chùm, đâu ra chuyện mình tôi chịu xui xẻo chứ.

Lúc tiểu đội rời pháo đài, trời sắp sáng. Lưu Vân Thần xác định phương hướng, mang theo đội viên đi về phía quân doanh. Tuyết đọng dày vô cùng, mỗi bước đều rất gian nan. Cuối cùng, mọi người đều thấy chân của mình không thuộc về mình nữa, hai chân tê cứng, nhấc lên nhấc xuống như chết lặng, chỉ cầu mong nhanh về quân doanh chút. Ba nam sinh thay phiên cõng ông lão, đoạn  nước rút, cơ hồ là lôi ổng lết cùng.

“Tôi không xong rồi.” Nháy mắt nhìn thấy cờ quân đội, hai chân Bạch Châu mềm nhũn, ngã nhào vào mặt tuyết.

Vài huấn luyện viên chạy tới đỡ.

“Ông thật sự rất nặng đó.” Bob đặt mông ngồi dưới đất, nhịn không được lập lại một lần.

“Chúc mừng.” Nam Minh cười cười bước tới.

“Hiệu trưởng rất hài lòng với hành động của các cậu.’’

“Linde đâu?” Lưu Vân Thần hỏi, giọng khàn khàn.

“Cậu ta bị dồn vào rừng rậm xong thì tự mình nổ bom, toàn bộ quân địch đều bị tiêu diệt.” Nam Minh nói “Theo quy tắc, học viên hi sinh sẽ nhận điểm thấp nhưng các cậu tranh thủ được khá nhiều thời gian, thành tích cộng lại vẫn tính là xuất sắc.”

Lưu Vân Thần gật gật đầu, đầu gối loạng choạng, lảo đảo muốn ngã, hai mắt tối sầm, ngất đi.

Nam Minh ôm lấy cậu, rảo bước nhanh về doanh trại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.