Con đường thoát hiểm của chủ nhà rất gập ghềnh, ông ta đá liên tiếp vào mấy cái thùng rác.
Tình hình thật bế tắc.
Chủ nhà muốn chạy sang bên phải nhưng phía bên kia đông quá nên buộc phải quay lại giữa đường, nhưng ông ta không biết rằng điều này lại nằm trong kế hoạch của anh Vĩ.
“Đội đột kích, chuẩn bị tấn công —”
Đột mẹ mày chứ đột.
Nhóm người này ngàn dặm xa xôi đến bắt mình, còn có cái loại đột kích này?!
Chủ nhà dùng tư thế đi hình chữ S lách qua hai đường cọc, suýt trượt chân ngã sấp mặt. Giây tiếp theo, ông ta phát hiện thằng nhóc Lục Duyên này không biết từ khi nào đi vòng đến trước mặt mình.
Lục Duyên chạy nhanh, theo chỉ thị của anh Vĩ đi đường vòng vào giữa rẽ sang đường khác.
Nhưng hắn mù đường mà, đành hoàn toàn phụ thuộc vào Tiêu Hành.
Lục Duyên lao ra từ con hẻm đối diện, trực tiếp nhảy lên cột đường, đột nhiên xuất hiện trước mặt chủ nhà như một cơn lốc.
Anh Vĩ chỉ tính tốc độ của Lục Duyên mà quên tính đến sức chiến đấu của hắn, lúc này mới nhớ ra: “Duyên đệ, con sóng này có đánh được không!”
Lục Duyên: “Có thể!”
“…” Tiêu Hành nói, “Có thể cái rắm, trở về.”
“Có thể thật mà.”
“Có thể cái gì, có thể bay sao?”
Lục Duyên không trả lời, lắc lon coca mang ra từ cửa hàng tạp hóa: “Chơi nước có ga bao giờ chưa?”
Sau khi Tiêu Hành ra ngoài lăn lộn, chém giá chợ rau, công lực mở mắt nói điêu tăng lên đáng kể, nhưng thao tác với lon nước ngọt vẫn là lần đầu mới thấy.
Lục Duyên dùng hành động thực tế cho anh biết thế nào là “Chiến đấu mà không cần đánh nhau”
Lục Duyên thường có không ít xung đột, ở Hạ Thành khó tránh khỏi sẽ xảy ra tình huống không thể tránh.
Nếu không đánh được thì làm sao bây giờ?
Chỉ có thể dựa vào công cụ.
Sử dụng bất cứ thứ gì có trong tay, bao gồm cả thùng rác sử dụng tạm thời lần trước.
Thấy Lục Duyên cong ngón tay, mở miệng lon rồi dùng ngón trỏ ấn vào đường nối, coca không chút lưu tình phun vào mặt chủ nhà, tư thế kiêu ngạo: “Có biết sự khác biệt giữa người và súc sinh là gì không? Đó là người, sử dụng được công cụ.”
“……”
Chủ nhà bị xịt quá mạnh không kịp mở mắt, anh Vĩ thừa cơ lao về phía trước ——
Trước khi chủ nhà ngã xuống, trong lòng điên cuồng gào thét: Ta thấy mi mới là súc sinh đó!!
Có con người nào như vậy không!
Trong đêm tối.
Mấy chục người vây quanh một người đàn ông quần áo không nghiêm chỉnh, người cầm đầu đội mũ ngồi xổm bên cạnh ông ta.
Quần áo trên người chủ nhà rất xộc xệch, Lục Duyên ngồi xổm bên cạnh, cầm cái ví vừa rút từ trong túi quần áo ra: “Tiền mặt, yo, còn rất nhiều nha, hai ngàn tệ.”
Lục Duyên lại soát tiếp, tìm thấy một thẻ ngân hàng.
Chỉ cần không đánh nhau.
Lục Duyên luôn có thể duy trì khí chất giết người “Ông đây là bố mày” này.
Hắn cúi người rút thẻ ra, kẹp giữa ngón tay hỏi: “Trong thẻ còn bao nhiêu?”
Mặt chủ nhà lúc đỏ lúc xanh, báo một dãy số.
Hành trình trở về dường như nhanh hơn một chút so với khi đến.
Anh Vĩ vô tình chạm vào một nút không xác định bên tay lái, loa bên cạnh bật sáng bắt đầu phát: “Thu gom máy tính, điều hòa, tủ lạnh, máy giặt với giá cao ——”
“……”
Rác thì không có, nhưng trên chiếc xe ba gác lại có thêm một bao tải.
Trong bao tải là tiền mặt, cộng thêm vài tờ giấy nợ.
“Cũng may bắt được kịp thời, không thì tiền mặt cũng không vớt được một tờ”, Anh Vĩ xúc động nói, “Tiểu Huy lần này không lỗ đâu. Mặc dù vẫn ít hơn một chút, phần còn lại cũng không vội, trên giấy nợ viết rõ ràng rồi, chắc chắn không thoát được, nhân tiện thì lần trước bọn Uy Chấn Thiên nói chúng ta còn nhiều nhất một tháng nữa, mọi người tìm được chỗ mới chưa?”
Mấy ngày nay các hộ gia đình trong tòa nhà đã lục tục thu dọn đồ đạc.
Vì bảy khu đều bắt đầu tiếp tục quy hoạch, bọn họ buộc phải rơi vào cuộc đấu tranh với công ty phá dỡ, cuộc giằng co gần nửa năm cuối cùng cũng đi đến hồi kết.
Trương Tiểu Huy: “Em tìm được phòng gần căn cứ điện ảnh, một tháng cả hơn một nghìn, giá cũng phải chăng, tháng sau sẽ dọn qua.”
Lục Duyên đang chuẩn bị cho album mới, phải sửa lại đoạn đầu hai ca khúc, căn bản không quan tâm tới: “Không có.”
Cùng lúc đó, Tiêu Hành nói, “Tìm rồi.”
Lục Duyên nghiêng đầu nhìn anh: “Tìm khi nào?”
“Ngày hôm kia, công ty phá dỡ đến tháo dây điện, em không có ở đó”, Tiêu Hành lấy điện thoại ra, vừa tìm ảnh vừa nói, “Muốn xem không?”
“Xem.”
“Chậc, muốn xem thì gọi ba ba đi.”
“……”
Lục Duyên mơ hồ có chút ấn tượng với tiếng ba ba này, cho dù da mặt dày, lỗ tai vẫn đỏ bừng, giật lấy điện thoại của Tiêu Hành nói: “Lượn.”
Trên điện thoại là vài đoạn trò chuyện với người môi giới.
So với mấy tấm hình, thứ mà Lục Duyên nhìn thấy đầu tiên chính là nội dung trò chuyện.
Người môi giới: Anh muốn thuê mấy phòng?
Tiêu Hành: Một phòng.
Người môi giới: Một người ở sao ~
Tiêu Hành: Không phải.
Lục Duyên thấy Tiêu Hành trả lời.
Tiêu Hành: Hai người.
Mặc dù là phòng đơn, nhưng căn phòng này không hề nhỏ.
Có một phòng khách sáng sủa rộng rãi, ban công, phòng ngủ và thậm chí cả một phòng làm việc.
Lục Duyên ngoài miệng cậy mạnh: “Em nói muốn sống với anh hồi nào?”
Vừa chạy hết một đoạn đường vừa rồi, áo khoác trên người Tiêu Hành đã cởi ra, còn lại áo bên trong: “Không được?”
Lục Duyên trả điện thoại lại, khóe miệng bất giác nhếch lên một chút, nheo mắt nhìn gió nói: “Cũng tạm… Khi nào dọn?”
Hợp đồng được ký là tháng tới, chuyện dọn đi phải chờ một thời gian.
Cả hai người đều bận rộn, một người bận chuẩn bị album, một người dự án còn đang tiến đến giai đoạn quan trọng, bận đến mức cả đêm không ngủ đủ. Khi ngày hợp đồng đến gần, buổi sáng cả hai thức dậy đối mặt với nhau, nhìn quầng thâm của đối phương như thể đang soi gương.
Cũng may đồ hai người không nhiều lắm, không cần mất quá nhiều thời gian thu xếp.
Ngoại trừ đống nhạc cụ, Lục Duyên để những thứ khác trong một cái rương là giải quyết xong, đồ Tiêu Hành còn ít thứ hơn nữa, hầu như chỉ có một cái máy tính và vài bộ quần áo.
“Anh ít đồ vậy”, Lục Duyên sáng sớm đã đến công ty Sóng Âm chụp ảnh tuyên truyền, trước khi đi thu dọn tủ chuyển đồ vào thùng các tông, phát hiện đồ của của bạn trai không có mấy thứ, “Máy tính mới là bản thể của anh hả, anh Hành.”
Tiêu Hành vừa mới từ trên giường đứng dậy, không mặc quần áo, chân trần giẫm trên mặt đất nhìn hắn dọn dẹp: “Đàn ông cần gì nhiều đồ như vậy.”
Tiêu Hành nói, nhặt một chiếc bông tai trên bàn.
Niết trong tay thưởng thức một lát, lại thả về hộp.
Lục Duyên dọn dẹp đơn giản xong, quay đầu lại hỏi: “Lát nữa đi căn cứ sao?”
“Hôm nay không đi”, Tiêu Hành nói, “Buổi chiều có một cuộc hội thảo về ngành sản xuất.”
Lục Duyên vẫn nhớ lời mời lần trước bị lỡ mất.
Giờ nghĩ lại, hình như đã lâu lắm rồi.
Lúc ấy hắn nửa mơ nửa tỉnh nhìn thấy Tiêu Hành đứng trên sân khấu, tất cả ánh đèn đều chiếu vào anh, người đàn ông kiên định, kiêu ngạo, không ai bì nổi.
Lục Duyên trầm ngâm nói: “Còn có hội thảo? Anh sẽ lên sân khấu sao… Lần này có lợi hại hơn lần trước không?”
“Sẽ lên sân khấu, có lợi hại hơn,” Tiêu Hành vòng tay ôm hắn từ phía sau, nhắm hờ đôi mắt có chút mệt mỏi, “… Hỏi cái này làm gì, lần này nó mang tính chất quốc gia, nếu tính theo quy mô, chắc là cỡ này. “
Lục Duyên muốn xoay người, nhưng suýt chút nữa đã đâm Tiêu Hành sang bàn bên cạnh.
Tiêu Hành định hỏi hắn kích động cái gì thì nghe Lục Duyên nói: “Em biết mà.”
“Ừm?”
“Biết ba ba của em trâu bò.”
Lời Tiêu Hành muốn nói cứ như vậy nuốt trở lại.
Ban đầu Tiêu Hành không quá xem trọng buổi hội thảo này, nhưng ánh sáng trong mắt Lục Duyên sáng quá mức, kiêu ngạo như thể hắn mới là người đứng trên sân khấu.
Anh có hơi chịu không nổi, đưa tay che mắt Lục Duyên. Cúi đầu hôn lên.
Buổi hội thảo diễn ra gần giống như Lục Duyên tưởng tượng.
Trang trọng, nghiêm túc, mấy nhà truyền thông khiêng máy quay ngồi xổm ở hàng ghế đầu, bục diễn thuyết rất đơn giản.
Trên phông nền là dòng tiêu đề “Hội thảo quốc tế về khoa học máy tính”
Sau phần phát biểu khai mạc dài dòng, một số đại diện lần lượt phát biểu.
“Tôi rất vinh dự khi được mời tham gia hội thảo quốc tế này và chia sẻ một số kinh nghiệm với mọi người tại đây.”
Tiêu Hành giơ tay kéo cà vạt.
Bên tai vẫn là các bài phát biểu chính thức khác nhau.
“Chúng ta nhìn về tương lai, nghênh đón tương lai!”
“Đào tạo nhân tài quốc tế là một phần quan trọng trong sự phát triển của chúng ta…”
Kết thúc bài phát biểu.
Người dẫn chương trình liếc xuống bài diễn thuyết, nói vào micrô: “Tiếp theo, chúng ta có một dự án AI y tế đang phát triển của một lập trình viên tân binh, Tiêu Hành tiên sinh ——”
Tiêu Hành đứng lên.
Khán giả nổ một tràng pháo tay.
Bản Ghi Sóng Âm, trong phòng họp.
Đường Kiến Đông cầm mấy tờ giấy Lục Duyên đưa cho xem một lúc, album của bọn họ gần như đã sẵn sàng, sau khi ca khúc chủ đề được thu âm xong cảm thấy có vài đoạn chưa ổn lắm nên yêu cầu Lục Duyên sửa ca khúc, thu âm lại lần nữa.
Đường Kiến Đông gật đầu: “Bản này tốt hơn bản trước nhiều đó.”
“Tôi cũng thấy vậy.”
“Đoạn dạo đầu của bản trước quá ồn, đoạn cao trào không dễ tạo ra hiệu ứng.”
“Anh nói đúng.”
“Ừ, cậu…” Đường Kiến Đông nói đến đây, cảm thấy có gì đó không ổn.
Sau khi hợp tác cũng hiểu được người này đôi chút, lúc bình thường làm sao có thể ngoan ngoãn như vậy, ông ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy Lục Duyên đang làm việc riêng, đập tờ giấy xuống bàn hỏi: “Thằng nhóc cậu có nghe tôi nói không hả!”
Lục Duyên ngồi đối diện Đường Kiến Đông, gác chân lướt Weibo.
Hắn đang tìm kiếm từ khóa của buổi hội thảo này, hy vọng sẽ thấy bóng dáng của người nào đó trong thông tin liên quan.
Thông tin liên quan đúng là có đó.
Một blog hoa si.
[Cư dân mạng: A a a a, bị sư huynh túm đến đây, vốn chuẩn bị bí mật ngủ bù trong buổi hội thảo không mấy hy vọng này, nhưng khi người đàn ông họ Tiêu lên sân khấu, cơn buồn ngủ của tôi đã bay sạch sẽ! Trong cái ngành công nghiệp toàn đầu hói lại có loại giá trị nhan sắc thần tiên này tồn tại?!! ]
Lục Duyên giơ ngón tay cái lên.
“Đang nghe,” Lục Duyên tiếp tục có lệ, “Tôi cũng nghĩ giống vậy.”
“……”
Đường Kiến Đông rống lên: “Giống cái gì mà giống! Tôi vừa rồi nói cái gì cậu lặp lại cho ông!”
Lục Duyên đúng là có nghe, nhưng lúc phân tâm nội dung nghe được không hoàn chỉnh, đành tự bổ não nói: “Anh nói… Tuy rằng bản trước cũng rất tốt, nhưng bản này càng tốt hơn.”
Đường Kiến Đông: “Ông không nói vậy.”
Đường Kiến Đông dừng lại một lúc rồi nói: “Được rồi, đi thu âm bài hát nhanh đi.”
Chờ bọn Lục Duyên thu âm xong những đoạn cần thu lại, người chỉnh âm xong việc, Đường Kiến Đông đã khắc vào đĩa.
Lục Duyên nhận được một hộp CD trước khi rời đi.
Hộp rất đơn giản, hoàn toàn trong suốt, không có cảm giác thiết kế. Đĩa chưa đóng gói này là bản gốc của album đầu tiên sắp tới của Vent sau khi ký hợp đồng.
Đây không phải lần đầu tiên nhóm V phát hành album.
Nhưng mọi người đều cầm nó, phấn khích đến mức không biết phải phản ứng thế nào.
Lý Chấn: “Album này… Tuần sau sẽ được đưa ra thị trường?” Không phải chỉ nằm trong một cửa hàng băng đĩa nhỏ không biết tên ở Hạ Thành.
Đại Pháo cũng ngốc theo: “Sẽ bị rất nhiều người nhìn thấy?”
Hứa Diệp mở miệng: “Là chúng ta thật sao?”
Mặc dù không ai đoán được album sẽ bán ra như thế nào, liệu có gây được tiếng vang lớn sau khi phát hành hay không và liệu khán giả có đón nhận nó hay không, nhưng ngay khi cầm nó trên tay Lục Duyên lại cảm thấy yên tâm.
Khi nhìn lại, Lục Duyên vẫn nhớ rất nhiều giọng nói nghe được ngày hôm nay.
Có giọng nói trong phòng thu.
Hoàng Húc và Giang Diệu Minh trò chuyện trong nhóm chat, nói về công việc gần đây của mình, giọng điệu rất bình thường, thậm chí còn có thể cùng Lý Chấn nói những câu đùa giỡn nhạt nhẽo, cuối cùng trầm mặc cảm thán một câu “Thật tốt quá.”
“Mọi người không bỏ cuộc thật tốt quá.”
Còn chủ quán bar là một fan trung thành thì: “Siêu thoại của ban nhạc các cậu, điểm tích lũy của tôi có giúp ích gì không? Bảng xếp hạng? Album của các cậu đến lúc đó muốn ở bảng xếp hạng nào?”
……
Cuối cùng là Tiêu Hành đón ánh đèn đường đi tới, đứng trước mặt hắn, gọi một tiếng, “Duyên Duyên.”
Sắc trời dần tối, có lẽ là do trận mưa vài ngày trước, đêm nay sao trên bầu trời lộng lẫy sáng hơn bất cứ lúc nào.
“Sao lại đợi ở đây?”
Lục Duyên ở trên sân thượng xa xa trông thấy Tiêu Hành xuống xe buýt, lúc này mới xuống lầu đón anh, ngồi bên cạnh cửa ra vào đợi không đến nửa phút Tiêu Hành đã trở về, hắn đẩy cửa đi vào, chỉ lên lầu nói: “Vừa nãy ở trên sân thượng thấy anh, tiện đường xuống dưới một chuyến. Hôm nay anh Vĩ với chị Lam xuống bếp làm một bàn đồ ăn, đi lên ăn chút gì đi?”
Tiêu Hành hỏi, “Khi nào họ chuyển đi?”
Lục Duyên: “Chắc là hai ngày nữa.”
Lúc Tiêu Hành đi lên, anh Vĩ đã dọn gần xong, lôi kéo chị Lam nói chuyện thi rớt học viện cảnh sát: “Anh nói em nghe, đó là một mùa hè ——”
Lục Duyên nhắc nhở: “Anh, nãy nói một lần rồi.”
Anh Vĩ: “Anh, anh nói rồi sao?” Anh Vĩ hai má đỏ bừng, ánh mắt bối rối, lại hỏi: “Tiểu Lam, anh vừa mới nói sao?
Chị Lam chỉ cười không nói gì.
H4m muốn nói chuyện của anh Vĩ tới nhanh đi cũng nhanh, uống ngụm rượu tiếp theo nào còn nhớ đã nói gì, không lâu sau lại bắt đầu chủ đề mới: “Duyên đệ, chơi… Nấc, chơi một bài nghe chút đi.”
Trương Tiểu Huy: “Anh, lại nữa rồi.”
Anh Vĩ: “Lâu rồi không nghe cậu chơi đàn, cây ghita của cậu đâu?”
Trương Tiểu Huy: “Anh, anh bây giờ không tỉnh táo.”
Anh Vĩ không chống đỡ được cho đến khi Lục Duyên xuống lấy đàn đã ngủ mất.
Lục Duyên lại nghe đến hơi ngứa tay.
Mấy ngày nay quá bận rộn, ít chơi đàn hơn trước, lượng tập luyện cũng giảm dần. Anh Vĩ nói chưa dứt lời, hắn đã rất muốn chơi vài bài.
Sau khi tan tiệc, Tiêu Hành trở về phòng tắm rửa, vừa mở cửa đã thấy Lục Duyên đang ôm đàn ghita chỉnh âm.
Lục Duyên vừa quay xong poster quảng cáo trong ngày, vẫn chưa tẩy trang sửa tóc.
Người đàn ông có mái tóc dài, ngón tay gảy dây cong cong, xương quai xanh rõ ràng, trên cổ tay đeo một sợi dây xích, ngoài tiếng rung của dây đàn khi gảy còn có âm thanh xích kim loại va chạm nhau.
Điều chỉnh xong, Lục Duyên ngẩng đầu: “Muốn nghe không, anh Duyên đánh cho nghe.”
Tiêu Hành dựa vào cửa nhìn: “Gì cũng được.”
Lục Duyên ôm đàn đứng dậy, giọng điệu điên cuồng, như thể một bậc thầy ghita nổi tiếng sắp tổ chức concert: “Được thôi, hôm nay sẽ cho anh thấy tài năng thật sự.”
Kỹ năng chơi đàn của Lục Duyên vẫn vậy.
Chỉ là lần này địa điểm đã thay đổi.
Lục Duyên mở cửa ra ngoài, chọn đại một bậc thang ngồi xuống.
Dựa lưng vào tường, một chân dài cong lên, chân còn lại bước lên vài bậc, trước mặt là cầu thang xoắn ốc.
Khi Lục Duyên chơi nốt đầu tiên, Tiêu Hành đã hiểu tại sao hắn lại muốn ngồi ở đây.
Lối vào cầu thang hẹp, chật chội, âm thanh rất dễ tạo thành tiếng vọng.
Là một loại hiệu ứng âm thanh tuyệt vời.
Lục Duyên đánh một hồi, Tiêu Hành nghe ra được đây là bài hát ngày đó anh đã nghe khi mở mắt thức dậy ở Hạ Thành.
Đèn cảm biến ở hành lang đã hỏng.
Nửa người Lục Duyên ẩn trong bóng tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ trong phòng chiếu sáng tay hắn.
Giọng người đàn ông vẫn mang lực xuyên thấu mạnh mẽ, kiên định, êm dịu như bóng đêm:
– Nơi hoang vu vắng vẻ ánh sáng khắp thế giới đều đã tắt
– Hít sâu một hơi
Bình thường Lục Duyên không đánh như vậy, làm phiền mọi người, chắc chắn sẽ bị phàn nàn.
Nhưng cả tòa nhà lúc này tràn ngập tiếng đàn, nhưng không ai nói ồn ào, cũng không ai phàn nàn chơi cái gì. Quạt ở tầng trệt chiếu đến nửa cánh cửa, từng cánh cửa đều bị mở ra. Khi chị Lam mở cửa, cô phát hiện hộ gia đình ở tầng dưới đều giống như cô đang dựa vào cửa lắng nghe.
Âm thanh vang vọng trên lầu.
Anh Vĩ đã tỉnh táo một nửa, châm một điếu thuốc, đứng ở cửa hút hai ngụm.
……
– Xuyên qua màn đêm
– Không bao giờ dừng lại
Ở hành lang tầng sáu.
Chân của Lục Duyên rất dài, chiếm mấy bậc thang.
Tiêu Hành nương theo chút ánh sáng trong phòng nhìn hình xăm trên cổ tay Lục Duyên, nhắm mắt cũng có thể vẽ ra được.
Từ vòng tròn đen đâm ra bảy góc nhọn, ấm áp và rực rỡ.
Đêm nay, bầu trời đêm bên ngoài quả nhiên sáng hơn bình thường, đi lên vài bước từ chỗ anh đứng, chỉ cần mở cửa sân thượng, sẽ thấy bầu trời đầy sao vô biên ở Hạ Thành.
Nhưng cái sáng nhất là trong trái tim anh.
Lời tác giả: Cảm ơn mọi người? (? Ω?)?
Chính văn kết thúc tại đây.
Khi viết đến đoạn kết nhìn bầu trời đã hừng đông rồi, như thể đó không phải là kết thúc mà là một khởi đầu mới.
Tôi còn nhớ vào một đêm tháng 8 năm ngoái, Lục Duyên đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, tán gẫu với bạn bè đến rạng sáng, kích động đến mức cả người run lên, viết ra bản nháp 6.000 ký tự.
Đây là một thử thách mới, văn âm nhạc đối với tôi rất khó viết, cũng khó thực hiện mà không có chủ tuyến. Thành thật mà nói, tôi không biết viết một ban nhạc rock như thế nào, hoàn toàn chưa từng tiếp xúc, cũng không có gì để tham khảo.
Sợ mình viết không ổn, dù là trên sân khấu hay trong các bài hát, luôn lo lắng sẽ rất xấu hổ khi viết.
Tôi đã mất bốn tháng để viết phần mở đầu, nói chuyện với rất nhiều người nếu thật sự viết không được thì thôi bỏ đi.
Cảm ơn những người bạn đã động viên và ủng hộ tôi, tôi nhớ cái đầu vịt của tôi đã nói với tôi rằng: ngay cả khi bạn đưa ra một câu trả lời sai hoàn toàn, vậy thì sao chứ, nó vẫn có ý nghĩa.
Cảm ơn Kudan đã theo dõi tôi dời ngày khai hố từ 2.2 sang 2.22. Khi tôi muốn tiếp tục dời lịch, đã điên cuồng lắc vai tôi và bảo tôi đừng do dự, khai văn!
Cũng xin cảm ơn tất cả các độc giả đã động viên và ủng hộ tôi.
Cảm ơn Rainbow.
Quyển này viết rất khó, viết một chương phải mất mười tiếng đồng hồ, trong quá trình viết tôi đã trải qua tốt nghiệp, 30.000 ký tay, hội nghị tác giả và nhiều thứ khác nữa == Tôi rất, rất xin lỗi vì đã đổi mới vấn đề.
Lần này tôi đã làm hết sức mình, năng lực không đủ, mặc dù còn nhiều vấn đề nhưng cũng có một số phần tôi thấy không ngờ là mình có thể làm được.
[Nhiều lời dài dòng.
Chúng ta có duyên gặp lại.