Ngồi Ở Đầu Tường Chờ Hồng Hạnh

Chương 26: Gặp lại




Lại nói Tiền Khiêm Ích lén lút đi vào đình viện trong chùa, lại trong khoảng thời gian ngắn không tìm thấy bóng dáng của Bùi Quang Quang. Chỉ bởi Xưng Tâm tự này vốn là thắng cảnh bái Phật kinh thành, ngày thường vẫn luôn tiếp đãi danh môn vọng tộc, đình viện phía sau cũng giống như lâm viên, vô cùng rộng lớn.

Tiền Khiêm Ích tùy ý đi tìm hai vòng, lại sợ bị người của Tướng phủ nhìn thấy đuổi đi, đành phải trốn trong bụi hoa núi giả, chờ bên ngoài yên ổn rồi, mới tiếp tục đi tìm sa di(1) hỏi thăm.

“Đây là Thanh Long Ngọa Tuyết(2)?” Hắn đang lặng lẽ nấp ở sau núi giả, đột nhiên bên kia truyền đến một giọng nói quen thuộc, trái tim hắn khẽ động, đó không phải là Quang Quang sao.

“Hai miếng dưa chuột rắc chút đường trắng lên bên trên đã gọi là Thanh Long Ngọa Tuyết rồi? Có bản lĩnh, ngươi cưỡi mây bay lên cho ta xem.” Hắn bên này đang nghĩ ngợi, chợt nghe Bùi Quang Quang nhanh chóng nói một câu.

Tiền Khiêm Ích nghe thấy lời này của nàng, không khỏi nhớ đến chuyện Hồng Chủy Lục Anh Ca ngày trước, trong lòng không nhịn được vui lên, thiếu chút nữa là cười ra tiếng, cuối cùng cũng nhịn xuống được.

Phía sau núi giả lại gián đoạn truyền đến mấy câu đối thoại, Tiền Khiêm Ích nghe nội dung phỏng đoán đại khái là hạ nhân trong phủ đang hầu hạ bên cạnh nàng. Qua một lúc, giọng nói bên kia dần thấp xuống, sau đó liền an tĩnh lại.

Lúc này Tiền Khiêm Ích vươn thân mình ra nhìn trộm phía sau núi giả, chỉ thấy Bùi Quang Quang đang vô cùng buồn chán ghé vào trên bàn đá, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì với cái đĩa “Thanh Long Ngọa Tuyết” kia.

Tiền Khiêm Ích muốn đi ra ngoài nói chuyện với nàng, nhưng lại sợ bị người ta nhìn thấy, vì thế liếc nhìn chung quanh, thấy trên mặt đất có mấy viên đá vụn, không chút nghĩ ngợi liền khom người nhặt một viên lên ném qua.

Lại nói bởi vì lúc nãy Bùi Quang Quang quỳ ở đại điện bị đau đầu gối, rốt cuộc lúc này cũng được nhàn rỗi, liền vẫy lui nha đầu hầu hạ bên người, một mình ngây ngốc đứng ở trong viện.

Tuy rằng ngây người ở Tướng phủ có mấy ngày, nàng cũng bắt đầu có thói quen có người ở bên cạnh hầu hạ, nhưng mỗi khi nhàn rỗi, vẫn nhịn không được nhớ tới những ngày trước kia ở đại viện Cẩu Vĩ Ba.

Nàng có đôi khi cũng hỏi mẫu thân mình, khi nào thì mới có thể lấy bạc chạy trốn. Mấy ngày đầu mẫu thân nàng còn tràn đầy tự tin nói nhanh thôi nhanh thôi, nhưng về sau, vẻ mặt lại nhuộm sầu lo nói: “Quang Quang à, việc chạy trốn dường như có chút khó khăn rồi……”

Bùi Quang Quang vì thế nóng nảy, Bùi Tú Mẫn liền đi theo giải thích: “Mỗi tháng mẹ con chúng ta đều có lượng bạc cố định, mấy thứ đáng giá trong phòng cũng chỉ là những bình hoa tranh chữ này, nhưng chúng lại đều là những vật lớn, chúng ta mang theo cũng không tiện!”

“Ai……” Bùi Quang Quang thở dài một hơi, mỗi ngày nhớ tới cuộc đối thoại ngày đó nàng đều cảm thấy lo lắng, nếu như có người có thể nghĩ kế cho mẹ con nàng thì tốt biết bao. Nhưng mà nơi này có người như vậy à? Trong ấn tượng của nàng, chỉ có Tiền Khiêm Ích là đọc nhiều sách, lại rất thông minh, chỉ tiếc……

Bùi Quang Quang không muốn tiếp tục nghĩ nữa, nàng cố gắng áp chế chua xót trong lòng, ôm đầu lẩm bẩm: “Quang Quang à Quang Quang, nói không chừng mấy ngày nữa hắn sẽ trở thành muội phu của ngươi đó!”

Nàng đang một mình thương cảm, bỗng nhiên bên chân “lạch cạch” một tiếng, một viên đá nhỏ lăn đến. Bùi Quang Quang không khỏi ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau núi giả có một người đang liều mạng vẫy tay với nàng—bộ dáng người đó còn rất giống Tiền Khiêm Ích……

Tiền Khiêm Ích?!

Bùi Quang Quang vội ngồi thẳng người, lại sợ nhìn nhầm dụi dụi hai mắt, chăm chú nhìn lên lần nữa, hắn vẫn còn đang đứng vẫy tay ở chỗ đó, lúc này còn lên tiếng gọi nàng: “Quang Quang, mau qua đây, nhanh lên!”

Trong lòng Bùi Quang Quang mâu thuẫn, nàng kỳ thực đã sớm không còn hy vọng gì ở hắn rồi, khi hắn luôn không đến đề thân, cả thời điểm hắn ở cùng một chỗ với Thư Tĩnh Nghi, nàng đã cảm thấy thất vọng rồi. Nhưng bây giờ……

Bùi Quang Quang mấp máy môi, hắn đặc biệt tới tìm nàng ư? Hay là mạo hiểm nguy cơ bị người phát hiện…… nàng nhịn không được sờ sờ lồng ngực của mình, làm sao bây giờ, nơi này lại bắt đầu dao động rồi……

Tiền Khiêm Ích thấy nàng chỉ ngẩn người đối diện với mình, lập tức cho rằng nàng còn đang hiểu lầm, tức thì trong lòng quýnh lên, cánh tay càng thêm ra sức vẫy vẫy, giảm thấp thanh âm gọi nàng: “Quang Quang, nàng mau tới đây, ta có lời muốn nói với nàng!”

Bùi Quang Quang cắn môi nhìn nhìn chung quanh: Nơi này cũng không có người khác, không thì hay là cứ đi qua một chút, nói không chừng huynh ấy thật sự có lời muốn nói với mình.

Nghĩ như vậy, nàng liền nhấc váy chạy chậm qua. Chờ khi sắp đến trước mặt hắn thì lại chậm dần bước chân, vẻ mặt giả bộ không thèm để ý, cũng không ngó hắn, nhìn mũi chân mình hỏi: “Huynh nói đi, huynh tới tìm ta để làm gì?”

Tiền Khiêm Ích vừa thấy bộ dáng này của nàng, trong lòng giống như nở ra một bông hoa, nhất thời cong khóe miệng ngây ngốc cười. Qua hồi lâu, mới mở miêng: “Quang Quang, ta có rất nhiều chuyện muốn nói với nàng.”

“Chúng ta còn có chuyện gì để nói à, huynh chẳng phải muốn làm muội phu của ta rồi!” Bùi Quang Quang hừ một tiếng, mím môi quay mặt đi.

Tươi cười của Tiền Khiêm Ích cứng đờ, nói: “Ai muốn làm muội phu của nàng hả? Ai muốn lấy muội muội của nàng chứ?” Hắn nói xong, tiến lên hai bước, không để ý nàng giãy giụa liền nắm chặt tay của nàng, nói: “Quang Quang, ta đã nói rồi, người chiếm cứ lòng ta là nàng!”

Bùi Quang Quang tránh hai cái không được, liền phi một tiếng: “Huynh từng nói qua, chỉ là huynh chưa từng nói trong lòng huynh chỉ có ta!”

Nói xong, nàng lại không nặng không nhẹ mà hừ một tiếng.

Tiền Khiêm Ích thấy nàng mặc cho hắn nắm tay, tuy nàng mạnh miệng, nhưng trong lòng cũng đã tình nguyện nghe hắn giải thích rồi, khóe miệng không khỏi nhẹ nhàng cong lên, lúc này mới nói: “Trái tim ta to lớn như vậy, cũng chỉ chứa một mình nàng, nào còn chỗ mà chứa người khác nữa?”

Dứt lời, lại nhịn không được cầm lấy tay nàng nhéo hai cái, xúc cảm mập mạp trên tay khiến hắn dễ chịu thấm tận đáy lòng.

Bùi Quang Quang nghe hắn nói những lời ngon tiếng ngọt, nhất thời cũng không có chủ ý, chỉ có thể tức giận đùng đùng mà oán trách hắn: “Vậy sao lâu như vậy huynh cũng không tới đón ta, huynh còn ở chung một chỗ với Thư tiểu thư, ngay cả ta không viết thư cho huynh, huynh cũng không nghĩ biện pháp tìm ta, huynh rõ ràng không quan tâm ta!”

Nhìn nàng phồng má cũng làm cho tâm tình Tiền Khiêm Ích thật tốt, đây mới là bộ dáng Quang Quang của hắn nên có, ngay cả phát hỏa với hắn cũng mềm mại như vậy.

“Ta đang muốn nói cho nàng mấy chuyện này mà.” Tiền Khiêm Ích lôi kéo Quang Quang chui vào trong núi giả, đến khi núi đá mọc lên trùng trùng, lại có gốc trúc xanh thấp thoáng, lúc này mới yên tâm mà lôi kéo nàng ngồi xuống mặt đất, dựa vào một tảng đá nói: “Ngày ấy chính là ta đi Thanh Nhã Uyển tìm nàng đó……”

Hắn chậm rãi đem tưởng niệm trong thời gian này, còn có hiểu lầm ngày ấy nói hết với nàng. Bùi Quang Quang nghe đến hai mắt long lanh nước mắt lưng tròng, mãi đến khi hắn kể xong, mới đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Vậy, vậy là ta trách oan huynh rồi……?”

“Biết là tốt.” Tiền Khiêm Ích hừ một tiếng, lại nói: “Hiện giờ Thư thừa tướng đã chán ghét ta rồi, ta chỉ sợ đề thân với ông ấy, vạn nhất ông ấy không cao hứng, tùy tiện gả nàng cho người khác, vậy ta tìm ai để khóc đây?”

Mặt Bùi Quang Quang nhăn như chiếc bánh bao, bỗng chốc nắm chặt lấy cánh tay hắn: “Vậy phải làm sao bây giờ? Ta chỉ gả cho huynh, không muốn gả cho người khác!”

“Gắng chờ một chút, hiện giờ hoàng thượng đang coi trọng ta, ta nghĩ để qua mấy ngày nữa, tìm lúc người vui vẻ cầu người tứ hôn thử xem.” Tiền Khiêm Ích than nhẹ một tiếng, ông trời đóng mất của hắn một cánh cửa, dù sao cũng phải mở cho hắn một cái cửa sổ. Tuy người hắn muốn lấy là nữ nhi của Thư thừa tướng, chưa chắc hoàng thượng sẽ đáp ứng tứ hôn, nhưng dù sao cũng phải thử một lần.

“Hoàng đế lão gia thật sự có thể đáp ứng huynh à?” Bùi Quang Quang giống như mèo con ôm lấy cánh tay hắn, lại dùng trán cọ cọ. Tiền Khiêm Ích bị nàng cọ đến mức trong lòng mềm nhũn, liền xoa đầu nàng ôn nhu nói: “Có lẽ.” Nghĩ nghĩ lại hỏi nàng: “Sao nhiều ngày như vậy mà nàng không viết thư cho ta, có biết ta trôi qua có bao nhiêu hành hạ?”

Trong lòng Bùi Quang Quang thực sự thấy áy náy, ngẩng khuôn mặt đỏ bừng nhìn hắn, giống như nàng dâu nhỏ đem tất cả chuyện mẫu thân nàng phát hiện mấy bức thư như thế nào, lại bắt nàng không được viết thư nữa ra sao, còn cả bản thân đã thất vọng về hắn bao nhiêu nói qua một lần, sau khi nói xong liền kéo tay áo của hắn: “Không cho huynh được tức giận.”

“Ta sao có thể không tức giận.” Tiền Khiêm Ích hừ hai tiếng, “Nàng cứ như vậy mà không tin tưởng ta?”

Bùi Quang Quang vội vàng ngồi thẳng người, giống như cún con sáp lại gần, chỉ thiếu phía sau mọc thêm một cái đuôi vẫy a vẫy. Nàng lay tay hắn, bĩu môi nói: “Đã bảo huynh đừng tức giận rồi mà, về sau ta nhất định sẽ tin tưởng huynh còn không được sao?”

Tiền Khiêm Ích thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của nàng, nhịn không được nâng khuôn mặt nàng lên nhìn nàng thật sâu. Bùi Quang Quang bị hắn nhìn đến ngượng ngùng, ánh mắt trốn tránh, xấu hổ sẵng giọng: “Huynh nhìn cái gì chứ, cũng không phải chưa từng thấy qua.”

Nàng nói xong, xoay đầu muốn trốn tay hắn, lại bị hắn giữ chặt, vì thế đành phải phồng má lên nói: “Huynh cái tên gia hỏa này, lại muốn bắt nạt ta có phải không?”

Tiền Khiêm Ích lúc này mới buông ra, tự nhủ nói: “Bộ dáng dường như không giống trước kia.”

“Cái gì không giống trước kia?” Bùi Quang Quang hừ một tiếng, tiện tay nhặt một phiến lá trúc trên mặt đất lên, đặt ở trong tay thưởng thức.

“Ta nói bộ dáng nàng phồng má dường như không giống với trước kia.” Tiền Khiêm Ích khẽ hừ, đoạt lấy lá cây từ trong tay nàng, nói một câu “Cẩn thận đứt tay”, lúc này mới nói tiếp: “Theo lý mà nói, thức ăn ở Tướng phủ tốt hơn rất nhiều so với trước kia nàng từng ăn, mà sao ta thấy khuôn mặt nàng lại nhỏ đi một chút nhỉ? Trước kia trông tròn tròn, hiện giờ gần thành mặt trái xoan rồi.”

“Mặt trái xoan không dễ nhìn sao, mỹ nhân trong kịch nam đều có mặt trái xoan mà?” Bùi Quang Quang xoa má nói.

“Dễ nhìn, đương nhiên dễ nhìn.” Tiền Khiêm Ích liếc nhìn nàng, nghĩ nghĩ lại nói: “Nhưng chạm vào không thoải mái như trước kia, trước kia thịt nhiều lại mềm mại, xoa thật thích!”

“Như vậy à……” Bùi Quang Quang cúi đầu xuống trầm tư: “Ai, nhưng mà ta cũng không ăn ít đi mà, là nó tự thay đổi đấy chứ.”

Tiền Khiêm Ích nhíu mày, nghiêm trang đề nghị nói: “Vậy nàng ăn nhiều một chút.” Hắn nói xong, lại nắn eo của nàng: “Nàng xem eo nàng này, cũng nhỏ hơn trước kia. Ta thấy nàng hiện giờ giống như là cao hơn một chút, đã đến dưới cằm ta rồi. Cho nên nàng càng phải ăn nhiều vào, đừng để vóc dáng cao, người lại nhỏ thành que gậy, khó coi chết đi được!”

Bùi Quang Quang nghe vậy, vẻ mặt lo lắng nhìn kích thước lưng áo mình, buồn bã nói: “Vậy ta nên ăn nhiều thêm chút rồi.” Dứt lời, lại lắc lắc cổ nhìn mông của mình, xấu hổ đỏ mặt nói: “Thế nhưng chỗ này vẫn mập……”

Tiền Khiêm Ích khẽ ho, rũ mắt nhìn mặt đất dặn dò: “Vậy vẫn phải ăn nhiều, ta cũng không muốn lấy một thê tử gầy òm về nhà đâu.”

Vẻ mặt Bùi Quang Quang trịnh trọng gật đầu, Tiền Khiêm Ích liếc nhìn nàng, lại rất nhanh hạ mắt xuống, hắn không thể để cho nàng trở nên vừa xinh đẹp vừa yểu điệu được, đỡ cho nàng bị người khác nhớ thương!

________________________________________

(1) Sa di: hòa thượng mới xuất gia.

(2) Thanh Long Ngọa Tuyết: rồng xanh nằm trên tuyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.