Ngốc Tử Vương Phi

Chương 44: Đưa ngươi phấn ngứa




Lan Tuyết Oanh cùng Trình Anh chậm rãi hướng Bạch Tâm Nhị đi đến, theo từng bước đi, tim Bạch Tâm Đồng cũng đập bang bang từng hồi, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Vừa đi đến trước mặt Bạch Tâm Nhị, Lan Tuyết Oanh thâm ý nhìn nàng một cái, đưa tay ra chuẩn bị bắt lấy cổ tay nàng, nào biết mới vươn tay, Lan Tuyết Oanh liền cảm thấy cả người thật ngứa, lúc này theo phản xạ rút tay lại để gải ngứa.

Bạch Tâm Nhị thấy thế, khóe miệng giơ lên một chút tà nịnh cười lạnh, phấn ngứa này rốt cục cũng phát huy tác dụng.

“A, ta ngứa quá!” Lan Tuyết Oanh nói xong, hai tay nắm chặt, người cong lên, Trình Anh cũng giống vậy, hai người cùng nhau gãi gãi, đột nhiên bắt đầu ngửa mặt lên trời cười ha hả, khiến mọi người nhìn xem đều mê mang khó hiểu.

Bạch Tâm Nhị dưới đáy lòng thầm nghĩ: Tự làm bậy, không thể sống.

“Ôi, ngứa chết ta .” Trình Anh vừa gãi ngứa, vừa bắt đầu tự cởi y phục của mình, nàng cảm thấy cả người rất nóng, muốn cởi bớt y phục để bớt nóng.

Lan Tuyết Oanh bây giờ mới ý thức được, vừa rồi ở trong quá trình đánh nhau, tặc nhân kia đã đem phấn ngứa đổ vào trên người các nàng, phấn ngứa này ước chừng khoảng thời gian uống một ly trà nhỏ sẽ phát tác, thời điểm phát tác sẽ ngứa vô cùng, lại khiến người bị dính không nhịn được cười, bên trong còn có ít thành phần của mị dược, khi phát tác sẽ bắt đầu cởi xiêm y làm ra chút chuyện không nên làm.

“Mẫu hậu, nhi thần trúng phấn ngứa, là do tặc nhân hại, thật là khó chịu, ta rất ngứa.” Lan Tuyết Oanh run run nói xong sau, cũng giống Trình Anh bắt đầu cởi y phục, chỉ chốc lát sau, nàng đã đem áo khoác của mình cởi ra.

Những nam tử vây xem có người háo sắc thì nhìn chằm chằm, có người chán ghét không muốn xem.

Nhìn ra trò hay này, Lan Huyễn Thương càng thêm ý thức được, mình đã đoán đúng, nguyên lai, nàng cũng không giống vẻ bề ngoài ngốc nghếch.

Nữ nhân này rất có ý tứ, cũng dám năm lần bảy lượt đùa giỡn hắn.

Trưởng Tôn hoàng hậu thấy thế, tức giận đến dậm chân, thể diện hoàng thất đều mất hết, nghĩ đến đây, nàng lập tức sai người đem Lan Tuyết Oanh cùng Trình Anh giữ chặt, cùng sai người đi mời Thái y.

Huệ phi giờ phút này không chút nào keo kiệt nụ cười của mình, nhẹ nhàng kéo tay Lan Huyễn Thương, hướng Trưởng Tôn hoàng hậu cười nói: “Nếu nương nương có việc, bản cung cáo lui trước, thương nhi, chúng ta đi.”

Kiêu ngạo, có đủ kiêu ngạo, ở trước mặt hoàng hậu thì xưng bản cung, cho thấy Hoàng Thượng có bao nhiêu sủng ái Huệ phi.

Bạch Tâm Nhị thấy Lan Huyễn Thương phải đi, trong lòng đột nhiên cảm thấy thiếu thiếu cái gì, giống như hắn vừa đi, dường như nàng sẽ lâm vào hoàn cảnh đầy nguy cơ.

Khi Bạch Tâm Nhị đang cố gắng nghĩ biện pháp giải vây, Lan Phượng Ca đã ôn hòa tiêu sái tiến lại gần nàng, hướng nàng ôn nhuận nói: “Quận chúa, hoàng muội nếu có mạo phạm, còn xin người hãy rộng lượng bỏ qua, việc này cùng quận chúa không có quan hệ, quận chúa có thể trở về.”

Có người giải vây, còn là đại mĩ nam, sao nàng lại không chịu chi để ý?

“Đa tạ Thất điện hạ.” Bạch Tâm Nhị hướng Lan Phượng Ca làm lễ, dẫn đám người Bạch Tâm Đồng nhanh chóng xoay người rời đi, lúc này không trốn, còn đợi đến khi nào.

Chờ khi nàng lơ đãng ngoái đầu nhìn lại, lại phát hiện nam tử đi theo bên cạnh người Huệ phi vẻ mặt lạnh như băng nhìn nàng, vẻ mặt kia biến hoá kỳ lạ khó lường, trong mắt có thản nhiên tuyết sương, chu môi giống như càng minh diễm.

Bạch Tâm Nhị ngạc nhiên, nàng không rõ Cửu điện hạ này vì sao không vạch trần nàng, vì sao thay nàng giấu diếm, tóm lại, hắn nhìn qua không giống người tốt, phải nên cận thận đề phòng.

Mà bên này đi giữ y phục bị cởi ra của nữ nhi, Trưởng Tôn hoàng hậu, hai tròng mắt trở lên âm lãnh nhìn hướng Bạch Tâm Nhị, phẫn hận nói: “Ngốc quận chúa! Ngươi chờ, không báo thù này, bản cung thề không làm người!”

Nay không có chứng cớ, nữ nhi lại biến thành bộ dáng này, có nhi tử che chở nàng, lại có Huệ phi ở đây, nàng không nên lại đem việc này làm lớn, nếu không danh tiết của nữ nhi khó giữ được.

Về sau nàng sẽ có thời cơ đối phó nha đầu này, bây giờ cứ để cho nàng kiêu ngạo một chút.

Mà người một bên vẫn cong thân mình, Lan Tuyết Oanh, vừa giương mắt cáu giận nhìn hướng Bạch Tâm Nhị, không nghĩ tới nàng vừa xuất hiện liền lấy được tâm của Thất ca, Thất ca cũng là người cao quý, thế nhưng lại giúp nàng ta nói chuyện.

Bạch Tâm Nhị làm sao có thể so sánh với nàng? Hôm nay nàng chịu vũ nhục như thế vũ, không nghĩ tới Thất ca không chỉ không giúp nàng, ngay cả lời nói quan tâm nàng cũng đều không có, nàng thật hoài nghi huynh ấy không phải là ca ca ruột của nàng.

Chuyện ầm ĩ này vừa xong, bóng dáng tiêu sái của Bạch Tâm Nhị liền rời khỏi hoàng cung, tuy rằng không bị Lan Huyễn Thương vạch trần, bất quá nàng cũng không thể khinh thường, hiện tại lại đắc tội Trưởng Tôn hoàng hậu, chỉ sợ ngày tháng sau này của nàng ở hoàng cung càng khó qua.

... ......

Xe ngựa của chúng tỷ muội Bạch phủ hướng đường lớn mà đi, Bạch Tâm Nhị cùng Bạch Tâm Đồng ngồi cùng nhau, sắc mặt Bạch Tâm Đồng lúc này mới thoáng chuyển hồng, vừa rồi mặt của nàng trắng đến dọa người.

Bạch Tâm Oánh ngồi đối diện Bạch Tâm Nhị, một đôi mắt ưng, ánh mắt lợi hại thỉnh thoảng cao thấp nhìn quét qua nàng, lúc trước ăn qua mệt, hiện tại nàng đã học ngoan, không đi mắng không đi đánh, chỉ yên lặng ở một bên trừng mắt nhìn.

Nàng không phục, nàng đẹp hơn nữ nhân ngốc nghếch này nhiều lần, không nghĩ tới Thất điện hạ thế nhưng nhìn cũng không nhìn nàng một lần, ngược lại đi nói giúp nữ nhân ngốc nghếch này.

Không được, kiên quyết không được, nàng tuyệt đối sẽ không để Bạch Tâm Nhị gả vào nơi so với nàng còn tốt hơn. Nếu Bạch Tâm Nhị cùng Thất điện thành thân, về sau nàng ta có thể là thái tử phi, nói không chừng sau này còn có thể ngồi lên phượng ngai trở thành hoàng hậu của Lan quốc.

Đến lúc đó, sống chết của nàng sẽ nằm trong tay nàng ta.

Ở bên cạnh Bạch Tâm Oánh, là Bạch Tâm Nhu cùng Lan Lạc Tô, Bạch Tâm Nhị dùng dư quang thản nhiên quét mắt nhìn qua, trong lòng oán thầm nói, này xe ngựa cũng thật đủ lớn, có thể trở nhiều người như vậy.

Lan Lạc Tô có kiệu không ngồi, lại muốn cùng các nàng ngồi chung một chiếc xe, không biết hắn có suy tính gì. Nhưng nàng thấy khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Tâm Nhu hiện lên vẻ đắc ý, liền nhìn ra một chút manh mối.

Nguyên lai nam nhân này là tới khoe khoang, hoặc là cùng Bạch Tâm Nhu cùng nhau nghĩ muốn chọc tức nàng?

Bạch Tâm Nhu giống như con mèo nhỏ cuộn mình ở trong lòng Lan Lạc Tô, cố ý ôm cái trán của chính mình, vẻ mặt mệt mỏi nói: “Vương gia, thiếp say xe, đầu thật choáng váng.”

Lan Lạc Tô vừa nghe, con ngươi đen thui hiện lên vẻ lo lắng quét về phía Bạch Tâm Nhu, đang muốn đem nàng ôm chặt một chút, nhưng vừa nâng mắt nhìn, liền nhìn thấy mấy khuôn đối diện vẻ mặt cùng con ngươi hoàn toàn khác nhau, khi hắn nhìn thấy vẻ mặt cười như không cười của Bạch Tâm Nhị, đồng tử đột nhiên lóe sáng, đem Bạch Tâm Nhu trong lòng bế lên.

“Lập tức đi ra, ngươi kiên trì một chút.” Lan Lạc Tô khôn khéo như thế làm sao không biết đây là tâm kế của nữ nhân, nhưng tầm mắt hắn không tự chủ được chuyển qua trên mặt nữ tử đối diện, ẩn ẩn cảm thấy nàng giống như bị một tầng ngân quang bao phủ, quang hoa sơ hiện, đại khí ngạo nghễ.

Thấy nam nhân mình để ý đem ánh mắt dời về phía nữ nhân nàng hận nhất, trong lòng Bạch Tâm Nhu liền nổi lên một cổ khí giận, Tĩnh vương chỉ có thể là của nàng, trừ bỏ nàng, ai cũng đừng nghĩ muốn hắn.

Nghĩ đến đây, nàng đơn giản nhắm mắt một cái, nhu nhược té xỉu ở trong lòng Lan Lạc Tô.

“A, tam tiểu thư hôn mê.” Tuyết Thiền là người đầu tiên phản ứng lại, che miệng kinh hô một tiếng.

Những người khác hoặc tò mò hoặc kinh dị hoặc lo lắng nhìn về phía Bạch Tâm Nhu, Lan Lạc Tô cũng nhanh chóng đem nàng ôm vào trong ngực, cẩn thận kiểm tra nàng rốt cuộc như thế nào.

Bạch Tâm Nhị không nói gì chỉ quăng ánh mắt xem thường, chờ xe ngựa dừng ở trước cửa Bạch phủ, nàng chậm rãi xuống xe, trước khi đi xuống, cũng không quên đưa tay ở trên mặt Bạch Tâm Nhu vỗ thật mạnh hai cái, lo lắng nói: “Tam tỷ thật nhu nhược!”

“Ngươi!” Lan Lạc Tô không hờn giận nhìn tròng trắng mắt Tâm Nhị, phát hiện nàng đã muốn nhàn nhã bước vào cửa lớn Bạch phủ, Bạch Tâm Nhu bị vỗ hai bàn tay tức cũng không được, tỉnh cũng không phải, chỉ phải đành nghiến răng hướng trong bụng nuốt xuống.

... ......

Tuy mới sáng sớm, nhưng trong Bạch trong phủ lại náo nhiệt vô cùng, chỉ cần có vài vị tiểu thư ở trong phủ, vốn sẽ không có không náo nhiệt.

Bạch Tâm Nhị thỏa mãn duỗi thắt lưng một cái, sau đó chậm rãi đứng dậy, lúc này, Tuyết Thiền mang vẻ mặt lo lắng tiến vào, hướng Bạch Tâm Nhị đang mặc y phục nói: “Quận chúa, mọi người đều đã đi thỉnh an, chỉ còn lại một mình người. Người nếu không đi, Khương sườn phi chắc chắn sẽ nhân cơ hội chỉ trích ngươi, đến lúc đó đồ cưới của người lúc ấy chắc chắn sẽ bị cắt giảm.”

“Đồ cưới?” Bạch Tâm Nhị từ chối cho ý kiến tiếp tục mặc y phục, vừa mặc y phục vừa nói: “Đồ cưới này tất cả đều là của ta, các nàng nghĩ muốn lấy mang đi, không có cửa đâu.”

“Nhưng hiện tại quận chúa ngay cả một người đến cầu thân cũng không có, Tĩnh vương bên kia lại không rõ ràng, nô tỳ sợ các vị tiểu thư khác sẽ xuất giá trước người, còn đem đồ cưới của người mang đi toàn bộ .”

“Là của ta tự nhiên là của ta, người khác ta không hiếm lạ, của ta -- người khác cũng ít nghĩ cách đi !” Bạch Tâm Nhị đáy mắt hiện lên vô số mũi nhọn, đem con ngươi đen thui thâm thúy dời về phía ngoài cửa sổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.