Ngốc Tử Vương Phi

Chương 42: Tra ra ai đánh người




Không phải nói Huệ phi cùng Lan Huyễn Thương không được sủng ái sao? Các nàng như thế nào lại ở trước mặt hoàng hậu kiêu ngạo như vậy, nhất là Huệ phi.

Bất quá, vừa rồi Lan Huyễn Thương thay nàng giấu diếm, đem thích khách chuyển hướng sang nam nhân, thật làm cho nàng không rõ ý nghĩ, hắn đến tột cùng có nhận ra nàng hay không ?

Nếu không thấy, hắn lại vì sao lại giúp nàng?

Trưởng Tôn hoàng hậu cười lạnh một tiếng, trầm giọng nói: “Vừa rồi lúc Tâm Oanh bị đánh, Cửu điện hạ lại vừa vặn xuất hiện, hiện tại bản cung có lý do hoài nghi, chuyện Tâm Oanh bị đánh cùng Cửu điện hạ có liên quan, Huệ phi, ngươi còn cái gì để nói không?”

Huệ phi mắt mang giọng mỉa mai, trong mắt hiện lên một tia sắc bén cùng khinh thường, không nhanh không chậm nói: “Theo bản cung biết, tam công chúa làm người kiêu ngạo ương ngạnh, bình thường đắc tội với nhiều người đến không đếm xuể, vừa rồi còn không phải là đắc tội với quận chúa phủ Dực vương sao, hoàng hậu nói chuyện nên nói đạo lý. Đánh công chúa, sẽ làm bẩn tay Thương nhi của ta, hắn mới khinh thường làm loại chuyện này.”

Huệ phi vừa nói xong, Lan Huyễn Thương phía sau liền rất phối hợp phủi phủi áo mình, một bộ dáng khinh thường đánh tam công chúa, khiến hoàng hậu nhìn xem hai mắt trừng lớn.

“Ngươi nói cái gì?” Trưởng Tôn hoàng hậu tức giận hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói: “Bản cung là người đứng đầu hậu cung, Huệ phi, đừng tưởng rằng Hoàng Thượng sủng ái ngươi, là ngươi có thể ở trước mặt bản cung kiêu ngạo làm bậy. Hoàng Thượng là thương ngươi sủng ngươi, để mặc cho ngươi ở bên ngoài làm xằng làm bậy, mặc ngươi dẫn nhi tử ra khỏi hoàng cung, mặc ngươi cùng người giận dỗi, nháo loạn, nhưng nơi này là hoàng cung, Thái Hậu cùng bản cung vẫn còn, dựa vào ngươi có thể làm càn ở đây?”

Huệ phi lấy khăn che miệng, hướng Trưởng Tôn hoàng hậu lộ ra một chút thản nhiên mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Hoàng hậu nếu ghen tị, đại khái có thể tìm đi Hoàng Thượng lý luận, có bản lĩnh kêu Hoàng Thượng đến trị ta, không có liền câm miệng!”

Huệ phi này cũng là người cường ngạnh có tính tình nóng nảy, bất quá cá tính nàng thẳng thắn, yêu ghét rõ ràng, ngày thường lại kiều mỵ bức người, tự nhiên vẫn hấp dẫn tâm của hoàng đế.

Nghe xong mọi người liền nhỏ giọng nghị luận, Bạch Tâm Nhị rốt cục hiểu được, lời đồn nói Huệ phi không được sủng ái, hoàn toàn không thể tin, không bằng nói nàng người được sủng ái nhất.

Bởi vì Hoàng Thượng sủng ái nàng nhất, cho nên mới cùng nàng nháo đến mâu thuẫn, khiến nàng tức giận đến nỗi phát cáu chuyển ra ngoài cung ở, mà Xương nghi cung cũng vì nàng không có chút thay đổi, chỉ biết, Hoàng Thượng đối với nàng không có biện pháp, nàng muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, thật sự là quay lại tự nhiên, chỉ chừa lại một trận gió.

Huệ phi mang theo Cửu điện hạ chuyển đến phủ hoàng tử ở, Hoàng Thượng khẳng định sẽ tức giận, cho nên thời điểm Hoàng Thượng cùng Huệ phi xảy ra mâu thuẫn, lại càng không muốn gặp Cửu điện hạ, cho nên hẳn là Cửu điện hạ mới là người được sủng ái nhất, nhưng ở trong mắt dân chúng lại trở thành hoàng tử không được sủng ái.

Huệ phi cười như không cười, nhìn cả người Trưởng Tôn hoàng hậu đang run lên, trong hoàng cung này người nào nhìn thấy nàng mà không cung kính? Duy nhất chỉ có Huệ phi này, kiêu ngạo giống như xà tinh, nhưng nàng không có biện pháp xử lý nàng ta, này thật tức chết nàng.

Lan Huyễn Thương nhẹ nhàng vỗ lưng Huệ phi, ý bảo nàng đừng nóng giận, nhìn thấy nhi tử của người ta hiếu thuận, lại thấy nhi tử của mình chỉ thản nhiên đứng ở bên cạnh, Trưởng Tôn hoàng hậu tức giận đến đánh một chưởng xuống bàn, đem bình rượu ngọc trên bàn đổ hết xuống đất.

Chỉ nghe “Bá” một trận tiếng vang, ly rượu lập tức bị bắn ra bốn phía, bắn tung tóe bốn phía tất cả đều là rượu, nàng mắt lạnh liếc Lan Phượng Ca một cái, cố gắng điều chỉnh tốt cảm xúc chính mình, một đôi mắt phượng quét qua tất cả mọi người, cuối cùng đem ánh mắt dừng đến trên người Bạch Tâm Nhị.

Trong lòng Bạch Tâm Nhị thầm nghĩ, xem ra, hoàng hậu này là muốn đem tất cả tức giận đổ hết đến trên người nàng.

Quả nhiên, vừa nghĩ xong, bên tai liền nghe được âm thanh trầm thấp của Trưởng Tôn hoàng hậu truyền đến: “Tâm Nhị quận chúa, phải không?”

Bạch Tâm Nhị trấn định nâng mắt, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:“Hồi hoàng hậu, đúng vậy!”

“Đem cái khăn che mặt lấy xuống! Ám muội phải không?” Trưởng Tôn hoàng hậu lạnh như băng hét lớn một tiếng, thanh âm vừa phát ra, khiến tất cả mọi người ở đây rụt lui thân mình, sợ hãi cúi đầu xuống.

Tuyết Thiền, Giáng Hồng đều vô cùng lo lắng, ơ trong cung Trưởng Tôn hoàng hậu là lớn nhất còn nắm quyền sinh sát trong tay, nàng muốn giết ai liền giết, cho dù đối phương là con gái của vương hầu, chỉ cần mắc lỗi, chọc vào nàng, đều bị nàng bị trừng phạt thật nặng.

Các nàng thật sợ hãi quận chúa cứ như vậy xong đời.

Bạch Tâm Nhị nghe xong, không vì Trưởng Tôn hoàng hậu thịnh nộ mà run run, lúc này nàng không thể giả vờ yếu ớt đáng thương, ở trước mặt nam nhân giả vờ yếu ớt đáng thương có thể chiếm được hảo cảm, tranh thủ đồng tình, nhưng đổi lại là nữ nhân, ngươi nhất định phải có dũng khí, không thể đùa giỡn giả vờ này nọ, nếu không, ngươi chết như thế nào cũng không biết.

Nàng thản nhiên tháo khăn che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn, hai má ửng hồng, tiệp vũ đen thùi như nha, hàng mi cong dài, băng cơ ngọc cốt*, trên mặt da thịt mịn màng đến cấu ra nước, đẹp giống như tiên nữ lạc xuông trốn phàm trần.

( Băng cơ ngọc cốt : da như băng xương như ngọc, chỉ vẻ đẹp của người con gái )

Sau khi Trưởng Tôn hoàng hậu nhìn thấy khuôn mặt thật của Bạch Tâm Nhị, lúc này giật mình, nữ nhi của biểu muội nàng rất ít khi nhìn thấy, cho dù nhìn thấy cũng là trên mặt bộ dáng lấm lem đầy bùn đất, thế nhưng nay như được gọt giũa xinh đẹp tuyệt luân, thật sự là nữ nhi mười tám sẽ thay đổi.

Khi Huệ phi nhìn đến Bạch Tâm Nhị, cũng đồng dạng giật mình, nhưng lập tức trở lên hờ hững nâng mắt lên, hé ra khuôn mặt tinh xảo lạnh như băng đến cực điểm, cao ngạo không để mắt đến ai.

“Quả nhiên cùng biểu muội giống nhau, là cái mỹ nhân bại hoại, thật sự là nữ nhi mười tám sẽ thay đổi.” Trưởng Tôn hoàng hậu cảm thán nói xong, trong mắt mang theo vài phần không cam lòng cùng khinh thường, dù đẹp như thế nào, cũng chỉ là một nữ nhân ngốc nghếch không có đầu óc, làm sao có thể cùng Tuyết Oanh so sánh.

Bạch Tâm Nhị không vội không nóng nảy, hướng Trưởng Tôn hoàng hậu hành lễ, lạnh nhạt nói: “Đa tạ nương nương khen ngợi. Nói về nhan sắc, ai có thể hơn được tam công chúa.

Chiêu vỗ mông ngựa này, khiến Trưởng Tôn hoàng hậu tuy đang tức giận, nhưng sắc mặt cũng thoáng dịu đi, không thể tưởng được một cô nương có thể nói ra lời này, may mắn nàng không phải sinh ở trong hoàng gia, nếu không thì sẽ kẻ địch khó đối phó.

Lan Tuyết Oanh vừa nghe, trên mặt lúc này hiện lên vẻ kiêu ngạo, nàng đương nhiên là đẹp nhất, cũng là tôn quý nhất.

“Bất quá, nghe nói ngươi bị Tĩnh vương bỏ, thành nữ nhân bị chồng ruồng bỏ?” Trưởng Tôn hoàng hậu không nhanh không chậm ngồi xuống ghế ngọc, nhẹ nhàng nhấp li trà, lại đem ly trà chậm rãi đặt xuống trên bàn ngọc, vẻ mặt đạm mạc mà sắc bén, ánh mắt mang quý khí cùng uy nghi của hoàng tộc.

“Hồi nương nương, không phải bỏ, mà là cùng cách.” Bạch Tâm Nhị vô cùng thành thật trả lời, nơi này đâu đâu cũng là tranh đấu gay gắt, nếu quá kiêu ngạo, phỏng chừng chết như thế nào cũng không biết, vẫn là nên giữ lễ.

Nhưng là, nơi này nhiều người như vậy, nàng nhất định phải kiên trì giữ vững lập trường của chính mình, nếu ở trước mặt hoàng hậu thừa nhận mình bị bỏ, nàng chính là nữ nhân bị chồng ruồng bỏ còn bị người người phỉ nhổ, cho nên, nàng kiên trì muốn cùng Lan Lạc Tô cùng cách.

“Cùng cách?” Trưởng Tôn hoàng hậu khóe miệng khẽ nhếch, trong mắt lộ cười lạnh tàn độc, trầm giọng nói: “Nữ tử dám cùng nam tử cùng cách, bản cung thật sự là lần đầu mới nghe, tuy có cổ chế, lại không người nữ tử nào dám nói ra lời nói này, gan của ngươi nhưng cũng thật lớn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.