Đêm lạnh như nước, không
trăng không sao, hậu viện Thủy phủ truyền đến tiếng nói chuyện tinh tế với nhau
--
“Buông tha ta đi, van cầu
ngươi......”
Nhị nương trên mặt vẫn
giữ lại dáng vẻ thướt tha thùy mị, rơi lệ đầy mặt, hai tay cầu xin nắm chặt lấy
một gã nam nhân tục tằng, trên mặt có vết đao sẹo.
“Cút, ngươi dám đuổi nói
ta phải chạy trốn! Hiện thời Lão Tử cũng không cùng ngươi so đo, chỉ cần ngươi
từ chỗ Thủy lão gia kia lại lấy ra vạn lượng bạc, ta lúc đó sẽ bỏ qua cho
ngươi.”
“Không được, ta không thể
lại lấy trộm bạc của hắn.”
Tiếng bạt tai cắt qua đêm
yên tĩnh, trên mặt Nhị nương in lên một dấu bàn tay đỏ ửng.
“Dám không lấy ra, ta bây
giờ đi làm thịt lão gia hỏa kia trước, lúc này tiền tài còn không phải là toàn
quy về ta?”
“Là ai ở đó? Thúy Nương
là nàng sao?”
Thủy lão gia nửa đêm tỉnh
lại, tìm không thấy thê tử, lại ở phía sau viện nghe được thanh âm, tò mò hướng
nơi này đi tới.
“Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo
liền đến, ta lúc này giết lão gia hỏa này.”
“Không được a, lão gia đi
mau đi!”
Thủy lão gia nhờ ánh
trăng, nhìn thấy Thúy Nương lôi kéo một nam nhân, nhất thời một cỗ tức giận
phát tác.
“Các ngươi là ai, vì sao
lại ở đây? Thúy Nương, bọn họ là ai?”
Hơn nửa đêm, trong nhà
đột nhiên xuất hiện ba nam nhân, hơn nữa thê tử còn do dự đứng cùng bọn họ,
Thủy lão gia đang chuẩn bị lên tiếng gọi người.
“Lão gia đi mau đi......
A!”
Nhị nương tiếng thét chói
tai, vang tận mây xanh, chỉ thấy một cây đao tử từ phía sau Thủy lão gia đâm
vào. Dao bạch vừa đâm vào, máu đỏ nhỏ ra, Thủy lão gia không kịp hét lên một
tiếng ngã xuống đất bỏ mình.
“Cha...... A!”
Thủy Liên bởi vì ngày mai
sẽ xuất giá, hai tỷ muội tụ ở trong phòng nói chút chuyện riêng tư, dự tính cứ
như vậy qua một đêm, lại bị tiếng thét chói tai cấp dọa đến. Vội vàng mặc xong
xiêm y liền tìm theo tiếng đi đến hậu viện, không nghĩ tới nhưng lại nhìn thấy
thân thể cha chết thảm ở trước mắt.
“Liên Nhi, Hà Nhi chạy
mau đi!”
Nhị nương kích động kêu
to, hai tỷ muội tỉnh lại, hai tỷ muội cho dù đau xót muốn chết, nhưng nhìn thấy
hai gã hán tử hung ác cầm theo đao hướng các nàng đi tới, sợ tới mức vội vàng
chạy trốn.
“Không được! Không được
lại giết người, buông tha các nàng!”
Nhị nương che ở trước mặt
ba người quỳ cầu xin, một gã hán tử trong đó lấy chân đem nàng đá văng, hai gã
hán tử lập tức đuổi theo hai tỷ muội.
Hai tỷ muội đều chạy ra
khỏi Thủy phủ, vì muốn có nhiều cơ hội trốn thoát, liền tách ra chạy trốn.
Thủy Liên trực giác liều
mạng hướng Chu phủ cách một cái ngõ nhỏ chạy tới, tay nhỏ bé vỗ về ngực, một
chút một chút thở, biết chính mình chạy chậm, một chút cũng không dám dừng lại
bước chân.
Thật vất vả chạy đến Chu
phủ, xa xa lập tức nhìn thấy thân hình thanh sam có phần quen thuộc kia, vui
sướng đang chuẩn bị kêu to, lại lúc hắn xoay người, nhìn thấy trong lòng hắn ôm
một nữ tử khác, cũng nghe thấy hai người tinh tế nói chuyện với nhau.
“Chàng đừng gạt ta nha.
Cưới Thủy Liên tất cả đều là vì tài phú của Thủy gia, người chàng yêu chỉ có
một mình thiếp.”
“Yên tâm, ta tuyệt sẽ
không lừa nàng.”
Tựa như sét đánh ngang
tai, ở trên đầu nàng bổ xuống, một buổi tối liên tiếp xảy đến biến cố, làm cho
Thủy Liên thể xác và tinh thần đều nhận được đả kích trọng đại! Nàng không biết
là chính mình rời khỏi Chu phủ như thế nào, cũng không biết là chính mình đi
đến Vong Ưu Cốc như thế nào.
Chờ khi nàng phát hiện,
cũng đồng thời nghe được phía sau truyền đến tiếng cười dâm đãng.
“Nơi này thật là nơi tốt
nha, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn, ta sẽ suy nghĩ mang ngươi trở về làm áp trại
phu nhân của ta.”
Bị nam nhân có bộ mặt
đáng khinh bức tiến đến, Liên Nhi lui từng bước về phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn
trắng bệch, chẳng lẽ nàng thật khó trốn được kiếp nạn này?
“Không cần...... Buông ta
ra!”
Thủy Liên thét chói tai
né tránh móng vuốt sói của nam nhân, lại ở trong lúc lôi kéo, bước chân lảo
đảo, thân thể mảnh khảnh mềm mại ngã xuống đại thạch ở giữa con suối, phát ra một
đạo tiếng vang.
Thân thể mềm mại trượt
xuống, ở trên đại thạch tinh tường thấy một chút vết máu.
“A!”
Thiên hạ mảnh khảnh
trên giường xoay mình tỉnh lại, bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế không còn
chút máu, một thân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Lại gặp ác mộng.
Từ khi nàng khôi phục
bình thường, mấy ngày nay ngày nào cũng gặp ác mộng, cũng luôn đến cuối cùng bị
làm tỉnh lại.
“Liên Nhi, phát sinh
chuyện gì ?”
Cửa phòng rồi đột nhiên
bị mở toang, Lục Võ quần áo không chỉnh, thần sắc sốt ruột xông vào, khi nhìn
thấy nàng bình yên ngồi ở trên giường, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
“Biểu ca thực xin lỗi, là
muội gặp ác mộng, làm huynh sợ.”
Thủy Liên áy náy nhớ lại
buổi tối mấy ngày liên tục, cũng Lục Võ như vậy ngủ không an tĩnh, chỉ cảm thấy
tràn đầy áy náy.
“Cái gì? Lại gặp ác
mộng.”
Lục Võ một mặt bộ dáng
giấc ngủ không đủ, suy sụp ngồi ở ghế, thẳng thay chính mình rót chén trà, trấn
định lại.
Vì muốn cho Thủy Liên hảo
hảo mà suy nghĩ một chút con đường về sau nên đi như thế nào, ngại vì khách sạn
không thể ở lâu, mà Thủy Liên lại không muốn về Minh Nguyệt sơn trang, Lục Võ
liền ra ngoài trấn thuê một gian phòng ở, để cho hai người có thể tạm thời trọ
ở đây, hắn cũng có thể ở gần chiếu cố nàng.
Chính là, mấy ngày nay
hắn hai mắt hắn quầng thâm ngày càng đậm, tính tình cũng từ từ biến hỏa bạo,
thật muốn đem biểu muội quăng lại cho Thượng Quan Ngân đi chiếu cố, hắn thầm
nghĩ muốn hưởng thụ cảm giác được ngủ ngon đến hừng đông, mà không phải mỗi đêm
đều bị tiếng thét chói tai làm cho sợ tới mức kinh hãi đảm khiêu.
“Liên Nhi, muội cứ như
vậy thì không được, sáng sớm ngày mai, ta đi đến hiệu thuốc giúp muội bốc mấy
loại thuốc an thần, bằng không cứ như vậy lâu dài, đối thân thể muội cùng thai
nhi trong bụng cũng không tốt.”
“Được rồi.”
Thủy Liên không dám nói
cự tuyệt, nhìn hắn một mặt tinh thần ủ rủ bộ dáng buồn ngủ, mang ngữ khí xin
lỗi nói:
“Biểu ca, nếu muội lần
tới lại gặp ác mộng, huynh cũng đừng quản muội.”
“Điều này làm sao được, vạn
nhất ngày nào đó muội thật sự có việc gì, ta đây chẳng phải xong rồi?”
Lục Võ thà rằng mỗi đêm
giấc ngủ không đủ, cũng không dám mạo hiểm để vạn nhất xảy ra nguy hiểm. Bằng
không chỉ là gặp người không báo cùng chiếu cố không chu toàn hai cái tội danh
này, Thượng Quan Ngân xác định chắc chắn sẽ xử hắn.
“Biểu ca muội không sao,
huynh mau trở về phòng ngủ đi.”
“Tốt lắm, ta bây giờ trở
về phòng. Cách hừng đông còn đến hai canh giờ, muội ngủ tiếp một chút.”
Ngáp dài, hai mắt mị sắp
nhắm lại, hắn chậm rãi thong thả bước trở về phòng, chỉ hy vọng nàng đừng có
tiếp tục gặp ác mộng, để cho hắn còn có thể tiếp tục cùng chu công chơi cờ.
Thủy Liên một lần nữa nằm
trở lại trên giường, cũng đã không còn chút buồn ngủ nào, vỗ về trên bụng bằng
phẳng, lâm vào trong suy nghĩ.
Con đường sau này của
nàng, rốt cuộc nên đi nơi nào?
Ai!
Nhìn thân ảnh tinh tế có
chút bận rộn trước nhà kia, Lục Võ thiếu chút muốn rơi xuống anh hùng lệ.
Chuyển đến đây đã nửa
tháng, mà Liên Nhi còn chưa có nghĩ ra một cái kết quả nào, ngược lại không
muốn mình nhàm chán, ở trước nhà phân loại đồ ăn, một bộ dáng dương dương tự
đắc. Hắn thì trái lại, thói quen phiêu lưu giang hồ, hiện thời cũng không muốn
bị vây ở trong phòng nhỏ cũ nát này.
Hắn rất muốn khóc.
Hảo hoài niệm dĩ vãng ngũ
hồ tứ hải mình ta ngao du, hiện tại chính là rồng mắc nơi nước cạn, còn tiếp
tục như vậy, không cần chờ đến khi Thượng Quan Ngân tìm đến, hắn tuyệt đối sẽ
phát điên mất.
“Biểu ca huynh làm sao
vậy, sắc mặt sao lại khó coi như vậy?”
Liên Nhi vừa tưới nước
xong, vừa đi vào trong nhà, lập tức nhìn thấy ngồi ở trên chiếc ghế, Lục Võ một
mặt ai oán.
“Liên Nhi, muội dự tính
còn muốn ở lại đây bao lâu nha?”
Kỳ thực điều hắn chân
chính muốn hỏi, nàng rốt cuộc khi nào thì muốn về Minh Nguyệt sơn trang, hắn
cũng sớm ngày được dỡ xuống trọng trách.
“Biểu ca nếu không muốn
tiếp tục ở đây, có thể rời đi trước, ta một mình ở đây cũng không sao.”
Thủy Liên hướng hắn dịu
dàng cười, biết hắn yêu thích hành tẩu chung quanh, không thể ở lâu một chỗ,
muốn hắn ở lại đây bồi nàng, thật là ép buộc làm khó.
Ai! Lại là thở dài thật
sâu, Lục Võ cả người vô lực ngả xuống ghế, hắn nếu đi được thì tốt rồi, vấn đề
này hắn không dám nha.
Bảo hắn lưu lại nàng một
thiếu nữ một mình, lại là một phụ nữ có thai, nơi đây lại là nơi địa phương hẻo
lánh, loại sự tình này hắn làm sao có thể làm được, huống chi người này chính
là biểu muội hắn yêu thương.
“Quên đi, muội coi như
biểu ca chưa hỏi gì.”
“Biểu ca, muội ở trong phòng
bếp nấu một ít cháo thịt, huynh có muốn ăn hay không, muội bưng tới cho huynh?”
Thủy Liên thấy hắn vẫn là một bộ dáng vô lực, muốn nói sang chuyện khác.
“Không cần. Liên Nhi,
thời tiết càng lúc càng lạnh, muội đừng luôn ở bên ngoài đi tới đi lui, vạn
nhất cảm lạnh làm sao bây giờ?”
Theo những gì hắn thấy,
hắn thập phần hoài nghi Liên Nhi có cẩn thận suy nghĩ chuyện nàng cùng Thượng
Quan Ngân hay không? Liền nhìn nàng mỗi ngày đều ngồi phân loại đồ ăn, ngay cả
kiện xiêm y cũng không chịu mặc nhiều, hắn thật đúng là sợ người mảnh khảnh của
nàng nhiễm phong hàn đây.
“Biểu ca huynh đừng lo
lắng, muội sẽ chiếu cố tốt bản thân, nhưng thật ra huynh, không phải nói không
có rượu sao, muốn đi mua bầu rượu về hay không. Muội xào một ít đồ ăn, cho huynh
làm đồ nhắm rượu?”
Thủy Liên thập phần tri
kỷ nhắc nhở hắn, rượu cũng là thuốc hay có thể làm hắn nháy mắt tinh thần lại
tiếp tục tỉnh táo lại.
“Đúng nha, khó trách ta
luôn cảm thấy sức lực cạn sạch, nguyên lai là bệnh nghiện rượu lại tái phát! Ta
đây phải đi vào trong trấn, nhưng muội đừng nơi nơi chạy loạn, cũng đừng để cho
người ta tùy ý tiến vào, ta lập tức quay lại.”
Nghĩ đến rượu hắn yêu
nhất, tinh thần lập tức được nâng cao lên, hiện thời loại ngày tháng không thú
vị này, cũng chỉ có rượu có thể làm hắn giải quyết buồn khổ một chút. Rời đi
đồng thời không quên dặn dò, dù sao xung quanh nơi này cũng chỉ có mấy hộ dân,
hơn nữa đều cách xa một đoạn, hắn thật sự vẫn là có chút lo lắng.
“Đã biết.”
Thủy Liên mỉm cười nhìn
theo hắn rời đi, nhìn hắn một bộ dáng phờ phạc ỉu xìu, thật đúng là thay hắn lo
lắng.
Biểu ca thực sự không cần
lo sao?
Khách điếm, ngồi ở ngay
vị trí chính giữa, là vị nam nhân thân thanh sam cao lớn, nam nhân gương mặt
xuất sắc có phần không phối hợp sẵng giọng, làm khách nhân không cẩn thận nhìn
đến bàn này, ào ào sợ tới mức không dám quay đầu nhìn lại.
Mà ngồi ở đối diện nam
nhân cao lớn, là một gã nam nhân ngũ quan đoan chính, nhìn cách thức ăn vận của
hắn thì xem ra là một thủ vệ.
Bởi vì giờ phút này không
phải thời gian dùng bữa, trong tốp năm tốp ba khách nhân, liền có vẻ thấy ngay
bàn ở chính giữa này tương đối bắt mắt, bởi vì vừa thấy đã biết là nơi khác
đến, cho dù sợ hãi nam nhân thần sắc lãnh khốc kia, vẫn không hề thiếu ánh mắt
đánh giá hướng đến này trộm dò xét.
“Trang chủ, chúng ta đã ở
này lưu lại đây khá lâu rồi, có thể phu nhân sớm rời khỏi Đan Đồ trấn này hay
không ?”
Lí Nghĩa cẩn thận hỏi
thời gian tìm càng lâu, Thượng Quan Ngân sắc mặt càng hiển âm đức.
“Không, ta đoán nàng nhất
định còn ở đây. Nếu là theo như tin tức ngươi ra được, Liên Nhi bị thương,
không có khả năng lập tức rời nơi này. Hơn nữa chúng ta cũng tra khách sạn bên
đường, thật là có một cô nương bị thương đã từng ở đây, chính là theo bọn họ
miêu tả, vị nam nhân đưa Liên Nhi đến tìm nơi ngủ trọ kia, rất là giống Lục
Võ.”
Vấn đề chính là ở đây,
nếu thật sự là Lục Võ, vì sao luôn luôn không cùng hắn liên lạc? Theo lý thuyết
lấy tính tình của hắn, chuyện Liên Nhi bị thương Lục Võ sẽ lập tức thông tri
cho hắn, không có khả năng không nói cho hắn.
“Chưởng quầy, lấy một hồ
nữ nhi hồng, ta muốn đem về nhà.”
Tiếng nói quen
thuộc hùng hậu, làm Thượng Quan Ngân hắc đồng mị khởi, xoay người liền nhìn
thấy thân hình cường tráng dựa ở cạnh cửa.
Cùng một lúc, Lục Võ
nguyên bản ánh mắt nhàn tản, sâu sắc cảm nhận được một cỗ nhìn chăm chú, theo
bản năng tìm kiếm, hai mắt xoay mình mở to, ngay cả rượu đều đành bỏ, chột dạ
bỏ chạy.
“Rượu đến đây, khách
quan......”
Chưởng quầy không hiểu
nhìn thân hình chạy như bay kia, đang khi buồn bực không hiểu, hai mạt thân ảnh
trước mắt lại nhanh chóng hiện lên, cho rằng chính mình hoa mắt, chờ hắn liều
mạng vo vê hai mắt xong, mới phát giác ngay vị trí chính giữa đã trống không,
trên bàn để lại vài cái bạc vụn.
Gần như rời khỏi khách
sạn Lục Võ, đáy lòng hô to thảm rồi, nhưng dưới chân tuyệt không dám ngừng
nghỉ, chân không ngừng xuyên qua các góc ngõ. Cùng Thượng Quan Ngân tương giao
nhiều năm, hắn quá rõ ràng công phu của hắn, mặc dù không xác định có thể thoát
khỏi hắn hay không, nhưng hắn ít nhất cũng phải đánh cuộc một keo.
Thân hình cường
tráng cơ hồ chạy vào hầu hết các ngõ nhỏ trên phố lớn, xác định phía sau cũng
không người theo dõi, lúc này mới tức tốc chạy về phòng ở ngoài trấn.
Chờ hắn trốn đông trốn
tây khi trở lại, sớm đã qua hai canh giờ, thẳng khi muốn đẩy ra hai phiến cửa
gỗ loang lổ nước sơn kia, hắn đều còn cẩn thận cẩn thận quay đầu nhìn lại, đến
khi xác định phía sau không có người, mới lau đi mồ hôi trên trán, thở ra, đẩy
cửa đi vào.
“Biểu ca huynh đã về
rồi!”
Thủy Liên nghe thấy tiếng
mở cửa, rót chén trà nóng mỉm cười toàn thân đón chào, con mắt trong suốt sáng
nhìn thấy Lục Võ thân hình cường tráng, cũng...... Nhìn thấy theo đuôi phía sau
hắn một thân hình cao lớn.
Cốc sứ trong tay
không tiếng động rơi xuống, từ dưới đất phát ra thanh âm thanh thúy, cũng bắn
tung tóe làm ẩm ướt mặt đất.
“Liên Nhi muội làm sao
vậy?”
Lục Võ kinh hô, lúc này
mới nhìn thấy nàng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bạch, chỉ thấy nàng mở to đôi mắt
kinh hoảng, nhìn chằm chằm phía sau hắn.
Nan...... Bất thành, Lục
Võ theo tầm mắt của nàng xoay người vừa thấy, kinh hách mở to mắt.
Xong rồi, xong rồi!
Hắn sớm nên biết hắn
không thể thoát khỏi đơn giản như vậy, cái này phải làm thế nào mới tốt? Liên
Nhi sẽ không cho rằng là hắn dẫn Thượng Quan Ngân đến, mà không cần hắn biểu ca
này nữa?
“Liên Nhi, không liên
quan đến ta, không phải ta...... Ta không có dẫn hắn đến...... Muội thực sự
phải tin tưởng ta.”
Lục Võ gấp đến độ nói
năng lộn xộn, sốt ruột chạy vội tới đảo quanh bên cạnh nàng, chỉ sợ nàng hiểu
lầm hắn.
Ô...... Xem hắn thật số
khổ, từ nhỏ hắn là con trai độc nhất, bên cạnh chỉ có hai biểu muội có thể yêu
thương, nhưng hôm nay một người mất tích không rõ, một ngươi sẽ không cũng
quyết định không cần hắn nữa đi?
“Lục Võ, ngươi thật đúng
là bạn tốt của ta!”
Thượng Quan Ngân ngữ điệu
âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nói, thâm hắc đồng trầm thẳng khóa trụ người
trước mắt.
“Thượng Quan ngươi không
thể trách ta, ta cũng thực khó xử nha.”
Lục Võ buồn rầu ở giữa
hai người đi tới, qua lại nhìn hai người, bất đắc dĩ khẩu khí thở dài, lúc này
hắn vẫn là tạm thời rời đi hảo.
“Các ngươi hai người hảo
hảo mà tâm sự, Lí Nghĩa, chúng ta đi uống rượu.”
Rồi đột nhiên ra tay giữ
chặt Lí Nghĩa, không cần phân trần mạnh mẽ lôi kéo hắn rời đi, mà Lí Nghĩa cũng
thông minh không cần nghĩ nhiều, lựa chọn cách tạm thời lui đi.
Trong căn phòng nhỏ hẹp,
chỉ còn lại có hai người bốn mắt nhìn nhau, trầm mặc dần dần lan tràn ở giữa hai
người.
Thủy Liên vô số lần nghĩ
tới tình cảnh hai người lại gặp lại, nhưng giờ chân chính gặp nhau, nàng vẫn là
không biết nên đối mặt hắn như thế nào, chỉ có thể lựa chọn trầm mặc.
“Nàng...... Khôi phục
bình thường.”
Thanh âm trầm thấp
có phần khác thường, giống như đè nén mừng như điên, lại giống như sợ dọa hư
nàng, khuôn mặt tuấn tú thâm trầm khó dò, hắc đồng chuyên chú nhìn chằm chằm
dung nhan trước mắt đã mấy tháng không gặp này.
Từ lúc nàng thấy hắn kia
một khắc cũng không có giống như trước kia cao hứng hướng hắn lao tới, ngược
lại trợn to một đôi mắt hoảng loạn, hắn đã biết Liên Nhi ngốc của hắn đã phục
hồi như cũ.
“Ân.” Con mắt sáng vi
liễm, tránh đi nhìn chăm chú của hắn, hai tay thừa thãi vân vê vạt áo.
“Nghe nói nàng bị thương,
thương ở đâu, có nặng lắm không?”
Thân hình cao lớn
hướng nàng đến gần một bước, quan tâm nhìn chăm chú vào toàn thân cao thấp của
nàng, lại khi nhìn thấy nàng lui về một bước phía sau, hắc đồng hung hăng mị
khởi, hai đấm bất giác nắm chặt.
Nàng sợ hắn, nàng thế
nhưng sợ hắn.
“Đã không có việc gì, là
thương ở trên trán, bị thượng đúng vào nơi lúc trước, không nghĩ tới lại nhân
họa đắc phúc.”
Thủy Liên thở sâu, ép
chính mình không cần lại lui về phía sau, từ trên mặt hắn vẻ mặt đột nhiên
biến, bước chân cùng không lại hướng nàng đến gần, nàng biết nàng theo bản năng
lui về phía sau, nhất định là thập phần đả thương người.
Nàng cũng không nguyện
đợi hắn như thế, nhưng nàng không làm được giống như khi si ngốc trước kia, vui
vẻ nhào vào ôm ấp của hắn.
Nàng không có quên hắn
đối đãi nàng rất tốt, thậm chí tinh tường nhớ, nhưng nàng dù sao đã không phải
Liên Nhi ngốc, có một số việc nàng cần thời gian để suy nghĩ, bao gồm chính
mình thương hắn hay không, có muốn cùng hắn dắt tay cả đời hay không.
“Chàng là thế nào tìm
được đến đây?”
Con mắt sáng như trước
tránh đi nhìn chăm chú của hắn, chủ động lên tiếng muốn hóa giải hành động đả
thương người mới vừa rồi.
“Nàng yên tâm, không phải
Lục Võ nói cho ta, nàng thật có một hảo biểu ca.” Hắn lãnh phúng.
Hắc đồng xẹt qua một chút
phức tạp, nhìn mĩ nhan tinh tế trước mắt này, biết nàng phục hồi như cũ, có một
số việc cũng lặng lẽ cải biến.
Một cỗ mất mát thật lớn,
không hề báo động trước xâm chiếm ngực của hắn, làm hắn nghẹn lại khó có thể hô
hấp, cũng làm hắn không hiểu sao cảm thấy một cảm giác trước nay chưa có......
Sợ hãi.
Đơn giản kể rõ quá trình
đi tìm nàng, thẳng đến chuyện gần đây hủy đi Thúy Hồng Lâu, cùng ở khách điếm
gặp được Lục Võ đi mua rượu, một đường theo dõi hắn, cho nên tìm được nàng,
chính là không đề cập tới bản thân một tháng qua, vì không hề biết được tin tức
của nàng, cả ngày lo lắng sợ hãi nàng hay không lọt vào bất trắc. Chỉ vì không
muốn gia tăng áp lực trong lòng nàng, có lẽ hai người đều cần thời gian, một
lần nữa nhận thức lẫn nhau.
“Cái gì? Chàng đã hủy đi
Thúy Hồng Lâu!”
Thủy Liên nghe vậy kinh
hô lên tiếng, nghĩ đến Vương ma ma đối nàng chiếu cố, mà nàng lại gây cho bà
phiền toái.
“Nếu không phải biết bà
ta từng đối xử tử tế với nàng, ta làm không chỉ là hủy đi Thúy Hồng Lâu, mà là
giết bà ta! Nhưng bà ta cuối cùng vẫn là không có đem nàng chiếu cố hảo, bằng
không nàng lại như thế nào bị thương, tính mạng đe dọa.”
Khi ở Thúy Hồng
Lâu, Lí Nghĩa thám thính được ít tin tức, chỉ nói nàng bị thương rồi mất tích,
hắn kinh hoảng hỏi hết các y quan trong trấn, mới biết được ở hơn nửa tháng
trước, từng có vị nam nhân ôm một vị nữ tử đầu bị thương đến chữa trị, bởi
thương thế quá nặng không người dám chưa. Theo bọn họ miêu tả, bất luận là bề
ngoài hay là thân hình, đều như là hai người Lục Võ cùng Thủy Liên.
Lúc ấy khi nghe nói như
vậy, đáy lòng nháy mắt nổi lên sợ hãi cơ hồ đem hắn bao phủ, cuối cùng truy tra
đến tin tức nàng đã được người cứu sống, lại rời khỏi khách sạn, chẳng biết đi
đâu.
“Nhưng là, Vương ma ma
đối đãi vô cùng tốt, ta bị thương căn bản là không liên quan đến nàng, chàng
làm như vậy chẳng phải hại ta biến thành lấy oán trả ơn?”
Thủy Liên than nhẹ, tiếng
nói mềm mại, ôn ôn nhu nhu như mặt nước.
Thượng Quan Ngân thật sâu
chăm chú nhìn nàng một lát, lại mở miệng, ngữ khí đã mất nghiêm khắc mới vừa
rồi:
“Ta sẽ phái người giúp bà
ta sửa mới Thúy Hồng Lâu, hơn nữa cho bà ấy một ít bạc, xem như đáp tạ bà đối
nàng chiếu cố.”
Chỉ cần nàng mở miệng, chuyện
hắn có thể làm, hắn tuyệt sẽ không cự tuyệt.
“Cám ơn chàng.”
Nàng nhẹ giọng nói lời
cảm tạ, đáy lòng áp lực lại càng trầm trọng, hắn chưa nói ra tâm ý, nhưng nàng
biết.
“Nàng dự tính khi nào
cùng ta hồi Minh Nguyệt sơn trang?”
Thượng Quan Ngân thông
minh không đề cập tới nàng vì sao thà rằng ở tại trong phòng nhỏ cũ nát này,
cũng không nguyện chủ động cùng hắn liên hệ. Nhưng không đề cập tới, cũng không
đại biểu hắn sẽ để nàng tùy ý ở tại đây, nên khi gây áp lực, hắn cũng tuyệt sẽ
không mềm lòng.
Con mắt sáng nghe thấy
vậy liên nâng lên, cùng hắn hắc đồng nhìn chăm chú thật lâu, từ đáy mắt hắn,
nàng tinh tường nhìn ra một cỗ kiên quyết, hiểu được lời này của hắn cũng không
phải hỏi ý nguyện của nàng, vô luận nàng nguyện ý hay không, đều cùng hắn trở
về.
“Chờ biểu ca trở về,
chúng ta liền đi.”
Không nhịn được dưới đáy
lòng than thở, vẫn là trốn không thoát.
Lời của nàng vừa nói, đã
thấy hai người Lí Nghĩa cùng Lục Võ trở về. Lục Võ nhìn bộ dáng hai người, còn
tưởng rằng hai người đã khôi phục ân ái ngày xưa, cao hứng hướng Thượng Quan
Ngân chúc:
“Các ngươi hai người đã
nói chuyện rồi sao? Thật tốt quá, ta cuối cùng có thể đem Liên Nhi quăng......
Không...... Trả lại cho ngươi, rốt cục có thể rời đi nơi này. Đúng rồi Thượng
Quan, ta còn chưa hướng ngươi chúc mừng đâu.”
“Biểu ca......”
“Nói hỉ cái gì?”
Thượng Quan Ngân liếc mắt
nhìn vẻ mặt Thủy Liên khác thường, lại nhìn hướng Lục Võ rõ ràng không hiểu rõ
tình huống.
“Chính là Liên Nhi mang
thai đã hai tháng, ngươi được làm cha !” Lục Võ vui vẻ lãng cười.
Trong phòng bầu
không khí đột nhiên tràn ngập một cỗ biến hoá kỳ lạ, hắn thoải mái sướng cười,
cuối cùng hậu tri hậu giác phát hiện không thích hợp. Thế nào Liên Nhi biểu cảm
là lạ, mà Thượng Quan Ngân lại là trợn to hai mắt nhìn thẳng biểu muội, vẻ mặt
kia lại có chút âm trầm.
“Thế nào...... Chẳng lẽ
Liên Nhi còn chưa có cùng ngươi nói sao?”
Lục Võ mặt nháy mắt nhăn
thành một đoàn, càng nói càng nhỏ giọng, thậm chí còn lui về phía sau vài bước.
Thảm, hắn sẽ không là lại
nói lỡ lời đi?
Thủy Liên cúi đầu không
dám nghênh thị ánh mắt Thượng Quan Ngân, trừ bỏ dưới đáy lòng thở dài ra, vẫn
là chỉ có thể thở dài. Nàng có thể không cần thừa nhận người này là biểu ca của
nàng hay không?
“Nàng đã mang thai, vì
sao không nói cho ta?”
Thượng Quan Ngân khuôn
mặt tuấn tú hơi trầm xuống, trầm thấp trong thanh âm có chút đè nén, bước chân
hướng nàng bức tiến.
“Ta...... Còn không có cơ
hội nói.”
Thủy Liên lúc này không
dám lại lui về phía sau, cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn dần dần tới gần,
thậm chí là vây trụ nàng.
“Là không có cơ hội nói,
hay là không dự tính nói?”
Thanh âm trầm thấp
nén giận, ở đỉnh đầu nàng hạ xuống, cũng làm nàng kinh hoảng ngước mắt, nhìn
vào một đôi hắc đồng lạnh như băng.
“Chàng lời này là cái ý
tứ gì?” Tiếng nói mềm mại khẽ run.
“Nói cho ta, nếu là ta
không có tìm được nàng, nàng sẽ chủ động về Minh Nguyệt sơn trang sao? Hay là
cứ như vậy hoài đứa nhỏ, ở trọ tại chỗ này, không dự tính lại trở về, thậm chí
không nói cho ta nàng sống chết thế nào, còn có chuyện đứa nhỏ?”
Phẫn giận khiến cho hắn
hỏi ra chuyện nguyên bản không dự tính hỏi, chỉ cần nghĩ đến nàng tình nguyện
sống tại đây cũng không nguyện trở về, thậm chí không cho hắn biết chuyện có
đứa nhỏ, hắn liền sắp phát cuồng.
“Ta...... Ta......” Khuôn
mặt tú lệ trắng bạch, bộ dáng hắn phẫn giận làm sợ nàng, sợ hãi đối với hắn ban
đầu chôn dấu dưới đáy lòng, tất cả giờ phút này chạy hết ra, cắn môi dưới, run
giọng nói không nên lời.
Thượng Quan Ngân thấy bộ
dáng nàng bị hắn làm sợ tới mức hoảng loạn, một cỗ khổ sở dày vò hắn không
ngừng, muốn vươn hai tay ôm chặt nàng, lại sợ sẽ làm nàng càng sợ hãi. Không
đành lòng lại ép hỏi nàng trả lời, đầy ngập tức giận hóa thành một câu thấp rủa:
“Chết tiệt!”
Thân hình cao lớn
toàn thân phất tay áo rời đi khỏi phòng, tạm thời rời khỏi nàng.
Không muốn từ đáy mắt
nàng nhìn ra sợ hãi của nàng đối với hắn, này không phải kết quả hắn muốn.
Hắn muốn là......
Hai đấm nắm chặt, một đạo
thở dài đè nén, chậm rãi dật ra bên môi hắn.