Ngốc Thê Lưu Lạc Giang Hồ

Chương 23: Cô bé quàn khăn đỏ bỏ chạy




"Ha ha.....Cẩm nhi tứ cố vô thân, tại hạ thân là sư huynh đành phải thay sư phụ chăm sóc nàng." Nhan đại sói xám che giấu lương tâm nói.

Trong đầu Diệp Linh Cẩm tự động sửa lời Nhan đại sói xám nói "ha ha" thành "f*** you", thật ra thì hiện tại nàng càng muốn cười Nhan Nhiễm Y "ha ha", đến nói dối cũng cần phải có bản lĩnh mới được....Rốt cuộc không biết trong khu rừng nào có đủ tinh hoa, để nàng đi tu hành hai năm, sau khi trở về mới có thể đấu trí lại với hắn được.

"Lần sau sẽ cùng Bách Hiểu cô nương tâm sự." Nhan đại sói xám chỉnh sửa y phục cho chỉnh tề rồi chào hỏi Bách Hiểu vài câu, mang theo Diệp Linh Cẩm đi.

Diệp Linh Cẩm nắm lấy y phục Nhan Nhiễm Y đi theo, trong lòng muốn nôn: Nhan đại sói xám y phục chỉnh tề....Thật xứng với bốn chữ "mặt người dạ thú"!

Ra khỏi quán trà Nhan đại sói xám cứ chậm rãi đi, Diệp Linh Cẩm không thể làm gì khác hơn là đi theo sau hắn, tư thế này, thật có cảm giác của cha và con gái.....Nghĩ tới đây, Diệp Linh Cẩm rùng mình một cái, theo bản năng buông lỏng nắm tay đang nắm lấy y phục Nhan đại sói xám, mặt xụ ra.

Bỗng nhiên, Diệp Linh Cẩm nhớ ra mình đang còn đi theo sau bước chân Nhan đại sói xám, không thể để lộ ra ngoài, vì vậy ngay lập tức khôi phục lại khuôn mặt co quắp. Thật may là Nhan đại sói xám không quay đầu lại, nhưng mà, để cho nàng tiếp tục nắm lấy y phục của hắn, dù như thế nào thì Diệp Linh Cẩm cũng không nguyện ý. Có lẽ vẫn cứ nên đi theo như vậy thôi.

Vừa mới đi tới cửa khách điếm, đã nhìn thầy một bóng người nhảy lên lầu hai, ung dung đứng ở ngoài lan can. Một đám dân chúng phía dưới kinh ngạc nhìn.

Đi vào mời phát hiện đó là cô bé quàng khăn đỏ Địch Tinh!

Hắn đã khôi phục lại nội lực sao? Diệp Linh Cẩm không khỏi nhìn bóng lưng màu tìm phía trước một chút.

"Hừ..hừ..... Nhan Nhiễm Y, nội lực của lão tử đã phục hồi, ngươi đừng mơ tưởng có thể gây sức ép cho lảo tử nữa, thanh sơn lục thủy, sau này chúng ta sẽ không gặp lại!" Địch Tinh đứng ở ngoài lan can kêu gào. Gặp phải Nhan Nhiễm Y hơn một tháng trước chính là đoạn thời gian xui xẻo nhất trong cuộc đời hắn! Hiện tại hắn chỉ muốn cách xa cái người sâu không lường được này càng xa càng tốt.

Diệp Linh Cẩm hơi cao hứng. Cô bé quàng khăn đỏ vừa rồi đã phá hư chuyện tốt của Nhan đại sói xám, hiện tại lại phủi mông một cái chuẩn bị đi, lần này đúng là Nhan đại sói xám bị thua thiệt.

"Ngốc tử....Cám ơn ngươi đã giúp ta một tay......Nếu như ngươi sau này không đi theo Nhan Nhiễm Y nữa, ta lúc nào cũng hoan nghênh ngươi, tạm biệt!" Dứt lời, Địch Tunh tung người lên, biến mất dưới vòm mái cong cong.

"......" Nhìn theo hướng Địch Tinh biến mất, Diệp Linh Cẩm cau mày, trong lòng nguyền rủa hắn ngã từ trên mái nhà xuống. Địch Tinh đi như thế chẳng phải đã để lại cho nàng một mối thù sao....Đi rồi còn không bỏ qua cho nàng. Nàng chắc chắn Nhan Nhiễm Y sẽ giận chó đánh mèo....

Diệp Linh Cẩm thu hồi ánh mắt, quay người lại vừa đúng lúc đụng phải Nhan Nhiễm Y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.