Ngọc Quan Âm

Chương 25




Trái ngược với khung cảnh náo nhiệt và hoành tráng trong giấc mơ của tôi, hôn lễ của tôi và An Tâm rất đơn giản và kín đáo, không có bất kỳ vị quan khách nào. Hôn lễ đó chỉ gồm có ba người: An Tâm, tôi và Tiểu Hùng.

Tuy nhiên, chúng tôi mãi vẫn chưa thống nhất được địa điểm tổ chức. Tôi thì muốn tổ chức ở Bắc Kinh, ngay tại căn nhà chúng tôi đang ở. Đó là nơi chúng tôi đã sống những tháng ngày hạnh phúc. Còn An Tâm thì phân vân giữa Thanh Miên và Nam Đức, nhưng cả hai địa điểm đó đều không phù hợp. Nếu tổ chức ở Thanh Miên thì không thể giữ được bí mật, vì ở đó An Tâm còn có bạn bè và người thân. Bố mẹ em đương nhiên cũng không muốn con gái dắt theo một đứa bé trong ngày làm đám cưới, họ vẫn còn khá trọng thể diện. Đi Nam Đức thì lại càng phi thực tế, vì An Tâm đã thay tên đổi họ để rời xa Nam Đức, giờ quay lại tổ chức hôn lễ thì chẳng phải bao công sức của đội Phòng chống ma túy đều đổ xuống sông xuống bể ư? Cấp trên chắc chắn sẽ không đồng ý. Trong lúc tạm thời chưa biết quyết định thế nào, chúng tôi cùng nhau quay về Vân Nam một chuyến. Thực ra, việc đến Vân Nam là không thể tránh được, vì muốn kết hôn, An Tâm phải về quê để xin giấy chứng nhận độc thân.

Thế là, vào một ngày đầu tháng Sáu rực rỡ đầy nắng vàng, tôi và An Tâm dắt theo Tiểu Hùng, đi tàu hỏa đến Côn Minh. Chuyến đi đó đối với chúng tôi giống như một chuyến du lịch hưởng tuần trăng mật hạnh phúc và vui vẻ.

Hành trình từ Bắc Kinh đến Côn Minh đầy nắng và gió, chúng tôi như đôi uyên ương ríu rít cười nói suốt đường đi. Nhất là Tiểu Hùng, thằng bé đã nói được nhiều và rõ chữ hơn trước, không biết có ai dạy không mà nó cứ gọi tôi là “bố”. Lần đầu tiên thằng bé gọi tôi như thế, tôi giật cả mình, quay sang nhìn An Tâm phấn khích hỏi: “Ấy, em có nghe con vừa gọi anh là gì không?”

An Tâm giả vờ hỏi lại: “Gọi là gì?”

Tôi thấy hơi nghi nghi, liền hỏi: “Có phải em dạy con không?”

Em lập tức phủ nhận: “Từ trước đến giờ em chưa bao giờ có ý ép anh làm bố Tiểu Hùng, sao em phải dạy con gọi anh là “bố” chứ?”

“Chẳng phải em nói không nghe thấy sao?”

An Tâm ngẩn ra một lúc rồi cười. Tôi và Tiểu Hùng cũng cười.

Kỳ thực, trong mối quan hệ giữa tôi và An Tâm có một nút thắt nhạy cảm và quan trọng nhất, đó chính là Tiểu Hùng. Đây chính là vấn đề mà An Tâm lo lắng nhất, cũng là điều tôi phải chú ý cẩn thận nhất. Nói thực lòng, Tiểu Hùng là một đứa trẻ đáng yêu, tôi rất muốn sống cùng thằng bé, chơi đùa với nó, nhưng chịu trách nhiệm với nó như một người cha thì lại là một việc hoàn toàn khác. Lúc tình cảm mặn nồng, đứa con sẽ làm cho bầu không khí gia đình thêm vui vẻ nhưng khi tình cảm phai nhạt, nhất là những lúc tôi bực bội mà Tiểu Hùng lại không nghe lời, tôi sợ mình sẽ không kìm nổi mà ghét bỏ nó. Càng khó hơn nữa là tôi phải che giấu cảm xúc thật của mình, ví dụ lúc Tiểu Hùng gào khóc, không nghe lời, tôi cũng phải nhẫn nhịn, không được đánh mắng nó, thậm chí đến to tiếng dạy bảo nó cũng không được, vì một lý do duy nhất: tôi không phải là bố đẻ của thằng bé. Cho dù An Tâm có nói nếu Tiểu Hùng không nghe lời, cần mắng cần đánh thì tôi cứ làm, nhưng nếu tôi mắng thật, đánh thật, chắc chắn em sẽ đau lòng, mà còn có khi nghĩ tôi không thương thằng bé nữa cũng nên. Lại nói về chuyện thương yêu con cái, An Tâm yêu con theo một cách đơn giản là nuông chiều nó, và tôi vốn không tán thành cách làm đó. Nhưng tôi không phải là bố đẻ của thằng bé nên không thể công khai biểu lộ sự bất đồng trong phương pháp dạy con được.

Tôi luôn luôn tự nhủ với mình rằng quan trọng không phải là cách tôi dạy dỗ Tiểu Hùng mà trước tiên là làm cho thằng bé chấp nhận tôi đã. Chính vì thế, khi Tiểu Hùng bất ngờ gọi tôi là “bố”, ít nhiều tôi cũng thấy cảm động, đó là một tín hiệu tốt. Thế là suốt chuyến đi, tôi đã cố gắng thể hiện vai trò của một người cha để chăm sóc Tiểu Hùng. Những lúc mệt mỏi, chỉ cần Tiểu Hùng nói muốn chơi với bố là bao nhiêu mệt mỏi cũng tan biến hết, ngược lại tôi còn cảm thấy hạnh phúc. Đối diện với Tiểu Hùng, tôi mới phát hiện bản thân đã thực sự trưởng thành rồi, đã hiểu được thế nào trách nhiệm, không giống như trước đây, vui buồn đều thể hiện ra mặt.

Chúng tôi chơi ở Côn Minh một ngày rưỡi. Tôi cố gắng chiều theo mọi yêu cầu của An Tâm và Tiểu Hùng. Nói thật là từ bé đến lớn, tôi chưa thấy mình tốt với ai như vậy. Ngoại trừ lúc đi chơi ở Thạch Lâm tôi và An Tâm có xích mích nhỏ ra thì trong suốt quãng đường, tôi đều cảm thấy mình là một người chồng, người cha tốt hiếm có trên thế giới này.

Nguyên nhân vụ xích mích ở Thạch Lâm là một gã tên Trần Hiểu Đông mới ra mắt một ca khúc nổi tiếng khắp Đài Loan và Hồng Kông. Tôi không nghĩ An Tâm cũng mê mệt loại đàn ông ưa chải chuốt và giả tạo như vậy. Lúc em nhìn thấy bang nhạc mới của Trần Hiểu Đông, hình như có tên là Hạnh phúc hơn anh thì phải, liền khăng khăng đòi mua. Tôi không đồng ý, đó là lần duy nhất tôi không tán thành việc em mua thứ gì đó kể từ khi chúng tôi yêu nhau. Tôi ghét cái bản mặt cứ cố tỏ ra gợi cảm và khiêu khích trên bìa cuốn băng, cũng ghét luôn cái tên của bài hát, cái gì mà “hạnh phúc hơn anh” chứ, đúng là vớ vẩn.

Tôi nói với An Tâm: “Mua thứ đó làm gì, chỉ tổ phí tiền!”

Em nhìn tôi một lúc rồi nói: “Mua đi, em thích nghe anh ta hát.”

“Em mê mẩn anh ta đến thế cơ à? Thích giọng hát của anh ta sao? Em thích khuôn mặt anh ta thì có!”

An Tâm mân mê bìa cuộn băng rồi nói: “Anh nói đúng đấy, anh ta rất đẹp trai.”

Tôi cười khấy, lấy Tiểu Hùng làm vũ khí, nói: “Ờ… Anh hỏi em nhé, bỏ tiền ra mua một cuốn băng chỉ vì cái bìa bên ngoài thì có đáng không? Chúng ta còn phải nuôi Tiểu Hùng nữa chứ.”

An Tâm ngây người nhìn tôi, chưa hiểu thực ra là tôi đang ghen với gã Trần Hiểu Đông trên bìa tập băng, hỏi: “Ý anh là gì vậy?”

Tôi bế Tiểu Hùng lên, quay người bỏ đi, cố ý nói to để em nghe thấy: “Tiểu Hùng, khổ thân con quá!”

Cuối cùng, An Tâm không mua cuốn băng đó nhưng nét mặt cũng không được vui. Chắc em nghĩ tôi keo kiệt đến cả mười tệ. Nhìn thấy nét mặt buồn bã của em, tôi chợt nghĩ: “Mình vừa thua Trương Thiết Quân một ván rồi, có tí tiền mà cũng chi li, chắc chắn An Tâm sẽ càng nhớ anh ta hơn.”

Đến chỗ bán đồ trang sức, tôi muốn vỗ về An Tâm, liền chủ động dừng lại xem. Quả nhiên An Tâm bị những món trang sức đó thu hút còn hơn cả Trần Hiểu Đông nữa. Chắc con gái đều thích những thứ này. Tôi nói với An Tâm: “Anh muốn tặng em một chiếc nhẫn nhưng giờ không có tiền, phải làm sao đây?”

An Tâm cười, nét mặt quả nhiên đã dịu lại, em nói: “Thế anh tặng em một vật làm tin đi, chỉ cần có thể đại diện cho tình cảm của anh là được.”

Trong suy nghĩ của tôi, tín vật tình yêu tuy chỉ mang tính tượng trưng nhưng cũng phải cao cấp một chút, không cần đắt tiền nhưng cũng không thể quá rẻ được. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn không biết nên tặng An Tâm vật gì, liền hỏi ngược lại An Tâm: “Đã là tín vật thì em cũng phải tặng anh chứ. Em định tặng anh thứ gì đây?”

An Tâm tháo sợi dây chuyền ngọc Quan Âm đang đeo trên cổ ra, nói: “Đây là thứ em trân trọng nhất, Quan Âm Bồ Tát vẫn luôn phù hộ cho em, sau này Người cũng sẽ phù hộ cho anh.”

Tôi giật mình, nói: “Đây là vật mẹ em tặng em, anh không dám nhận đâu. Mẹ em muốn Bồ Tát phù hộ cho em cả đời này luôn được bình an.”

Em mỉm cười. “Chỉ cần anh bình an, em cũng sẽ bình an. Anh bình an rồi thì sẽ bảo vệ em. Anh sẽ bảo vệ em chứ?”

Tôi liền ôm chặt lấy em, ghé vào tai em thì thầm: “Đương nhiên, anh sẽ mãi mãi bảo vệ em, chăm sóc em, để em cả đời này luôn được bình an, hạnh phúc. Em có tin anh không?”

An Tâm gật đầu.

Tóm lại, chuyến đi đó rất vui. Sau khi rời Côn Minh, chúng tôi tiếp tục đi Bắc Khâu. Sau khi đến Bắc Khâu, chúng tôi tới nơi quản lý hộ khẩu của An Tâm. Mặc dù em chỉ sống ở Bắc Khâu có vài tháng nhưng nó cũng là một trang trong cuộc đời em. Chúng tôi đi qua công ty vật liệu xây dựng nơi An Tâm đã từng làm việc, An Tâm chỉ cho tôi chỗ em làm việc và nơi ở, sau đó chúng tôi đến ủy ban.

Ủy ban là một ngôi nhà cũ hơi xập xệ, nơi tiếp đón công dân chỉ là một căn phòng nhỏ hơn chục mét, được ngăn cách với văn phòng bởi một cánh cửa. Tôi và An Tâm đứng đợi ngoài cửa rất lâu, phía trong có một cảnh sát đang trực ban, dáng vẻ mệt mỏi. An Tâm túm tay một cảnh sát đi ra ngoài uống nước, hỏi cách làm thủ tục thì bỗng nhiên có một đám người gây sự đánh nhau. Tôi bế Tiểu Hùng đứng chờ ngoài cửa, thấy thật phiền phức nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.

Gần một tiếng đồng hồ sau, căn phòng mới trở lại yên tĩnh một chút, cuối cùng cũng đến lượt An Tâm, em đưa chứng minh thư có tên Hà Yến Hồng cho ảnh sát, xin được cấp giấy chứng nhận độc thân để kết hôn. Cảnh sát hỏi mấy câu qua loa rồi kiểm tra sổ hộ khẩu. Anh ta xem đi xem lại rồi chau mày, hỏi: “Cô chuyển đến đây lúc nào?”

“Từ tháng Năm năm ngoái.” An Tâm đáp.

“Từ đâu chuyển đến?”

“Từ Nam Đức.”

Cảnh sát lại nghi hoặc hỏi: “Tại sao cô lại chuyển đến đây?”

“Để làm việc.”

“Cô làm việc ở đâu?”

“Công ty vật liệu xây dựng A.”

“Vậy sao cô lại không làm ở đó nữa?”

“Tôi chuyển đến Bắc Kinh.”

“Đối tượng kết hôn của cô sống ở Bắc Kinh à?”

“Vâng.”

Cảnh sát quay sang nhìn tôi, thấy tôi ôm Tiểu Hùng, anh ta liền hỏi: “Đã có con rồi sao?” Chúng tôi đều không trả lời. Cảnh sát không hỏi thêm gì nữa, cúi đầu nhìn sổ hộ khẩu rồi lại nói: “Hộ khẩu của cô có vấn đề, tại sao lại có nhiều mục để trống thế này?”

An Tâm cũng sớm đoán được sẽ có chuyện này nhưng vẫn giả vờ ngây ngô nói: “Không phải chứ, chắc là khi tôi chuyển đến các anh chưa ghi vào sổ.”

Cảnh sát nói: “Hai ngày nữa các vị quay lại nhé! Cảnh sát làm giấy tờ cho cô lúc đó bị điều đi nơi khác rồi, chúng tôi phải tìm hiểu lại đã.”

Tôi vội lên tiếng: “Chúng tôi chỉ kết hôn thôi mà, phiền anh làm giấy chứng nhận độc thân giúp, chúng tôi còn phải quay về Bắc Kinh để kịp ngày tổ chức hôn lế.”

Cảnh sát lắc đầu, nghiêm nghị nói: “Không được, số hộ khẩu của cô ấy không rõ ràng, chúng tôi bắt buộc phải chứng thực, đó là trách nhiệm của chúng tôi. Sắp tới sẽ quản lý hộ khẩu trên máy tính, thông tin của cô ấy không rõ ràng thì nhập vào máy tính thế nào được.”

Mất nửa ngày mà chẳng thu được kết quả gì, tôi và An Tâm bế con, buồn bã bước ra khỏi ủy ban, không ai nói với ai một lời.

Chúng tôi đứng ở cổng ủy ban một lúc rồi tôi lên tiếng trước: “Có cần tìm người quen nhờ giúp đỡ không? Không nhờ được thì đút ít tiền. Thời buổi này, đừng nói là kết hôn, ngay cả hỏa táng cũng phải có tiền lót tay, nếu không thì còn lâu mới xong việc.”

An Tâm ái ngại nói: “Em không có người quen ở đây.”

Cả hai cũng thở dài, im lặng một lúc lâu. Rồi tôi bỗng nhớ ra một chuyện, nói: “Sao em không đến Nam Đức tìm đơn vị cũ của em, dùng tên cũ làm giấy tờ? Chẳng phải em nói không thích cái tên Hà Yến Hồng sao, anh nghe cũng chẳng thấy hay, tên gì mà quê một cục.”

Em thở dài, nói: “Em vốn không muốn đồng đội cũ biết chuyện kết hôn, họ mà biết thì cũng sẽ không đồng ý cho em dùng cái tên An Tâm để làm thủ tục đâu. Lần trước sếp Phan đến Bắc Kinh công tác, biết em dùng tên thật liền mắng cho em một trận.”

Tôi chán nản hỏi: “Thế bây giờ phải làm thế nào?”

An Tâm trầm ngâm một lúc lâu rồi mới ngập ngừng nói: “Hay là… hay là chúng ta cứ quay về Nam Đức!”

Tôi thấy em đã ngả theo phương án của mình, liền mừng rỡ gật đầu, thơm vào má em một cái rồi nói: “Hay quá, vậy chúng ta đi Nam Đức!”

Tối hôm đó, chúng tôi nghỉ lại Bắc Khâu, sáng sớm hôm sau lên tàu hỏa đi Nam Đức. So với tưởng tượng của tôi, Nam Đức rộng lớn và hiện đại hơn nhiều. Bước xuống tàu hỏa, đập ngay vào mắt tôi là một dãy nhà gạch thấp tầng nhưng phóng tầm mắt ra xa một chút, có thể nhìn thấy rất nhiều nhà cao tầng, cao ốc văn phòng mới được xây. Tòa thị chính, Ủy ban nhân dân thành phố, Sở cảnh sát… đều là những khu nhà hiện đại nhưng tôi không thích kiểu khiến trúc hiện đại này bằng những căn nhà cổ.

Chúng tôi còn thấy tất cả đường phố đều được trao đèn kết hoa, tràn ngập không khí hội hè náo nhiệt, nghe nói sắp đến lễ té nước của dân tộc Thái. Lễ té nước mừng năm mới là ngày lễ quan trọng nhất của dân tộc Thái. Ở Nam Đức chủ yếu là người Hán, Thái và Đức Ngang, ngoài ra còn có dân tộc La Hô, Ha Ni và Bố Lãng… nên có rất nhiều ngày lễ tết.

Tôi và An Tâm không tiêu tốn thời gian vào việc dạo phố, chơi hội mà nhanh chóng tìm chỗ dừng chân. Cách nhà ga không xa có môt dãy nhà cổ được sửa sang thành nhà nghỉ, hai mặt đều trông ra phố lớn. Hai bên đường đều là nhà gỗ mang phong cách kiến trúc của thập niên năm, sáu mươi. Nhà thấp khiến cho tầm nhìn được rộng và thoáng đãng hơn.

Trước cửa nhà nghỉ có trồng mấy cây chuối rừng và mấy loại cây tôi không biết tên, thấp thoáng mấy bông hoa dại. Đám cây cỏ đó không những không có tác dụng làm đẹp cảnh quan mà còn khiến khu nhà trông tồi tàn hơn. May mà nó được đặt trên phông nền là dãy núi Nam Mãng cây cối xanh tươi nên xét về tổng thể, tôi thấy cũng không đến nỗi nào.

Bước vào nhà nghỉ rồi tôi mới nhận ra khu nhà này được xây dựng và bảo tồn từ tận thời nhà Thanh. Tôi và An Tâm thuê một phòng, căn phòng nhỏ chỉ đủ kê một chiếc giường đôi và một cái bàn. Vừa vào phòng, mở cửa sổ ra, chúng tôi đã được chiêm ngưỡng cảnh hoàng hôn trên dãy núi Nam Mãnh. Nhận phòng xong cũng đến giờ cơm tối, lạ là nhà nghỉ này còn có cả dịch vụ trông trẻ nữa. Người trông trẻ là một người phụ nữ trung niên rất nhiệt tình. Nhìn thấy Tiểu Hùng, bà ta liền vui vẻ hỏi chuyện thằng bé. Phí trông trẻ tính theo giờ, mỗi tiếng ba tệ, nếu kèm việc cho ăn thì thêm ba tệ nữa, so với ở Bắc Kinh thì mức gái này rẻ hơn nhiều.

Thế là tôi và An Tâm giao con cho người giữ trẻ. Nhìn thấy Tiểu Hùng vui vẻ chơi đồ chơi đến mức quên cả vẫy tay tạm biệt mẹ, chúng tôi cũng thấy yên tâm, vậy là có thể thoải mái ra phố đi dạo, ăn cơm rồi. Sau khi ăn cơm, tôi bảo An Tâm dắt đi tham quan ký túc xá bên hồ, trụ sở Đội phòng chống ma túy và căn nhà của em và Thiết Quân…

An Tâm có vẻ do dự, nói là cấp trên chưa cho phép em quay lại Nam Đức, nếu đến những nơi đó biết đâu lại gặp phải người quen, cấp trên mà biết thế nào cũng phê bình em, hay là gọi điện báo cho sếp Phan trước rồi hẵng tính tiếp.

Tôi nghĩ em đã lo lắng quá rồi, mệnh lệnh từ một năm trước mà vẫn thực hiện nghiêm túc, lẽ nào làm cảnh sát có mấy ngày mà bị quản lý cả đời luôn? Tôi ra sức năn nỉ: “Em sợ cái gì chứ, trời cũng tối rồi, em cứ cuối đầu mà đi, ai nhận ra được? Anh đi sau một đoạn, coi như không quen biết em.”

Chúng tôi tranh luận một lúc lâu, cuối cùng cũng thỏa hiệp: Gọi điện cho sếp Phan, nếu gặp thì nghe theo lời ông ấy, nếu không gặp thì An Tâm sẽ dẫn tôi đến những nơi đó. Tìm thấy bốt điện thoại công cộng, An Tâm gọi đến số của đội Phòng chống ma túy, người nhấc máy là người em không quen, nói đội trưởng Phan không có ở đó. Gọi đến nhà sếp Phan cũng không có người nghe máy, gọi vào di động thì ngoài vùng phủ sóng. Tôi hỏi An Tâm có cần hỏi người khác không, ví dụ đội phó Tiền chẳng hạn. Em nói không cần, đội phó Tiền tính khí nóng nảy, biết em tự ý quay về chắc chắn sẽ mắng em.

Không liên lạc được với sếp Phan, An Tâm đành phải dẫn tôi đi, nhưng vì không có nhiều thời gian nên chúng tôi chỉ đến được ngôi nhà của em và Thiết Quân. Khi chúng tôi quay về nhà nghỉ, Tiểu Hùng đã ngủ rồi.

Sáng hôm sau, An Tâm vẫn không liên lạc được với sếp Phan, chúng tôi bỗng cảm thấy có chút lo lắng. Chốc chốc An Tâm lại bắt tôi gọi điện đến trụ sở một lần vì sợ người trong đội nhận ra giọng của em. Đến gần tối, đột nhiên điện thoại của sếp Phan lại liên lạc được, chúng tôi đều vui mừng, An Tâm có phần kích động, nói: “Chú Phan, là cháu, An Tâm đây. Giờ cháu đang ở Nam Đức, cháu có việc muốn nói với chú.”

Sếp Phan vô cùng ngạc nhiên, có thể nhận ra ông ta không tán thành việc An Tâm đột nhiên quay về Nam Đức một chút nào. An Tâm vội giải thích rằng em muốn tái hôn, cần phải xin giấy chứng nhận độc thân tại Sở cảnh sát Nam Đức.

An Tâm trình bày xong, sếp Phan im lặng một lúc lâu rồi bảo em đến trụ sở gặp ông ta, và phải đi một mình.

Dập máy, An Tâm có vẻ lo lắng bất an. Sau đó, em bảo tôi trông Tiểu Hùng, nếu muốn đi dạo thì chỉ được đi gần thôi đừng đi xa, em phải đi có việc, sẽ quay về nhanh thôi.

An Tâm đi rồi, tôi bế Tiểu Hùng đi dạo loanh quanh. Thằng bé cứ thút thít khóc, chắc là nó nhớ cô trông trẻ và mấy người bạn nhỏ mới quen. Tôi dỗ mãi nhưng thằng bé còn khóc to hơn. Tôi đành đưa nó về nhà nghỉ, Tiểu Hùng lập tức òa khóc. Cô trông trẻ thấy thế liền dỗ thằng bé, nói cho nó ăn thịt, thế là Tiểu Hùng nín khóc ngay.

Chín giờ An Tâm mới về, nét mặt trầm tư, thấy tôi đứng ở cửa nhà nghỉ hút thuốc còn Tiểu Hùng đang chơi với cô trông trẻ thì có vẻ khó hiểu. Chúng tôi đi đón con rồi trả tiền cho cô trông trẻ. Khi về phòng, tôi nói với An Tâm rằng Tiểu Hùng cứ đòi chơi ở chỗ cô trông trẻ, không ngờ An Tâm lại có phần tức giận, nói: “Sao lại thế được, hay là mấy ngày qua anh phải trông con nên thấy phiền phức? Cũng phải, anh có phải bố đẻ của Tiểu Hùng đâu.”

Tôi biết tâm trạng của em đang không tốt lắm nên mới nói như vậy nhưng trong lòng cũng khó tránh khỏi bực bội. “Em nói cái gì thế? Anh và em sống với nhau lâu như vậy, có khi nào anh nói thấy Tiểu Hùng phiền phức không?”

“Dương Thụy, mấy hôm nay Tiểu Hùng làm phiền anh, trong lòng em cũng không dễ chịu gì. Nó không phải là con anh, anh thấy phiền thì em cũng hiểu được, không trách anh. Em cảm ơn tình cảm anh dành cho mẹ con em bấy lâu nay. Giờ anh thay đổi vẫn còn kịp đấy.”

Tôi tức điên lên, lớn tiếng nói: “Sao anh có thể ghét bỏ Tiểu Hùng được chứ? Em nói đi, rớt cục anh phải làm thế nào mới là đối xử tốt với Tiểu Hùng, mới giống bố đẻ của nó? Nói thực lòng, nếu Tiểu Hùng là con đẻ của anh thì anh tuyệt đối không chiều nó như thế đâu. Anh chiều con là vì em, em có biết không? Anh biết em hi vọng anh sẽ đối xử thật tốt với Tiểu Hùng. Dù em có yêu anh hay không cũng không quan trọng, điều em quan tâm nhất là anh có yêu thương Tiểu Hùng hay không.”

Mặt An Tâm biến sắc, em nói: “Tiểu Hùng là con của em, em yêu nó, còn anh có yêu thương nó hay không là quyền tự do của anh, em không bắt ép anh được. Ngay cả việc anh có yêu em hay không, em cũng không ép buộc.”

Tôi và An Tâm không phải là chưa từng cãi nhau, nhưng trước đây đều là vì những chuyện nhỏ nhặt, nói xong thì thôi. Đó là lần đầu tiên chúng tôi tức giận tới mức nói ra những lời làm tổn thương đối phương. Tôi thấy tình hình hơi căng thẳng nên cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, hơn nữa hình như Tiểu Hùng cũng nhận ra chúng tôi cãi nhau vì nó nên cứ ngồi ngây ra trên giường nhìn chúng tôi. Nhìn thấy thằng bé như vậy, tôi không khỏi xót xa. Tiểu Hùng sắp được hai tuổi rồi, nó đã hiểu được phần nào những lời người lớn nói, chúng tôi không nên cãi nhau trước mặt nó vì như vậy sẽ ảnh hưởng đến tính cách và tâm lý của thằng bé. Thế nên tôi phải kiềm chế, thực ra chỉ cần mỗi người bớt đi một câu thì mọi giận hờn đều có thể tan biến nhưng tôi cũng hiểu được một điều, giữa chúng tôi đã có một đám mây đen bao phủ, và khởi nguồn của đám mây đó chính là Tiểu Hùng.

Thấy tôi không nói nữa, An Tâm cũng im lặng. Tôi vốn định hỏi em lúc nãy đi tìm sếp Phan nói chuyện thế nào nhưng vừa cãi nhau xong, mặt ai cũng sa sầm nên không tiện hỏi.

Sáng hôm sau, Tiến Hùng tỉnh dậy trước, nó bò từ chỗ mẹ sang chỗ tôi, muốn tôi mặc quần áo cho. Thường ngày đều là tôi mặc quần áo cho Tiểu Hùng nên nó đã quen rồi. Đúng lúc đó, An Tâm cũng dậy, còn giúp tôi thay quần áo cho con. Nhìn mặt em thì biết cơn tức giận hôm trước đã giảm đi nhiều.

Tôi chưa kịp hỏi An Tâm cuộc trò chuyện với sếp Phan thế nào thì ông ta đã tới, trông ông ta vẫn chẳng khác gì một năm trước, khi tôi nhìn thấy ở cổng trường dạy võ. Ông ta bắt tay tôi và cũng không nói gì nhiều. An Tâm bảo tôi bế Tiểu Hùng ra ngoài đi dạo. Khi ra đến cửa, tôi nghe thấy sếp Phan hỏi An Tâm: “Cậu ta bao nhiêu tuổi rồi?”

Tôi biết ông ta đang hỏi về tôi, thầm nghĩ cấp trên của An Tâm quản lý hơi chặt rồi, An Tâm không phải là trẻ con, chắc ông ta chê tôi còn trẻ, không muốn An Tâm lấy tôi.

Tôi cõng Tiểu Hùng đi dạo trong sân, còn An Tâm và sếp Phan ngồi nói chuyện trong phòng. Chắc sợ người khác nghe thấy nên họ cố tình nói rất nhỏ, khiến tôi có cảm giác họ đang bàn chuyện đại sự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.