Ngốc Nghếch Nữ Nhân Hành Phiến Ký

Chương 19




Mộ Vân Thường, đây là chuyện gì xảy ra?” Mộ Vân Long nghiêm túc nhìn muội muội, một cô nương độc thân chưa xuất giá cùng một người nam nhân ở cùng nhau, sau này truyền ra ngoài, nàng còn có mặt mũi nào sống trên đời.

Nhìn khuôn mặt đại ca suy sụp, Mộ Vân Thường mếu máo, hốc mắt đỏ, ủy khuất nói,

” còn không phải hắn ……”

Ngày ấy sau khi thấy một đoạn chân tình của đại ca cùng Đàm Tiểu Hâm, nàng trở lại động, mang theo lão ô quy chuẩn bị một mình lưu lạc giang hồ.

Ra bên ngoài, mới biết được muốn làm chuyện gì, đều cần bạc, nhưng trên người nàng một quan tiền đều không có, đói đến choáng váng, không có cách nào, nhìn lão ô quy, định bắt nó bán, đổi lấy cái bánh bao ăn cũng tốt.

Vì thế lão ô quy bị Mộ gia nhị tiểu thư bán cho một nhà hàng. Còn nàng được một bát cháo trắng.

Ăn xong, cẩn thận chạy đến phòng bếp nhà hàng đó tìm lão ô quy, phát hiện lão ô quy đã được làm sạch, quăng vào trong nồi, mà lão ô quy kia còn thản nhiên bơi qua bơi lại trong nồi. (con rùa này điếc không sợ súng)

Thừa dịp không có ai, nàng ôm lấy lão ô quy , chạy mất.

Nàng đường đường là nhị tiểu thư Phong Vân Bảo nhưng lại lưu lạc đến mức như thế này, vốn định đi tìm đại ca, nhưng lại nhớ tới Đàm Tiểu Hâm kia làm nàng tức đến điên người, ngay lập tức quên luôn ý nghĩ trong đầu.

Không có chỗ nào đi, mà người bên ngoài đối với Phong Vân Bảo lại có hiểu lầm. Nàng đành phải ở trong ngôi miếu đổ nát mấy ngày, thật sự đói chịu không nổi , đành phải kiên trì trở về Tiểu Kim Môn .

Vừa tới chân núi, nghe được cách đó không xa, có người kêu cứu, Mộ Vân Thường thấy kỳ quái, một nơi như thế này lại có người đi đến, theo tiếng kêu tìm đến, chỉ thấy một thư sinh cõng một kiện hành trang, đang bị bùn dần dần nuốt xuống.

Không nghĩ nhiều, Mộ Vân Thường phi thân qua, kéo người này ra.

” Oh ” thối quá, người này sao lại ngốc như vậy nha, đường lớn không đi, lại đi đến khu rừng hoang tàn vắng vẻ này.

” ngươi có sao không.” chỉ thấy hắn nằm trên mặt đất, không nhúc nhích.

” aiz, quên đi, nhìn dáng vẻ của ngươi, cùng là người lưu lạc thiên hạ, gặp gỡ không cần quen biết. Mang ngươi cùng đi vậy.”

Vứt bỏ giá sách của hắn, hai người lượn vòng đến cửa động, vừa muốn tiến vào, lão ô quy không biết như thế lại đi ra, đi xuống núi , Mộ Vân Thường lập tức quăng thư sinh vào trong động, chính mình lại phi xuống núi tìm lão ô quy.

Nói như thế, hai người cũng không quen biết, nhìn Mộ Vân Thường mấy ngày không thấy, mặt gầy yếu, Mộ Vân Long có chút đau lòng, lại nghĩ, để cho nàng chịu chút khổ cực cũng tốt.

Đợi hai người rửa mặt chải đầu xong, năm người đều ngồi xuống bàn đá trước mặt.

” tiểu sinh cảm tạ ơn cứu mạng của cô nương.” thư sinh nói xong đứng dậy thi lễ với Mộ Vân Thường. Mộ Vân Thường đáp lễ.

Thư sinh lại đi đến trước mặt Mộ Vân Long,

” tiểu sinh tạ ơn cứu mạng của công tử ” dứt lời, lại thi lễ với Mộ Vân Long, Mộ Vân Long đáp lễ, cũng nói

” việc nhỏ, ngươi không cần để ý.”

” tiểu sinh tạ ơn công tử tặng khăn ” thi lễ với Mộ Vân Phi, Mộ Vân Long trong lòng âm thầm buồn cười, thư sinh này sao lại cổ hủ như vậy, nhưng cũng đáp lễ.

(cái này hoàn toàn là văn của tác giả nhé, ta cũng đang k hiểu sao thi lễ vs Phi ka mà Long ca đáp lễ)

Thư sinh lại đi đến bên người Đàm Tiểu Hâm, chắp hai tay, nói:” tiểu……”

” đừng, đừng, ngươi đừng cảm tạ ta, ngươi không cần cổ hủ như vậy được không,”

Đàm Tiểu Hâm bị hành động của thư sinh dán chặt vào mắt, thực chịu không nổi, trên đời này lại có nam tử như thế. Không biết Mộ Vân Thường làm sao có thể gặp được người này.

” không thể, chịu lễ của người, tất phải cảm ơn, nếu không coi là vô lễ.” thư sinh hiển nhiên không có ý định từ bỏ.

Trên bàn ba người khác, khóe miệng mang ý cười.

Đàm Tiểu Hâm nghe hắn nói, miệng cũng vặn vẹo,

” vậy ngươi phải cảm tạ ta nhiều lắm, cảm tạ bảo bối động của ta cho ngươi dung thân, cảm tạ nước của ta cho ngươi gội đầu, cảm tạ lược cảu ta cho ngươi chải, cảm tạ ghế của ta cho ngươi ngồi, cám tạ gió của ta cho ngươi thổi, cám tạ ánh sáng của ta cho ngươi nhìn, cám tạ hoa của ta cho ngươi ngửi…… cả đời này của người đều phải dùng để cảm tạ ta .” Đàm Tiểu Hâm giống như đang niệm kinh, nói một chuỗi dài.

Mộ Vân Phi đã cười ra tiếng . Đàm Tiểu Hâm trợn mắt liếc hắn một cái.

” Sai, cô nương, gió, ánh sáng, hoa trong lời của cố nương là những thứ thuộc về tự nhiên, không cần cảm tạ cô nương, muốn tạ cũng chỉ có thể tạ thần tiên trên trời hoặc là Bồ Tát trong miếu.”

Cứu mạng a, Đàm Tiểu Hâm muốn điên mất rồi. (chị gặp đối thủ rồi =)) )

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.