Ngốc Bẩm Sinh

Chương 53: 53: Con Đừng Ép Ba





Người dịch: Tồ Đảm Đang
"Cậu và Phó Hiểu Lệ có quan hệ gì?"
"Lần trước cậu gặp bà ta là khi nào?"
"Hai người đã nói những gì?"
"Khi Phó Hiểu Lệ hành hung, cậu đang ở đâu?"
"Cùng với ai?"
...
Trong đồn cảnh sát, Phó Gia nghe câu hỏi của cảnh sát, cậu phản ứng chậm chạp, cảnh sát luôn phải hỏi đến lần thứ ba cậu mới trả lời được.
Cậu như thể đã mất đi thị lực, thế giới trong mắt mình bỗng biến thành màu trắng đen, không có chút ánh sáng nào cả.
Thậm chí cậu còn nghĩ vớ vẩn rằng, cậu có thể nói dối không? Có thể nói với cảnh sát rằng cậu và Phó Hiểu Lệ không có quan hệ gì cả, cậu chưa từng gặp bà ta, cậu không có mẹ, từ nhỏ tới lớn cậu chỉ có một mình thôi không?
"Cậu là mối quan hệ dòng họ trực tiếp duy nhất của Phó Hiểu Lệ." Sau khi điều tra xong, cảnh sát nói.

"Khoảng thời gian này không được rời khỏi nội thành, sau này chúng tôi vẫn sẽ liên lạc, cảm ơn đã phối hợp."
Cậu tê dại đáp lại một tiếng, được cảnh sát đưa ra khỏi đồn.
Bên ngoài cổng có người gọi cậu lại: "Phó Gia?"
Cậu quay đầu lại, nhận ra đó là cô Lưu.
Vì quan hệ với Lục Tề An nên cô Lưu rất chú ý đến Phó Gia, nghe cảnh sát đến trường tìm cậu thì cô Lưu lập tức đi theo.
"Em vẫn ổn chứ?" Cô Lưu thấy sắc mặt không có tí máu của cậu, bà choàng tay lên vai cậu, dịu giọng nói.

"Không xảy ra việc gì chứ, cô thấy em ra ngay, chắc là không có việc gì lớn đâu."
Cô Lưu vừa nói vừa than thở trong lòng.

Bà biết, chuyện mà Phó Gia gặp phải tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ.


Bà là chủ nhiệm khoa của trường, nhưng vì sao cảnh sát lại gọi học sinh đi vì chuyện gì mà bà lại không thể nghe ngóng được chút tin tức nào.

Sau khi đến đồn cảnh sát, bà muốn đi vào gặp Phó Gia thì bị cản lại, bà quay đi định nghe ngóng thì lại bị ngăn lại.
Có một thế lực khổng lồ nào đó đang ngăn cản bà lại, thế lực này cả bà và Phó Gia đều không thể nào chống lại được.
"Cô Lưu, em muốn..." Phó Gia do dự mở lời.

"Em muốn..."
Em muốn gặp Lục Tề An.
Trái tim của Phó Gia đau đớn quặn thắt, cậu không dám gọi ra cái tên ấy.
Cậu hoảng hốt lo sợ không rõ được gì cả, chuyện duy nhất cậu rõ ràng được là: Phó Hiểu Lệ đã hãm hại Lục Uyển Khanh.
Mẹ cậu, hãm hại cô của Lục Tề An.
Nếu như Lục Uyển Khanh xảy ra chuyện gì, thì họ phải làm sao đây?
"Em muốn gì?" Cô Lưu hỏi.

"Em muốn xin nghỉ phép sao? Cô biết, hiện giờ em không thích hợp quay về lớp đi học, để cô đưa em về nhà, em nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai lại đến trường đi học bình thường, không sao đâu."
Nghe đến hai từ "đi học", Phó Gia ngẩn người ra, sau đó vội vàng nói: "Cô Lưu, em muốn về lại lớp học."
Cậu cố chấp nghĩ: Cậu phải về tiếp tục đi học mới được.

Cậu phải cố gắng học tập, nếu không sẽ không vào được trường đại học A.
Cô Lưu cười lên: "Em muốn về lớp sao? Được, em muốn thì giờ chúng ta về lớp học."
Bà gọi một chiếc taxi, dẫn Phó Gia về lại lục trung, bà không để Phó Gia đi về thẳng lớp học mà là dẫn cậu về văn phòng của mình, định rót cho cậu một cốc nước rồi làm công tác tư tưởng.
Nhưng bà không ngờ được phó hiệu trưởng đã đợi bà ở văn phòng rồi, nhìn thấy bà dẫn Phó Gia về, phó hiệu trưởng lộ ra vẻ mặt khó xử.
Trong lòng bà thấy thấp thỏm, miễn cưỡng mỉm cười, hỏi: "Phó hiệu trưởng, xảy ra chuyện gì vậy?"
Phó hiệu trưởng lúng túng nhìn Phó Gia, nói: "Cô Lưu à, học bạ của Phó Gia, xảy ra chút vấn đề..."

Trước khi cảnh sát gọi cho Phó Gia một tiếng, Lục Tề An đã nhận được điện thoại của ba mình, hắn vội vàng chạy đến bệnh viện.
Lục Trí Viễn là người nhận được tin nhanh nhất, không may là rạng sáng hôm nay ông đã xuất cảnh rồi, nhanh nhất cũng phải mười tiếng nữa mới về được.

Vì vậy, Lục Trí Viễn nửa đời người điềm tĩnh cũng tức giận đến mức đập vỡ điện thoại, mắt long sòng sọc trước bao nhiêu cấp dưới trong cuộc họp.
Trong mười tiếng này, chuyện của nhà họ Lục đều đè hết lên vai của Lục Tề An.
Phần bụng của Lục Uyển Khanh bị đâm hai nhát thấu xương.

Nhưng may là điện thoại của bà đã gọi được đến bảo vệ, lúc bị đâm và có phản kháng cật lực, không để Phó Hiểu Lệ xuống đến dao thứ ba, chống cự đến lúc bảo vệ đến kịp.
Nhưng tình hình của bà không mấy lạc quan, Phó Hiểu Lệ đã làm tổn thương đến nội tạng cảu bà, độ nguy hiểm khi phẫu thuật rất cao, rất có thể sẽ không cứu được bà.
Sau khi Lục Tề An đuổi tới bệnh viện, trợ lý lập tức đưa giấy đồng ý phẫu thuật cho hắn, hối thúc bảo: "Tề An, ký tên."
Sắc mặt Lục Tề An trắng bệch, trán đổ một lớp mồ hôi mỏng, hắn cầm bút ký mạnh vào, bàn tay lồi cả gân xanh lên.
Sau khi ký xong, hắn đưa giấy đồng ý lại cho y tá bên cạnh, sức lực của hắn cũng bị rút cạn sạch theo tờ giấy bị rút đi trên tay mình.
Trợ lý thấy hắn căng thẳng sợ hắn sẽ không chống cự nổi, bèn vỗ nhẹ lên vai hắn an ủi nói: "Tề An, Lục tiên sinh đã đang trên đường về rồi, cậu đừng lo lắng, Lục tiểu thư sẽ bình an vô sự thôi."
Lục Tề An cắn chặt răng đẩy tay anh ra, nói: "Liên lạc về nhà, trông chừng Phong Phong, không được để nó biết chút tin tức nào, ngoài ra, hiện trường và bệnh viên đều phải bịt kín hết tin tức, chú ý bên truyền thông, chuyện cô tôi bị thương không được truyền ra ngoài."
Hơi thở ổn định mạch lạc của hắn làm trợ lý hơi bất ngờ: "Được, còn cần tôi làm gì nữa không?"
Lục Tề An cau mày lại, liều mạng suy nghĩ, hắn không thể để sự việc trở nên tồi tệ hơn, tuyệt đối không thể.
"Bên biệt thự, phái người của cô tôi đi làm đi, anh dành thời gian ra chú ý bên phía cảnh sát." Lục Tề An hít thở thật sâu, nhịn lại cơn đau đớn như bị kim đâm vào ở lồng ngực.

"Đích thân anh theo sát tiến trình điều tra, đừng để Lâm Hằng nhúng tay vào."
Trợ lý gật đầu, trong đầu tự vẽ ra một suy nghĩ đại khái: "Tôi hiểu rồi, tôi đi làm ngay đây."
"Vẫn chưa được." Lục Tề An lắc đầu, ánh mắt dần trở nên tàn nhẫn.

"Trước khi đến đồn cảnh sát, anh cho người tìm ra Lâm Hằng, nhốt hắn lại, khiến hắn mất khả năng đi lại đi."

Trợ lý cả kinh, nói: "Tề An, bề ngoài Lâm Hằng không làm gì cả, nếu chúng ta tự ý ra tay với gã, có khi..."
"Nếu anh làm tốt, thì không sao cả." Lục Tề An ngắt lời anh.
Trở lý thở dài, không nói thêm gì nữa.
Lục Tề An vừa rồi đã thể hiện ra được khí chất mà anh rất quen thuộc: Kiên nghị, chắc chắn, không phải nghi ngờ.

Không khác gì với Lục Trí Viễn.
Sau đó mười tiếng liền Lục Tề An không nghỉ ngơi một giây phút nào, hắn không ngừng nghe điện thoại, gọi điện thoại, không ngừng đối mặt với vấn đề, rồi lại giải quyết vấn đề, giống như cả thế giới đều đang tìm hắn, đợi hắn ra quyết định vậy.

Hắn nói mãi đến họng khô lưỡi đắng, trong mắt chỉ toàn là tia máu.
Trong mười tiếng này, ca phẫu thuật của Lục Uyển Khanh đã thành công, đây là sự an ủi duy nhất với Lục Tề An.

Nhưng, cho dù đã phẫu thuật thành công rồi Lục Uyển Khanh cũng vẫn chưa thoát khỏi hiểm nguy, bà vẫn hôn mê bất tỉnh, vẫn có khả năng để lại di chứng thương thật nội tạng suốt đời.
Sau khi vào đêm, cuối cùng Lục Trí Viễn cũng vào đến bệnh viện.

Ông chẳng nhìn lấy Lục Tề An một cái mà đi thẳng vào phòng ICU, nhìn Lục Uyển Khanh đang bị cắm đầy ống nằm trên giường bệnh cách một lớp kính thủy tinh.
Lục Tề An đi đến bên cạnh ông, nói với ông tình hình đại khái trong mười tiếng đồng hồ qua.
Lục Trí Viễn im lặng lắng nghe, sự chú ý vẫn nằm trên người Lục Uyển Khanh.
Không ai ngắt lời, Lục Tề An nhanh chóng nói xong.

Hắn chờ đợi sự trả lời của ông, nhưng ông đã không.
Hai người rơi vào sự im lặng lâu dài.
Không biết qua bao lâu, Lục Tề An nói: "Ba, con muốn đi một lúc."
Hắn đã ổn định được tình hình, không để cho mọi chuyện chuyển biến xấu đi, đợi ba mình quay trở lại.

Lục Uyển Khanh cũng đã phẫu thuật thành công, còn lại một con đường sống, đây chẳng phải có nghĩa rằng cuối cùng hắn cũng có thể thở phào một hơi, để trống bộ não ra mà nghĩ về người đó rồi sao?
Lục Trí Viễn nhìn con trai mình, nói khẳng định: "Con muốn đi tìm Phó Gia."
Lục Tề An nắm chặt tay lại, nói: "Đúng vậy, ba, Phó Hiểu Lệ tội ác khó dung, nhưng chuyện này không liên quan đến Phó Gia, cậu ấy không sai."
"Lục Tề An, con nhìn cho kỹ, người đang nằm trước mắt này là cô của con, sống chết chưa biết được, mà con lại nói Phó Gia không sai?" Lục Trí Viễn không nổi giận, mà ông rất lạnh lùng.


"Phó Hiểu Lệ là mẹ nó, đây chính là cái sai của nó."
Lục Tề An muốn phản bác, nhưng cổ họng lại đau không chịu được, không thể phát ra được âm thanh.
Lục Trí Viễn xoa xoa mi tâm, mất hoàn toàn sự nhẫn nại.

"Rời bỏ nó đi, Tề An.

Tương lai của con đã quyết định xong rồi, đợi tình hình của cô con ổn định lại ba sẽ chuyển nó ra nước ngoài trị liệu, vừa hay để Phong Phong đi theo ra nước ngoài điều trị, con xuất ngoại cùng với họ đi, học ở trường đại học mà chúng ta đã chọn từ trước, về lại với quỹ đạo vốn có đi."
Bàn tay của Lục Tề An đang run lẩy bẩy.
Khi nhận được tin tức Lục Tề An đã dự đoán được tình hình bây giờ rồi.

Nhưng hắn không muốn nhận, không thể nhận.
Hắn cố gắng hết sức, nói: "Ba, con không thể..."
"Nghe lời đi, Tề An." Giọng nói của Lục Trí Viễn hơi mệt mỏi.

"Đừng càn quấy nữa, chỉ cần ba muốn thì ba có vô số cách để hủy hoại Phó Gia, con đừng ép ba ra tay với nó."
Hiện thực giống như một chiếc đinh bén nhọn đóng hắn xuống với vực sâu thăm thẳm, không thể nào vùng vẫy được.
Hắn cảm thấy bất lực vô vàn.

Hắn những tưởng rằng hắn có thể chống lại được ba mình, có thể dần dần thay đổi quan niệm của ông, cũng có thể tự mình bảo vệ cho Phó Gia.

Nhưng trên thực tế, hắn chỉ là chưa chọc tức ba hắn một cách triệt để mà thôi, ba hắn cũng chưa hề nghiêm túc, nếu ông ấy thật sự quyết tâm, thì hắn cũng không đủ sức phản kháng đâu.
Đến lúc này, hắn mới nhận ra mình và Phó Gia đã trèo cao té đau, những tưởng có thể đi được cao hơn, nhưng chỉ cần đi thêm một bước, dù chỉ là một bước thôi cũng sẽ bước vào khoảng không và rơi xuống vách núi.
Hiện giờ, họ đã đi đến bước đường này rồi.
Lục Tề An hạ mi mắt xuống, giọng nói khàn đặt: "Con sẽ nghe theo sự sắp xếp của ba, ba, xin ba hãy tha cho Phó Gia."
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Lục Tề An cúi đầu van xin ba hắn.
Hắn nghe được rất rõ, một đốt xương trong cơ thể hắn đã gãy đoạn rồi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.