Ngốc Bẩm Sinh

Chương 38: 38: Dễ Dễ Thương





Người dịch: Tồ Đảm Đang
Trước giờ Lục Tề An đều rất biết nhịn.
Không cần biết là yêu hận hay dục vọng đang sôi sục trong cơ thể hắn như thế nào, chỉ cần nhịn lại thì sẽ duy trì được vẻ bình tĩnh bên ngoài.
Đáng tiếc, bây giờ Lục Tề An còn chưa đến hai mươi tuổi, nếu như hắn lớn hơn hai mươi tuổi nữa thì có lẽ có thể mặc cho Phó Gia khiêu khích, nhưng hắn bây giờ chỉ là một thanh niên khỏe mạnh, tinh lực đồi dào mà thôi.
Tuy Phó Gia liếm cách hai lớp vải nhưng lại làm Lục Tề An mất kiềm chế hơn cả trực tiếp chạm vào.

Mỗi lần hôn nhau, lưỡi của Phó Gia đều sẽ dính lấy trong miệng hắn đưa tới đẩy lui, cảm giác trơn ướt mềm mại ấy lưu mãi ở trong tâm trí của hắn.

Bây giờ, loại xúc cảm ấy lại chuyển từ miệng hắn xuống dục vọng ở dưới, hắn không thể nào không có phản ứng được.

Đọc truyện hay, truy cập ngay ++ trùmtr uуệИ.VИ ++
Hơi thở của hắn trở nên thô hơn, nghe như đang thở hồng hộc sau khi chạy xong.

Theo tiếng hít thở này, hắn nói: "Cậu luôn lo lắng chuyện này sao?"
Phó Gia hơi ngây người ra.
Người chủ động sáp đến là cậu, người chủ động liếm người ta cũng là cậu, nhưng khi tận mắt thấy chỗ mình vừa liếm ấy dần dần cương lên, chọc vào quần, nóng hổi tỳ vào mặt cậu, trong đầu cậu liền nổ oành một tiếng, suy nghĩ bay loạn xạ, lời thoại chuẩn bị sẵn cũng quên hết sạch.
Cậu ấp úng một lúc, nói cà lăm: "Không, không lo lắng được sao?"
Lục Tề An chống tay xuống bên cạnh, nhổm người dậy bật đèn bên cạnh lên.

Công suất đèn thấp, ánh đèn ngả vàng, chỉ có thể xem như đèn đêm nhỏ, nhưng khoảnh khắc ánh đèn sáng lên ấy, Phó Gia lại giật cả mình, vội vàng dùng mu bàn tay che mặt lại.
Cho dù cậu đã gom đầy đủ tâm lý chuẩn bị rồi, nhưng cậu vẫn hi vọng có được sự che chở của bóng đêm.

Cậu không muốn Lục Tề An nhìn thấy rõ dáng vẻ cầu hoan của cậu, cậu cũng không muốn nhìn thấy mình quá rõ.
Dưới ánh đèn yếu ớt, Lục Tề An nhìn thấy rõ gương mặt của Phó Gia.

Mặt cậu đỏ hồng lên, ngay cả cổ và tai cũng đỏ theo.


Cả gương mặt, màu ở ở khóe mắt là đậm nhất, hơi rũ xuống, giống như chỉ cần chạm nhẹ vào thì sẽ chảy máu ra vậy.
Áo ngủ của Phó Gia chỉ cài ba bốn cúc, đang tụt lỏng lẻo trên người cậu.

Lục Tề An nhìn thấy ngực trần của cậu, và cả hai đầu ngực đang dựng đứng trước ngực, run rẩy theo từng nhịp thở của cậu.
Bỗng Lục Tề An giống như lâm thân vào biển lửa, khô nóng khó chịu.

Dục vọng của hắn không có bất cứ sự an ủi nào nhưng lại cứng tới mức trướng đau, còn dữ dội hơn cả bao nhiêu lần cương cứng trước đây.

Hắn không nói chuyện, nuốt khan ngụm nước bọt, đưa tay đi tắt đèn.
Bóng tối lại bao trùm lấy hai người một lần nữa, lần này không chỉ cho Phó Gia dũng khí mà còn cho cả Lục Tề An dũng khí.
Hắn ngồi thẳng dậy, dựa lưng vào đầu giường, ôm Phó Gia lên, để cậu dựa vào người mình.
Không biết là do căng thẳng hay xấu hổ, Phó Gia mất tự nhiên đẩy tay hai cái, nhưng sức lực lại mềm mỏng, không hề có tác dụng gì cả.
Lục Tề An nói: "Xin lỗi, trước đây tôi không nói rõ, khiến cậu lo lắng."
Giọng điệu của hắn bình tĩnh, nhưng giọng nói lại khàn khàn trầm thấp, khiến người nghe thấy ngứa tay vô cớ.

Phó Gia luống cuống che tai lại, không biết nên nói gì.
"Trước đây tôi từng nói, tôi không ghét cậu cũng không thương hại cậu, những lời này có lẽ không có sức thuyết phục nào với cậu." Lục Tề An nói chậm rãi.

"Người thân của tôi không thích cậu không có nghĩa là tôi không thích cậu.

Tôi không thấy cậu làm sai điều gì cả, cậu không cần phải vì những chỉ trích của họ mà cảm thấy tự ti.

Cậu rất ưu tú, rất dễ thương, tôi rất thích cậu, đây là tất cả lý do mà tôi và cậu ở bên nhau."
Giờ phút này đây, Lục Tề An thẳng thắn hơn bao giờ hết, không chỉ với Phó Gia, hơn thế nữa là đối với chính hắn.
Đây là tiến triển mà Phó Gia không hề ngờ tới được, bởi vì quá bất ngờ, mấy giây sau cậu hoàn hồn lại được, nhận ra hắn đã nói ra từ nào đó: "Dễ...!dễ dễ thương?"
Cậu nhìn Lục Tề An ngơ ngác.
Trong bóng tối, cậu không thể nhìn rõ được đối phương trừ ánh mắt.


Ánh mắt chăm chú của Phó Gia ít nhiều gì cũng an ủi được cơn xao động tình dục trong hắn, hắn nhịn xuống, hôn lên trán của Phó Gia: "Đúng vậy, rất dễ thương."
Phó Gia xúc động thở gấp vài tiếng, như là sắp khóc ra luôn.

Cậu bám mạnh lên vai của Lục Tề An, ngẩng mặt lên hôn hắn.

Vì dùng nhiều sức nên móng tay cũng đâm vào trong máu thịt.

Lục Tề An không đẩy cậu ra, để mặc sức cậu hôn tới liếm lui, nghe cậu nói năng lộn xộn: "Cậu cũng vậy...!cậu thật tốt, thật tốt..."
Cậu chỉ có thể hình dung ra được một chữ tốt mà thôi, như thể chữ này có thể đại diện cho tất cả mọi thứ tích cực trên thế giới này vậy.
Hai người đều đã cương lên rất lâu, chỉ hôn nhau thôi không thể giải quyết được chuyện gì, trái lại còn dần đốc cao thêm dục vọng.

Phản ứng cơ thể của Phó Gia rất thẳng thắn, cậu bám chặt vào người của Lục Tề An cọ tới cọ lui, dương v*t ngẩng cao đầu chạm vào nhau cách lớp quần áo, chỉ ma sát vài cái Phó Gia đã không chịu đựng được nữa rồi, cơ thể cứ run rẩy liên tục.
Lục Tề An đưa tay ra, cởi quần của Phó Gia xuống.

Dục vọng của Phó Gia có màu nhạt, ngay cả lông cũng thưa thớt, khi sờ lên thì nó cực kỳ nhẵn mịn, may mà kích thước cũng không bị bỏ lại quá xa so vơi người cùng lứa tuổi.

Vì đã cứng lên rất lâu rồi, phần đầu bí thành màu đỏ sẫm, vểnh cao lên, gần như muốn chạm vào phần bụng dưới.

Lục Tề An nắm lấy dục vọng ấy tuốt giúp cậu, thỉnh thoảng ngón tay hắn quệt lên phần đỉnh đầu, nơi đó sẽ nhanh chóng tiết ra một ít chất lỏng sền sệt trong suốt, khi sờ lên thì rất trơn trượt.
Phó Gia nín nhịn khổ sở, không muốn bắn vừa nhanh vừa chật vật như lần trước nữa.

Nhưng đáng tiếc, tay súng nhanh vẫn là tay súng nhanh, cậu không chống cự được bao lâu thì đã bắn từng đợt từng đợt vào tay của Lục Tề An rồi.

Cậu bắn rất gấp, tinh dịch dính lên cả ga trải giường, bụng của Lục Tề An cũng bị dính không ít.
"Ha...ha..." Cậu thở gấp không ngừng, ôm chặt Lục Tề An lại lấy bình tĩnh, sau đó bàn tay run rẩy sờ xuống thân dưới của Lục Tề An.

Cái đó vẫn vừa cứng vừa lớn, một tay cậu không cầm hết được, cậu tuốt chậm rãi vô cùng.


Tốc độ không nhanh không chậm này có thể nói là cực kỳ dày vò đối với Lục Tề An, hắn cắn lên lỗ tai của Phó Gia giống như đang hối thúc cậu.
Phó Gia cố gắng làm nhanh hơn, dùng thêm một tay để hỗ trợ, sau khi nắm hai tay lại, cậu lại càng cảm nhận rõ hơn về nhiệt độ của Lục Tề An, dần dần đổ mồ hôi ra, nơi vừa được giải tỏa kia lại bắt đầu tỉnh lại.
Cậu cứ dày vò chậm rãi như vậy, đến mức chính mình sắp bắn ra rồi thì thứ trong tay mình mới giật nảy bắn ra.
Lục Tề An bắn vừa nhiều vừa đặc, một tay của Phó Gia cầm không xuể, mặc nó chảy khắp nơi, hòa cùng với cái cậu vừa bắn trước đó.

Cậu ôm lấy Lục Tề An thỏa mãn, tiếng rên hừ nhỏ nhẹ đè nén trong cổ họng phát ra từ hắn.
Toàn thân của Phó Gia đều bị tiếng rên ấy làm cho tê dại.
"Thêm lần nữa đi..." Phó Gia không tự chủ được nói.
Lục Tề An thở chậm một hơi, chịu đựng cơn sung sướng sau khi giải tỏa, tìm về lý trí và bình tĩnh: "Không được, ngày mai còn phải đi học."
Phó Gia kéo dài âm cuối: "Chúng ta trốn thêm một ngày nữa đi mà..."
Lục Tề An vỗ lên lưng Phó Gia, ngữ khí nửa nghiêm túc nửa dỗ dành: "Nếu nghỉ thêm một ngày thì giáo viên phạt cậu viết thêm một bản kiểm điểm, lần này tôi không viết giúp cậu nữa đâu."
"Hả?" Phó Gia nhìn hắn kinh hãi.

"Vậy hôm nay chúng ta nghĩ sẽ bị phạt viết bản kiểm điểm sao?"
Thật ra sáng hôm nay trước khi đi công viên Lục Tề An đã xin nghỉ với giáo viên rồi, cô Lưu không cần hỏi gì thêm mà duyệt thẳng luôn.

Nhưng lúc này Lục Tề An lại gật đầu nói: "Chắc là vậy."
Phó Gia héo úa trong chớp mắt.
Lục Tề An thấy phản ứng của cậu dễ thương cực kỳ, không kiềm chế được dỗ dành cậu: "Cậu nghe lời đừng quậy nữa thì tôi sẽ viết giúp cậu."
Phó Gia ưhm một tiếng, tâm trạng lại sáng sủa lên.
Xong hết trận này cơ thể hai người vừa là mồ hôi vừa là tinh dịch, buộc phải tắm mới được.

Phó Gia quấn lấy Lục Tề An đòi tắm chung, Lục Tề An xả nước vào bồn tắm trong phòng ngủ, bế Phó Gia vào trước rồi mình mới ngồi từ từ vào.
Bồn tắm đơn không chứa được hai người, nên Phó Gia ôm hai chân lại thành một cục nhỏ, Lục Tề An cũng cong chân lại mới ngồi vào được.

Hai người đều trần truồng, không có bất cứ che đậy gì của quần áo, ngồi đối mặt với nhau, nhìn rõ từng đường nét cơ thể của đối phương trong hơi nước bốc lên mịt mờ.
Cơ thể của Lục Tề An rắn chắc hơn Phó Gia nhiều, đường nét cơ bắp rõ ràng, màu da cũng đậm hơn một chút.

Phó Gia nhìn một chút thôi mà máu huyết đã dâng trào, suýt nữa thì chảy cả máu mũi.
Cậu úp mặt vào trong nước, nói lõm bõm gì đó.
Lục Tề An chỉ nghe thấy tiếng nước, không nghe được chữ nào hoàn chỉnh.


Hắn hỏi: "Cậu nói gì?"
Toàn thân Phó Gia trên dưới không chỗ nào là không ửng hồng lên, cậu ngẩng nửa gương mặt ấy ra khỏi mặt nước, mắt và miệng đều lấp lánh ánh nước.

"Tôi nói...!tôi nói sao hôm nay cậu không làm bước cuối cùng với tôi?"
Lục Tề An ngẩn người.
Ánh mắt của Phó Gia rời rạc, dùng tay sờ lên mũi mình, xác định mình không chảy máu mũi rồi mới nói tiếp: "Tôi...!trước đây tôi cũng không biết nên làm thế nào, hôm nay nhân lúc cậu đi tắm tôi dùng máy tính của cậu để tra thử, hình như cũng không khó lắm.

Cậu hiểu biết như vậy, chắc biết rõ hơn tôi đúng không...!Tôi có thể nằm dưới, làm làm làm làm rộng xong rồi thì cậu sẽ không đâu, tôi cũng không đau..."
Phó Gia nói xong câu này thì toàn thân đã mềm oặt ra, không còn tí sức nào nữa.
Lục Tề An kinh ngạc nhìn cậu, thậm chí hơi không thể bình tĩnh được.
Không biết tự khi nào, Phó Gia trước mặt hắn lại luôn biểu hiện dũng cảm, thẳng thắn, nhiệt tình đến vậy.

Dù cho nhất thời hắn làm Phó Gia chán nản suy sụp, Phó Gia cũng sẽ vực dậy tinh thần lên, theo đuổi hắn lại từ đầu, nhiệt huyết trong mắt cậu chưa bao giờ biến mất.
So với Phó Gia mà nói, hắn quá đỏng đảnh.
"Bởi vì..." Lục Tề An nói.

"Vì ở nhà không có gel bôi trơn và bao cao su, có thời gian tôi đi mua."
Phó Gia choáng váng.
Một giây sau, cậu hụp cả đầu xuống mặt nước.
Trong nước không có nuối tắm cũng không có bọt, cái gì cũng nhìn thấy một cách rõ rệt được cả, hành động Phó Gia vùi đầu xuống hoàn toàn là vì bịt tai giả điếc.

Lục Tề An đưa tay ra vớt cậu lên, Phó Gia tránh tay hắn ra, còn giơ chân lên đạp hắn hai cái.
Tiếng nước tí tách tràn ra khỏi bồn tắm, Lục Tề An sợ cậu bị sặc, buông tay ra bất đắc dĩ, nói: "Tôi chỉ nói đại vậy thôi, cậu không muốn thì tôi không mua nữa."
Còn chưa nói xong Phó Gia đã ngẩng đầu khỏi mặt nước, giải thích: "Không phải tôi không chịu, chỉ là...!chỉ là không cần mua bao cao su đâu."
Tóc cậu ướt nhẹm, ngoan ngoan dính trên thái dương, cậu đỡ lấy miệng bồn tắm dựa về phía Lục Tề An, giọt nước trên đuôi tóc nhỏ xuống, đúng lúc rơi lên ngực của Phó Gia.
"Đến lúc đó, tôi mong cậu có thể đưa trực tiếp vào hơn..."
- ---
Đang dịch chương này, tự dưng mẹ lù lù xuất hiện sau lưng khều một cái, tá hỏa tâm tinh luôn mấy má ơi, tắt không kịp luôn á.

Hên là có lòng cảnh giác cao nên xài cỡ chữ siêu mini nên tránh được một kiếp =))))))))))).


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.