Ngoan, Đừng Sợ Anh

Chương 39




edit: Olwen

Vương Thụ Trạch thi ở đoạn A, được dẫn đến điểm xuất phát gần nhất, những người còn lại, ngồi lên xe buýt chở tuyển thủ đến đoạn đường của mình.

Lúc đội Bối Doanh Doanh lên xe, đúng lúc đội Bối Sơ Nhan cũng lên, ánh mắt hai người họ giao nhau, Bối Doanh Doanh nhìn đi chỗ khác.

Đến đoạn D, toàn bộ tuyển thủ thi ở đoạn này đều xuống xe, Bối Doanh Doanh vẫy tay tạm biệt những thành viên khác trên xe: “Doanh Doanh cố lên! Cậu là nhất!” Bọn họ động viên cô.

Cô cười, cuối cùng bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Du Hàn, cô dùng khẩu hình miệng nói “Cố lên”, sau đó quay người xuống xe.

Một nhóm người thi đoạn đường này đến phòng nghỉ, Bối Doanh Doanh nhìn xung quanh, có tầm một trăm người, nhưng phần lớn đều là nhóm người lớn, không nhiều người nhóm học sinh lắm.

Cô vừa ngồi xuống, Bối Sơ Nhan đi đến, khoanh hai tay trước ngực, cúi đầu cười khinh miệt cô.

“Lúc đến mẹ bảo tao nhắc mày lần nữa, phải chú ý đến cơ thể, có chừng mực. Tao cũng nghĩ thế, mày đừng không biết tự lượng sức mà cố vượt qua tao. Nói xem hôm nay mày có thể chạy bao nhiêu? 800 mét? Một cây? Hay có thể chạy hai cây không?”

Bối Doanh Doanh vẫn cúi đầu nhìn điện thoại, mấy giây sau ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng:

“Không thể cho em uống thuốc xổ, nên giờ đổi sang chiến thuật tâm lý dùng ngôn ngữ chế nhạo em sao?”

Nói đến chuyện “Thuốc xổ”, mặt Bối Sơ Nhan cứng lại mấy phần: “Sao lại là chế nhạo? Tao chỉ nói đúng sự thật thôi.”

Bối Doanh Doanh tức giận đến nỗi bật cười: “Bối Sơ Nhan, em thấy lâu như vậy rồi mà chị vẫn không thể thay đổi tầm nhìn hạn hẹp của mình.” Cô đứng lên: “Chẳng phải thích nhắm vào em, nhìn em thua trước mặt chị sao. Hôm nay nhiều người tham gia thi như vậy, em không phải đối thủ duy nhất đâu nhỉ?”

Không ngờ Bối Doanh Doanh trở nên nhanh mồm nhanh miệng như thế, cô vênh mặt lên, khí thế kiêu căng:

“Đương nhiên, cho đến giờ đánh bại mày là niềm vui của tao. Hơn nữa còn phải cảm ơn mày đã kéo tao vào cuộc thi này, mới có thể cho tao cơ hội đánh bại mày.”

Bối Doanh Doanh cười nhạt: “Vậy em thực sự mong chờ thể hiện của chị trên đường đua.”



Chín giờ sáng, một đoàn người hùng hổ xuất phát, cuộc thi chạy đường dài mùa đông năm 2018 tại thành phố T chính thức bắt đầu. Hôm nay người dân đến xem thi đấu rất đông, bên ngoài sân thi đấu cũng rất sôi nổi.

Nhóm trưởng thành và nhóm học sinh được tổ chức cùng lúc, kết quả sẽ được tính riêng, sau khi chính thức bắt đầu, các thành viên của phần thi khác có thể xem tình hình thi đấu của thành viên nhóm mình thông qua màn hình điện tử phân tích dữ liệu, nhìn thấy tình hình của thành viên nhóm mình như thế nào, xếp thứ mấy, chạy được mấy cây, ở đâu.

Bối Doanh Doanh thấy Vương Thụ Trạch mới bắt đầu đã ở giữa hai đội đứng thứ nhất và thứ hai trong cuộc thi năm ngoái. Trạng thái Vương Thụ Trạch vẫn phát huy ổn định như mọi khi, đoạn đường A là năm cây, cậu từ đầu đến cuối duy trì vị trí thứ hai, hoàn hảo hoàn thành nhiệm vụ được giao. Mà đội Bối Sơ Nhan thì ở vị trí thứ ba.

Đến đoạn đường B, sẽ được đi trên một con đường nhựa bằng phẳng đoạn đầu sẽ hơi dốc xuống, đoạn này có tên là đường Quan Tháp, vì suốt hành trình có thể nhìn thấy tòa tháp tráng lệ nhất ở hồ Bắc Nam, phong cảnh đẹp vô cùng.

Đoạn đường này là Kỷ Diệu chạy, đoạn này nhiều đội đều xếp cho thành viên nữ chạy, tốc độ  rõ ràng bị chậm lại, cũng may Vương Thụ Trạch để lại lợi thế khá lớn cho Kỷ Diệu, vẫn duy trì vị trí top đầu.

Bối Doanh Doanh nhìn màn hình không ngừng biến đổi, tim như thắt lại, trong lòng có một niềm tin là Kỷ Diệu sẽ kiên trì chạy hết được.

Không biết trôi qua bao lâu, có người đã bắt đầu tiến vào đoạn đường C! Người ở nhóm học sinh cũng bắt đầu tiến vào, cuối cùng Kỷ Diệu cũng giữ vững vị trí thứ hai!

Khi vượt qua đoạn cuối của phần này, cô ấy mệt suýt nữa thì khóc lên.

Tiếp theo là người khiến mọi người lo lắng nhất, là Tăng Đông.

Đoạn đường C cả hành trình cũng bình thường, nhưng sẽ khó ở khúc cua, cũng là cơ hội tốt để nhiều đội vượt lên, ở đoạn này xếp hạng của mọi người bắt đầu thay đổi. Tăng Đông chạy tụt về phía sau, vì thể hình và sức chịu đựng, cậu bắt đầu mất sức.

Cậu thở hổn hển, cả người bắt đầu mềm ra, cậu lấy một thanh tăng lực đã mang ra, cắn một cái bổ sung năng lượng cho bản thân.

Mồ hôi rơi như mưa, đau khổ khó khăn.

Nhưng dần dần có đội vượt lên, Bối Doanh Doanh thấy là thành viên của đội Bối Sơ Nhan vượt qua, Tăng Đông rơi xuống vị trí thứ tư.

Bối Doanh Doanh và những người khác được nhân viên công tác dẫn đến đường đua vì sắp đến lượt bọn họ. Cô một mặt lo lắng cho Tăng Đông, một mặt bắt đầu thấy lo lắng và sợ hãi, nhìn không thấy điểm kết thúc đoạn đường, cô thực sự không biết cô có thể kiên trì không.

Phía sau dần xuất hiện bóng dáng của một vài người, sau khi một vài thành viên của đội trưởng thành đến, đoạn đường D bắt đầu có người chạy, một lúc sau, có một nam sinh cao và đen đến, Bối Sơ Nhan lập tức chạy.

Bối Doanh Doanh nhìn xa xa, lo lắng chờ đợi.

Chẳng lẽ Tăng Đông bỏ cuộc… Nếu như cậu ấy bỏ cuộc…

Trong lúc lòng cô đang rối bời, cuối cùng cô cũng thấy bóng dáng Tăng Đông! Cậu vẫn kiên trì!

Tăng Đông vừa kết thúc, Bối Doanh Doanh lập tức xuất phát, lúc này cô vẫn ở trong đoạn đầu, không bị tụt lại quá nhiều. Trong đầu cô bắt đầu nghĩ lại từng lời mà Du Hàn dặn cô, hít sâu, nhẹ nhàng, vừa bắt đầu cần duy trì thể lực.

Trước 800 mét, cô tương đối thoải mái, đợi qua được một cây, cô bắt đầu cảm thấy khó chịu. Nỗi đau khi kiểm tra chạy đường dài môn thể dục từ nhỏ đến lớn chi phối tâm trí cô.

Cô nhanh chóng điều chỉnh hô hấp, trong lòng động viên bản thân phải cố lên, chạy được một nửa, rất nhiều nữ sinh bắt đầu biểu hiện ra không thể tiếp tục nữa, tốc độ trở nên chậm lại, có một vài người đã rớt xuống, cô không dám giảm tốc độ của bản thân.

Lúc này, cô đã ở đoạn giữa của nhóm người.

Người ở đoạn đường cuối cùng – Du Hàn, lúc này nhìn chằm chằm tốc độ và thứ hạng của Bối Doanh Doanh trên màn hình, nắm chặt nắm đấm, sắc mặt nặng nề.

Cậu biết, tiếp theo sẽ tiến vào giai đoạn đau khổ nhất cũng là đoạn dễ khiến người ta bỏ cuộc nhất của việc chạy đường dài.

Việc cơ thể vận động mạnh làm cho hô hấp hiếu khí của các thể bào tăng lên, khiến cho việc hô hấp của vận động viên cũng trở nên gấp gáp, sau một thời gian dài hô hấp không cung cấp đủ oxy cho tế bào thì tế bào sẽ biến thành hô hấp kỵ khí, hô hấp kỵ khí sản sinh ra axit lactic, sẽ khiến cho con người cảm thấy chân tay như nhũn ra, chóng mặt.

Cô vung tay thở gấp gáp, khi đi qua trạm tiếp tế cô lập tức cầm một cái cốc giấy, bóp miệng cốc hẹp lại, nhanh chóng bổ sung nước, cảm giác khô khan trong miệng cũng dịu đi đôi chút. Đầu cũng trở nên rõ ràng hơn, nhìn biển báo phía trước, khoảng cách từ đây đến điểm kết thúc — còn một cây nữa.

Đi được hơn nửa chặng đường.

Kiên trì một chút, sẽ sớm kết thúc…

Trong lòng cô thầm nhủ, nhưng trong đầu lại hiện lại một ý nghĩ khác – chạy hết nổi rồi dừng lại đi, không được quá mệt rồi, mình điên rồi mới tham gia cuộc thi này…

Hu hu hu mệt quá.

Những bước chạy về phía trước đều không theo quán tính, cô nắm chặt tay, bấm ngón tay vào lòng bàn tay, dùng cơn đau để khiến bản thân tỉnh táo.

Cô chạy về phía trước, sau lưng là biển số màu xanh, có nghĩa là vị trí thứ năm trong nhóm học sinh, cô thấy biển báo trước mặt, chỉ còn — 800 mét.

Cô thấy phía trước bắt đầu có người không chịu được dừng lại quỳ trên mặt đất, lông mày Bối Doanh Doanh nhíu lại, tăng tốc chạy qua bọn họ.

Phía trước mười mét, vị trí thứ ba và thứ tư đang ở gần, cô cắn răng bắt đầu tăng tốc.

Ở đầu kia, Du Hàn nhìn chằm chằm màn hình, phát hiện thứ hạng của cô bắt đầu di chuyển về phía trước, thấy cô từ từ từ vị trí thứ sáu đến vị trí thứ ba.

Trong lòng cậu căng thẳng. Cậu cho là cô đã kiệt sức, còn lo là cô có thể không chạy được nữa, không ngờ cô còn có thể chạy nước rút!

Cô thở hổn hển, thấy biển báo ven đường, còn 500 mét cuối cùng. Sau đó, cô dồn toàn bộ ánh mắt vào Bối Sơ Nhan trước mặt.

Cô nhớ lại nhiều năm như thế, Bối Sơ Nhan giống như bây giờ, bỏ cô ở lại phía sau, cô vẫn muốn đuổi theo, nhưng phát hiện bản thân mình kém cỏi, mọi thứ đều không thể bằng chị gái.

Mà bây giờ, cô phát hiện — cô với Bối Sơ Nhan ngày càng gần, cô có thực lực, có thể vượt qua chị ta.

Một mảnh hỗn loạn trong đầu, đột nhiên có tia sáng chiếu đến.

Cô bắt đầu cất bước.

Mà Bối Sơ Nhan lúc này cũng cảm thấy mình như cá mất nước, toàn bộ cơ thể đang từ từ cứng lại. Thực ra với hoạt động chạy đường dài này, bình thường cô rất ít luyện tập, chạy đường dài hai lần một tuần là được, căn bản cô không lo lắng, cảm thấy ba cây cũng chẳng thấm vào đâu, cùng lắm chạy chậm một chút là được.

Nhưng bây giờ cô phát hiện con mẹ nó ba cây chính là đang muốn giết người!!!

“Tôi không được nữa rồi, tôi mệt quá…” Cô nhìn con đường phía trước, miệng không ngừng lẩm bẩm, mệt đến nỗi chảy nước mắt.

Nhưng trong lòng luôn có suy nghĩ — mặc kệ cô kém thế nào đi nữa, cô cũng bỏ lại Bối Doanh Doanh phía sau, không chừng Bối Doanh Doanh đã bỏ cuộc!

Em gái vĩnh viễn chỉ có thể bị cô giẫm dưới chân.

Tiến vào chỗ ngoặt cuối cùng, đi vào 100 mét cuối cùng, cô đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, cô liếc nhìn —

Thấy Bối Doanh Doanh chạy như gió vượt qua cô!

Bối Sơ Nhan trừng to mắt nhìn bóng lưng Bối Doanh Doanh, sao có thể? Nó sao lại vượt qua cô được!

Cô nhìn Bối Doanh Doanh chạy nhanh, khoảng cách giữa hai người ngày càng xa, Bối Sơ Nhan cũng muốn chạy nhanh vượt qua cô, nhưng vì lúc bắt đầu đã dùng quá nhiều sức nên bây giờ không còn sức.

Trong lòng cô phát điên, chân lại đột nhiên mềm nhũn ra, cơ thể ngã xuống đất, cằm đập đất, đau đến phát khóc, cô chống tay xuống đất, chậm rãi ngồi dậy, nhìn thấy đám người phía sau không ngừng vượt qua cô.

Cô ngồi dưới đất khóc nức nở, người xem xung quanh nhìn cô, động viên cổ vũ cô đứng lên, sau đó nội tâm của Bối Sơ Nhan đã suy sụp, ngồi chờ nhân viên đến dìu.

Bối Doanh Doanh đang chạy, mắt cô chợt bắt gặp hai bóng người bên đường, hóa ra là Bối Hồng với Viên Man Hà, cô vẫn nghĩ là bố mẹ không đến hoặc ở đoạn đường khác, không ngờ bọn họ lại đang đợi cô ở gần đích!

Viên Man Hà thấy con gái, kích động vẫy tay với cô: “Doanh Doanh cố lên!” Thấy ngay cả Bối Hồng bình thường trầm ổn, cũng hô hào bảo cô cố lên, trên mặt tràn đầy kích động và tự hào.

Bối Doanh Doanh thấy bọn họ cổ vũ, miệng nở một nụ cười, cảm giác đã tìm thấy ánh sáng mà trước giờ cô chưa bao giờ có thể chạm vào.

Nhìn con gái chạy đến, Viên Man Hà giữ chặt tay Bối Hồng, kích động che miệng: “Ông xã, anh nhìn Doanh Doanh xem! Con gái chúng ta quá tuyệt vời…”

Có mấy người bên cạnh nghe thấy bọn họ nói chuyện, hỏi: “Cô bé vừa rồi chạy đến là con gái hai người sao?”

Bối Hồng cười, nắm vai Viên Man Hà, rất tự hào: “Đúng vậy, vừa rồi chính là con gái của tôi!”

“Wow con gái hai người thật tuyệt… Con gái chạy cái này cũng không hề dễ.”

Bối Hồng gật đầu, ông cũng cảm thấy con gái nhỏ kiên cường hơn nhiều trong tưởng tượng của ông!

Vượt qua vạch đích, Bối Doanh Doanh nhìn thời gian trên màn hình, phát hiện đây là kết quả tốt nhất từ lúc luyện tập đến giờ!

Gánh nặng trong lòng cô cuối cùng cũng trút bỏ, nước mắt lưng tròng.

Với chút sức lực cuối cùng, cô hét Trịnh Hi cố lên, sau đó chân mềm nhũn, nhân viên công tác vội chạy đến đỡ cô.

Mà nam sinh nhìn thấy số liệu trên màn hình, sau khi kết thúc Bối Doanh Doanh ở vị trí — thứ hai, mặt cậu dần hiện lên ý cười.

Cô gái của cậu quả không làm cậu thất vọng.



Đoạn đường E là của Trịnh Hi, trong ba nữ sinh thì cô là người có thể lực tốt nhất, lại thêm Bối Doanh Doanh đã giành được vị trí thứ hai cho cô, cô chạy trước một nhóm người lớn, vị trí đầu tiên là của đội vô địch vào năm ngoái, cách nhau gần chục mét.

Mặc dù từ đầu đến cuối không có cách vượt qua, nhưng cũng đã rút ngắn khoảng cách.

Sau đó cô thuận lợi giao nhiệm vụ cho Lạc Phàm, trong khoảng thời gian này, số lượng ban đầu hơn một trăm người đã giảm xuống ít hơn chín mươi người, rất nhiều người đã không cầm cự được và bỏ cuộc giữa chừng, khiến kết quả của toàn đột vị hủy bỏ. Lạc Phàm muốn tạo ưu thế lớn hơn cho người cuối cùng là Du Hàn, muốn vươn lên vị trí đầu tiên, nhưng vị trí đầu tiên quá mạnh nên cậu chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Nhưng không ai nghĩ đến, lúc mà Lạc Phàm chỉ còn cách vạch đích 100 mét lại xảy ra sự cố ngoài ý muốn.

Chân cậu đột nhiên bị chuột rút, cậu bất đắc dĩ dừng lại, đau đến mặt biến sắc, cậu thấy có vài người không ngừng vượt qua cậu, cậu hét lên, nén đau vội chạy về phía trước, trong lòng cậu có một ý nghĩ duy nhất chính là — không thể để bản thân gây cản trở cho cả đội được.

Mãi đến giây cuối cùng, cậu thấy Du Hàn đã đợi mình ở vạch đích, và ngay khi kết quả vị trí thứ năm của cậu hiển thị trên màn hình, nam sinh lao ra khỏi vạch xuất phát.

Lạc Phàm áy náy ôm đầu gối ngồi xuống, chỉ mong Du Hàn có thể khôi phục lại thứ hạng.



Toàn bộ đội chạy đường dài đại khái chia làm ba nhóm, nhóm thứ nhất là một vài người “đứng đầu” về cơ bản đã chắc chắn vị trí quán quân, nhóm thứ hai là đại đa số vận động viên, nhóm thứ ba chính là thứ hạng không quan trọng chơi là chủ yếu.

Đoạn đường cuối cùng có độ dài lớn nhất, 4 cây. Đường này cũng nằm trên đường đến hồ Bắc Nam, có tầm nhìn rộng nhất và cảnh đẹp nhất, trong đó đi qua “Cầu hoa Sơn Chi” có thể nhìn thấy toàn cảnh hồ Bắc Nam, vì cần phải đi qua một đoạn đường núi ngắn, khúc khuỷu quanh co, còn được gọi là “Đường núi mười tám khúc cua.”

Đường nhiều khúc cua đồng nghĩa với việc rất dễ bị vượt qua, Du Hàn rất nhanh bắt đầu bỏ lại mọi người, từ vị trí thứ năm lên vị trí thứ ba.

Chạy đoạn cuối cùng cơ bản là nam sinh, vì đoạn cuối cùng cần chạy nước rút, nam sinh tốc độ nhanh hơn, kéo theo toàn bộ quá trình thi đấu cũng tăng theo.

Ngồi ở trong phòng nghỉ, Bối Doanh Doanh chậm rãi đi đến, tim siết chặt lại.

Cô nắm chặt tay, mong mỏi nghe được tin tốt.

Cô đã làm được.

Du Hàn, cậu cũng có thể.

Nhìn màn hình, đội hình vẫn như cũ, sau khi tiến vào 500 mét cuối cùng, người xem hai bên đường cũng dần đông lên, cuộc thi tiến vào giai đoạn cuối.

Mà lúc này Du Hàn vẫn ở vị trí thứ ba, cách vị trí thứ hai 20 mét.

Cậu… có thể vượt qua không?

Kỷ Diệu và Trịnh Hi lúc này cũng chạy đến trạm nghỉ, ba cô gái cùng nhau hóng kết quả cuối cùng.

“Du Hàn cố lên, cậu nhất định sẽ làm được…” Kỷ Diệu chắp hai tay lại, căng thẳng đến nỗi giọng nói run run, Trịnh Hi nhìn màn hình chằm chằm, đột nhiên —

“Cậu ấy vượt qua rồi vượt qua rồi! Thứ hai!!” Màn hình hiện lên, tên Du Hàn nhảy lên vị trí thứ hai.

Kỷ Diệu nhảy dựng lên: “Mẹ nó Du Hàn trâu bò!! Aaa…”

Doanh Doanh cũng đứng lên.

Đếm ngược 100 mét, hạng nhất bắt đầu chạy nước rút, Du Hàn cũng tăng tốc, khoảng cách của hai người ngày càng gần.

Còn 5 mét.

3 mét.

1 mét.

Đột nhiên trên màn hình hiện lên thành tích toàn đội.

“Hạng nhất, đội không muốn bình thường, thời gian 1:40:22.”

“Hạng nhì, đội nhiệt huyết giương buồm, thời gian 1:40:26.”



Nhìn thành tích trên màn hình, ba nữ sinh ôm nhau vui vẻ: “Aaa chúng ta hạng nhì aaa!” Mặc dù cuối cùng không phải hạng nhất, nhưng thành tích thế này cũng khiến bọn họ vô cùng thỏa mãn.

Kỷ Diệu lau nước mắt: “Nói thật, cho tới bây giờ tớ vẫn không tin là tớ có thể chạy được 3 cây, tớ cảm thấy chúng ta thật phi thường hu hu hu…”

“Đúng thế, vậy nên cứ thử thôi nói không chừng có thể thành công!” Trịnh Hi cười.

Bối Doanh Doanh im lặng nhìn màn hình, cong môi, trong lòng chỉ nghĩ.

Thật là muốn nhanh được gặp Du Hàn.



Mặc dù đội nhiệt huyết chỉ đứng hạng hai, nhưng đã phá vỡ thành tích tốt nhất của nhóm học sinh năm ngoái, và đội Bối Sơ Nhan, ban đầu ba người cuối cùng đều là học sinh năng khiếu thể thao, cũng là đội đứng đầu về giành giải quán quân, nhưng vì Bối Sơ Nhan không kiên trì hoàn thành phần của mình, toàn bộ đã tan thành mây khói.

Sau khi cuộc thi kết thúc, toàn bộ vận động viên đều phải trở lại chỗ điểm danh, trả lại số thứ tự và máy tính giờ, cũng chụp ảnh làm kỷ niệm và trả lời phỏng vấn.

Ba nữ sinh đến chỗ điểm danh, mặt khác bốn nam sinh cũng đã tập hợp, bọn họ vây quay Du Hàn, cười nói, trên mặt đều đầy hưng phấn.

Bối Doanh Doanh nhìn Du Hàn, mà nam sinh như tâm linh tương thông, ánh mắt cũng xuyên qua dòng người nhìn về phía cô.

Bốn mắt nhìn nhau, tim cô run lên.

Trong lòng như nở hoa.

Kỷ Diệu và Trịnh Hi kéo cô tiến lên, bảy người tập trung, Tăng Đông nắm vai Lạc Phàm nói: “Hạng hai, cũng được 70 nghìn tệ tiền thưởng! Chúng ta phải lên kế hoạch đi chơi ở đâu đây!”

“Đúng thế! Mẹ nó đêm nay chắc tao phấn khích đến nỗi mất ngủ quá!”

“Mẹ ơi mỗi người 10 nghìn tệ, đi đâu cũng được!”

Mọi người đều cười, Bối Doanh Doanh lại cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Du Hàn từ đầu đến cuối đều rơi trên người cô, không hiểu sao mặt cô đỏ lên.

Có một nhà báo thông báo với bọn họ là muốn phỏng vấn người đại diện nhóm, ban đầu bọn họ đề cử Du Hàn, nhưng cậu từ chối, cuối cùng đành để Vương Thụ Trạch đi.

Phỏng vấn xong, mọi người trở lại phòng nghỉ thay quần áo, trên đường Tăng Đông với Vương Thụ Trạch ríu ra ríu rít, nói đêm nay muốn đi đâu, sau khi thu dọn xong, Kỷ Diệu kéo Bối Doanh Doanh, vừa đi ra ngoài vừa nói chuyện, ai ngờ sắp đến cửa, cổ tay Bối Doanh Doanh bị một cánh tay khác nắm lại.

Du Hàn kéo Bối Doanh Doanh đến bên cạnh, sau đó bình tĩnh nói với năm người còn lại:

“Mấy cậu cứ đi trước đi, tớ có chuyện muốn nói với cậu ấy.”

“Ai da chuyện gì mà phải lén lút…” Mọi người đều cười trêu chọc, xô xô đẩy đẩy nhau lần lượt rời đi.

Trong phòng nghỉ, chỉ còn hai người bọn họ.

Du Hàn không nói gì, đầu tiên là đi đóng cửa lại, cô đứng im tại chỗ, tim đập rộn ràng, không biết cậu muốn nói gì.

Nam sinh quay lại, đứng trước mặt cô, nhìn thấy cô đang không biết làm gì, sau một hồi im lặng, cậu cười nói:

“Doanh Doanh không có chuyện gì muốn nói với tớ sao?”

Cô ngẩn người, ngẩng đầu, ánh mắt trong veo:

“Du Hàn, hôm nay cậu rất lợi hại.”

“Ừm?”

“Cuối cùng cậu còn vượt qua rất nhiều người… Rất tuyệt ~”

Cậu đến gần một bước, cách cô gần một chút, giọng nói trầm thấp: “Nhưng hôm nay tớ vẫn chậm một chút, không thể giành giải nhất.”

Cô lắc đầu lia lịa: “Không! Không phải cậu đã cố hết sức rồi sao? Hạng nhất là học sinh có năng khiếu thể chất, chúng ta không phải dân chuyên, thua cũng là chuyện bình thường, dù sao trong lòng tớ, không ai có thể giỏi hơn cậu được.”

Cô nói, đôi mắt của cô tràn đầy ánh sáng, ánh sáng của ngọn đèn trên đầu chiếu xuống khuôn mặt của cô, chiếu sáng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn còn hơi ửng hồng của cô.

Yết hầu nam sinh lăn một vòng, ôm eo cô, ôm cô vào trong lòng, cậu cúi đầu trầm giọng hỏi:

“Nếu trong lòng cậu tớ ưu tú như vậy, Doanh Doanh —

Thích tớ sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.