Ngoại truyện Độc gia sủng hôn

Chương 36: "Nữ anh hùng" Phạm Tuyết Chân (1)






P1 – Chương 36: "Nữ anh hùng" Phạm Tuyết Chân (1)


Hai năm sau


Phạm Tuyết Chân lơ đễnh nhìn những hạt mưa tí tách đập vào khung cửa sổ, một tay đặt lên ngực trái, một cơn đau như xé lòng lại cuộn lên, đau đến nỗi cô suýt nữa thì không thể hô hấp được, tầm mắt lại bắt đầu trở nên mơ hồ như bị phủ một lớp sương mờ...


Ngón tay trắng nõn theo tiềm thức lướt nhẹ trên lớp cửa kiếng, chỉ một lúc sau bên trên đã viết chi chít những chữ, mơ hồ vẫn có thể đọc được, ngoài "anh Cẩn Hành" thi cũng chỉ có anh "Cẩn Hành'...




Anh Cẩn Hành, tại sao anh lại thất tín? Tại sao lại để em chờ đợi lâu như vậy?




Cô ngoan ngoãn ở Canada chờ suốt ba ngày, cuối cùng vẫn không thấy bóng dáng anh Cẩn Hành đâu...




Buổi tối ngày thứ ba, Vân Phi Dương chuẩn bị đưa cô rời khỏi Canada nhưng Phạm Tuyết Chân chết sống không chịu, vừa khóc vừa nháo, kích động gần như rơi vào trạng thái không thể khống chế.




Vân Phi Dương hết lời khuyên nhủ nhưng cô gần như không nghe vào tài, dưới tình huống bất đắc dĩ, cuối cùng hai người đành ở đó đợi thêm hai ngày nữa. Đến ngày thứ năm thì tâm trạng Phạm Tuyết Chân gần như ổn định trở lại, Vân Phi Dương nói cho cô biết, Tống Cẩn Hành có dặn dò anh ta, nếu như trong vòng ba ngày mà hắn không đến Canada được thì cô phải trở về Luân Đôn, sau khi xong việc hắn sẽ trực tiếp đến Luân Đôn tìm cô.




Nghe Vân Phi Dương nói như vậy, cô lại bắt đầu sợ hãi đến phát khóc, bắt đầu hối hận tại sao mình lại tùy hứng như vậy, tại sao lại kiên trì ở Canada chờ đợi một cách ngu ngốc như vậy, lãng phí mất hai ngày, đồng thời cũng bởi vì vậy mà khiến bản thân về trễ, lỡ như anh Cẩn Hành có về Luân Đôn tìm cô thì lại không tìm được. Thế nên, cô không dám không nghe theo sự sắp xếp của Vân Phi Dương nữa, ngoan ngoãn để hắn đưa trở lại Luân Đôn.




Mà tính đến hôm nay, cô đã trở về hai năm, cũng có nghĩa là đã chờ đợi hai năm anh Cẩn Hành vẫn chưa một lần xuất hiện, hơn nữa còn mất hết tin tức...




Đến cuối cùng, anh Cẩn Hành vẫn là gạt cô!




Anh đã hứa với em là sẽ trở lại cùng em tổ chức hôn lễ, sẽ đưa em đi đến những nơi mà em ước ao, tại sao anh vẫn luôn không trở lại?




Em vẫn luôn chờ đợi, ngoan ngoãn chờ đợi, con của chúng ta cũng đang đợi anh trở về, tại sao anh lại không về chứ?




'Chân Chân, chị vào được không?' Tiếng Giang Tâm Đóa từ ngoài cửa vọng vào khiến cho Phạm Tuyết Chân vốn đang đứng ngẩn người bên cửa sổ chợt bừng tỉnh.




Cô cố trấn định lại tinh thần, đưa tay xóa hết những chữ viết trên mặt kính rồi mới xoay người lại, khi nhìn thấy Giang Tâm Đóa đẩy cửa bước vào, những ngón tay thon dài theo phản xạ bản năng lại bắt đầu miết nhẹ lên sợi dây chuyền đeo nơi cổ, trên đó treo chiếc nhẫn kim cương mà anh Cẩn Hành đã tặng cho cô.




Giang Tâm Đóa đi đến bên cạnh Phạm Tuyết Chân, kéo tay cô cùng đến sofa ngồi xuống.




'Chị nghe Melina nói trưa nay em không ăn cơm trưa? Trong người có gì không khỏe sao?'




Giang Tâm Đóa vừa hỏi vừa đưa tay nhẹ vuốt mái tóc dài mềm mại của cô sau đó vỗ nhẹ lên gương mặt hơi gầy gò của cô, 'Có muốn chị đi với em cùng qua nhà Sara đón Dao Dao về đây không?'




Dao Dao là con gái của Phạm Tuyết Chân và Cẩn Hành, hai năm trước sau khi cô từ Canada trở lại Luân Đôn thì chứng thực mình mang thai đã gần hai tháng, tính đến hôm nay Dao Dao cũng đã gần một tuổi rưỡi, đã chập chững biết đi, đã bập bẹ gọi mẹ, thế nhưng anh Cẩn Hành vẫn chưa về.




Nếu như không phải biết mình có đứa bé này, Phạm Tuyết Chân thật sự không biết mình nên dùng tâm tình gì để tiếp tục chờ đợi một người, chờ đợi một lời hứa hẹn quá xa vời nữa.




'Dạ được, chúng ta cùng đi đi.' Chân Chân nhu thuận gật đầu.




Sau khi cô bé Dao Dao ra đời, hơn một nửa thời gian là ở lại nhà của Phạm Uyển Viện, cho dù có về thì Phạm Uyển Viện cũng gần như đến chơi với con bé mỗi ngày.




'Vui vẻ lên một chút, đợi lát nữa Dao Dao nhìn thấy mẹ mình vẻ mặt u sầu như vậy có lẽ cũng sẽ không vui đâu nha.' Giang Tâm Đóa vừa nói vừa kéo tay Phạm Tuyết Chân đứng dậy đi về phía cửa.




'Đóa Đóa, em không có buồn.' Trên mặt Phạm Tuyết Chân là nụ cười thản nhiên.




'Không có là tốt nhất.' Giang Tâm Đóa nhìn Chân Chân, trong lòng thầm thở dài một tiếng, tuy rằng ngoài miệng cô nói không buồn nhưng trong nụ cười đó vẫn không giấu được một nỗi ưu thương nhàn nhạt.




Hai năm nay, nếm được mùi vị của tình yêu nam nữ, nụ cười đơn thuần của cô bé Chân Chân ngày nào sớm đã không còn nguyên vẹn nữa.




Mà một ngày nào đó của gần hai năm trước, nước Mỹ bên đó truyền đến một tin tức quan trọng...




Tay buôn vũ khí sừng sỏ gốc Hoa, Tống Cẩn Hành, lén lút lấy trộm vũ khí quân sự, ăn cắp bản thiết kế vũ khí tối tân nhất của bộ quốc phòng, trong quá trình mô phỏng theo bản thiết kế để chế tạo vô tình bị thương, sau đó thương thế bởi vì quá nghiêm trọng không thể chữa trị mà mất mạng...




Lúc tin tức này được tung ra, Phạm Tuyết Chân đã bị Vân Phi Dương hộ tống trở về Luân Đôn.




Bọn họ ai nấy đều tin tưởng Tống Cẩn Hành nhất định sẽ trở về an toàn thế nhưng vật đổi sao dời, hai năm cũng đã trôi qua mà người đàn ông Chân Chân luôn nhớ mãi trong lòng kia rốt cuộc cũng chưa từng xuất hiện một lần.




Trong hai năm qua, mọi người đã vận dụng tất cả những mối quan hệ mình có để tìm kiếm Tống Cẩn Hành nhưng hoàn toàn không thu được chút tin tức gì. Duy chỉ nhận được một tin tức đáng tin cậy chính là, Tống Cẩn Hành đích thực có bị thương sau một vụ nổ làm thổi bay kho vũ khí mà hắn và Vân Phi Dương dày công kiến tạo rồi sau đó biệt vô âm tín, không có thêm bất kỳ tin tức nào liên quan đến tung tích của hắn nữa.




Ai nấy đều không tin lời của phía cảnh sát nói là hắn đã không còn trên thế gian này.




Tống Cẩn Hành nhất định đang ẩn núp ở một góc nào đó trên trái đất rộng lớn này, đang sống thật tốt!




Lúc đến nhà của Phạm Uyển Viện, vì muốn cho Phạm Tuyết Chân khuây khỏa đôi chút, mọi người quyết định cùng nhau ra ngoài uống trà chiều thuận tiện đến các cửa hàng hạng sang càn quét một phen, mà quả thực họ đã làm như vậy, mãi đến khi chiến lợi phẩm chất đầy cả xe họ mới chịu quay về mà cô bé Dao Dao thì sớm đã mệt đến ngủ thiếp trong tay mẹ.




Ngồi trên xe, Phạm Uyển Viện gọi điện thoại cho Lạc Khải và Tư Nhan bảo họ sau khi tan tầm thì về nhà cùng nhau ăn cơm nhưng xe mới vừa rời khỏi bãi đỗ xe, vừa mới chạy được một quãng ngắn thì nhìn thấy con đường phía trước kẹt xe thật nghiêm trọng.




Suốt cả một quãng đường dài chỉ toàn xe là xe, muốn tiến cũng khó, muốn lùi cũng không được.




Mà ở cách đó khoảng năm trăm mét, hai bên đường xe cảnh sát đậu chật kín, hơn nữa còn có cả xe cứu thương và xe cứu hỏa đậu ở gần đó chờ lệnh...ngoài ra còn có rất nhiều người... chắc là những nhân viên đi làm ở những tòa cao ốc gần đó. Những người đó dưới sự điều động và hướng dẫn của cảnh sát, mặt đầy sợ hãi hoảng hốt rời đi, trên đường phố lúc này thật sự loạn đến cực điểm.




'Mau lùi lại phía sau! Mau lùi lại phía sau! Tất cả mọi người, lùi lại...' Một số cảnh sát cầm loa cầm tay hướng về phía đám đông không ngừng kêu gọi, thần sắc của ai nấy đều thật nghiêm trọng.




'Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?' Phạm Uyển Viện hạ kính xe xuống nhìn một vòng toàn cảnh, đôi mày thanh tú thoáng chau lại sau đó ra lệnh cho một vệ sĩ tiến về phía trước thăm dò xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.




'Liệu có phải là diễn tập chống khủng bố hay không?' Giang Tâm Đóa lên tiếng nêu lên nghi vấn. Nhưng khu vực này là trung tâm tài chính, mua sắm và cao ốc cho thuê, mấy năm trước cũng từng xảy ra rất nhiều vụ đánh bom tạo thành vô số thương vong, nhắc đến chuyện đó chắc hẳn nhiều người vẫn còn nhớ.




Chắc không phải có chuyện gì xảy ra thực đấy chứ?




'Nếu như chỉ là diễn tập sao trước đó không thông báo trước cho người dân? Chẳng lẽ chúng ta phải đợi đến khi nào họ diễn tập xong rồi mới được về nhà hay sao?' Phạm Uyển Viện nhìn một đoàn xe thật dài chắn ở trước đầu xe mình lại nhìn một hàng xe dài ở phía sau, dù trước giờ tính tình luôn lạnh mạc, bà cũng không khỏi có chút oán giận.




Trong lúc Phạm Uyển Viện gọi điện thoại cho vệ sĩ hỏi rõ tình huống thì nghe cửa kiếng xe bị gõ mấy tiếng, người vệ sĩ bà phái đi thăm dò tin tức đã trở lại, thấy vậy Phạm Uyển Viện vội mở cửa xe.






Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.