Ngoài Tiền Ông Xã Chẳng Cho Tôi Cái Gì

Chương 7: 7: Ngày Thứ Bảy Làm Cá Muối





Kiều Mộc hiểu ý của Cố Hàn Thanh, động tác chôn ngực ái muội vừa rồi của cô, khẳng định khiến anh có cảm giác bài xích, cho nên anh mới có thể lại cho cô tiền, nhắc nhở cô đừng có động tâm.
Anh ta là thuộc về bạch nguyệt quang, cô bất quá chỉ là thế thân!
Ha ha ha, thế thân, mình là thế thân, mình là một con cá muối nhỏ sung sướng!
Kiều Mộc nhảy nhót đi vào rạp chiếu phim trong nhà, miệng lại bắt đầu tự biên tự hát.
Hôm sau, Kiều Mộc mặc quần áo mới mua ngày hôm qua, đeo chiếc túi nhỏ hơn năm ngàn, ngồi lên chiếc Bentley ngàn vạn lên đường.
Cô đến Cartier* trước mua vòng tay cho người em họ chưa từng gặp mặt, giá hơn mười mấy vạn, lần đầu tiên gặp, cô thân là chị dâu, khẳng định không thể đến tay không.
* Cartier: Cartier là tập đoàn công ty của Pháp, chuyên thiết kế, sản xuất, phân phối đồ trang sức và đồng hồ cao cấp.
Mua thêm cho ông nội một bộ ấm trà, giá không bằng chiếc vòng tay, nhưng ông cụ giàu như vậy, cái gì cũng không thiếu, cô chỉ cần mang tâm ý đến là được.
Đến nhà cũ bên kia, hơn 11 giờ, đi vào phòng khách, ông cụ nhìn thấy món quà trong tay cô, lập tức ra vẻ tức giận trừng cô một cái: "Cháu mua quà làm gì? Đều là người một nhà, này giống với về nhà, mua làm cái gì."
"Ông nội, cháu xem như lần đầu gả vào nhà mình, hẳn là." Kiều Mộc ngoan ngoãn mỉm cười, "Hơn nữa, lần đầu tiên gặp em họ, cháu không thể đến tay không.

Đúng rồi, em họ không ở đây sao ạ?"
Cô nhìn xung quanh một chút.
Cố lão gia đi đến trước mặt cô, giúp cô cầm quà, "Nó đi toilet, một lát liền ra, mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi."
Ông vừa dứt lời, Kỳ Anh liền từ phòng vệ sinh chạy ra, kích động lên tiếng: "Chị dâu tới sao?"
Kiều Mộc theo tiếng gọi nhìn qua.
Ánh mắt hai cô gái chạm nhau, đồng thời giơ tay chỉ vào đối phương, đồng thanh nói: "Là em! / Là chị!"
Cố lão gia nghi hoặc nhìn hai người, "Các cháu đã gặp qua? Quen nhau sao?"
Kỳ Anh tạm thời không trả lời ông ngoại, kinh ngạc đi đến trước mặt Kiều Mộc, "Tiểu tỷ tỷ, hoá ra chị chính là chị dâu của em! Trời ơi! Chúng ta có duyên phận thật!"
Cô bé nắm lấy tay Kiều Mộc: "Xin chào xin chào, em tên Kỳ Anh, Kỳ trong to lớn, Anh trong hoa anh đào."
Kiều Mộc cũng không nghĩ tới cô bé mà cô đưa giấy hôm qua sẽ là em họ của mình, cẩn thận nghĩ, cô bé này đúng là đang cùng bạn nói về chị dâu và ông ngoại, thì ra lúc ấy cô chính là người chị dâu đó!
Kiều Mộc cảm thấy duyên phận thật đúng là thần kỳ, cười tủm tỉm nói: "Chào em, chị tên Kiều Mộc, Kiều trong Đại Kiều Tiểu Kiều*, Mộc trong Tam điểm thuỷ."
* Đại Kiều, Tiểu Kiều: Hai đại mỹ nhân nước Ngô thời Tam Quốc, hay còn được gọi là Nhị Kiều.
(Editor: cách giải thích tên của hai chị em nửa đúng nửa sai, vì tui không giỏi tiếng trung cộng với đọc convert khum hiểu nên mọi người thông cảm nha ????)
"Chào chị dâu." Kỳ Anh sửa miệng rất nhanh, quay đầu giải thích cho Cố lão gia: "Ông ngoại, ngày hôm qua cháu có gặp qua chị dâu ở trung tâm thương mại, lúc ấy......"
Cô bé nói xong vài câu, Cố lão gia tử vừa nghe, sang sảng cười to: "Vậy các cháu thật đúng là có duyên phận, được đó được đó, điều đó có nghĩa Mộc Mộc rất có duyên với nhà chúng ta! Cháu xem, chị dâu cháu còn mua cho cháu quà, đâu giống cháu, tay không đến đây! Một chút lễ nghi cũng không hiểu!"
Cố lão gia sủng nịch liếc liếc mắt nhìn cháu ngoại, đưa quà mà Kiều Mộc mua cho cô bé.
Kỳ Anh rất biết giữ thể diện, rõ ràng những thứ nhỏ nhặt như vậy cô có thể dễ dàng mua được, nhưng vẫn tỏ ra kinh ngạc cùng vui vẻ, lập tức lấy ra đeo lên, giơ lên cho Kiều Mộc xem: "Chị dâu nhìn xem, rất đẹp nha, mắt thẩm mỹ của chị thật tốt."
Kiều Mộc thấy cô bé thật sự thích, trong lòng vui vẻ, dù sao cô cũng cẩn thận lựa chọn, "Em thích là tốt rồi."
"Nhưng em chưa mua quà cho chị dâu, em ngại quá." Kỳ Anh đáng yêu che lại mặt, khe hở ngón tay mở ra, lộ ra đôi mắt.
Cố lão gia vỗ vỗ đầu cô bé: "Không mua thì bù lại, về sau đưa chị dâu cháu đi ra ngoài chơi, nó mới vừa gả vào nhà chúng ta, anh cháu lại thường xuyên bận rộn, khẳng định không có thời gian bên cạnh con bé, cháu phải quan tâm đến chị dâu cháu một chút, trong giới con bé không có bạn, cháu đưa con bé đi ra ngoài kết bạn."
Kỳ Anh hiểu ý ông ngoại, chính là muốn cô bé đưa chị dâu gia nhập giới, cô bé vỗ ngực cam đoan: "Không thành vấn đề, ông ngoại, giao cho cháu đi!"
Cô bé nhiệt tình ôm lấy cánh tay Kiều Mộc, nói chuyện với cô như bạn bè, "Chị dâu, buổi chiều chúng ta đi dạo phố, em dẫn chị đi mua lễ phục để mặc vào thứ bảy này."
"Thứ bảy? Mặc lễ phục?" Kiều Mộc kinh ngạc, rất là khó hiểu: "Thứ bảy vì cái gì muốn mặc lễ phục?"

Có sự kiện nào sao?
"Gia đình họp mặt nha." Kỳ Anh so Kiều Mộc còn kinh ngạc hơn, "Chị dâu, chị còn không biết sao?"
Cô bé quay đầu lại nhìn Cố lão gia, "Ông ngoại, ông không nói cho chị dâu sao?"
Cố lão gia giải thích nói: "Ta không phải nghĩ hôm nay gọi Mộc Mộc lại đây để nói sao, hai ngày trước con bé cùng anh cháu mới lãnh chứng, ta không muốn quấy rầy bọn nó."
Kiều Mộc lúc này mới ý thức được Cố lão gia muốn giới thiệu cô với người nhà.
Cố Hàn Thanh tuy rằng nói muốn ẩn hôn, không làm hôn lễ, nhưng người trong nhà chung quy vẫn là muốn gặp mặt một chút.
Cố gia con cháu thịnh vượng, chia làm nhà chính và tông gia*, nhà chính ít người hơn, chỉ có Cố Hàn Thanh một mạch cùng Kỳ Anh một mạch, cha mẹ Cố mấy năm trước qua đời trong một vụ tai nạn máy bay, hiện tại bên Cố Hàn Thanh chỉ con hai người họ.
* Tông gia sẽ điều hành gia tộc.
Tông gia bên kia còn nhiều hơn, Cố lão gia có bốn anh chị em, nhiều lắm là bốn thế hệ trong cùng một nhà, tổng cộng chừng 50-60 người.
Bởi vậy buổi họp mặt gia đình, có thể so với một sự kiện tiệc tối, vì trừ những lễ hội hoặc sự kiện lớn rất ít khi gặp được nhau.
Mà một buổi họp mặt mà nói, sẽ đặc biệt trang trọng, mọi người đều mặc tây trang giày da, lễ phục váy dài tham dự.
Lại là một tình tiết không có trong cốt truyện, cũng không đúng, trong sách có đề cập đến, nhưng bị Cố Hàn Thanh trong nguyên tác bác bỏ, cho nên cuối cùng không tụ họp.
Kiều Mộc tò mò hỏi Cố lão gia: "Ông nội, ông đã nói qua với Hàn Thanh chưa? Anh ấy đồng ý sao?"
"Nó có thể có cái gì không đồng ý, còn ẩn hôn, cũng không thể giấu cháu với người trong nhà đi?" Cố lão gia vẫy vẫy tay, như thể ông không cần ý kiến của anh.
Kiều Mộc mí mắt giật giật, nghĩ chồng mình chính là máy ATM, cô còn là một thế thân có trách nhiệm, không thể hưởng thụ đãi ngộ của nữ chính, liền nhỏ giọng đề nghị nói: "Ông nội, vẫn nên thương lượng trước với Hàn Thanh, cháu sợ anh ấy không muốn."
"Không cần không cần, đến lúc đó, ta sẽ thông báo cho nó biết." Một tia sáng sắc sảo lóe lên trong đôi mắt sương gió của Cố lão gia, ông kỳ thật cũng sợ cháu trai bác bỏ, cho nên chuẩn bị tiền trảm hậu tấu*, cuối cùng, Cố Hàn Thanh không muốn cũng phải đồng ý.
* Tiền trảm hậu tấu: chỉ những việc làm không chờ đợi cấp trên, cứ làm, cứ hành động trước, xong xuôi mọi chuyện rồi mới báo cáo, thưa gửi.
Kiều Mộc đủ thông minh nhìn ra Cố gia gia đang nghĩ gì, cô càng thêm rối rắm, suy nghĩ xem liệu cô có nên liên lạc trước với Cố Hàn Thanh hay không, nhưng như vậy, lại cảm giác thấy có lỗi với ông nội một lòng nghĩ cho cô.
Kỳ Anh tính cách đơn thuần, cô bé thấy chị dâu nhíu mày, cho rằng cô sợ Cố Hàn Thanh sẽ không đồng ý, bắt tay cô trấn an nói: "Chị dâu, chị đừng lo lắng, anh em khẳng định sẽ đồng ý, chị chính là vợ hợp pháp của anh ấy, không đến mức anh ấy không muốn để chị gặp người nhà đâu."
"Đúng đúng, Anh Anh nói đúng, Mộc Mộc, cháu đừng lo về chuyện này.

Đến lúc đó ông nội sẽ sắp xếp cho cháu thật tốt, cháu hôm đó trang điểm xinh xinh đẹp đẹp lên sân khấu là được." Cố lão gia tử phụ họa nói.
Kiều Mộc áp chế lại dao động trong lòng, mỉm cười gật đầu, "Vâng, cháu đã biết thưa ông nội."
Lúc sau, ba người không nói chuyện này nữa.
Kỳ Anh lôi kéo Kiều Mộc trò chuyện trên trời dưới biển, minh tinh, chăm sóc da, dưới sự tấn công của cô bé, quan hệ giữa cô và Kiều Mộc được cải thiện rõ rệt.
Ăn xong cơm trưa, hai người ngủ trưa một lát, trang điểm cho nhau thật tươi tắn rồi ra ngoài mua sắm.
Lần này, thay vì mua những thứ trị giá mấy ngàn, thay vào đó đến cửa hàng Đỉnh Xa*.
* Đỉnh Xa: là nhãn hiệu nội thất của Trung Quốc
Kỳ Anh là khách VIP của mỗi cửa hàng, có cô bé dẫn dắt, Kiều Mộc ngay lập tức nhận được sự phục vụ ân cần nhất, điều này khác hoàn toàn với sự thờ ơ mà cô nhận được khi đến Cartier vào buổi sáng.
Ở những cửa hàng sang trọng, nhân viên sẽ đánh giá gia thế của bạn, địa vị của bạn ở xã hội và tiền của bạn.
SA* tiếp đãi hai người, liền thấy quần áo trên người Kiều Mộc căn bản không nổi bật gì, bình tĩnh tìm hiểu nói: "Kỳ tiểu thư, vị này là gì của Kiều tiểu thư? Trước kia chưa từng thấy cô ấy đi cùng tiểu thư?"
* SA: Viết tắt của Sale Associate có nghĩa vụ cơ bản là bán sản phẩm cho khách hàng.

Giống như nhân viên thu ngân, họ có thể làm việc để xử lý các khoản thanh toán của khách hàng.


Nhưng họ thường có các trách nhiệm khác, như giúp khách hàng tìm sản phẩm phù hợp với nhu cầu.
Kỳ Anh kéo tay Kiều Mộc, thản nhiên nhìn quần áo may sẵn cao cấp xung quanh, nghe vậy, cô bé định nói là chị dâu của mình, Kiều Mộc chọc cô một cái, cắt đứt cuộc nói chuyện: "Chúng ta là bạn bè, Anh Anh, em nói có đúng không?"
Cô đưa mắt ra hiệu với Kỳ Anh.
Kỳ Anh nháy mắt đã hiểu, trên đường tới chị dâu đã nói qua với cô bé, ở bên ngoài không cần tiết lộ thân phận của cô, cuộc hôn nhân giữa cô với Cố Hàn Thanh là ẩn hôn, quá nhiều người ngoài biết, chỉ sợ Cố Hàn Thanh sẽ không vui.
Chỉ là trên thế giới này không có bức tường nào là không thể xuyên thủng, hơn nữa thứ bảy gia đình tụ họp, sau này đoán chừng vẫn sẽ có rất nhiều người biết, nhưng đó là về chuyện của sau này, trước mắt, Kiều Mộc chỉ có thể tự mình nỗ lực nghe theo lời kim chủ ba ba hành sự.
Kỳ Anh cảm thấy đau lòng cho chị dâu, lại liên tưởng đến câu nói vẫn được lưu truyền trong giới, cùng với người phụ nữ đã xuất ngoại nhiều năm không liên hệ kia, càng thêm đau lòng.
Tốt nhất là câu nói đó không phải sự thật, bằng không chị dâu......
Kỳ Anh ở trong lòng điên cuồng lắc đầu, tiếp nói: "Ừm, chúng tôi là bạn tốt, dù sao cô nhớ rõ về sau chị Mộc Mộc nếu một mình tới đây mua sắm, cô cần tiếp đãi chị ấy giống tôi, không thể cẩu thả, biết không?"
"Biết biết, Kỳ tiểu thư, cô yên tâm." SA đại khái biết địa vị của Kiều Mộc, dù sao cùng vị tiểu thư nhà họ Cố coi bình đẳng, không dám dò xét, SA nhiệt tình nói với Kiều Mộc: "Kiều tiểu thư, chờ lát nữa chúng ta thêm WeChat, về sau ra mẫu mới, tôi sẽ trực tiếp báo cho cô, nếu cô có nhu cầu, tôi cũng có thể đưa đến nhà cho cô chọn lựa."
Kiều Mộc cảm khái "hữu tiền năng sử quỷ thôi ma"*, cũng lần đầu tiên học được thiên kim đại tiểu thư mua sắm như thế nào.
* Hữu tiền năng sử quỷ thôi ma: Có tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ.
Những chiếc váy may sẵn cao cấp sang trọng này người mẫu có thể mặc thử để xem trước, nếu thấy đẹp, có thể tự mặc để xem hiệu quả.
Toàn bộ quá trình các cô giống như là xem một trương trình truyền hình trên TV, ngồi ở trên sô pha mềm mại, nếm thử bánh ngọt tinh xảo, uống cà phê, nhàn nhã thưởng thức quần áo.
"Chị Mộc Mộc, em cảm thấy cái này hẳn là thích hợp với chị." Kỳ Anh chân bắt chéo chân.
Kiều Mộc nhìn bộ lễ phục Kỳ Anh chỉ, cổ chữ V sâu, ngực lấp ló, cô nào hold được, vội lắc đầu: "Quá lộ, mặc như vậy đi tham gia tiệc gia đình hẳn là có điểm không trang trọng đi?"
"Ai nói gia đình tụ họp mặc cái này, cái này về sau em đưa chị đi tham gia tiệc của hội chị em sẽ mặc, hoặc là sẽ mặc khi chúng ta đi xem buổi biểu diễn.

Mua đi chị Mộc Mộc, thật sự rất đẹp, kiểu dáng và màu sắc rất hợp với chị." Kỳ Anh không ngừng dụ dỗ Kiều Mộc.
Kiều Mộc không còn cách nào, nghĩ dù sao nhiều tiền, mua thêm một cái cũng không sao, liền đồng ý, giống như cái này chỉ có mấy trăm vạn.
Từ từ!
Mới?
Kiều Mộc cảm thấy mình thật sự rất phiêu, cô trước kia lương tháng chưa tới một vạn, hiện tại mua quần áo hơn mười mấy vạn đều cảm thấy không sao cả.
Là điều gì cho cô dũng khí lớn như vậy?
Ồ, là người chồng trừ tiền ra không thể cho cô cái gì!
Lúc 10 giờ sáng, một ngàn vạn mà Cố Hàn Thanh hứa đã được chuyển đến, hiện tại ngoại trừ thẻ bạch kim một ngàn vạn của ông nội Cố còn có thẻ đen mà Cố Hàn Thanh đưa cho cô có gần ba ngàn vạn tệ.
Nhiều tiền như vậy, không mua, chẳng lẽ giữ lại đến lúc chết à?
Phải mua! Dùng sức mua!
Vì thế, ở Hương gia, Kiều Mộc mua rất nhiều đồ, cuối cùng lúc tính tiền, hơn năm trăm vạn, SA nhìn ánh mắt của cô, hoàn toàn bái phục, tự đáy lòng hôm mộ không ít, "Kiều tiểu thư, gần đây chúng tôi đang có mẫu túi phiên bản giới hạn, là màu xanh lam thay đổi dần, tôi cảm thấy đặc biệt thích hợp với cô, da cô trắng, rất hợp với màu xanh lam, cái này cần được lấy từ trụ sở chính của chúng tôi, có thể mất chút thời gian, nếu cô muốn, tôi sẽ cố gắng đưa về nhanh nhất có thể."
Kỳ Anh trực tiếp giúp Kiều Mộc trả lời: "Có ảnh chụp không? Cho chị Mộc Mộc của tôi xem trước."
"Có có." SA lấy di động ra, trước tiên tháo găng tay màu trắng, sau đó tìm kiếm một hồi, tìm được ảnh chụp, đưa cho Kiều Mộc xem.
"Túi rất xinh đẹp nha." Kiều Mộc liếc mắt một cái liền thích.

Kỳ Anh cũng thích, cằm gác thân mật trên vai Kiều Mộc, đầu ngón tay lướt trên màn hình di động, "Chị Mộc Mộc, cái này đẹp thật đấy, em đều thích, chị mau mua đi."
Kiều Mộc nhướng mắt nhìn SA: "Có thể một lần yêu cầu hai cái sao?"
SA: "Có thể có thể."
Kỳ Anh cười tủm tỉm nghiêng đầu nhìn Kiều Mộc: "Chị Mộc Mộc, chị mua cho em sao?"
"Đương nhiên, không phải em thích sao? Chúng ta mang túi đôi." Kiều Mộc cười nhìn cô bé.
Kỳ Anh vui vẻ cong mi: "Được, đến lúc đó đeo đi dạo phố!"
Cứ như vậy, hoá đơn lại có thêm hai cái túi.
Toàn bộ đồ họ mua đều được giao tận nhà, Kiều Mộc và Kỳ Anh ra về tay không.
Hai người lại đi dạo những cửa hàng xa xỉ khác, ghé qua mấy cửa hàng đồ lam huyết một chút, nhưng thật ra không mua nhiều như ở Hương gia, chủ yếu là Kỳ Anh dẫn theo Kiều Mộc để những SA nhớ kỹ cô.
Cuối cùng, hai người ở Hermes ngồi chọn túi, cách chọn gần giống nhau, cửa hàng trưởng cử người đến kho hàng lấy giúp các cô.
Lúc này, một đám mỹ nữ trang điểm tinh xảo đi vào, nhìn thấy Kỳ Anh, kinh ngạc chào hỏi: "Ha, không phải Anh Anh sao? Cậu từ nước ngoài về lúc nào?"
Kiều Mộc cùng Kỳ Anh liên tiếp ngẩng đầu, đồng thời, Kiều Mộc phát hiện Kỳ Anh có chút không vui bĩu môi, xem ra cô bé không thích nhóm người này, "Lâm Vũ Mông, tôi về chẳng lẽ còn phải thông báo với cậu?"
Lâm Vũ Mông?
Này không phải bạn thân nhất của nữ chính bạch nguyệt quang sao?
Kiều Mộc hơi kinh ngạc, không khỏi nhìn Lâm Vũ Mông nhiều hơn, là khuê mật* của nữ chính, cũng là nữ phụ quan trọng trong sách, cô ta vẫn như cũ không kiên nhẫn, khóe môi có một nốt ruồi, giống hệt như trong sách miêu tả.
* Khuê mật: bạn cực kì thân, có thể chia sẻ tâm sự với nhau mọi thứ, thường dùng cho con gái
Theo lý thuyết, hẳn là khi nguyên chủ kết hôn sau nửa năm cô ta mới có liên quan tới nguyên chủ, lại nửa năm sau phát hiện nguyên chủ cùng nam chính ẩn hôn, vội vàng nói cho chị em tốt của cô ta.
Bạch nguyệt quang chịu kích thích về nước, cùng nam chính nhanh chóng rơi vào bể tình.
Thật tê liệt, hiện tại cốt truyện giống như mỗi ngày mở hộp blind box*.
* Blind box: hay còn gọi là Hộp mù, là một hộp quà chứa một món đồ, thông tin hoặc dịch vụ bí ẩn.

Người mua sẽ không biết mình nhận được gì.
Kiều Mộc mặc kệ, dù sao cô chỉ cần đảm bảo mình không thích nam chính, không chen chân vào tình cảm của nam nữ chính là được, mặt khác, chuyện không liên quan đến cô, cô sẽ thành thành thật thật thành con cá muối nhỏ.
"Tôi cũng chưa nói muốn cậu báo cáo nha, còn không phải là quan tâm cậu một chút sao.

Tuần sau tôi muốn tổ chức party, đang muốn mời cậu đây." Lâm Vũ Mông tựa hồ nhìn không ra Kỳ Anh không thích mình, mang theo chị em đi tới, ngồi vào đối diện hai cô, vắt chéo hai chân, lúc này mới chú ý tới gương mặt Kiều Mộc.
Trong giới danh viện của bọn họ ở Hải Thành cũng chỉ lớn như vậy, tới tới lui lui đều là người quen biết.
Không đợi Lâm Vũ Mông mở miệng, bạn của cô ta đã hỏi cô trước, "Anh Anh, vị này là ai vậy? Thiên kim nhà ai? Sao trước kia chưa gặp qua?"
"Cậu quản nhiều như vậy làm gì, thế giới vài tỷ người, cậu cho rằng ai cậu cũng biết sao." Kỳ Anh tức giận nói.
Hỏi hỏi hỏi, hỏi cái rắm, đây là chị dâu cô bé! Một người chị dâu có tiền tiêu vặt nhiều hơn cô bé!
Người đó xấu hổ cười, thậm chí còn có chút ủy khuất.
Lâm Vũ Mông xen vào nói: "Anh Anh, sao hôm nay lại tức giận thế, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, đều là bạn cũ, nếu cậu có gì không vui, nói ra, chúng tôi giúp cậu chia sẻ."
"Tôi không vui chính là nói chuyện cùng cậu!" Kỳ Anh từ nhỏ được chiều chuộng mà lớn lên, có lễ phép, nhưng phải tuỳ người, nếu cô bé không thích sẽ biểu hiện rất ngạo mạn.
Mà Lâm Vũ Mông này vừa lúc khiến cô bé không thích, cho dù có là bạn tốt với người mà cô phải gọi là chị, cô cũng không thích, huống chi mấy năm trước đã xảy ra chuyện như vậy, cô bé càng thêm chán ghét người phụ nữ kia, cũng càng chán ghét bạn của cô ta.
Lâm Vũ Mông hoàn toàn xấu hổ, cũng có chút tức giận, Kỳ Anh này thật là phiền phức, mềm cứng không ăn, dầu muối không ăn, nếu không phải cô bé là cháu ngoại nhà họ Cố, cô ta cũng lười nói chuyện với cô bé.
Thật sự cho rằng mình mặt nóng dán mông lạnh* chính là thích cô bé sao? Phi! Còn không phải vì bối cảnh phía sau của cô bé kìa.
* Mặt nóng dán mông lạnh: Ám chỉ sự việc một người khi được người khác nồng nhiệt bắt chuyện cũng chỉ lạnh nhạt, hờ hững
Hiện tại Tâm Nghiên xuất ngoại, không ở Cố gia, thân phận của bạn thân cô ta Tâm Nghiên căn bản không có tác dụng, nhà bọn họ cũng không thể nịnh bợ Cố gia, cho nên cô ta mấy năm nay chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng, muốn bỏ công sức trên người Kỳ Anh.
Cũng bởi vì phụ nữ Cố gia quá ít, chính gia là Kỳ Anh tuổi tác xấp xỉ cô ta, ngoài việc lấy lòng cô bé, cũng không biết lấy lòng ai.

Nhưng Lâm Vũ Mông cũng không phải không có tự tôn kiêu ngạo, cô ta liếc nhìn những người bạn bên cạnh, nháy mắt ra hiệu, sau đó lại nhìn chằm chằm Kiều Mộc.
Những người bạn lần lượt nhận được tín hiệu, gật gật đầu khó có thể nhận ra.
Ngay sau đó đám danh viện vẫy tay kêu SA cầm ba cái túi lại đây, có túi bạch kim, có túi Kelly.
Kiều Mộc còn tưởng rằng bọn họ muốn mua, không nghĩ ý bảo SA triển lãm cho cô xem.
"Vị mỹ nữ này, tôi thấy mấy cái túi này đều rất thích hợp với cô, da cô trắng như vậy, những chiếc túi này vừa lúc thích hợp."
"Đúng vậy, đặc biệt phù hợp với khí chất của cô, đối với một mỹ nhân có chút lạnh lùng như cô, chính là muốn chọn túi da cá xấu."
"Tuy rằng không biết mỹ nữ là thiên kim nhà ai, nhưng có thể tới nơi này tiêu tiền, nói vậy không để bụng vài một trăm vạn đi?"
Bạn Lâm Vũ Mông lần lượt khoe khoang, Kiều Mộc nghe được sửng sốt, trong lúc nhất thời không hiểu bọn họ có ý gì.
Mãi đến khi thấy Kỳ Anh nắm chặt tay, giống như muốn nổi giận, cô mới nhận ra.
Hoá ra những người này tâng bốc, nịnh hót buộc cô phải mua cả ba chiếc túi đắt tiền này, nếu cô không mua nổi, thì sẽ hiểu ngay thân phận của cô, đồng thời có thể hung hăng sỉ nhục cô, gián tiếp sỉ nhục Kỳ Anh.
Lâm Vũ Mông này cùng đám bạn của cô ta thuộc loại danh viện tương đối bình thường, chính là mỗi lần có thể tiêu năm sáu mươi vạn.
Nhưng tiêu tốn trăm vạn vẫn là có chút khó khăn, hơn nữa mọi người đều biết túi của Hermes không chỉ phải tự bỏ tiền mua túi mà còn phải phối hoá*, ở những nơi như Hải Thành ít nhất phải phối hoá 1:1.
* Phối hoá: là phương thức xây dựng mối quan hệ giữa người mua và người bán, họ cần đạt đến một mức độ mua sắm nhất định, thông thường là đặt mua phụ kiện của thương hiệu với một người bán hàng nào đó tại một địa điểm nhất định nào đó.
Nếu cô lấy một lúc ba chiếc túi, giá sẽ tăng gấp đôi.

Cho nên nếu cô có thể mua đồ mấy chục vạn, những người phụ nữ này cũng không cho cô cơ hội, họ chỉ muốn xem cô xấu hổ như thế nào khi mua trăm vạn mà không đủ tiền trả.
Những cô gái này lợi hại nha!
Hoá ra vòng người nổi tiếng là như thế này!
Nhìn Kỳ Anh muốn tức giận, Kiều Mộc nắm lấy tay cô bé nhéo nhéo, cưới với mấy người phụ nữ đối diện nói: "Thật xin lỗi, khi mua sắm, tôi ghét nhất người ngoài mồm năm miệng mười*, nghe như dế kêu, khó chịu."
* Mồm năm miệng mười: Lắm mồm lắm miệng, nói tranh cả phần người khác.
Đám bạn của Lâm Vũ Mông cúi mặt xuống, đáng ghét, người phụ nữ không quen biết này dám so sánh bọn họ với dế!
Một người khoanh tay trước ngực, phản bác: "Mua không nổi thì nói thẳng là mua không nổi, còn lấy cớ."
"Vậy thì sao, cô là bạn của anh Anh Anh, chúng tôi có thể chê cười cô sao?"
"Chúng tôi không phải khinh thường người thường, biết Anh Anh là dẫn cô đi ngắm thế giới, cô nói thẳng là được, hà tất phải nói chuyện khó nghe như vậy? Thật là không có tố chất!"
Ba người mỗi người một câu, giống hệt các bác gái ở của thôn, ngay cả người bình thường như Kiều Mộc cũng coi thường bọn họ.
Cô hiện tại đã biết rõ vì sao Kỳ Anh không thích nhóm người này, cô cũng không thích.
Vừa lúc, cửa hàng trưởng lấy túi từ kho hàng đã trở lại, cô ấy cùng một SA mỗi người ôm năm cái hộp giấy, ngồi xổm trước mặt các cô, thái độ ôn nhu dò hỏi: "Kiều tiểu thư, túi cô muốn đều ở chỗ này, bây giờ tôi mở ra cho cô kiểm tra nhé?"
Kiều Mộc lắc đầu, "Không cần, tôi tin tưởng sự chuyên nghiệp của các cô, trực tiếp đưa về nhà tôi đi, tôi còn có việc, phải đi trước."
Cô móc ra thẻ đen, đưa cho cửa hàng trưởng: "Cả hàng đã đặt, tất cả đưa qua đi."
Cửa hàng trưởng thấy cô nói thẳng như vậy, tươi cười thân thiết gật đầu, "Được, Kiều tiểu thư chờ một lát."
Lát sau, máy quẹt thẻ được mang tới, Kiều Mộc nhập mật khẩu thanh toán, tổng cộng 783 vạn.
Lâm Vũ Mông cùng với đám bạn trợn mắt há mồm, không thể tưởng tượng nhìn cô.
Kiều Mộc thanh toán xong, cầm lại thẻ, kéo Kỳ Anh đứng dậy, trịch thượng nhìn đám người Lâm Vũ Mông: "Lần sau ra khỏi cửa nhớ súc miệng."
Bốn người đen mặt, như thể bị tát một phát.
Kỳ Anh cười khúc khích, đặt ngón trỏ lên mí mắt dưới, kéo nó xuống, lè lưỡi, làm mặt quỷ với Lâm Vũ Mông.
Đi ra khỏi tiệm, Kỳ Anh vui vẻ ôm lấy Kiều Mộc, sùng bái nhìn cô: "Chị Mộc Mộc, chị thật lợi hại! Chỉ cần nói mấy câu liền khiến bọn họ tức chết."
Kiều Mộc cũng không nghĩ tới mình có một ngày có thể dùng tiền ném vào mặt người khác, cái cảm giác này rất sảng khoái, đừng nói, thật sự tuyệt vời.
Mà càng sảng khoái chính là: Ha ha ha, cô thật sự thích cuộc sống tiêu tiền như nước này!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.