Ngoài Tiền Ông Xã Chẳng Cho Tôi Cái Gì

Chương 3: 3: Ngày Thứ Ba Làm Cá Muối





Thứ hai tuần sau sắp đến rồi, Kiều Mộc cũng không dùng thẻ bạch kim mà Cố lão gia đưa để mua quần áo, cô cảm thấy chưa lãnh chứng thì bây giờ chưa phải thời điểm tốt để tiêu tiền.
Vì vậy, cô đã dùng số tiền của nguyên chủ để mua một chiếc váy trắng hơn 500 tệ, mái tóc dài xoăn nhẹ xoã tự nhiên trên vai, không trang điểm.
Nguyên chủ và cô lớn lên có bảy phần giống nhau, cô tưởng đây chính là bản thân xuyên vào thay thế nguyên chủ cơ.
Hai người đều có đôi mắt đào hoa sinh động, khi không trang điểm sẽ có khí chất trong sáng, trẻ trung nhưng khi trang điểm cũng có thể trở nên quyến rũ.
Nhưng nguyên chủ so với cô đơn giản hơn một chút, cô ấy không bao giờ trang điểm, trong nhà cũng không có mỹ phẩm, cho nên hôm nay không có cách nào thay đổi.
Kiều Mộc nghe thấy tiếng chuông điện thoại, biết Cố Hàn Thanh đã đến dưới lầu, cô cầm lên và đeo chiếc ba lô màu trắng ra cửa: "Cố tổng, tôi xuống ngay đây."
"Được." Thanh tâm trầm thấp theo điện thoại nhàn nhạt chảy vào tai.
Kiều Mộc sờ sờ lỗ tai.
Chặc chặc, người đàn ông này không chỉ có ngoại hình cực phẩm mà còn có giọng nói tuyệt vời, từ nay về sau cô phải thầm nói với bản thân mình là thế thân mười lần một ngày, ngàn vạn lần không được dẫm vào vết xe đổ của nguyên chủ.
Cố Hàn Thanh ngồi ghế sau xe Rolls-Royce, tay đặt trên máy tính bảng để xử lý tài liệu nội bộ của công ty, nghe thấy tiếng tài xế mở cửa sau, anh hơi nhướng mi nhìn Kiều Mộc đang đi tới.
Đầu tiên đập vào mắt chính là mắt cá chân tinh tế, thẳng tắp của cô gái lộ ra dưới làn váy trắng bay bay, vòng eo thon thả một tay có thể ôm hết, chiếc cổ thiên nga thon thả, yêu kiều.

Khuôn mặt chỉ to bằng lòng bàn tay, ngũ quan tinh xảo, mặt mày sinh động, lúc cười rộ lên có vài phần nghịch ngợm đáng yêu: "Cố tổng, buổi sáng tốt lành."
Cô cúi người ở cửa xe chào hỏi.
Cố Hàn Thanh nhẹ gật đầu: "Chào buổi sáng, vào đi."
Kiều Mộc ngồi vào xe, sửa sang lại váy, đem ba lô đặt trên đùi che lại.
Tài xế đi lên ghế lái, khởi động xe, lái đến Cục dân chính.
Trên đường đi, ghế sau trừ tiếng nghe điện thoại cùng với tiếng thao tác máy tính của Cố Hàn Thanh thì Kiều Mộc không nói với anh một lời.
Thật lạnh.
May mắn cô không thích những người đàn ông cao lãnh như vậy, cô thích kiểu con trai hài hước, ấm áp như ánh mật trời hơn.

(Editor: Thèm trai trẻ hẻ bà nội:))))

Chờ cô ly hôn lấy được phí chia tay, sẽ đi tìm một người bạn trai, cô bao nuôi hắn, hắn hầu hạ cô!
Hoàn mỹ!
Giấy chứng nhận kết hôn nhanh chóng được lấy, giống như Cố Hàn Thanh đã báo trước với họ, hai người đi qua lối đi màu xanh.
Lần nữa trở lại xe, Cố Hàn Thanh kẹp tấm thẻ đen* giữa những ngón tay dài, lạnh lùng đưa qua: "Thẻ này là thẻ phụ của tôi, hiện tại trong đó có 1 ngàn vạn, xem như tiền tiêu vặt tháng này của em, về sau mỗi tháng tôi sẽ chuyển tiền vào trong đó, mỗi tháng 1 ngàn vạn em xem có đủ không?"
* Thẻ đen: Thẻ đen được phát hành với vai trò là dòng thẻ tín dụng cao cấp nhất của một ngân hàng, dù đó là ngân hàng trong hay ngoài nước.
(Editor: Lãnh chứng xong Cố tổng sẽ đổi xưng hô nh, xưng "tôi" gọi Kiều Mộc là "em" nha)
Cố Hàn Thanh chưa bao giờ nuôi phụ nữ nên anh không biết một tháng nên cấp bao nhiêu tiền.
Đương nhiên, bởi vì không có tình cảm, anh cũng không thích cấp hạn mức cao nhất của thẻ đen, loại trình độ này, với Kiều Mộc anh thấy không thích hợp.
Nào nào!
Chồng bắt đầu đưa tiền!
Kiều Mộc lúc này không thể không giả bộ dè dặt, gật đầu nói: "Đủ rồi đủ rồi."
Cô không tham nha, một tháng 1 ngàn vạn thật sự là đủ rồi!
"Vậy em cứ cầm lấy tuỳ tiện mua đồ đi, nếu không đủ thì nói với tôi." Cố Hàn Thanh biết kết hôn là một loại trách nhiệm, anh chỉ có thể cho Kiều Mộc danh phận, nếu những thứ khác không cho được, thì chỉ có thể đưa nhiều tiền.
"Được, cảm ơn." Kiều Mộc hai tay nhận thẻ đen, cái miệng nhỏ nhắn ngượng ngùng mím.
Không còn cách nào khác chỉ đành mím, cô sợ cô sẽ nhe răng cười to đến nỗi không thấy mắt đâu.
"Chốc nữa tài xế sẽ đưa tôi đến công ty trước, sau đó giúp em chuyển nhà.

Từ nay về sau, em sẽ ở biệt thự Lam Loan của tôi ở lưng chừng núi, phòng ngủ của em tôi đã bảo quản gia dọn dẹp sạch sẽ, có thể vào ở luôn."
"À? Ồ, cảm ơn Cố tổng." Kiều Mộc ngoan ngoãn gật đầu, bày ra bộ dáng "anh có thể tuỳ tiện sắp xếp."
Cố Hàn Thanh liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp trong sáng của cô, nếu vợ anh là một cô gái ngoan ngoãn và ưa nhìn như vậy thì xem ra cũng không tệ lắm, chỉ cần không gây ra phiền phức cho anh, cũng đừng không có việc gì tới làm phiền là được, "Đừng gọi Cố tổng, nếu ông nội nghe được nhất định sẽ nói chúng ta."
"Vậy tôi nên gọi anh là gì?" Kiều Mộc khiêm tốn hỏi.
Cố Hàn Thanh: "Tên, đặc biệt là trước mặt ông nội."
"Ồ, tôi biết rồi, từ giờ tôi sẽ chú ý." Trong nguyên tác, nguyên chủ trước mặt ông nội Cố sẽ gọi là Hàn Thanh, nhưng khi riêng tư sẽ gọi anh Cố, giai đoạn sau bạch nguyệt quang trở về, nguyên chủ không kìm nén được cảm xúc mà luôn gọi Hàn Thanh.

Nói xong điều cần nói, Cố Hàn Thanh lại mở máy tính làm việc, không hề để ý đến Kiều Mộc.
Kiều Mộc ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh, dựa lưng vào ghế nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Hai người tách ra, tài xế đưa Kiều Mộc đi chuyển nhà, không có gì lấy trừ di vật của người nhà nguyên chủ và quần áo, Kiều Mộc giữ lại vài bộ tương đối mới, còn lại đều đã mặc qua nhiều năm, vất hết đi, với 2 ngàn tệ trong người, cô không cần ăn mặc tiết kiệm nữa!
-
Khu biệt thự Lam Loan ở lưng chừng núi nhìn ra khu trung tâm phồn hoa nhất Hải Thành, những người mua được nhà ở đây đều là đại gia có tài sản trăm triệu, khoảng cách giữa các nhà đều rất xa, môi trường yên tĩnh sẽ không làm phiền được nhau.
Người quản gia trung niên mặc lễ phục hôm nay đã biết biệt thự sẽ đón nữ chủ nhân, nghe thấy tiếng xe bên ngoài liền mang theo người làm vườn và bảo mẫu trong nhà ra đón.
Mỗi bên đứng tám người, ông ấy đứng ở giữa, xe vững vàng dừng lại, ông đi tới mở cửa xe sau cho Kiều Mộc, khom người chào: "Phu nhân, chào mừng cô đã tới."
Kiều Mộc mí mắt kịch liệt giật giật, cô thừa nhận cô là một người quê mùa, chưa bao giờ thấy một cảnh tượng lớn như vậy, có chút không quen.
Dù sao cảnh tượng này cũng chỉ có trên phim thần tượng, không nghĩ tới cô sẽ được trải qua.
Cô thiếu chút nữa cho rằng mình mới thật sự là nữ chính!
Thế thân thế thân.....thế thân thế thân.....mình là thế thân.....
Kiểu Mộc nói thầm mười lần, hít một hơi thật sâu, giả vờ bình tĩnh bước ra khỏi xe với chiếc ba lô trên lưng.
Tám người làm vườn và bảo mẫu hai bên đồng loạt khom người 45 độ: "Hoan nghênh phu nhân!"
Kiều Mộc sợ hãi lui về phía sau một bước.
Trần quản gia thân thiết đỡ lấy cô: "Phu nhân, xin lỗi đã làm cô sợ."
Kiều Mộc cười ngượng: "Có chút....Trần quản gia, ông bảo mọi người đi làm đi, không cần để ý đến tôi."
Cô hiện tại chưa hoàn toàn quen với cuộc sống của một phu nhân giàu có, được nhiều người khom lưng như vậy, khó tránh khỏi trong lòng không được tự nhiên.
Trần quản gia biết lai lịch của vị phu nhân này, biết cô xuất thân bình thường nên săn sóc nói: "Được, đều nghe theo phu nhân."
Ông ấy quay lại sai người làm vườn và người hầu đi làm việc, nhưng giữ lại hai bảo mẫu giúp Kiều Mộc dọn đồ đạc.
Biệt thự của Cố Hàn Thanh không lớn bằng nhà cũ, dù sao cũng là ở lưng chừng núi, không thể xây quá rộng, nhưng so với người bình thường mà nói đã là rất lớn rồi, trên dưới có năm tầng.


Tầng phụ một là phòng của người hầu, tầng phụ hai là gara, phòng khách ở tầng một, phòng giải trí và thể dục ở tầng hai, chủ nhân sống ở tầng ba.
Lúc trước chỉ có Cố Hàn Thanh ở một mình, cho nên căn phòng đối diện bỏ trống, hiện tại vừa vặn là phòng của Kiều Mộc.
Toàn bộ đồ đạc là Trần quản gia đặt mua, ông ấy rất có mắt nhìn, trong phòng bày biện sang trọng lại không mất đi phong cách công chúa hay quý cô, đang là ban ngày, rèm sa được kéo lên, gió từ ban công thổi vào, hoa văn đung đưa, vừa yên tĩnh vừa xinh đẹp.
"Phu nhân, căn phòng này do tôi tự mình dọn dẹp, cũng không biết có phù hợp với sở thích của cô hay không, nếu cô không thích nhất định phải lập tức nói với tôi, tôi sẽ sai người sửa." Trần quản gia khiêm tốn lên tiếng.
Kiều Mộc lắc đầu, mỉm cười nói: "Trần quản gia, mắt nhìn của ông rất tốt, tôi thực sự rất thích, trước tiên tạm thời như vậy đi, về sau tôi ở lâu rồi có việc gì, đến lúc đó tôi sẽ nói cho ông."
"Được, phu nhân, cô đến đây chắc là mệt rồi, nghỉ ngơi một lát trước đi, khi nào cơm trưa được tôi sẽ gọi cô."
Trần quản gia mang theo hai bảo mẫu đang sửa soạn lại hành lý rời đi.
Cánh cửa gỗ chạm trổ theo phong cách châu Âu đóng lại, Kiều Mộc bổ nhào lên chiếc giường mới, tuỳ tiện ném ba lô.

Cảm giác đệm dưới người mềm mại vừa phải, vô cùng thoải mái, cô lại lăn một vòng, dùng chăn che mặt để bình tĩnh lại tâm trạng đang kích động của mình.
Nhắm mắt hưởng thụ một hồi lâu, cô mới chịu đứng dậy bắt đầu tham quan phòng ngủ mới của mình.
Phòng thay đồ rộng hơn trăm mét vuông, có tủ đặc biệt để áo và quần, giày mũ, trang sức, chỉ là hiện tại quần áo cô rất ít, một cái ô vuông cũng không thể lấp đầy.
Kiều Mộc cảm thấy sau khi cô từ chức, có một chuyện phải làm, đó là lấp đầy căn phòng để quần áo.
Không có cô gái nào không muốn có một căn phòng để quần áo thuộc về riêng mình.
Cô muốn thừa dịp đang trong cuộc hôn nhân nên mua, mua, mua, thích cái gì mua cái đó!
Tham quan xong, Kiều Mộc lại đi xem phòng tắm, cũng rất rộng, bồn tắm có thể nằm ba người, đối diện là thành phố phồn hoa dưới chân núi, Kiều Mộc đoán cửa sổ sát đất là một tấm gương, không thể nhìn thấy bên trong từ ngoài, nhưng có thể nhìn thấy bên ngoài từ phía trong.
Đợi đến tối, cô ngâm mình bên trong bồn, nhấm nháp thưởng thức rượu vang đỏ.
Trong phòng ngủ của cô có một quầy bar, trên đó có đặt vài chai rượu vang đỏ, chai duy nhất mà cô biết là Lafite 82 năm.
Tham quan trong phòng xong, Kiều Mộc đi ra ban công, nhìn sang bên phải là ban công phòng Cố Hàn Thanh đối diện, khoảng cách tầm 1.5 mét, nhìn xuống là bể bơi ngoài trời gần vách đá, ở đó bơi có thể thoả mái tắm nắng, cũng có thể quan sát Hải Thành phồn hoa.
Đặc biệt là ban đêm, màu sắc lộng lẫy của đèn, chỉ sợ người thường cả đời đều không thể tưởng tượng ra sự xa hoa, tráng lệ như vậy.
Kiều Mộc dang rộng hai tay cảm nhận gió thu thổi qua khuôn mặt vui sướng.
Ù ù ———
Di động trong ba lô trên giường đang rung lên.
Kiều Mộc trở về, bổ nhào lên giường lấy di động ra, hai chân giơ lên trời.
Là tin nhắn Wechat từ đồng nghiệp bên chăm sóc khách hàng có mối quan hệ tốt nhất trong công ty, tên Mạnh Hàm.
【Mộc Mộc, cậu sao thế? Muốn từ chức sao? Chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Vừa rồi mở họp, ông chủ vẫn luôn âm dương quái khí* nói về cậu, rốt cuộc cậu sao vậy?】

* Âm dương quái khí: nghĩa đen kà khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
【Không có gì, chỉ là không muốn làm nữa.】
【Vậy cậu đã tìm được công việc khác chưa? Nói từ chức liền từ chức, cậu cũng quá đột ngột rồi.】
【Cuộc sống mà, chính là tràn ngập sự bất ngờ.】
【Tớ cảm thấy cậu đang nói dối, rốt cuộc cậu sao vậy?】Mạnh Hàm căn bản không tin, cô liếc mắt về phía sếp, nhanh chóng gõ chữ: 【Thành thật nói cho tớ biết, có phải cậu gặp vấn đề gì không? Hay ông chủ ức hiếp cậu?】
【Kỳ thật cũng không gặp vấn đề gì, chính là hôm đó thứ bảy Trần tổng bảo tớ tăng ca, tớ liền tức giận, sau đó đưa ra ý kiến từ chức, ai nha, nhắn tin không thể nói rõ với cậu, ngày mai tớ đến làm đơn từ chức nhân tiện gặp nhau đi.】
Thấy ông chủ đến gần, Mạnh Hàm không dám mất tập trung nữa, vội vàng nói:【Được, ngày mai chúng ta ăn cơm, đến nói rõ cho tớ biết rốt cuộc là làm sao, nếu có chuyện, tớ sẽ tận lực giúp cậu!】
Mạnh Hàn gia nhập công ty sớm hơn nguyên chủ một năm, nguyên chủ sau khi vào làm, hai người từng cùng nhau tăng ca một lần, dần dần cũng quen biết, hơn nữa không phải cùng một bộ phận, không có quan hệ trực tiếp về mặt lợi ích, cho nên đây là mối quan hệ tốt nhất.
Bằng không bạn xem, cho đến bây giờ, không ai trong bộ phận thu mua quan tâm đến chuyện của cô, cô không tin những đồng nghiệp khác không biết hôm nay cô không đi làm, không biết cô muốn từ chức.
Nhưng cũng đúng, bộ phận thu mua bọn họ muốn lấy hoa hồng, hơn nữa họ đều coi nhau là đối thủ cạnh tranh, bề ngoài thì thân thiện với nhau nhưng trong lòng lại âm thầm phân cao thấp, đây chính là sự hướng nội ở nơi làm việc.
Kiếp trước cô trải qua hai năm là quá đủ rồi, công việc này, cô chỉ muốn sớm một ngày về hưu.
Về sau, cô không bao giờ muốn đi làm nữa, muốn trở thành cá muối, muốn nằm tới chết!
Không quan trọng tiền đồ và tương lai.
Chỉ cần cô không phạm pháp, không gây hỗn loạn cho đất nước, vậy thôi.
Nghĩ đến đây, Kiều Mộc thoải mái nằm trên giường, cầm điện thoại tuỳ ý chơi.
Giữa trưa, quản gia gõ cửa: "Phu nhân, ăn cơm thôi."
Kiều Mộc hai mắt sáng lên, cười xán lạn.
Ha ha ha, có người nấu cơm, có người gọi ăn cơm mỗi ngày, đây mới là cuộc sống nha!
Khi đi xuống, cô càng sốc hơn, Cố lão gia áy náy với cô vì chưa cho cô một cái hôn lễ, vì vậy phân phó Trần quản gia mời tới hai ngôi sao đầu bếp kiểu Tây cùng kiểu Trung đến nấu ăn cho cô, còn tôm, cua cũng được vận chuyển bằng máy bay từ nước ngoài về, trên bàn hương thơm ngào ngạt khó cưỡng.
Các món ăn được bảo mẫu dọn ra trước mặt cô, mì spaghetti trứng cá muối kiểu phương Tây, bát đại ẩm thực kiểu Trung Quốc,....!Cái gì cần có đều có, cô giống như một vị hoàng đế cổ đại, ngồi ăn tiệc no nê.
Kiều Mộc tự cho là mình ăn nhiều, thật sự rất no, cô ngồi phịch xuống ghế, tay ôm bụng.
Hai vị đầu bếp chờ mong hỏi cô hỏi xem ăn ngon không.
Kiều Mộc mắt sáng lấp lánh gật đầu: "Ngon, đặc biệt ngon."
Cơm có hương vị của tiền, sao có thể không ngon?
Ha ha ha, cuộc sống của cá muối có tiền thật hạnh phúc!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.