Ngoài Tiền Ông Xã Chẳng Cho Tôi Cái Gì

Chương 1: 1: Ngày Đầu Làm Cá Muối





Nghèo đã 24 năm nên Kiều Mộc chưa bao giờ nghĩ tới bản thân một ngày nào đó có thể ngồi trên chiếc Rolls-Royce, siêu xe mà các tổng tài trong tuyển thuyết ngôn tình hay dùng.
Trong hiện thực khó được nhìn tận mắt một lần, giá cả lên tới ngàn vạn!
Cô không phải là đang nằm mơ chứ? Sau khi chết đột ngột liền sinh ra ảo giác?
Kiều Mộc nghĩ, nâng tay chuẩn bị nhéo lên mặt mình.
Lúc này, tài xế cung kính mở cửa xe cho cô: "Kiều tiểu thư, mời lên xe, Cố tổng đang ở công ty chờ cô.

Cô có việc gì gấp sao?"
Kiều Mộc chấn động, động tác xấu hổ lập tức dừng lại, cô cười gượng một tiếng, dùng sức lắc đầu: "Không có không có, chúng ta đi thôi."
Cô khom lưng ngồi vào, tháo mấy cái túi vải màu trắng đeo trên vai xuống, câu nệ đặt lên chân, tài xế đóng cửa xe, Kiều Mộc mỉm cười: "Cảm ơn."
"Không cần khách khí." Tài xế lễ phép trả lời, sau đó vòng lên ghế lái, quan sát tình hình giao thông qua kính chiếu hậu rồi chậm rãi đánh tay lái rời đi.
Kiều Mộc lúc này mới dám nhéo đùi mình.
Ái ——-
Rất đau.
Xem ra không phải ảo giác, mà là cô thực sự xuyên vào một quyển sách, quyển sách này tháng trước cô mới đọc, thời gian có chút đã lâu, cô nỗ lực suy nghĩ một lúc mới nhớ ra cốt truyện.

Đây là một quyển thế thân bạch nguyệt quang, nguyên chủ là thế thân pháo hôi.

Năm 18 tuổi cha mẹ nguyên chủ bị tai nạn xe cộ qua đời, khiến cô ấy cô độc sống một mình, lại vừa lúc gần tới kì thi đại học, thành tích của nguyên chủ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, rõ ràng có thể đạt thành tích tốt, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng đọc một cái nhị bản phổ thông.
Học chuyên ngành tiếng Anh, nhưng nguyên chủ không có tiền để xuất ngoại đào tạo sâu, cao không thành thấp cũng không phải, không thể tìm được nơi làm việc tốt, sau khi tốt nghiệp, một tháng vội vàng miễn cưỡng tìm việc tại một công ty thương mại quốc tế nhỏ về mua sắm.
Mỗi tháng làm tốt sẽ được bảy tám ngàn, làm không tốt chỉ được năm sáu ngàn, ở thành phố Hải Thành, chút tiền ấy chẳng là gì cả, thuê phòng ở căn bản cũng đừng nghĩ tới, chỉ đủ duy trì sinh hoạt.
Dù sao nhìn thế nào đi nữa thì xuất thân của nguyên chủ cũng rất bình thường.

Nhưng một cái bối cảnh như vậy lại được gả vào nhà hào môn.
Này liền nói đến bà nội nguyên chủ, bà từng là khuê mật của của một cô con dâu nhà hào môn, hai người lập ra đính ước cho cháu mình, chỉ là sau đó cô con dâu nhà hào môn kia dọn đến Hải Thành, hai bên mất liên lạc.
Tuy nhiên, một tháng trước, nguyên chủ dạo công viên, ngẫu nhiên gặp được chồng của khuê mật của bà nội, cũng chính là Cố lão gia - ông nội của nam chính.

Lúc này, cô ấy đeo trên cổ tín vật đính ước là dây chuyền có mặt hình rồng và phượng, nháy mắt bị ông nội nam chính nhận ra.
Vừa vặn, gần đây Cố lão gia vẫn luôn cân nhắc làm sao để cháu trai mình kết hôn, nó năm nay đã 30 tuổi nhưng chưa từng trải qua mối tình nào, trong giới thượng lưu có lời đồn đại rằng có thể cháu trai của ông thích đàn ông.

Điều này khiến ông Cố rất lo lắng, tóc trên đầu đã bạc trắng.
Thấy cháu trai không hứng thú với những cô gái trong vòng, Cố lão gia bắt đầu noi gương những gia đình bình thường, ra công viên tìm hiểu về thị trường hẹn hò, biết rằng công viên Phượng Hoàng hẹn hò cực kỳ hiệu quả, ông niềm ôm hy vong chờ đợi sẽ thấy cháu dâu tương lai đi qua, kết quả gặp được người mà vợ quá cố của mình đã đính ước từ nhỏ cho cháu trai.
Trải qua một tháng gặp gỡ làm quen với nguyên chủ, Cố lão gia quyết định thực hiện lời đính ước này, muốn tác hợp cho cháu trai và nguyên chủ.
Ba ngày trước, nguyên chủ tới nhà họ Cố, Cố lão gia đã nói với cô ấy về vấn đề này.

Lúc đầu nguyên chủ hoàn toàn không đồng ý, cho rằng nó quá hoang đường, thời này ai còn tin mấy lời đính ước khi còn bé.

Nhưng khi sự việc nói được một nửa thì nam chính Cố Hàn Thanh trở về, và thế là nguyên chủ yêu anh ta từ cái nhìn đầu tiên.
Sau khi suy nghĩ ba ngày, buổi sáng nguyên chủ gọi điện cho Cố lão gia tỏ vẻ không thành vấn đề, Cố lão gia bên kia cũng nói cho nguyên chủ biết cháu trai ông cũng đã đồng ý, chỉ là Cố Hàn Thanh hôm nay còn muốn tăng ca ở công ty để xử lý công vụ, xong việc sẽ tìm cô ấy bàn về việc kết hôn.
Hiện tại cô ấy chính là muốn đến công ty nhìn Cố Hàn Thanh.

Trong truyện khi đến đoạn này, đã dùng mấy từ để miêu tả tâm trạng nguyên chủ: vui vẻ, mong chờ, mừng thầm, trái tim nhỏ đập loạn xạ.
Đáng tiếc, nguyên chủ không biết, Cố Hàn Thanh nguyện ý cưới cô là bởi vì cô lớn lên có vài phần giống bạch nguyệt quang trong lòng anh ta, bất quá cô chỉ là một thế thân.
Một năm sau, bạch nguyệt quang sẽ về nước, Cố Hàn Thanh rốt cuộc không áp chế được tình cảm với bạch nguyệt quang, hai người nhanh chóng rơi vào tình yêu cuồng nhiệt.

Nguyên chủ ở một bên nhìn đến ghen ghét và khủng hoảng, ghen ghét vì cô ấy thật sự yêu nam chính, khủng hoảng vì luyến tiếc cuộc sống hào môn, cô ấy không muốn ly hôn, muốn nam chính vĩnh viễn thuộc về mình.
Vì thế cô ấy bắt đầu quấy phá, giở trò xấu, khi dễ nữ chính.
Kết quả rõ ràng, một vai nữ phụ ác độc như cô ấy, bất quá chỉ là công cụ để thúc đẩy tình cảm của nam nữ chính, cuối cùng, nam nữ chính hoá giải được hiểu lầm, hạnh phúc đến bên nhau, còn nguyên chủ rời khỏi nhà, tự tử trong uất ức.
Khi Kiểu Mộc đọc cuốn truyện này, bởi vì tên cô giống hệt tên nguyên chủ, cô cảm thấy tội nghiệp cho cô ấy, kỳ thật nếu nguyên chủ không trở nên độc ác, đồng ý ly hôn thì cô ấy sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc.
Sau khi cô ấy gả vào nhà hào môn, nam chính đối xử với cô ấy không tệ, tiền tiêu vặt toàn trên ngàn vạn, hơn nữa từ góc nhìn thượng đế, nam chính cảm thấy có lỗi với cô ấy nên đã tính cho cô ấy 10 vạn tệ phí nếu cô đồng ý ly hôn.
Số tiền lớn như vậy, nửa đời sau của nguyên chủ hoàn toàn có thể nằm yên sống thoải mái, vẫn là cuộc sống thượng lưu.
Lúc đọc đến đoạn này, Kiều Mộc đã tự nói đùa với chính mình: Nếu chuyện tốt như vậy xảy ra với cô, cô nhất định sẽ trải thảm đỏ đưa nam nữ chính vào động phòng, thậm chí nếu bọn họ có yêu cầu, cô còn có thể hầu hạ nữ chính ở cữ!
Nhưng khi đó cô chỉ nghĩ lung tung, không cảm thấy mình có phúc khí như vậy.
Nhưng! Nhưng!
Nhưng bây giờ cô thực sự có cái phúc khí này!
Kiều Mộc kích động vô cùng, thật muốn đặt mua "Ngày lành*" cho chính mình!
* Bài hát của Tống Tổ Anh
Cô hưng phấn mà cầm túi vải trong tay, quay đầu nhìn phong cảnh đang xa dần ngoài cửa xe, thầm tính mất bao lâu nữa mới đến tập đoàn Cố gia.
Nhìn một lúc, mí mắt cô rũ xuống, chắc là do kiếp trước tăng ca, mệt mỏi thức trắng đêm đã bám theo linh hồn cô đến đây nên mới cảm thấy buồn ngủ như vậy.
Kiều Mộc ngáp một cái, bất tri bất giác mà ngủ say.
Khi tỉnh lại, chính người tài xế đã lay cô, Kiều Mộc kinh ngạc mở to mắt, theo cảnh tượng trong mơ mà hét lên: "Tiền! Tiền!"
Tài xế kinh ngạc: "Kiều tiểu thư? Tiền gì? Cô làm mất tiền sao?"
Kiều Mộc hoàn hồn, ngượng ngùng cười nói: "Không, không có, tôi vừa rồi nằm mơ thấy mình bị mất tiền."
Kỳ thật là mơ thấy vị nam chính kia cầm 10 vạn tệ hướng về phía mình, cô vui vẻ nâng tay lên nhận.
Thật là một giấc mơ đáng xấu hổ.

Bất quá đây cũng là giấc mơ giản dị của những người làm công như cô, mỗi ngày, cô đều tưởng tượng về việc ai đó ném tiền vào mặt và làm nhục mình!
Tài xế hiểu ra, cười nói: "Hoá ra là vậy, Kiều tiểu thư, xuống xe đi, đã tới công ty rồi."
Anh ta làm động tác mời.
Kiều Mộc kích động siết chặt túi vải, bước ra khỏi cửa xe, đập vào mắt là toà cao ốc cao chót vót, đây đều là của tập đoàn Cố thị, mà văn phòng của Cố Hàn Thanh ở trên tầng cao nhất.
Không hổ là ông chủ!
Nếu ở kiếp trước, cô không dám tưởng tượng mình có thể gặp được một người giàu có đến mức này.
Mong đây không phải là mơ, dù chỉ là mơ, xin hãy mơ lâu một chút, một chút nữa thôi.
Theo sau tài xế quẹt thẻ, đi vào thang máy chuyên dụng của ông chủ lên tầng cao nhất, sau khi ra khỏi thang máy, tài xế giao cô cho thư kí của Cố Hàn Thanh.
Đó là một cô gái với vẻ ngoài tri thức cùng chiếc váy bó sát trông rất chuyên nghiệp, cô ấy đẩy kính, làm động tác mời với Kiều Mộc: "Cô Kiều, Cố tổng của chúng tôi có cuộc họp ở phòng dưới lầu, Cố tổng nhờ tôi tới đón cô đến văn phòng của ngài ấy nghỉ ngơi, mời đi bên này."
Kiều Mộc đã chết một lần, cô đối với mọi chuyện đều cởi mở hơn, cho nên so với ban đầu không còn cảm thấy tự ti trước một thư ký của công ty lớn nữa.

Cô càng thêm bình tĩnh, ánh mắt trong veo ôn hoà, gật gật đầu, mỉm cười nói: "Cảm ơn."
"Không cần khách khí." Thư kí cong môi, dẫn người đến văn phòng của ông chủ, dò hỏi: "Kiều tiểu thư, xin hỏi cô thích uống trà, cà phê, nước trái cây hay nước lọc?"
Kiều Mộc không muốn gây phiền toái cho người khác, nhẹ giọng nói: "Cho tôi một ly nước lọc đi, cảm ơn."
"Được, xin đợi một chút".

Thư kí xoay người đi ra ngoài rót cho Kiều Mộc một cốc nước ấm, "Kiều tiểu thư, cô nghỉ ngơi một lát đi, tôi ra ngoài làm việc trước."
"Được, cô đi đi." Kiều Mộc nhìn cô ấy rời đi, cửa phòng làm việc bằng kim loại đóng lại, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, uống một ngụm nước trong ly, cơn buồn ngủ lại kéo tới, Kiều Mộc ngáp một cái, dựa vào ghế da, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không biết qua bao lâu, một thanh âm trầm thấp lạnh lùng từ tính tràn vào màng nhĩ: "Kiều tiểu thư, thật xin lỗi, cuộc họp bây giờ mới bắt đầu."
Kiều Mộc bỗng dưng mở hai mắt, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Cô biết rằng trong sách miêu tả nam chinh rất đẹp trai, nhưng vẫn ngạc nhiên khi tận mắt nhìn thấy.
Người đàn ông từ cửa đi về phía cô cao chừng 1m88, thân hình cân đối, đôi chân dài miên man được bao bọc bởi chiếc quần tây cắt may khéo léo, khiến chân anh ta trông càng thẳng tắp và thon dài.
Vừa đi, ngón tay trái mảnh mai trắng nõn lạnh lùng tuỳ ý cởi cúc áo vest, men theo cơ ngực nổi bật hướng lên trên, hầu kết nhô ra gợi cảm, quai hàm như lưỡi dao vạch ra đường viền hoàn mỹ ba chiều tinh xảo, xương mày đặc biệt sâu, đồng tử đen như mực.
Kiều Mộc không kiểm soát được nuốt nước bọt.

Có thể kết hôn với một người đàn ông như vậy, trong hơn một năm, quả thực không cần quá hạnh phúc.
Khó trách nguyên chủ không buông tha được, nếu cô không biết cốt truyện, chỉ sợ cũng rất dễ dàng luân hãm.
Kiểu Mộc lặng lẽ mừng thầm đứng lên, vẻ mặt đàng hoàng nói: "Không sao đâu anh Cố, anh cứ làm việc của mình đi, không cần lo cho tôi."
Cố Hàn Thanh giơ tay ấn vai cô: "Ngồi đi, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, không cần câu nệ."
Kiều Mộc theo lời ngồi xuống, Cố Hàn Thanh ngồi xuống đối diện cô, tuỳ ý ngả người ra sau, vắt chân, hai tay đan nhau để trên đầu gối, bày ra tư thế đàm phán: "Kiều tiểu thư, tôi nghĩ cô đã biết lý do tôi mời cô đến đây, vậy chúng ta đừng nói nhảm nữa, đi thẳng vào vấn đề đi?"
"Được." Kiều Mộc hai chân khép lại, ngoan ngoãn gật đầu.
Nói đi, mau nói đi!
Ném tiền cho tôi!
Cố Hàn Thanh mặt mày lãnh đạm, nói chuyện hôn nhân như chuyện ngày ba bữa không đáng kể: "Chúng ta có thể kết hôn, nhưng tôi hy vọng là kết hôn bí mật, không có hôn lễ, chỉ có người nhà hoặc bạn bè thân thiết biết, cô có thể chấp nhận chứ?"
Tất nhiên tôi chấp nhận rồi!
Kiều Mộc biết rằng Cố Hàn Thanh làm điều này vì trong lòng anh không thể buông bỏ được bạch nguyệt quang, chỉ có bạch nguyệt quang mới xứng đáng có hôn lễ với anh.
Nhưng vở kịch nên diễn vẫn phải diễn xong, cô đầu tiên kinh ngạc một chút, sau đó ánh mắt loé lên một hồi, cuối cùng xấu hổ cụp mắt xuống, gật đầu đồng ý: "Có thể."
Cố Hàn Thanh lại nói: "Sau khi kết hôn, chúng ta sẽ chia phòng ngủ, hơn nữa có rất nhiều lúc tôi khả năng sẽ không về nhà, cái này cô cũng có thể đồng ý chứ?"
Đồng ý! Đồng ý!
Tất cả những gì tôi muốn là anh đừng có về nhà!
Mỗi ngày đều có thể ra ngoài lêu lổng!
Quản lý lại vẻ mặt, Kiều Mộc nói: "Ừm."
Cố Hàn Thanh có vẻ hài lòng, thay đổi tư thế, buông hai chân xuống, đan ngón tay vào nhau, cúi người về phía trước, dùng ánh mắt thâm thuý nhìn cô: "Kiều tiểu thư, hôm nay tôi nói rõ cho cô biết, cưới tôi, trừ tiền cái gì tôi cũng không thể cho cô."
Kiều Mộc suýt chút nữa rơi nước mắt.

Đây chính là âm thanh tuyệt nhất cô từng nghe!
—————————
Tác giả có lời muốn nói: Ai lại không yêu chồng là cây ATM?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.