Ngô Gia Kiều Thê

Chương 31




Chu thị biết nữ nhi rất thích vị Tông biểu ca này, hôm nay xuất môn trùng hợp gặp, quả là hữu duyên.

Nhưng nữ nhi tuổi còn nhỏ, đi mã tràng sợ có chút không thích hợp.

Chu thị vẫn đang nghĩ cách để thuyết phục nữ nhi, đã thấy đôi mắt to tròn của con bé nhìn nàng chằm chằm, long lanh nước, bên trong tràn đầy khát vọng. Chu thị nhìn thấy mà tâm mềm hẳn đi, nghĩ rằng chỉ cần nhìn kĩ con bé một chút, chắc cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, liền gật đầu.

Đoàn người đi đến mã tràng.

Lục Tông thay đổi một thân trang phục cưỡi ngựa màu đen thêu hoa văn đám mây.

Trang phục cưỡi ngựa có tay áo ngắn và hẹp, đai lưng buộc quanh eo nhỏ bay phấp phới, chân mang một đôi ủng có mũi cong lên, nhìn thật là gọn gàng sạch sẽ. Mặt mày Lục Tông tuấn tú, lúc này mặc dù có chút non nớt, nhưng cũng không ảnh hưởng chút nào đến dung mạo tuyệt vời này. Khương Lệnh Uyển nhìn đến mức không thể dời mắt, thầm nghĩ: Dù là non nớt thì cũng có thứ đáng xem của khi còn non nớt, sau này trở nên thành thục thận trọng cũng có cái đang xem của khi thành thục thận trọng.

Lục Bảo Thiền thấy ca ca nàng dắt đại mã đi ra, uy phong lẫm liệt, hưng phấn trợn tròn hai mắt, chỉ vào Lục Tông đứng cách đó không xa nói: “Ca ca mặc như vậy thật đẹp.”

Lục Bảo Thiền có một vị ca ca mà cảm thấy thật kiêu ngạo, mỗi lần nghe người khác khích lệ ca ca, nàng cảm thấy vô cùng vinh dự, còn cao hứng hơn cả việc người khác khen nàng.

Khương Lệnh Uyển bị Chu thị ôm vào lòng, nhìn Lục Tông chằm chằm.

Gió ở mã tràng hơi lớn, thổi quần áo bay bay, Chu thị híp mắt, nhìn Lục Tông xoay người lên ngựa, lại nhìn khối ngọc bội nữ nhi đeo trên cổ, không khỏi có chút đăm chiêu.

… Lục Tông chỉ mới mười tuổi, nhưng nàng lại không thể đối xử với hắn như một hài tử mười tuổi.

Khương Lệnh Uyển quay đầu, nhìn Chu thị bi bô nói: “Nương, Xán Xán muốn tự mình đi có được không?”

Chu thị vừa nghe liền đặt thân thể mập mạp của nữ nhi xuống đất.

Hai chân Khương Lệnh Uyển đạp lên cỏ, bên tay trái là Lục Bảo Thiền cùng Chu Lâm Lang, bên phải là mẫu thân cùng Tiết Vanh, lần này mấy tiểu oa nhi đều một vẻ mặt hâm mộ nhìn Lục Tông cưỡi ngựa cách đó không xa, nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Khương Lệnh Uyển có chút động lòng.

Nữ tử Đại Chu có thể học cưỡi ngựa, sau này bọn họ lớn lên, cưỡi ngựa cũng là một môn học công khóa. Kiếp trước nàng không muốn học cưỡi ngựa, xưa nay nàng sợ cực khổ, cảm thấy học cưỡi ngựa quá mệt mỏi, lại sợ té ngã làm hỏng khuôn mặt, không thể bù đắp cái đã mất. Đã như vậy, cha mẹ tự nhiên không miễn cưỡng nàng.

Chờ sau khi gả cho Lục Tông, vẫn là Lục Tông tự hắn dạy nàng cưỡi ngựa.

Nàng từng cưỡi trên lưng Lục Tông, cũng cưỡi qua ngựa, cảm giác cả hai đều không tệ.

Chỉ là học cưỡi ngựa hơi khổ, nhưng nàng lại cảm thấy rất có giá trị, Khương Lệnh Uyển có chút hối hận vì kiếp trước đã không học cưỡi ngựa sớm một chút. Mà kiếp này, nàng phải bù đắp lại những tiếc nuối từ kiếp trước, để sau này gặp lại Lục Tông đỡ phải coi thường nàng.

Có điều, Lục Tông tuổi nhỏ như vậy, đã có thể luyện cưỡi ngựa tới trình độ này, thật là có năng khiếu.

Lúc đầu mấy tiểu oa oa còn nhìn chăm chú, nhưng chỉ nhìn mỗi Lục Tông cưỡi ngựa thì có chút khô khan. Mấy tiểu hài tử tuổi tác tương đương, chính là tuổi thích náo động, một lúc sau liền đánh nhau trên bãi cỏ loạn thành một đoàn.

Lục Bảo Thiền nhìn Tiết Vanh, tay nhỏ liền nắm khuôn mặt hắn, cười khanh khách nói: “Vanh Vanh lớn lên thật đáng yêu, như một nữ oa…” Dường như nghĩ được ý kiến hay, đôi mắt Lục Bảo Thiền sáng rực lên, quay về phía tiểu bánh bao Khương Lệnh Uyển nói:”Xán Xán, chúng ta trang điểm cho Vanh Vanh thành một tiểu cô nương được không?”

Khương Lệnh Uyển nhìn khuôn mặt môi hồng răng trắng của Vanh biểu ca, tính chơi đùa cũng nổi lên, cùng Lục Bảo Thiền đẩy Tiết Vanh ngồi trên bãi cỏ, hai ngươi hợp lực giải quyết đầu tóc Tiết Vanh.

Tiết Vanh dù là một tiểu nam oa, cũng không thể chống lại hai nữ oa hợp lực với nhau.

Hơn nữa hắn cũng muốn làm tiểu biểu muội vui vẻ, cuối cùng không giãy giụa nữa, tùy ý để Khương Lệnh Uyển cùng Lục Bảo Thiền búi cho hắn kiểu tóc nữ oa nhi.

Chu thị cùng Đào ma ma đứng một bên, nhìn mấy hài tử thiên chân vô tà, cũng nở ra nụ cười tươi.

Chu Lâm Lang tuổi nhỏ đã lộ ra bộ dáng phong phạm thục nữ.

Hiện nay nàng mới có sáu tuổi, nhưng đã có thể nhìn thấy trên người nàng khí chất danh môn quý nữ đoan trang sau này. Nàng không chơi đùa cùng Khương Lệnh Uyển và Lục Bảo Thiền, một đôi mắt hạnh nhìn ba người náo động, biết cô nương gia không thể vui vẻ đùa giỡn như vậy, lúc này liền kiềm chế không tiến lên. Nàng lẳng lặng nhìn một lúc, sợ bản thân không nhịn được, cuối cùng ngẩng đầu nhìn bóng người Lục Tông trên con đại mã phía xa, khóe miệng hơi cong.

“Vanh Vanh của chúng ta thật là một tiểu mỹ nhân.”

Lục Bảo Thiền tự tay tháo xuống dây lụa hoa màu hồng nhạt xâu minh châu trên đầu nàng để cột tóc cho Tiết Vanh, không nhịn được khen ngợi.

Khương Lệnh Uyển mới có bốn tuổi, nhưng hai mươi năm kiếp trước cũng không sống uổng phí, kiểu tóc song hoa kế của nữ oa chải vẫn rất đẹp. Hiện nay song hoa kế không quá tinh xảo nhưng cũng khá chỉnh tề. Mà Tiết Vanh lại rất thanh tú, phối hợp với búi tóc này, trông thật giống như một tiểu nữ oa xinh đẹp, nếu thay đổi một thân áo choàng kia, chắc sẽ không ai nhận ra hắn là con trai.

Nghe Lục Bảo Thiền khen ngợi, Tiết Vanh quyệt quyệt miệng nhỏ, không hé nửa lời.

Khương Lệnh Uyển nhìn khuôn mặt phấn nộn của tiểu biểu ca, đôi mắt thật to, môi hồng hồng, phối hợp với búi tóc nữ oa, thật là trắng trẻo xinh đẹp a. Tay nàng nhéo nhéo mặt hắn, nở nụ cười xán lạn, chân thành nói: “Vanh biểu ca thật là đẹp…”

Được tiểu biểu muội khen.

Miệng nhỏ Tiết Vanh cong lên, con mắt sáng lấp lánh.

Vào lúc này, một hàng thị vệ tiến vào mã tràng chia làm hai bên nửa trái nửa phải, chừa khoảng trống ở giữa, sau đó mọi người liền nhìn thấy một tiểu thiếu niên mặc trang phục cưỡi ngựa màu vàng cam cưỡi đại mã nhàn nhã đến bên cạnh Lục Tông.

Mà tất cả người trong mã tràng đều quỳ xuống hành lễ, ngay cả Lục Tông cũng tung người xuống ngựa hành lễ với thiếu niên kia.

Màu vàng cam, trang phục hoa văn tứ long.

Thái tử Đại Chu —— Lục Vân.

Nếu nàng nhớ không lầm, thái tử Lục Vân nhỏ hơn Lục Tông một tuổi, năm nay chín tuổi.

Đối với vị thái tử này, nàng có ấn tượng rất sâu.

Từ nhỏ thái tử đã hay cạnh tranh với Lục Tông, người ngoài nhìn vô liền nhận định hắn không ưa Lục Tông. Kiếp trước sau khi thái tử kế vị, Lục Tông trong tay nắm trọng binh chinh chiến sa trường, nhưng chỉ cần hắn trở về, liền ngoan ngoãn giao ra binh quyền, phảng phất như trong mắt hắn binh quyền kia là một củ khoai lang phỏng tay vậy. Bao nhiêu năm Lục Tông lập công như một con hãn mã, là Đại tướng quân người người kính trọng. Trở về Tấn thành, Lục Tông chỉ làm một Thế tử gia nhàn tản, không làm ra việc gì không yên phận.

Sau đó nàng mới biết, không phải thái tử không thích Lục Tông.

Ngược lại, thái tử vẫn xem Lục Tông là tấm gương học tập, hắn rất kính trọng vị anh họ này. Thái tử có thể ngồi vững trên ngôi vị hoàng đế, công lao Lục Tông không nhỏ. Thái tử trở thành hoàng thượng cũng coi Lục Tông là một vị phụ tá đắc lực, rất tín nhiệm Lục Tông. Nhờ vào quan hệ với Lục Tông, Vinh Vương phủ thanh lãnh cũng bắt đầu người qua kẻ lại đông như trẩy hội.

Có điều, Lục Tông cũng rất an phận, không có bất kì dã tâm gì, vừa cởi chiến bào lập tức giao luôn binh quyền, sau đó vị đại công thần này liền về nhà bồi thê tử, làm cho ai làm hoàng đế cũng muốn trọng dụng hắn.

Thái tử Lục Vân xuống ngựa, tuổi còn nhỏ đã có khí chất hoàng gia. Dung mạo hắn rất tuấn tú, nếu nhìn kĩ hơn chút, có mấy phần giống Lục Tông, là một thiếu niên tướng mạo không tồi. Nhưng khi hắn đứng bên Lục Tông thì không quá gây chú ý.

Thái tử nhìn vị anh họ Lục Tông cao lớn trước mặt này, lại nhìn ngựa của Lục Tông, khóe miệng uốn cong, lúc này ra dáng nói: “ Lục Tông, hôm nay cô* muốn tỷ thí với ngươi.”

*cô: tiếng tự xưng của vương hầu thời xưa

Giọng điệu tràn đầy khiêu khích.

Hắn biết Lục Tông cưỡi ngựa rất giỏi, dù sao Đại tướng quân chiến công hiển hách Phùng Hoài Viễn cũng là cậu ruột Lục Tông.

Nhưng trong cung thái tử cũng là một tiểu bá vương, không ai dám không nghe —— bởi vì nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mai sau vị này chính là Thiên tử Đại Chu, ai dám đắc tội.

Thái tử có lệnh, Lục Tông sao có thể từ chối, tất nhiên gật đầu đồng ý.

Khương Lệnh Uyển hiếu kì không biết hai người tỷ thí như thế nào.

Đừng nói thái tử nhỏ tuổi hơn, coi như là bằng tuổi với Lục Tông thì chưa chắc đã là đối thủ của hắn. Nhưng khi tỉ thí kết thúc, thái tử lại là người về trước.

Khương Lệnh Uyển ngẩn người, sau mới bừng tỉnh, thầm nghĩ: Nhưng mà cho dù Lục Tông có lá gan to tới đâu cũng không dám thắng thái tử.

Thái tử thi đấu thắng, nhưng trên mặt không có một tia vui mừng. Tuy hắn nhỏ tuổi nhưng rất thông minh, biết Lục Tông cố ý bại dưới tay hắn, vội vàng trừng mắt nhìn Lục Tông, lạnh lùng nói: “Trận này không tính! Cô lệnh cho ngươi, không được cố ý bại dưới tay cô, dùng thực lực của ngươi, mặc kệ ai thắng cô cũng không so đo tính toán.”

Lần tỉ thí thứ hai, thời gian không tới một nén nhang Lục Tông đã trở về.

So với hồi này nhanh hơn gấp đôi.

Còn thái tử, hơn nửa nén nhang mới về tới.

Trên trán thái tử toàn là mồ hôi, nhìn Lục Tông tư thái nhàn nhã lẳng lặng chờ đợi, trong lòng rất tức giận, nhưng là hắn tự mình nói, muốn Lục Tông dùng bản lãnh thực sự. Lúc này Lục Tông dùng bản lãnh thực sự chiến thắng thái tử, nếu trách phạt Lục Tông, chẳng phải là hắn nói không giữ lời sao?

Thái tử nhíu mày, có chút không nhịn được, nhưng hắn là người thẳng thắn, cầm quyền nhe răng nói: “Chờ mai mốt, cô nhất định thắng ngươi!”

Lục Tông nhìn thái tử một chút, không lên tiếng.

Mã tràng đột nhiên có một vị Đại phật tới thăm, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng thân phận vẫn ở đó, không ai dám đắc tội, mọi người đều câu nệ khách khí, ngay cả mấy tiểu hài tử hoạt bát cũng không dám làm ầm ỹ.

Mãi đến khi thái tử vào bên trong nghỉ ngơi, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Tiết Vanh được búi song hoa kế, một gương mặt trắng nõn tinh xảo giống như một tiểu nữ oa. Hắn đột nhiên nhíu mày, tay nhỏ kéo ống tay áo Chu thị nhỏ giọng nói: “Mợ…”

Chu thị cúi đầu nhìn Tiết Vanh, nàng cúi người nhéo khuôn mặt nhỏ bé của hắn, ôn nhu nói: “Làm sao? Không thoải mái?”

Bởi có tiểu muội muội ở đây, Tiết Vanh có chút thẹn thùng, khuôn mặt béo nộn lập tức đỏ lên, các ngón tay chụm vào nhau, ấp úng nhìn Chu thị nói: “Mợ, con muốn đi tiểu…”

Chu thị cười ra tiếng, thầm nghĩ: tuổi còn nhỏ, thẹn thùng cái gì?

Chu thị nghiêng đầu nhìn Đào ma ma nói: “Đào ma ma, ngươi dẫn Vanh nhi đi nhà xí đi, ở phía sau đấy.”

Đào ma ma “vâng” một tiếng liền dẫn Tiết Vanh đi.

Chu thị ngẩng đầu lên, một đôi mắt đẹp nhìn Lục Tông đang vuốt lông ngựa đứng cách đó không xa, bỗng nhiễn nghĩ đến chuyện vừa rồi, nàng liền nói với nữ nhi: “Xán Xán, con đợi ở chỗ này một chút, nương qua chỗ Tông biểu ca của con nói chuyện một chút.”

Khương Lệnh Uyển một mặt mê man, ngửa đầu nhìn mẫu thân của nàng, thầm nghĩ: Nàng muốn nói gì với Lục Tông? Còn không muốn để nàng biết…

Nhưng tò mò thì tò mò, nếu nương tìm Lục Tông có chuyện, nàng cũng chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu.

Chu thị đi tới, Lục Tông liền dừng việc trong tay lại, khách khí nói: “Dì…”

Khuôn mặt Chu thị mang theo tươi cười đánh giá tiểu thiếu niên không tầm thường trước mặt, khí độ bất phàm, càng nhìn càng thích, nàng nhìn Lục Tông nói: “Lần trước con cứu Xán Xán, dì rất cảm kích.”

Lục Tông từ nhỏ đã hào phóng, giương mắt nhìn tiểu bánh bao đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất nghịch cỏ, vầng trán hắn nhu hòa hơn chút, liền nói với Chu thị: “Đây là điều Tông nhi phải làm.”

Chu thị biết hắn sẽ nói vậy, thật là một đứa bé hiểu chuyện. Nàng nhớ tới ngày ấy nữ nhi đến Vinh Vương phủ thăm bệnh, liền tùy ý hỏi:” Canh gà lần trước dì ninh uống được không?”

Lục Tông khẽ vuốt cằm, vô cùng lễ phép nói: “Uống rất ngon, Tông nhi cảm ơn dì.”

Uống ngon là tốt rồi.

Chu thị thấy Lục Tông lễ nghi đầy đủ, lại quá mức khách khí, cảm giác không khỏi có chút xa cách, nhưng nghĩ kĩ lại, chắc là do tính tình, nói không chừng hắn lại là người ngoài lạnh trong nóng. Nàng ngữ khí ôn hòa nói: “Con không cần khách khí với dì như vậy. Xán Xán rất yêu thích biểu ca con, e rằng sau này còn hay qua Vinh Vương phủ quấy rầy… Xán Xán bị dì với cha nàng chiều đến hư, tính tình có chút nuông chiều, nếu có điểm gì không tốt mong con bỏ qua.”

Lục Tông biết tiểu bánh bao kia khá yếu ớt, nhưng hắn thấy nàng hiểu chuyện thông tuệ hơn so với tiểu nữ oa cùng lứa nhiều, mới có bốn tuổi, dường như lại có thể trông mặt đoán ý.

Lục Tông rũ mắt suy nghĩ một chút, sau đó giương mắt lên chậm rãi nói: “Biểu muội nàng… rất ngoan ngoãn.”

Ngoan ngoãn.

Chu thị nghe xong không nhịn được cười, tự bản thân nàng cũng không dám khen nữ nhi như thế. Nữ nhi nàng rất dẻo miệng, cũng chính là một con quỷ nghịch ngợm, biết giả ngoan ngoãn, làm người ta không có cách nào không thương.

“Tính tình Xán Xán ra sao dì rất rõ ràng… Hôm nay dì đến nói với con ngoại trừ chuyện đó còn một chuyện khác ——” Ngữ khí Chu thị thay đổi, tiếp tục nói: “Lần trước từ Tương Nguyên tự trở về, dì nhìn thấy trên người Xán Xán có một khối ngọc bội. Nàng tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, yêu thích cái gì liền muốn cái đó, dì rất hiểu tính con bé. Tính nàng nông nổi được mấy ngày, chờ mấy ngày nữa nàng chán, dì liền trả ngọc bội về cho con.”

Lục Tông ngẩn người, không có lên tiếng, hiển nhiên không ngờ Chu thị sẽ nói vậy.

Chu thị không biết Lục Tông nghĩ gì, nhưng trong lòng đã nhận định ngọc bội kia là do nữ nhi làm nũng Lục Tông để hắn cho nàng, Chu thị có chút ngượng ngùng nói: “Điểm này, dì vẫn có chút nhãn lực, nhìn ra ngọc bội kia cũng không phải ngọc bội bình thường. Xán Xán hồ đồ quen rồi, nhưng loại chuyện này dì sẽ không cho phép con bé làm. Lần trước ở Tương Nguyên tự xảy ra chuyện, dì nghĩ mà sợ, không đành lòng để Xán Xán khó chịu, nên định chờ mấy ngày nữa nàng không còn thích, dì lại đem ngọc bội trả cho con… Tông nhi, dì xem con như người nhà mới cùng con nói nhiều một chút, mong con đừng nghĩ dì dông dài.”

Nếu nàng đoán không lầm, ngọc bội kia là dành cho Vinh Vương phủ Thế tử phu nhân.

Lục Tông còn trẻ, không hiểu được hàm ý trong đó, hơn nữa hắn là nam hài, sẽ không nghĩ nhiều như vậy. Nữ nhi yêu thích, Lục Tông là biểu ca, tất nhiên hết cách, chỉ có thể đưa ngọc bội cho nữ nhi.

Trước đây nàng chưa từng nghĩ sẽ gả nữ nhi cho một Thế tử vương phủ, nhưng hôm nay nàng lại rất có hảo cảm với Lục Tông, thậm chí nàng còn muốn: Sau này nữ nhi lớn lên, nếu con bé còn yêu thích Lục Tông, nàng vạn lần nguyện ý để Lục Tông làm con rể của nàng…

Lục Tông tuổi nhỏ đã thận trọng, có thể quản giáo được nữ nhi.

Nhưng nghĩ kĩ lại, cảm thấy có chút không thích hợp —— dù sao Lục Tông cũng hơn nữ nhi sáu tuổi.

Nếu nữ nhi mười sáu tuổi lập gia đình, lúc đó Lục Tông đã hai mươi hai, hơn nữa hắn lại là con trai trưởng duy nhất của Vinh Vương phủ, tất nhiên nên sớm thành gia, sao có thể chờ nữ nhi của nàng? Hơn nữa, coi như có thể chờ, nhưng nam tử hơn hai mươi, bên người sớm đã có thiếp thất, có lẽ còn nhiều hơn một hai người. Nàng sao có thể không hiểu tính tình nữ nhi, tuổi nhỏ đã bá đạo như vậy, không thích nhất là dùng chung nam nhân với người khác… Cũng là một cái lí.

Nói đến cùng, nàng vẫn rất thích Lục Tông làm con rể.

Chu thị rũ mắt, trong lòng thở dài một tiếng, có chút tiếc nuối: Nhưng hài tử tốt như vậy, nàng cũng không thể làm lỡ nhân duyên của người ta, xem như Xán Xán không có phúc phận này.

Lục Tông nghe xong sững sờ không lên tiếng, sau đó nâng mắt nhìn tiểu bánh bao một chút, tình cờ thấy tiểu bánh bao đang nhìn về phía bên này, còn nhìn hắn cười cười, dáng vẻ thật ngây thơ. Lục Tông thu hồi ánh mắt, quay về phía Chu thị nói: “Dì, ngọc bội kia…”

Hắn dừng một chút, hơi rũ mắt, tiếp tục nói: “Con không vội.”

·

Bên này Tiết Vanh sau khi đi tiểu xong, cảm thấy thật thoải mái, khuôn mặt nhỏ bé mang theo ý cười, khóe môi hơi cong, thật là vui vẻ. Hắn ra khỏi nhà xí, phát hiện gần đó có rất nhiều hoa đẹp, đỏ hồng, từng đóa từng đóa, xinh đẹp như tiểu biểu muội của hắn.

Mắt to Tiết Vanh lập tức sáng lên.

—— Hắn phải hái cho tiểu biểu muội một chút hoa, làm tiểu biểu muội vui vẻ.

Tiết Vanh ngồi xổm xuống, duỗi bàn tay nhỏ, nghiêm túc chọn bông hoa đẹp nhất.

Thái tử Lục Vân hôm nay bại dưới tay Lục Tông, tuổi nhỏ đã được người khác tâng bốc, tất nhiên bây giờ không dễ chịu, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, cung nhân thị vệ đi theo phía sau hai mặt nhìn nhau không dám lên tiếng, chỉ lo thái tử đem tức giận phát tiết lên đầu mình. Thái tử cau mày, mắt to thoáng nhìn hướng bên cạnh, liền thấy một tiểu oa oa đang ngồi xổm xuống đất, cái mông cong lên, hình như đang hái hoa.

Ánh mắt thái tử sáng lên, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, liền xoải bước đi tới.

“Ngươi là người của Vệ Quốc công phủ?”

Thái tử còn nhỏ đã có khí chất thái tử, trên khuôn mặt nhỏ cố ý hiện vẻ uy nghiêm.

Trong tay Tiết Vanh cầm hoa, ngẩng đầu thấy thái tử, liền muốn đưng dậy, thế nhưng mọi người xung quanh lại quỳ xuống, liền biết lai lịch của vị trước mắt, liền hoang mang gật đầu nói: “Ân…” Đúng là hắn theo mợ đến đây.

Thái tử nghe xong, mặt mày tươi tắn, trong đầu liền nảy ra một ý.

Hắn xem Lục Tông là mục tiêu để phấn đấu, tất nhiên đem chuyện của Lục Tông hỏi thật rõ ràng. Lần trước Lục Tông ở Tương Nguyên tự cứu được Lục tiểu thư Khương Lệnh Uyển, có người nói Khương Lệnh Uyển là một tiểu bánh bao trắng trẻo mập mạp, lại rất thông tuệ đáng yêu. Mà Lục Tông là một con người lãnh đạm, ngay cả đối với muội muội đáng yêu Lục Bảo Thiền cũng không có nhiều phản ứng, nhưng lại phá lệ thân cận với vị Lục tiểu thư này.

Là vì cái gì?

Đáp án quá rõ ràng —— khẳng định mai này Lục Tông lớn lên liền muốn thành thành thân với tiểu bánh bao Lục tiểu thư.

Nam hài ở hoàng gia hiểu chuyện nam nữ hơn các hài tử khác một chút, tuy thái tử mới có chín tuổi, nhưng chuyện nam nữ một chút cũng không biết, chỉ biết khi lớn lên sẽ cưới một thái tử phi xinh đẹp mĩ lệ, hơn nữa phụ hoàng cũng đã đồng ý với hắn, chỉ cần hắn yêu thích liền cưới.

Thái tử nhíu mày nhìn nữ oa trước mặt.

Tiết Vanh là một tiểu oa nhi môi hồng răng trắng, khuôn mặt nhỏ thanh tú, lúc nãy lại mới bị Khương Lệnh Uyển cùng Lục Bảo Thiền nghịch ngợm chải lên song hoa kế, còn cột thêm một dây buộc tóc màu hồng hoa xâu ngọc trai, hơn nữa nữ tử Đại Chu thường xuyên hay mặc nam trang, dù cho bây giờ Tiết Vanh mặc một thân áo choàng màu lam nhạt thì trong mắt thái tử, hắn cũng là một tiểu nữ oa xinh đẹp phấn điêu ngọc mài.

Tiểu bánh bao Vệ Quốc Công phủ, thì ra đây chính là Lục tiểu thư Khương Lệnh Uyển.

Thái tử nhíu mày, thầm nghĩ: Nếu Lục Tông yêu thích tiểu bánh bao này như vậy, vậy hắn liền đoạt đi tiểu tức phụ của Lục Tông! Nhìn xem Lục Tông sốt ruột như thế nào.

Vừa nghĩ như vậy hắn đã thấy thật hưng phấn.

Hơn nữa tiểu nữ oa trước mặt, dáng vẻ của nàng so với mấy vị hoàng tỷ hoàng muội trong cung còn xinh đẹp hơn nhiều, tuy rằng hơi mập một chút, nhưng khuôn mặt trắng trẻo mập mạp kia cũng thật đáng yêu. Ân, chắc chắc lúc nhéo má sẽ rất thoải mái.

Nghĩ đến việc tiểu bánh bao này là tiểu tức phụ của Lục Tông, thái tử càng nhìn càng thấy đáng yêu.

Thái tử nhéo nhéo mặt nhỏ của Tiết Vanh, nhếch môi cười.

Tiết Vanh sững sờ, đôi mắt long lanh đầy trước trừng to, há miệng muốn nói chuyện nhưng lại bị thái tử thô bạo kéo đi, nắm tay dắt ra bên ngoài.

Đầu óc Tiết Vanh cảm thấy thật mơ hồ.

Lúc này Lục Tông cùng Khương Lệnh Uyển, Lục Bảo Thiền cùng Chu Lâm Lang đang ngồi trên cỏ cùng ăn bánh ngọt mới mua ở Lung Linh trai. Khương Lệnh Uyển rất nhiệt tình giơ tay nhỏ đút bánh ngọt cho Lục Tông. Lục Tông cũng đặc biệt thân cận và dung túng cho tiểu biểu muội, im lặng há miệng, Chu Lâm Lang ngồi một bên ngoan ngoãn ăn bánh ngọt, nhìn thấy cảnh này khuôn mặt nhỏ liền xụ xuống.

”Lục Tông —— “

Nghe thấy thanh âm thái tử, mọi người cùng nhau đứng dậy, hướng về phía thái tử hành lễ.

Nhưng mà, vì sao thái tử lại nắm tay Tiết Vanh?

Khương Lệnh Uyển nhìn mà sững sờ, sau đó liền thấy thái tử nhìn Lục Tông, một mặt dương dương tự đắc: “Cô rất thích nàng, chờ cô lớn lên, liền muốn cưới nàng làm thái tử phi, nàng là của ta rồi…” Để tuyên bố chủ quyền của mình, sau khi hướng về phía Lục Tông thị uy, liền “bẹp” một cái hôn lên khuôn mặt nhỏ bé của Tiết Vanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.