Ngỡ Cô Giáo Hóa Ra Là "Vợ" À!

Chương 30




" Sao lại không nghe máy? Lại là con nhóc đó sao?" Mộc Hoa ngước lên nhìn Tử Đằng hất hàm về phía cái điện thoại.

Tử Đằng nhếch môi cười nhẹ, không trả lời

" tớ đã bảo là tống cô ả ra khỏi nhà rồi kia mà... Trông cậu mệt mỏi quá! Từ khi nào mà lại nghiện rựu, cậu tửu lượng dở tệ... " Mộc Hoa vẫn dò chừng Tử Đằng... Cô vẫn im lặng

Mộc Hoa chịu không nổi khi Tử Đằng vẫn im lặng, cắm đầu vô sấp tài liệu trên bàn... Cô tới gần, hai tay chống bàn. " cậu có tìm cô chứ?... "

" Đủ rồi..." Tử Đằng giọng nghẹn ngào, đưa tay lên khóe mắt ngăn giọt lệ sắp trực trào...

Mộc Hoa cũng thôi không nói tiếp để Tử Đằng bình tĩnh lại... Lúc sau Tử Đằng ngước lên tươi cười rất bình thản bảo " cậu thôi việc được rồi, tớ không cần trợ lý như cậu nữa... "

Mộc Hoa chau mày " yoh, không phải chứ,  vì chút chuyện vậy cậu nỡ đuổi việc bạn bè vậy sao?"

Tử Đằng nhướn mày " Đúng,  chính thức đuổi khỏi vị trí trợ lý này... Tớ mời cậu ngồi vào ghế Giám Đốc Marketing....ok!" cô nở nụ cười thật tươi với cô bạn đang tròn mắt ngạc nhiên

Không để Mộc Hoa nói, Tử Đằng tiếp " không phải cảm ơn tớ, vì năng lực của cậu thôi! Mà tình cảm thì tình cảm, công việc vẫn là công việc mà... tớ đã bảo bên nhân sự tuyển trợ lý mới rồi,  cậu không phải lo!"

Điện thoại lại reo,  Tử Đằng nhấc máy " Sao? Ừ, tôi sẽ về ngay... Em đợi đấy!"

" Sao lại con bé đó à?  Sao cậu phải chịu đựng..." Mộc Hoa bức xúc

Tử Đằng đứng dậy khoác áo, nhìn đồng hồ cười với Mộc Hoa " về thôi muộn rồi,  cậu chuẩn bị tinh thần nhậm chức và khao tớ nhé! Tớ sẽ công bố vào cuộc họp cổ đông tuần tới!"

" Tiểu Đằng" Mộc Hoa vỗ vai cô bạn với ánh mắt thông cảm " cậu nên đến gặp cô ấy lần nữa thì tốt hơn... Nếu được hai người nên trở lại không được thì cậu nên từ bỏ và sống khác đi"

Im lặng giây lát, Tử Đằng vỗ nhẹ tay Mộc Hoa đang đặt ở vai mình " ừ, tớ sẽ thử nốt lần này xem sao!"

_____.......____

Tử Đằng vừa mở cửa, thì Vương Khiết Đan ôm chầm lấy Tử Đằng, khóc lóc

" Sao giờ này chị mới về, nhà cúp điện tối thế này  sợ chết đi được ấy~lại mưa to"

Tử Đằng gỡ tay Khiết Đan ra từ tốn " sao em không gọi thợ đến, tôi thì có làm được gì? Có làm sao không?"

Khiết Đan vẫn giữ nét mặt sợ hãi nhưng không giấu được sự lém lỉnh của mình " em gọi rồi, nhưng người ta bận chưa đến kịp~may chị về em sợ bóng tối lắm!"

" Thôi,  đốt tạm nến vậy! Em ăn chưa?" Tử Đằng mệt mỏi hỏi

" dạ chưa! Em đợi chị mà..." ánh mắt háo hức

Tử Đằng phì cười bắt gặp vẻ đáng yêu,  con nít của Khiết Đan " tôi tắm, rồi ăn với em~"

Khiết Đan reo lên vì vui mừng, Tử Đằng lắc đầu cười bỏ lên phòng.

~~~~

" Hai chúng ta trông chẳng khác gì đang hẹn hò chị nhỉ?" Khiết Đan ngồi đối diện Tử Đằng trong ánh nến tình tứ cười nhìn Tử Đằng!

Tử Đằng trông chẳng có vẻ gì để ý đến cảm xúc của Khiết Đan, cô vẫn thản nhiên ăn " Ăn rồi còn đi nghỉ!"

" Sao chị lạnh lùng quá vậy? Em thực ra rất mến chị, sao chị không hỏi em từ đâu đến xuất thân... "

" tôi không quan tâm lắm,  vì chị Tuệ bảo tới thì chắc là người chị ấy đã biết rõ lai lịch..." Tử Đằng không buồn nhìn Khiết Đan vẫn ăn.

" Chị từng có người yêu chưa ạ?" Khiết Đan hỏi tới

Tử Đằng buông đũa, khó chịu nhìn Khiết Đan " ngày mai chị Tuệ về, em có thể về nhà của em... Chào em trước, không thể gặp em lúc em ra khỏi nhà rồi... Tôi no rồi,... À nhân tiện em nấu ăn cũngko đến nỗi tệ!" Tử Đằng bỏ lên phòng, để Khiết Đan có vẻ ấm ức

--- Tử Đằng nằm trên giường vuốt vuốt màn hình điện thoại mĩm cười khi nhìn tấm hình Yên Đan cắn tai mình. Lại nhớ nàng khắc khoải, lòng tự hỏi lòng có nên tìm đến nàng để hỏi chuyện không?

" Cộc.... Cộc... " tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của Tử Đằng... " chuyện gì?"

" tối lắm, em sợ cho em ngủ một đêm đi ạ!" Khiết Đan giọng sợ sệt

" tôi không quen ngủ với ai... Em cứ thắp nến nhiều vào..." Tử Đằng giọng nhẫn nại

" em sợ lắm... Em thắp rồi nhưng vẫn không ngủ được...." giọng nài nỉ

Tử Đằng nhẫn nại bước xuống mở cửa, " thôi thì em ngủ đi tôi ra phòng khách ngủ...."

" Ấy! Em vào đây chị ra phòng khách khác nào là em ngủ một mình nữa ạ!" Khiết Đan ranh mãnh

Ngần ngừ giây lát, " thôi em ngủ giường tôi đi... Tôi ngủ ở ghế một đêm cũng được..."

" nhưng mà..." Khiết Đan bất mãn

" vậy đi!" Tử Đằng ôm chăn ra ghế trùm kín người ngủ ngon lành, Khiết Đan chỉ biết nhăn nhó vì sự vô cảm như đá của Tử Đằng....

____....._____

" Chị Tuệ! Hôm nay chị về nhớ đến mang cô bé này đi nhé! Em ko muốn cô ấy ở đây nữa... " Tử Đằng vừa đánh răng vừa nói giọng mệt mỏi với Tuệ Lâm.

" sao thế? Con bé ko ngoan sao?" Tuệ Lâm hỏi lại giọng hơi thất vọng.

" vấn đề ko pải chỗ đó, chị lo mà thu xếp cho cô ấy đi đi..." Tử Đằng hơi gắt giọng.

" thôi được rồi.. Mà nè, em ko về thăm Mẹ sao, cũng bao lâu rồi em tránh mặt mẹ. Em biết mẹ buồn và thương  em nhường nào mà~" Tuệ Lâm hạ giọng.

" .... Em cũng vẫn sống có chết đâu mà lo. Quan trọng là mẹ sống khỏe được rồi,  em gặp thì cũng có trẻ lại thêm tí tuổi nào đâu. Ko quan trọng. Mà chị thôi cái trò đưa mấy nhóc về nhà em đi~" Tử Đằng ngắt máy ko để Tuệ Lâm có cơ hội nói thêm.

Tự nhìn mình trước gương một lúc lâu, Tử Đằng bặm môi rồi trở vào phòng ướm một bộ đồ thoải mái nhất nhưng ko kém sang và chất ngất...

Xong lại nhìn mình lần nữa trước gương, Tử Đằng muốn gặp Yên Đan,  muốn mình gặp lại thật hoàn hảo trong mắt nàng... Với tay lấy điện thoại lướt lại tấm ảnh của nàng trong điện thoại và tự cười một mình.  Thì bị Khiết Đan giật điện thoại.

" chị xem gì mà cười tươi vậy? Hiếm khi em mới được thấy nụ cười của chị~"

Bất ngờ Tử Đằng ko giật lại kịp, cô nhăn mặt khó chịu " em đưa điện thoại lại cho tôi, ở đâu ra thái độ bất lịch sự vậy?"

" yoh, bà chị nào đây? Cô gì của chị à?" ngước lên nhìn thái độ nóng nảy của Tử Đằng, Khiết Anh cười nhếch môi " oh, đừng nói với em là người chị thích nhé! Trông ko xứng với chị tí nào~"

" là ai, xứng hay ko xứng ko đến lượt em phán xét.  Em chuẩn bị quần áo chị Tuệ hôm nay đưa em đi" Tử Đằng giật lại điện thoại, khó chịu bỏ đi ra ngoài để lại Khiết Đan như mếu, tức tối vơ cái cốc trên bàn đập tan tành...

~~~~~

Đứng ở cửa rất lâu Tử Đằng suy nghĩ có nên bấm chuông hay tự mở khóa vào cho nàng bất ngờ vì cô có chìa khóa nhà nàng.
Cuối cùng cô quyết định tự mở cửa, thì nghe tiếng nói bên trong vang lên

Giọng nữ lạ bên trong vang lên " nè nè trông chị hấp dẫn quá nha~ làm người ta phát ư ư... "

" Đừng có giở trò biến thái Giọng Yên Đan

" Để em cho~ ấy trơn" giọng nữ lạ

" Oạch! Rầm!..." cửa vừa mở cảnh tượng diễn ra trước mắt Tử Đằng người phụ nữ lạ kia đang nằm sấp trên người Yên Đan chỉ quấn độc cái khăn tắm...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.