Nghiệt Trái (Món Nợ Nghiệt Ngã)

Chương 34




La Hạo, tạm biệt.

Phan Đông Minh sờ tay Tạ Kiều và hỏi: “Lạnh sao?”

Tạ Kiều ngoan ngoãn gật đầu. Hắn kêu phu xe dừng lại, tiện tay rút tiền trong ví ra, “Bác không cần trả lại.”

Người phu xe rối rít cảm ơn. Hắn dắt Tạ Kiều đi, ở một nơi không xa có xe của hắn, động cơ vẫn còn chạy. Tài xế xuống xe mở cửa cho họ, lúc này Tạ Kiều mới hiểu, thì ra khi cô và Phan Đông Minh ngồi xe ba bánh đi dạo thì xe của hắn đã theo ngay sau. Những lời mà người đàn ông này nói, Tạ Kiều không biết đó là thật hay là giả, nhưng điều cô tin chính là sự âm hiểm của hắn, nhớ đến ban nãy hắn dịu dàng nói những lời ác độc, dường như cô rùng mình. Lúc này bị hắn ôm chặt, Tạ Kiều không có ý muốn giãy giụa, ngoan ngoãn như con cừu nhỏ sau khi được ăn no, cô nghe thấy Phan Đông Minh gõ lên ghế tựa của tài xế rồi nói: “Tối nay không về nhà nữa, đến đại công quán ở Bích Quế Viên đi.”

Căn hộ này vừa rộng vừa cho cảm giác lạnh lẽo. Phan Đông Minh ôm Tạ Kiều từ phía sau, cùng cô ngâm mình trong bồn tắm cực lớn, vừa dùng bông tắm lau lên cổ cô vừa hỏi: “Khi nào mẹ em rời thành phố?”

“Ngày mai.”

“Tôi chuẩn bị cho em vài thứ, hôm khác em đi đưa nhé. Bác sĩ Cát cũng nói với tôi về chuyện phẫu thuật rồi, bảo họ yên tâm.”

“…Ừm, ngày mai tôi muốn đi thăm bạn học, được không?”

Hắn cúi đầu cười, thổi nhẹ vào sau tai cô, “Đương nhiên là được rồi, tôi không hạn chế sự tự do của em, có điều, về sau phải ngoan ngoãn nghe lời, không được như trước nữa, sao hả?”

Tạ Kiều thầm thở dài, nhưng vẫn gật đầu, cho dù cô có như con chim sải rộng cánh, thì cũng bị người đàn ông này bẻ gãy. Cô muốn kéo dài thời gian ngắc ngoải này, thì ra ngắc ngoải lại có tư vị như vậy, giống như bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối, chỉ phí công giãy giụa để rồi cuối cùng vẫn không trốn được sự an bài của vận mệnh.

Phan Đông Minh khẽ cắn vào tai cô, “Đang nghĩ gì vậy? Tức giận gì sao? Ngẫm lại xem, thật ra tôi sinh lòng ghen tỵ là vì em, cảm động hay không cảm động?” Hắn nói xong liền đặt tay lên ngực cô, “Sau này ăn nhiều một chút, nhìn em gầy trơ xương ra, ngay cả chỗ này cũng nhỏ.”

Vừa xoay đầu cô lại hắn liền hôn cô, hơi thở bắt đầu không đều, lại hơi ngả người ra để cô áp lên người mình, “Ôm tôi, ngoan…”

Thân thể Tạ Kiều lại một lần nữa phản bội ý thức của cô. Lúc cao trào hắn như bánh xe tăng tốc muốn nghiền nát thân thể cô, cô đã hơi ngọ nguậy chống trả. Phan Đông Minh nằm trên người cô không nhịn cười nổi, vừa thở gấp vừa tóm lấy tay cô, cười nói: “Tôi nói này, em có thể để yên cho tôi vui vẻ không? Cứ hễ đến khi tôi lên đỉnh là em lại cào cấu, mà cứ nhắm vào mặt tôi, như thế thì tôi phải ra ngoài gặp người ta thế nào đây hả?”

Hắn nhẹ nhàng hôn Tạ Kiều, khàn khàn nói: “Thật không thể tưởng tượng được, Kiều Kiều, thì ra trên giường em cũng có thể hung hãn như thế, quả thực tôi cũng bị em làm cho mất hồn rồi, em nói xem, phải làm sao bây giờ?”

Tạ Kiều quay mặt đi thầm xả giận, thều thào nói: “Anh đè tôi khó chịu quá, dậy đi…”

“Thế sao được chứ, em thoải mái rồi còn tôi thì vẫn rất khó chịu.” Hắn khẽ cười, ghé đến bên tai Tạ Kiều, mờ ám nói: “Không muốn làm hẳn hoi cũng được, em kêu vài tiếng, rồi lấy tay giúp tôi thì tôi cũng không có ý kiến gì…”

Tạ Kiều đỏ mặt đẩy hắn ra, hắn liền cười, vừa đè lên vừa cố về đích, “Được được được, xấu hổ cơ đấy, đợi tôi xong việc còn không được sao?”

Sáng sớm hôm sau, Tạ Kiều bị Phan Đông Minh đánh thức. Nhìn đồng hồ còn chưa đến 7 giờ, cô có chút bực bội. Thời gian ngủ chưa được bao lâu, ngay cả nằm mơ cũng không, cô vừa ngồi dậy vừa muốn ngủ tiếp, ngay lập tức lại bị hắn lay lay, “Dậy đi cô nhóc lười, không phải hôm nay mẹ em đi sao, em không đi tiễn à?”

Cô miễn cưỡng dậy, dụi mắt thì đã thấy Phan Đông Minh ăn mặc chỉnh tề rồi, hắn vừa đeo caravat vừa nói: “Đồ chuẩn bị cho mẹ em đều trên xe cả rồi, em nhớ đưa cho họ. Một lúc nữa tài xế qua đón em, bữa sáng trên bàn nhớ phải ăn đấy, tôi phải đi trước, hôm nay có hội nghị thường kỳ.”

Phan Đông Minh bước đến, hạ thấp lưng nhìn vào mặt cô rồi chỉ vào hai má mình: “Hôn tạm biệt đi nào.”

Tạ Kiều che miệng lại rồi nói: “Tôi còn chưa rửa mặt đâu đấy.”

“Sao em không lãng mạn chút nào cả.”

Tạ Kiều xuống giường, vọt thẳng vào toilet. Phan Đông Minh bước lại gần, dựa vào cửa nhìn hành động chậm rì của Tạ Kiều rồi nói: “Tôi bảo thím Lưu để quần áo ở đầu giường cho em rồi đấy, tài xế đang chờ tôi ở dưới rồi.”

Tạ Kiều nghe thấy tiếng hắn đóng cửa mới chậm rãi lấy cái bàn chải đánh răng xuống. Cô nhớ tới lời tối qua Phan Đông Minh nói bên tai cô, run rẩy đánh răng, trong lòng lại lạnh toát. Tuy rằng hắn chỉ nói lời cay độc chứ không có hành động thực tế gì, nhưng cô tin chắc, cô tin rằng hắn là người cực thâm hiểm. Hơi ngẩng đầu nhìn vào gương, hai mắt do tối qua khóc đến giờ vẫn hơi sưng, cô chậm rãi ngồi xuống bồn cầu tự hoại, nhìn ra ngoài theo khung cửa sổ. Căn phòng ngủ này được trang hoàng theo phong cách châu Âu, rất thanh lịch. Chỉ nghe tên căn hộ này cũng đủ để biết nó sang quý đến mức nào, đại công quán, nghe qua như đại sứ quán vậy. Đầy đủ vật chất để hưởng thụ nhưng cô lại cảm thấy mình như một cô hồn, hư không, quạnh quẽ.

Cô từng có một thời thơ ấu vui vẻ ngắn ngủi, sau này trong ký túc trường học, cô lại cùng những người bạn sống nương tựa vào nhau, còn nhỏ tuổi mà thứ phải đối diện không phải là sự chăm sóc cưng chiều, mà là sự cô độc và tương lai mờ mịt. Cô cũng chẳng kiên cường, cũng từng khủng hoảng khiếp hãi, đặc biệt vào ngày chủ nhật, khi mà người nhà đến đón các bạn về, khát vọng được yêu thương khiến cô khóc ướt không biết bao nhiêu tấm chăn. Loại khát vọng này càng ngày càng vô vọng, vụng xem tiểu thuyết Quỳnh Dao, tình yêu đến chết đi sống lại trong đó khiến cô càng khao khát, vụng xem tiểu thuyết võ hiệp Cổ Long, những đại hiệp dưới ngòi bút lãng mạn lại khiến cô rơi vào mộng tưởng hão huyền, hy vọng đột nhiên sẽ có một người như vậy xuất hiện bên mình, ngao du giang hồ thỏa một đời vui vẻ.

Dượng Thường từng nói, chỉ có học đại học mới tìm được việc làm tốt, mới có thể thoát ra được nỗi khốn khổ của mình. Vì thế cô buộc chính mình phải chăm chỉ, phải vất vả hơn người ta gấp nhiều lần. Sau kì thi cao đẳng một thời gian mà vẫn không thấy tin tức, cuối cùng cô được báo đã trúng tuyển nguyện vọng một với thành tích đứng đầu khu vực, cô quả thực không dám tin, còn nghĩ mình đang nằm mơ, khi nhà trường đưa pháo và hoa đỏ đến cô mới như tỉnh từ trong mộng. Cô có thể đến học tại Bắc Kinh, cô muốn trở nên nổi bật, chỉ trong một thời gian ngắn mà cả thị trấn nhỏ đã biết tin nhà họ Tạ có “phượng hoàng vàng”. Tuy rằng có được học bổng, nhưng cô vẫn tranh thủ thời gian làm thêm ở quán fastfood, làm gia sư, thu ngân siêu thị, việc gì cũng làm, tiết kiệm từng đồng một để phụ tiền học phí. Sau này là khi em trai bị bệnh, cô gặp được Phan Đông Minh, sau nữa là gặp La Hạo. Cho tới bây giờ cô vẫn cảm thấy một năm yêu đương với La Hạo khiến cô lâng lâng, như thể đó chỉ là một giấc mơ, đẹp đến mơ hồ.

Cô nhớ rõ lần đầu gặp La Hạo, anh đang dự một lễ khởi công cho nhà họ La. Những người khác gọi anh là La tiên sinh, bên cạnh có người nói: Vương Lão Ngũ hạng kim cương, công tử nhà giàu. Cô là lễ tân, trên tay cầm chiếc xẻng nhỏ. Lúc La Hạo ngẩng đầu cười với cô, trong lòng cô nhộn nhạo như hồ nước xuân. Người đàn ông này cao ráo, khí chất phi phàm, trên cằm mờ mờ đốm râu, hai khóe môi hơi cong lên. Cô lập tức nghĩ ngay đến chàng lãng tử dưới ngòi bút lãng mạn kia. Lúc La Hạo gọi điện cho cô, quả thực cô sung sướng mà có phần khiếp sợ, nhưng anh vẫn kiên trì, cố chấp, không để ý đến lời từ chối mà mời cô đi ăn cơm, mời cô đi xem ca nhạc, đợi cô ở chỗ làm thêm đến lúc tan tầm để đưa cô về trường, còn kiên quyết đưa cô đến tận cửa phòng. Sự chăm sóc ân cần, sự lãng mạn của anh đã sớm khiến cô động lòng, tình yêu mà cô vẫn luôn khao khát không còn là mộng tưởng hão huyền nữa, nó đã trở thành sự thật, cô là nàng lọ lem, được một chàng vương tử cứu thoát.

Gần như La Hạo ngoan ngoãn phục tùng cô, biết cô không thích xã giao nên chưa bao giờ miễn cưỡng cô làm chuyện mà cô không thích; anh bỏ bẵng thời gian giải trí của mình để cùng cô hưởng thụ thế giới hai người, yêu thương cô, chăm sóc cô…Có lẽ thật sự chỉ là một giấc mộng, bởi tương lai tốt đẹp cho tới bây giờ cũng chỉ có một mình cô, bạn bè bên cạnh cũng như sóng biển đến rồi lại đi.

Còn Phan Đông Minh, như một tên quỷ Satan mang theo sức mạnh tà ác, xuất hiện để đánh dập tất cả những kỳ vọng tươi đẹp của cô. Cô nên làm gì đây? Gặp được một người đàn ông như vậy, cô nên làm gì? Cô suy nghĩ rất lâu, cô có thể chạy trốn, Trung Quốc rộng như vậy, lẽ nào không có nơi cho cô dung thân? Cô lập tức nghĩ đến một câu, trốn được hòa thượng không trốn được chùa, bố mẹ cô vẫn ở Hàng Châu, hắn có đối phó với họ hay không? Nghĩ đến La Hạo, bạn bè hơn hai mươi năm với hắn mà hắn còn quyết làm thương tổn, có gì là hắn không dám làm?

Ở bên cạnh hắn một thời gian cô cũng biết, người đàn ông này tính tình bất định, lời nói ra còn thay đổi dựa theo tâm tình, đã biết cô hận đến nỗi muốn hắn chết mà vẫn nằm cạnh cô hàng đêm, chẳng lẽ hắn không sợ một quả bom hẹn giờ là cô? Người đàn ông này, quả thật…đáng sợ. Nhưng không ai có thể cho cô lời khuyên hay một lời an ủi, cô cũng không dám nói với ai. Nỗi cô độc, tịch mịch giờ phút này như một ngọn lửa thiêu đốt khiến cô đứng ngồi không yên. Cô nghĩ đến hai người bạn thân, Hứa Dung và Lưu Vũ Phi, đã bao lâu rồi cô không gặp họ? Họ thực tập thế nào rồi? Cô rất nhớ những đêm mở “tọa đàm” ở phòng ký túc của trường. Cô muốn được giúp đỡ. Ngồi trên bồn cầu suy nghĩ hồi lâu, Tạ Kiều đứng dậy, nhìn vào gương. Trên mặt cô gái đó đầy một nỗi bi ai, tuyệt vọng. Cô chính là một giọt dầu cuối cùng trong đèn, chao đèn bám đầy khói dầu, đặc một màu đen…Rốt cục, cô cũng đưa tay viết lên mặt kính: La Hạo, tạm biệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.